Chương 87
Ngồi xe ngựa một ngày, khi Diệp Hữu đến khách điếm, ý niệm đầu tiên cái chính là tắm nước ấm.
Nhưng mà chờ nước vừa mới mang vào, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận ồn ào. Y nghe thấy tiếng quen thuộc, hơi hơi nhướng mày, nhìn về phía sư huynh.
Văn Nhân Hằng cũng nghe thấy, nói: "Ta đi xem, đệ tắm đi."
Diệp Hữu nghĩ một lát: "Ta cũng đi thôi, cũng không thể cùng tiểu cô nương chấp nhặt."
Văn Nhân Hằng có chút ý vị thâm trường mà liếc y một cái, cùng nhau ra cửa phòng, bên tai chỉ nghe Ngụy Giang Nhu ngữ khí chợt biến đổi, từ mới vừa rồi làm nũng chuyển thành khiếp sợ: "—— cái gì?"
Diệp Hữu từ từ cảm khái: "Tiểu Nhu cô nương thanh âm vẫn dễ nghe như vậy."
Hắn nói nhỏ, Ngụy Giang Nhu theo sát hỏi: "Nhị ca võ công tốt như vậy, làm sao bị bắt đi được?"
Ngụy trang chủ nói: "Nó còn không tính là cao thủ, con nhanh chóng về nhà cho ta."
"Con không," Ngụy Giang Nhu nói, "Nhị ca bị bắt, sao con có thể đi, con muốn ở lại chờ tin tức."
Ngụy trang chủ nhăn mi, trầm mặc nhìn nàng.
Ngụy Giang Nhu rất ít thấy nàng cha như vậy, tức khắc ủy khuất, mang theo tiéng khóc nức nở: "Con biết cha còn đang trách con, nhưng lần trước con thật sự không phải cố ý, lát con liền xin lỗi A Hiểu đã được chưa? Lại nói nếu con về nhà, nửa đường cũng bị bắt đi thì làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy bá phụ," Dương công tử bồi Ngụy Giang Nhu cùng tới khuyên nhủ, "Tiểu Nhu cũng là lo lắng cho ngài, ngài không biết thôi, thời điểm nàng mới trở về mỗi ngày đều khóc."
"Ta còn chưa nói ngươi đâu, sao ngươi cũng tới?" Ngụy trang chủ nhìn về phía hắn, "Ngươi cũng trở về, đừng đi theo."
Dương công tử nói: "Tiểu Nhu một mình ra ngoài, ta nào yên tâm a."
Diệp Hữu cùng sư huynh một bên nghe, một bên chậm rãi đã đi tới.
Nơi này đứng không ít người.
Trong đó có mấy người do nghe thấy động tĩnh ra xem xét, nhưng phát hiện là gia sự, đã muốn trở về rồi, còn mấy thiếu bang chủ là cùng Dương công tử giao hảo, đại khái là thấy Dương công tử liền chạy tới, hiện giờ đang do dự nên tránh đi hay không, số còn lại là hộ vệ, hẳn là Dương công tử mang đến.
Lúc này, Ngụy trang chủ, Ngụy Giang Nhu cùng Dương công tử đang đứng ở giữa đám người.
Ngụy trang chủ đứng ở cửa khách phòng, Dương công tử cùng Ngụy Giang Nhu chia làm hai bên, hơn nữa Ngụy Giang Nhu còn đang gắt gao nắm lấy cửa phòng, ba gã "Thương Khung" đứng ở phía sau nhìn nàng, không dám động.
Diệp Hữu đơn giản đánh giá một lần, Ngụy trang chủ là muốn đưa Ngụy Giang Nhu rời đi, nhưng Ngụy Giang Nhu không chịu, liền ở cửa giằng co.
Lúc này Dương công tử nói: "Bá phụ, chuyện Hiểu công tử ta đã nghe nói, Tiểu Nhu vẫn luôn rất áy náy, không phải có câu Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa đó sao, tốt xấu gì nàng cũng nhận ra cái sai."
"Các ngươi......" Ngụy trang chủ đang nói, dư quang đảo qua, phát hiện Văn Nhân Hằng cùng Diệp Hữu.
Hướng Ngụy Giang Nhu vừa lúc đối diện bọn họ, lúc này thấy phụ thân nhìn nơi khác, liền ngẩng đầu, cơ hồ nháy mắt thấy Văn Nhân Hằng, hốc mắt đỏ lên, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống: "Hằng ca......"
Nàng chỉ sửng sốt một chút, tiếp theo liền buông cửa phòng chạy tới trước mặt bọn họ, cắn cắn môi nhìn Hiểu công tử, nức nở nói: "A Hiểu, ta lúc trước thật sự không phải cố ý, do ta sợ hãi, ngươi...... Ngươi tha thứ cho ta được chứ?"
"Ta nguyên bản không trách ngươi," Diệp Hữu đặc biệt hòa khí, ôn nhu mà trấn an, "Ngươi nhỏ như vậy, lại là nữ hài tử, bị dọa cũng không có gì đáng trách, đừng để ở trong lòng, không phải ta còn sống tốt đó sao?"
Ngụy Giang Nhu sửng sốt, có chút không thể tin được: "Thật...... Thật sự?"
Diệp Hữu nghiêm túc nói: "Thật sự, ngươi gọi sư huynh ta hằng ca, cũng coi như là muội muội của ta, ca ca tất nhiên không trách muội muội."
Ngụy Giang Nhu tuy rằng không thích y, nhưng vẫn thực cảm kích, tự đáy lòng nói: "A Hiểu, cảm ơn ngươi."
Nàng nhịn không được cẩn thận mà nhìn về phía Văn Nhân Hằng, hồng mắt nói: "Hằng ca......"
Văn Nhân Hằng nhàn nhạt nói: "Ân."
Tuy lúc trước sư đệ bởi vì có liên quan đến Ngụy Giang Nhu mới có thể khôi phục ký ức, nhưng sư đệ nếu đã có sắp xếp, các trưởng lão hoàn toàn có thể chọn một biện pháp điểm tử huyệt khác tốt hơn mà không phải bị bất đắc dĩ như thế, lúc ấy nếu chậm một bước, sư đệ đã sớm không còn, hắn chỉ cần tưởng tượng đến điểm này đã thấy sợ.
Cho nên hắn đối với Ngụy Giang Nhu một chút hảo cảm đều không có, lúc trước chỉ có một đinh tình cảm huynh muội cũng vì sự kiện kia hoàn toàn tiêu tán.
Ngụy Giang Nhu nhìn không ra hắn có cao hứng hay không, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi sẽ tha thứ ta sao?"
"A Hiểu nói không truy cứu, vậy không truy cứu." Văn Nhân Hằng vừa nói vừa nhìn người bên cạnh mình.
Kỳ thật hắn biết bằng sư đệ thông minh cùng trình độ nghe lời của các trưởng lão, sư đệ hoàn toàn có thể nói với bọn họ đúng sự thật, lại phân phó bọn họ chế trụ điểm huyệt chính mình, nhưng sư đệ phải làm chặt, càng bởi vì đối hắn có tình, sợ ở trước mặt hắn lộ ra, lúc này mới bí quá hoá liều, đem chính mình mất trí nhớ đưa cho hắn.
Hắn đã có chút giận người này lấy mạng ra dùng, lại có chút đau lòng, không khỏi cầm tay sư đệ, mười ngón tương giao.
Ngụy Giang Nhu vốn định cùng Văn Nhân Hằng trò chuyện, lúc này lại quét thấy động tác của hắn, biểu tình nháy mắt cứng đờ.
Văn Nhân Hằng căn bản không thèm để ý thần sắc của nàng, đối sư đệ nói: "Chúng ta về đi."
Diệp Hữu liếc hắn một cái: "Hảo."
Hai người quá thân mật, Văn Nhân Hằng tinh tường thấy đáy mắt sư đệ mang theo điểm ý vị không rõ, giống như trêu đùa, không biết vì sao, hắn theo bản năng liền minh bạch người này là muốn nói: Hảo, Hằng ca.
Tai họa này lại không sợ tử địa chọc hắn.
Hắn nhéo tay sư đệ một chút, ở trong lòng đang nghĩ về phòng liền cùng sư đệ tắm chung, đang muốn xoay người, lại nghe Ngụy trang chủ gọi bọn họ lại.
Ngụy trang chủ thần sắc có chút phức tạp, hỗn loạn cảm kích cùng áy náy, nhưng mau chóng che dấu được, tức giận mà đối nữ nhi cùng Dương công tử nói: "Chuyện các ngươi ngày mai lại nói, đều đi đi."
Hắn đem người tống cổ xong, nhìn hai người trước mặt: "Tiểu Hằng, A Hiểu, bồi ta ra ngoài một chút đi."
Trời đã sớm tối, hơn nữa thị trấn nhỏ, mới vừa vào đêm, trên đường liền chậm rãi an tĩnh.
Ba người theo đường lát đá xanh chậm rãi tiến về phía trước, "Thương Khung" cùng người Song Cực Môn theo phía sau, vẫn duy trì khoảng cách gãi đúng chỗ ngứa, sẽ không quấy rầy bọn họ lại có thể tùy thời xông lên bảo hộ, tận tâm tẫn trách.
Ngụy trang chủ trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tiểu Nhu chuyện đó...... Ai, chung quy là Ngụy gia thực xin lỗi A Hiểu."
Văn Nhân Hằng nói: "A Hiểu đã nói không có việc gì."
Ngụy trang chủ xua xua tay, nhìn dáng vẻ tựa hồ vẫn là muốn cấp cái công đạo. Văn Nhân Hằng không tỏ ý kiến, kiên nhẫn đi theo ông. Diệp Hữu càng hoàn toàn đem nhuệ khí toàn thân thu lại, trực tiếp biến trở về dáng vẻ mất trí nhớ ngoan ngoãn trước kia, an tĩnh mà làm một "Hảo sư đệ", có thể không mở miệng liền không mở miệng.
Ba người trong không khí hơi quỷ dị tiến về phía trước chừng mười bước, bát diện linh lung Ngụy trang chủ cùng văn nhã có lễ Văn Nhân Hằng lúc này mới bắt đầu tìm đề tài nói đông nói tây. Hòa hòa khí khí nói chuyện vài câu, lúc sau Văn Nhân Hằng cảm thấy không bằng trở về bồi sư đệ, chủ động hỏi chuyện: "Ngài gọi chúng ta ra tới có phải có việc muốn nói?"
Ngụy trang chủ yên lặng một chút, hỏi: "Buổi sáng ngày Giang Việt bị bắt nói là muốn đi tìm các ngươi, hắn có nói cái gì hay không?"
Văn Nhân Hằng nói: "Hắn hỏi sư đệ bị thương thế nào, ta nói không có trở ngại, hắn uống một ly trà liền đi."
Ngụy trang chủ nói: "Không nói gì khác?"
Văn Nhân Hằng nói: "Ân."
"Tiểu Hằng, mấy năm nay ta đối đãi ngươi như thế nào trong lòng ngươi rõ ràng, ta làm người như thế nào ngươi cũng rõ ràng," Ngụy trang chủ nhìn hắn, "Ngươi cho ta một câu nói thật, chuyện Giang Việt lần này, ngươi thật sự cái gì cũng không biết?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com