Chương 89
Vãn Bình Yển là một mảnh thuỷ vực cực lớn, chung quanh làng chài nhiều vô số.
Yển thượng có một thủy trại, quy mô không tính là lớn nhưng thực lực rất mạnh, không thể khinh thường.
Quan trọng nhất chính là, nó là môn phái hắc đạo.
Bởi vậy "Diệp giáo chủ" vừa thốt lên xong, liền có người hỏi: "Nếu không có thì làm thế nào?"
Bách Lý trưởng lão nói: "Vậy cũng trì hoãn không được bao lâu."
Lúc đó lại hỏi: "Nếu như các ngươi cùng Trầm Hồng Trại cấu kết gài bẫy chúng ta thì sao?"
"Bạch đạo hiện tại có bao nhiêu người, thủy trại lại có bao nhiêu người, ngươi không biết đếm sao?" Không đợi Bách Lý trưởng lão mở miệng, Tạ Quân Minh đã chậm rì rì đi tới, nhìn người nọ nói, "Ngươi không có can đảm đi thì cứ việc nói thẳng, ta cũng sẽ không chê cười ngươi, có phải hay không bảo bối nhi?"
Bách Lý trưởng lão nói: "Ân."
Tạ Quân Minh liếc hắn một cái, nhịn không được cầm tay hắn: "Bảo bối nhi, ngươi hiện tại thật là lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, ta nói cái gì đều nghe theo, làm ta thật cảm động."
"......" Bách Lý trưởng lão khóe miệng run rẩy.
Hắn nghe ra được, Tạ Quân Minh đang ghét bỏ hắn không độc miệng như giáo chủ, sẽ không gây tổn hại cho người khác—— con mẹ nó hắn tưởng muốn là có thể sao!
Văn Nhân Hằng cùng Diệp Hữu không nghe bọn họ giằng co mà nhìn về phía các vị tiền bối.
"Chỉ cần ra tay nhanh, Quân Trắng căn bản không kịp truyền tin tức," Văn Nhân Hằng nói, "Chúng ta hoàn toàn có thể đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, nếu như thật sự cái gì cũng không có, chúng ta cũng chỉ là trì hoãn nửa ngày thôi, thế nào?"
Cát bang chủ nói đầu tiên: "Ta đồng ý đi."
Từ Nguyên phương trượng cùng Huyền Dương chưởng môn liếc nhau, cũng cảm thấy muốn tìm đến cùng. Các vị tiền bối còn lại đại đa số cũng đều có ý này. Đinh các chủ hỏi: "Vãn Bình Yển lớn như vậy, tìm bằng cách nào?"
Diệp Hữu nói: "Diệp giáo chủ nói hắn biết chỗ."
Vừa nói ra Diệp giáo chủ, trong lòng vài vị tiền bối đồng ý đi tức khắc chột dạ, sợ bị hố.
Nhưng mà không đợi bọn họ ra ý kiến, lúc này, bên kia không biết nói gì đó, Tạ Quân Minh đột nhiên nhảy lên xe ngựa, đưa lưng về phía mấy người Văn Nhân Hằng, kiêu ngạo mà nhìn bạch đạo phía dưới, đâm đao thứ nhất: "Biết ta vì sao lại chướng mắt bạch đạo các ngươi không? Bởi vì các ngươi thực sự quá lắm chuyện, lúc cần làm chuyện nam nhân phải làm thì lại không đủ nam nhân."
Thao!
Mọi người nổi giận.
Đao thứ hai.
Tạ Quân Minh nói: "Võ lâm thái sơn bắc đẩu đều ở đây, vậy mà còn không dám đi, đổi lại là ngày thường chẳng phải các ngươi bị dọa đến tiểu ra quần? Lần này ra ngoài, các vị đại hiệp quả thật làm ta mở rộng tầm mắt."
Mọi người tức thêm.
Đao thứ ba.
Tạ Quân Minh nói: "Trông cậy vào các ngươi cũng vô dụng, sớm nói qua ta lần này tới sẽ giúp một tay, những dược nhân kia, hắc đạo chúng ta thay các ngươi thu thập, không cần cảm tạ."
Mọi người hai mắt phun hỏa: "Chuyện bạch đạo chúng ta không cần các nhúng tay vào!"
"Đi thôi A Hữu," Tạ Quân Minh đối với bọn họ mắt điếc tai ngơ, đâm đao thứ tư, "Để cho bọn họ kiến thức thực lực của hắc đạo chúng ta một chút, sớm xong việc, chúng ta sớm rời đi, ở cùng một đám người này quá không thú vị."
Bách Lý trưởng lão cười nói: "Cũng tốt."
Tạ Quân Minh nhảy xuống xe ngựa, dư quang đảo qua thấy Đào cô nương cùng Tần Nguyệt Miên tiến đến, nói: "Không biết Đào cô nương nguyện ý giúp một chút không?"
Đào cô nương không trả lời, nhưng ôm cầm đuổi kịp bọn họ, hiển nhiên là đồng ý. Trong đám có người nhịn không được, dùng lời Tạ Quân Minh vừa mới nói đá lại hắn: "Tạ cung chủ không phải nói không cần bạch đạo sao?"
"Là không cần các ngươi," Tạ Quân Minh nói, "Nhưng Đào cô nương ở trung lập, cùng các ngươi có quan hệ sao?"
Những người đó nhìn về phía Đào cô nương, thấy nàng không phản bác, tức khắc không biết nên nói cái gì.
Hiệp khách có không người ít thẳng tính, chỉ dựa vào một khang nhiệt huyết trường kiếm thiên nhai, bị Tạ Quân Minh luân phiên kích thích, sớm đã chịu không nổi, lúc này căn bản mặc kệ các tiền bối quyết định, nổi giận gầm lên một tiếng "Đừng có khinh bạch đạo chúng ta không người", ngao ngao kêu liền vọt qua, tính toán hảo hảo đại chiến một hồi.
"Còn không phải là dược nhân sao! Lão tử đây liền dạy bọn họ làm người là thế nào!"
"Đúng vậy, tóm lại không thể để hắc đạo làm, bằng không bạch đạo chúng ta còn ngẩng mặt thế nào!"
"Không sai, phải để bọn chúng biết, bạch đạo chúng ta so với hắc đạo lợi hại hơn!"
Trong nháy mắt, đám người liền chạy gần một nửa, ngươi còn lại vốn muốn hỏi ý tứ tiền bối, lúc này chỉ thấy Văn Nhân Hằng ôm Hiểu công tử phiêu nhiên đáp xuống, theo sát đám Tạ Quân Minh đi rồi.
Mọi người sửng sốt.
Một đường này, thanh danh Hiểu công tử cơ hồ còn cao hơn các vị tiền bối, thậm chí ở trong mắt một vài hiệp khách, y ở đây bàn ván cờ còn có địa vị cao hơn so với tiền bối hơn một chút, bởi vậy một bộ phận người cũng đi theo rồi, bao gồm Đinh Hỉ Lai cùng đám thiếu bang chủ kia.
Các vị tiền bối không hề chần chờ, mang theo những người cuối cùng dư lại cũng đi theo.
Văn Nhân Hằng nghe đến từ nhóm ngũ hồ tứ hải hiệp khách các loại mắng chửi, thừa dịp người phía sau còn chưa đuổi theo, dùng thanh âm chỉ có hắn cùng sư đệ nghe thấy hỏi: "Có chuyện ta vẫn luôn thắc mắc, đệ cùng Tạ Quân Minh luôn thích trêu tức người khác, vì cái gì?"
Diệp Hữu cười nói: "Cảm giác hỏa mãn."
Văn Nhân Hằng dở khóc dở cười.
Diệp Hữu nói: "Không thích ta như vậy?"
Văn Nhân Hằng nói: "Không phải."
Ngữ khí Diệp Hữu mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Vậy là thực thích ta như vậy?"
Văn Nhân Hằng cảm thấy khóe mắt tai họa này hình như mang theo câu dẫn, gật đầu nói: "Rất thích, nhưng ta càng thích......"
Hắn ghé sát vào bên tai sư đệ một chút nói nhỏ vài câu, dùng ngữ khí văn nhã đứng đắn ngày xưa. Vành tai Diệp Hữu lập tức đã tê rần một nửa, hơi hơi né tránh. Văn Nhân Hằng ngồi dậy, vẫn là bộ dáng ôn hòa, hoàn toàn không giống người có thể nói ra những lời lưu manh vừa rồi.
Diệp Hữu đối với bộ dáng này của sư huynh xem thế là đủ rồi, vì tránh tự mình gây hoạ, thức thời không trêu hắn nữa.
Hai người đối thoại rất nhanh, vừa kết thúc thì Đinh Hỉ Lai đuổi tới gần, nhảy nhót chạy đến bên cạnh Hiểu công tử, nói: "Có phải muốn động thủ hay không?"
Diệp Hữu nói: "Ân, ngươi lát tránh xa một chút."
Đinh Hỉ Lai nói: "Ta đi theo ngươi, tuyệt đối không chạy loạn."
Diệp Hữu nói: "Quân Trắng một lòng muốn giết ta, làm không tốt sẽ đối ta hạ sát thủ, ngươi không sợ bị ta liên lụy?"
Đinh Hỉ Lai ưỡn ngực nhỏ: "Không sợ, có Thiếu Thiên ở đây, hắn sẽ bảo hộ chúng ta."
Diệp Hữu nhìn sang Nhậm Thiếu Thiên, kết quả quét thấy một bóng hình, ánh mắt liền lướt qua nhìn phía sau hắn. Nhậm Thiếu Thiên cơ hồ khi y nhìn qua đồng thời nghe thấy được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Đội trưởng?"
Đinh Hỉ Lai nghe vậy quay đầu lại, cơ hồ theo bản năng điều chỉnh tốt thái độ, banh mặt nhàn nhạt hỏi: "Vệ đại ca sao lại tới rồi?"
Người tới không ai khác, đúng là đội trưởng "Nguyệt Ảnh" Vệ Tấn. Hắn hàng năm đi theo bên cạnh Đinh các chủ, giống Đinh các chủ đều là người không câu nệ nói cười.
Vệ Tấn nói: "Các chủ để thuộc hạ bảo hộ ngài."
Đinh Hỉ Lai nói: "Cha ta bên kia thì sao?"
Vệ Tấn nói: "Có người của 'Nguyệt Ảnh' ở."
Đinh Hỉ Lai tất nhiên tin được thực lực người của "Nguyệt Ảnh", nhớ tới lời Hiểu công tử vừa mới nói, cảm thấy có Vệ Tấn ở cùng sẽ càng tốt hơn, liền gật gật đầu, lần đầu tiên không bài xích hắn xuất hiện, nói: "Vậy là tốt rồi."
Từ nơi này đi Vãn Bình Yển phải qua rừng cây.
Rừng cây ở trên sườn núi, đi qua là có thể nhìn thấy thuỷ vực rộng lớn. Lúc này là đường dốc, không cần ẩn nấp, mọi người đi rất nhanh, chờ đến dưới sườn núi mới bắt đầu cẩn thận. Nhớ tới còn chưa biết vị trí chính xác, không tình nguyện dừng lại, chờ hai kẻ thiếu đánh sớm bị bọn họ vượt qua theo kịp.
Tạ Quân Minh lúc này sớm đã cùng bọn Diệp Hữu hội hợp, không nhanh không chậm mà đi tới.
Không chỉ hắn, các tiền bối cũng đều có mặt.
Cát bang chủ hỏi: "Dược nhân ở đâu?"
Bách Lý trưởng lão nói: "Ở làng chài."
Cát bang chủ kinh ngạc nói: "Làng chài không phải có thôn dân sao? Vì sao nhiều năm như vậy bọn họ không nhận ra vấn đề gì?"
"Nếu toàn bộ thôn đều là người của Quân Trắng thì sao?" Bách Lý trưởng lão dựa theo phỏng đoán của giáo chủ nói, "Bồ Đề Lao mười lăm năm trước được xây dựng, cho nên Quân Trắng ít nhất đã mưu tính mười mấy năm, dùng mười mấy năm để xây một cái thôn, hoặc là làm cho người trong thôn chậm rãi biến mất, lại thay người trong nhà, không khó đi?"
Đinh Hỉ Lai cùng nhóm thiếu bang chủ nghe được thì líu lưỡi, thật sâu cảm thấy quá phấn khích.
Cát bang chủ cũng có ý tưởng này, nhịn không được nói: "Mười mấy năm, dược sớm đã luyện thành, dược nhân cũng có không ít, ta thật sự không rõ hắn đến tột cùng muốn làm gì mà phải ủ mưu lâu như vậy còn chưa động thủ."
Mọi người trầm mặc, đều nghĩ không ra lý do hợp lý, nghĩ thầm chỉ có thể chờ bắt được người đã.
Đinh các chủ nhìn về phía "Diệp giáo chủ", hỏi: "Vãn Bình Yển có không ít làng chài, l làng chài nào?"
Bách Lý trưởng lão nói: "Bổn tọa nếu đoán không sai, hẳn là Bắc Nhạn Thôn."
Đinh các chủ nhạy bén nói: "Hẳn là?"
Bách Lý trưởng lão nói: "Họ Tiếu kia chỉ nói một cái vị trí đại khái, không đợi bổn tọa hỏi tiếp đã tắt thở, bổn tọa có thể làm gì được?"
Nếu không thể hoàn toàn xác định, ngươi bắt mọi người đến đây làm gì!
Mọi người trầm mặc nhìn chằm chằm hắn.
Bách Lý trưởng lão đỉnh bọn họ tầm mắt, bình tĩnh mà đứng.
Mọi người hết nói nổi, một lát sau có người hỏi: "Vậy chúng ta...... Muốn hay không mưu tính một chút?"
Tạ Quân Minh nói: "Có cái gì phải tính, lãng phí thời gian, A Hữu nói khẳng định là đúng, trực tiếp bao vây."
Vây cái gì vây? Nếu thật sự tìm nhầm địa phương, vạn nhất rút dây động rừng bị người phản vây ngược lại thì sao?
Mọi người yên lặng nghĩ lại, cảm thấy không nên nghe hai tên thiếu đánh nói dối, quá không đáng tin cậy.
Cát bang chủ đi tìm Hiểu công tử, hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Diệp Hữu nói: "Vây đi."
Cát bang chủ nói: "Nếu sai thì phải làm gì?"
"Mặc kệ sai hay không, cả đám người tới Vãn Bình Yển đều sẽ rút dây động rừng," Diệp Hữu nói, "Đừng quên Quân Trắng ở chỗ này, nếu cho hắn thời gian truyền ra tin tức, tình cảnh của chúng ta sẽ càng không xong, cho nên không bằng trực tiếp vây lại."
Mọi người trầm ngâm một phen, cảm thấy chuyện tới lúc này cũng chỉ có thể như vậy, chỉ mong Diệp Hữu kia có thể tin cậy được.
Bọn họ đi nhanh vài bước cùng hội hợp với nhóm hiệp khách chờ phía trước chờ, ý bảo bọn họ tạm thời đừng nóng nảy, mang theo bọn họ đi xuống triền núi, rồi tới Vãn Bình Yển, sau đó gặp vấn đề mới.
Các tiền bối nhìn mọi người, ho khan một tiếng hỏi: "Các ngươi có ai biết Bắc Nhạn Thôn ở đâu không?"
"Loại chuyện này vì sao không hỏi bổn tọa?" Bách Lý trưởng lão nói rồi móc ra một tấm bản đồ ném qua, "Nhạ, không cần cảm tạ."
Các vị tiền bối tuy rằng muốn đánh hắn, nhưng nhịn xuống, mở bản đồ ra phân biệt một chút, mang theo mọi người nhanh chóng chạy tới Bắc Nhạn Thôn.
Có mấy bộ não xoay chuyển nhanh nghĩ đến Diệp giáo chủ sớm đã chuẩn bị bản đồ, chứng tỏ sớm đã có quyết định này, nhưng hắn lại không biết bọn họ sẽ đi ngang qua Vãn Bình Yển, này chẳng lẽ là vừa vặn? Hoặc là...... Đây là bẫy rập?
Trong đó có vị bang chủ nhìn "Diệp giáo chủ" phía sau, đột nhiên hỏi: "Diệp giáo chủ, Mai trưởng lão Ma Giáo của các ngươi như không theo tới?"
Bách Lý trưởng lão nói: "Ân."
Vị bang chủ kia hỏi: "Không biết là đi đâu?"
Bách Lý trưởng lão nói: "Bổn tọa cũng muốn biết, nhưng bổn tọa lúc trước vẫn luôn ở trong xe ngựa cùng Hiểu công tử, không rõ nguyên do, tiểu Bạch của chúng ta có lẽ biết, tiểu bạch, tới tới tới, ngươi tới nói."
Một giáo trưởng lão rời đi, thân là giáo chủ thế mà lại không biết, có thể sao?
Vị bang chủ kia càng thêm cảm thấy có vấn đề, không ngừng nhìn hắn, mấy người bên cạnh cũng đều đem lực chú ý chuyển hướng về phía bọn họ, chỉ thấy Bạch trưởng lão đã đi tới.
Người này hàng năm đều là bộ dáng không tỉnh ngủ, mới vừa rồi ở rừng cây, bọn họ rất nhiều lần đều hoài nghi người này sẽ ngủ luôn.
Đối với một hiệp khách trẻ tuổi mà nói, Bạch trưởng lão phỏng chừng một chút cảm giác tồn tại đều không có, nhưng người trải qua chuyện Ngọc Sơn đài sẽ không bỏ qua hắn, bởi vì người này là vị Ma Giáo trưởng lão hung tàn nhất. Năm đó cũng vì hắn đánh người quá tàn nhẫn, khiến cho Diệp Hữu nhất thời áy náy mới đem Hoàng Kim Giáo đổi thành Ma Giáo.
Bang chủ kia từng trải qua tất nhiên sẽ không coi khinh loại người như hắn, hỏi: "Bạch trưởng lão có biết vì sao Mai trưởng lão không theo tới không?"
Bạch trưởng lão chậm rì rì liếc hắn một cái, nói: "Nàng đi rồi."
Bang chủ kia hỏi: "Đi đâu?"
Bạch trưởng lão nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, nói: "Không biết."
Người bên cạnh nhịn không được xen mồm: "Nàng trước khi đi không nói cái gì sao?"
Bạch trưởng lão lâm vào trầm mặc, mấy người chung quanh đồng thời nhìn chằm chằm hắn, đợi chờ, đang muốn thầm nghĩ người này có lẽ sẽ không nói đã thấy hắn chậm rãi nói: "Tiểu Mai nói muốn đi thay quần áo."
Mấy người tinh thần rung lên: "Thay quần áo đi đâu?"
Bạch trưởng lão lại trầm mặc một trận, nói: "Không biết."
"......" Mọi người yên lặng nuốt xuống một búng máu, bực bội một chút, cảm thấy hỏi không ra trong lòng không yên ổn, liền tiếp tục hỏi, "Trừ bỏ thay quần áo, nàng không nói gì khác sao?"
"Ngô......" Bạch trưởng lão lần này trầm mặc càng dài, ở lúc mọi người gấp đến độ sắp nội thương, nói, "Tiểu Mai hình như nói qua giữa trưa nướng cá."
Ai con mẹ nó hỏi ngươi cái này!
Mọi người một hơi xông thẳng đỉnh đầu, ngạnh bức chính mình nghẹn trở về, quyết định chậm rãi.
Bạch trưởng lão đối với chuyện này không hề phát giác, rời đi trong chốc lát, nhìn về phía bọn họ.
Mọi người vừa lúc hoãn đến không sai biệt lắm, thấy thế cảm thấy người này có lẽ là nghĩ tới cái gì, tức khắc chờ mong mà nhìn hắn, chỉ nghe hắn hỏi: "Các ngươi vừa mới hỏi ta những việc đó làm cái gì?"
Mọi người: "......"
Ngươi con mẹ nó giờ mới phản ứng lại sao? Diệp Hữu để ngươi ra gánh trách nhiệm tuyệt đối là cố ý đi ——!
Diệp Hữu bắt lấy cánh tay sư huynh, suy yếu nói: "Sư huynh, chân hơi đau."
Văn Nhân Hằng lập tức dừng lại, ngay sau đó liền thấy sư đệ tựa hồ trẹo chân, vội vàng tiếp được y.
Diệp Hữu dúi đầu vào ngực hắn, cười khẽ một tiếng, không được, tiểu Bạch quá đáng yêu.
Văn Nhân Hằng liền biết sư đệ là nhịn không được, không khỏi thấy bất đắc dĩ.
Hắn nhớ lại hình ảnh người này ở trong xe ngựa chỉ chiêu cho Bách Lý trưởng lão, nghĩ thầm thật là một bụng ý nghĩ xấu, chẳng sợ hiện tại còn đang làm Hiểu công tử, còn có thể tự chiêu hận cho mình, tai họa.
Hắn không biết đã lần thứ mấy tò mò sư đệ kiếm đâu ra đám trưởng lão kia, nhìn người trong ngực: "Rất đau sao? Ta cõng ngươi nhé?"
"Không cần, tốt rồi." Diệp Hữu rất nhanh thu liễm, ngồi dậy tiếp tục đi, lúc này như có cảm giác, quay đầu lại nhìn lướt qua, nháy mắt đối diện với ánh mắt ẩn chứa ghen ghét của Ngụy Giang Nhu.
Ngụy Giang Nhu hai mắt đỏ lên, thấy hắn nhìn mình, liền quay đầu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com