Ảo giác
• Tác giả: 有一碗鱼粥
• Thể loại: bệnh nhân đa nhân cách / bác sĩ tâm lý (và ngược lại)
--------------
Hoàng Cảnh Du có răng hổ, cười lên nhìn rất đẹp.
Là kiểu đẹp mắt rất rực rỡ.
Hứa Ngụy Châu tháo kính cận, nhìn chăm chú cái ghế trống đối diện, tưởng tượng gương mặt của người kia.
Cậu đè lên lông mày, sửng sốt một hồi lâu mới đứng lên đi vào phòng nghỉ, thay quần áo bình thường, khóa cửa tan tầm.
Ban ngày mùa hè luôn luôn dài dằng dặc, sáu giờ tối, trời còn chưa có dấu hiệu muốn tối.
Hứa Ngụy Châu thở dài, đứng bên quán nhỏ ven đường mua ly kem xoài và trà sữa gấp đôi đường.
Cậu nghiện đồ ngọt như mạng sống, cho dù về nhà phải đi bộ mất hai giờ, cũng không buông tha bất kỳ cơ hội ăn vặt món ngọt nào.
...
"Hai ngày qua có phản ứng khác thường nào không?" Hứa Ngụy Châu dùng giọng ôn hòa hỏi, cầm bút chuẩn bị ghi chép.
"Không có, hai ngày qua lúc rời giường đều rất thanh tỉnh." Hoàng Cảnh Du chống cằm nhìn chằm chằm Hứa Ngụy Châu, rất ngoan lắc đầu.
Hứa Ngụy Châu gạch chéo một cái ở ô 'tình huống khác thường'
"Tốt, anh có thể về nhà."
"A?" Hoàng Cảnh Du ngồi thẳng người một chút, "Không, không có câu hỏi khác sao."
"Không có."
"A." Hoàng Cảnh Du mệt mỏi úp sấp trên mặt bàn, một mặt không vui.
"Nhanh về nhà đi, ngoan." Hứa Ngụy Châu sờ lên tóc hắn.
Hoàng Cảnh Du đứng lên, lật ra lật vào túi áo, móc ra một vật nhét vào tay Hứa Ngụy Châu.
"Mời em ăn kẹo."
Hứa Ngụy Châu mở lòng bàn tay ra, là một bọc giấy, bên trong bọc một viên kẹo nougat bình thường.
"Cảm ơn." Cậu cười nói.
"Không cần cám ơn, em thích là được." Hoàng Cảnh Du đứng lên, cọ lên mặt Hứa Ngụy Châu, nhanh chóng hôn mặt cậu một cái, sau đó chạy té khói.
Hứa Ngụy Châu bất đắc dĩ cười cười, lấy ra một cái hộp sắt, viết lại ngày cùng giờ phút trên giấy bọc kẹo, đem kẹo một lần nữa gói kỹ bỏ vào trong hộp sắt.
...
"Em phải đi."
"Đi đâu a?"
"Một thành phố khác."
"Đi thành phố khác?"
"Khi nào?"
"Ba, bốn ngày sau."
"A." Hoàng Cảnh Du gật gật đầu, "Đi mấy ngày?"
"Không trở lại." Hứa Ngụy Châu nói xong, nhìn chằm chằm Hoàng Cảnh Du bắt đầu gõ gõ ngón tay trên bàn.
Hoàng Cảnh Du không có biểu lộ dư thừa, theo thường lệ từ trong túi lật ra một viên kẹo nougat kín đáo đưa cho cậu.
"Ăn kẹo." Hắn nói ngắn gọn, đứng lên kéo cổ áo khoác màu xám nhạt của Hứa Ngụy Châu, "Em vì sao không mặc đồ trắng, bác sĩ không phải đều mặc áo khoác trắng sao?"
Hứa Ngụy Châu hạ kính mắt xuống đặt trên bàn gỗ, cũng không bài xích chuyện giờ phút này giữa cậu và Hoàng Cảnh Du cơ hồ không có khoảng cách, "Bọn em bình thường sẽ không mặc áo khoác trắng, sẽ tạo áp lực cho người khác."
Cậu sẽ không đề cập đến mấy chữ 'bác sĩ tâm lý và người bệnh'.
"A, áo khoác màu lam nhạt mấy ngày trước của em trông cũng rất đẹp." Hoàng Cảnh Du buông lỏng ra cổ áo của cậu, nhìn thẳng ánh mắt cậu, "Ừm... Vẫn là áo khoác trắng đi, anh thường xuyên tưởng tượng bộ dáng lúc em mặc, vậy lần gặp tiếp theo, em mặc cho anh nhìn, thế nào?"
"Được." Hứa Ngụy Châu do dự một chút, đưa tay kéo phần gáy Hoàng Cảnh Du, tiến đến khẽ liếm khoé môi hắn một chút.
Hoàng Cảnh Du cả người run rẩy, giống như một loại mãnh thú nào đó một mực bị đè nén sắp xông phá trói buộc.
Ánh mắt của hắn vô thần, miệng mở lớn hô hấp, nhưng đột nhiên trong nháy mắt đã bình tĩnh trở lại, cúi người dùng một loại tính khí áp bách giống như nhào về phía con mồi, hôn về phía Hứa Ngụy Châu, bị Hứa Ngụy Châu nghiêng đầu né tránh.
"Anh nên trở về nhà." Hứa Ngụy Châu nắm chặt bờ vai của hắn, đem hắn chuyển hướng, hôn lên vành tai hắn một chút, "Bằng không em sẽ tức giận."
Hoàng Cảnh Du trầm mặc một hồi, cười, "Được."
Hoàng Cảnh Du có răng hổ, cười lên nhìn rất đẹp.
Là loại đẹp mắt rất u ám.
...
"Hôm nay thế nào?"
"Rất tốt." Hoàng Cảnh Du đáp.
Hứa Ngụy Châu mỉm cười ghi chép ngắn gọn, bỏ qua hạng mục 'tình huống lạ thường'.
Cậu khó có khi xuất thần trong lúc làm việc, nhìn chằm chằm điều khiển điều hoà trong ngăn kéo nửa mở, trên điều khiển có một nút ấn thoát khí lấy hơi.
Hứa Ngụy Châu cảm giác có chút buồn ngủ, mí mắt đang đánh nhau, cậu đưa tay đẩy ngăn kéo vào.
...
Hứa Ngụy Châu trước mắt trắng bóng một mảnh, có một tia sáng chói mắt, trên dưới nhoáng một cái nhoáng một cái.
Nếu như giống mặt trăng thì tốt, sẽ không chói đến mức làm cậu đau nhức, Hứa Ngụy Châu rối bời nghĩ.
Cậu nhớ kỹ, buổi tối lúc đi dạo đều sẽ ngẩng đầu nhìn mặt trăng, cậu đi đến đâu mặt trăng liền theo tới chỗ đó, giống như song song chuyển động, cậu không muốn đi tìm tòi nghiên cứu nguyên lí khoa học trong đó, cảm thấy như thế này chính là rất tốt.
Rất tốt.
Đáng tiếc ánh sáng chướng mắt kia là thứ cố định trên trần nhà, sẽ không dịch chuyển song song với cậu.
"Ân..." Hứa Ngụy Châu không ức chế được than nhẹ một tiếng, có chút không chịu nổi dưới thân đột nhiên bị kịch liệt đỉnh lộng.
"Đã nói sẽ mặc áo khoác trắng, vì sao không mặc?" Thái dương Hoàng Cảnh Du trượt xuống một giọt mồ hôi.
"Anh cái này... Không phải chuẩn bị... cho tôi sao?" Hứa Ngụy Châu toàn thân đều không làm được gì, nơi bị xâm phạm truyền đến khoái cảm bạo tạc khiến cậu không ngừng co quắp.
Một lúc trước Hoàng Cảnh Du lấy áo khoác trắng treo trong tủ ra cứng rắn bọc lên người cậu, lúc này dúm dó ném ở một bên, bị chất lỏng không rõ thấm ướt.
"Em thực sự yêu hắn." Hoàng Cảnh Du dùng răng nanh quyết tâm gặm cắn bên gáy Hứa Ngụy Châu, tựa như muốn cắn phá cắt đứt động mạch chủ mới bằng lòng bỏ qua.
"Ân..." Hứa Ngụy Châu dùng giọng mũi đáp lại một tiếng, "Vậy sao, vậy anh đừng làm tổn thương anh ấy."
Hoàng Cảnh Du cười, đột nhiên phát lực, "Không sao, tôi chính là hắn, hắn chính là tôi."
"A! Nhẹ... Anh nhẹ một chút... Ưm..." Điểm mẫn cảm của cậu không ngừng bị mài cọ, bức khóe mắt dâng lên nước mắt sinh lý.
Không biết qua bao lâu, Hứa Ngụy Châu chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, giác quan trên người đều hội tụ tại một điểm, cậu đột nhiên hét lên một tiếng, siết chặt ga giường dưới thân, "Đừng... Đừng bắn bên trong."
Hoàng Cảnh Du vẫn từng chút từng chút xuyên xỏ sau cùng bắn vọt, lực độ sâu đến đáng sợ, "Em không phải muốn đi sao, tôi dù sao cũng phải chừa lại chút ký hiệu."
"Là lừa anh." Hứa Ngụy Châu sắp bị bức điên rồi.
"Vậy sao." Một dòng điện thuận theo cột sống lẻn lên đỉnh đầu hắn, sảng khoái khiến da đầu run lên, Hoàng Cảnh Du dùng hết toàn lực đâm vào, chôn đến độ sâu trước nay chưa từng có, hắn liếm láp mút cắn môi dưới Hứa Ngụy Châu, hưởng thụ khoái cảm làm ô uế trong thân thể đối phương, "Vậy sẽ phải trừng phạt em một chút."
"Thật đáng tiếc, chúng tôi rõ ràng đều yêu em như nhau, huống hồ tôi còn yêu em sâu đậm hơn hắn."
"Nhưng em lại một lòng nhớ hắn."
"Tôi sẽ đố kỵ đó, em đương nhiên biết, em thông minh như vậy, em biết tất cả mọi chuyện."
"Lúc nào là tôi, lúc nào là hắn, em đều biết."
"Hộp kẹo của em chắc cũng đầy rồi."
"Hahaha, thật buồn cười, đồ hèn nhát đó ở nhà thở hổn hển tự mình làm kẹo cho em, em ngay cả một cái cũng không ăn, em đương nhiên sẽ không ăn! Bởi vì trong đó có kiệt tác của tôi."
"Bởi vì hắn không dám! Hắn chính là một viên kẹo cũng không dám đưa! Hắn thế mà xin nhờ tôi! Em nói xem đây có phải là quá buồn cười hay không! Hắn thế nhưng lại ghét tôi nhất! Ngay khoảnh khắc tôi bắt đầu xuất hiện, hắn liền muốn tiêu diệt tôi!"
"Nhưng cũng nhờ tôi mới gặp được em, em nói xem hắn có phải hẳn là nên cảm tạ tôi?"
"Hắn thật đúng là người sợ sệt nhất tôi từng gặp! Ngay cả một câu thích cũng không nói ra miệng được, tôi cảm nhận được hắn run rẩy cùng sợ hãi, thật thú vị."
"Hắn cái gì cũng không dám!! Hắn không xứng!! Không xứng ở trong cùng một thân thể với tôi!! Càng không xứng có được em!!"
"Thế nhưng tôi dám hahaha, tôi muốn đè em, vuốt ve em hôn em chiếm hữu em!! Tư vị phóng túng thật tốt! Từ trước tới nay tôi đều bị hắn áp chế! Nay tôi tự do!"
"Nếm thử kẹo đi, rất ngọt, là hắn tự mình làm."
"Há miệng."
"Há miệng."
"Ừm... Bé ngoan, em thật sự ngon hơn kẹo nhiều."
"Em mặc áo khoác trắng thật sự nhìn rất đẹp, đặc biệt là lúc tất cả bên trong đều trần trụi."
"Thật đẹp, đáng tiếc hắn không thưởng thức được."
"Hồi trước hai chúng tôi còn có thể đồng thời tồn tại, đồng thời cảm giác, nhưng ai bảo em nhất định phải chọc giận tôi!"
"Em tâm cơ thật sâu, nói với tôi là em muốn đi, hôn khóe môi tôi, em không nên ép tôi ra, em không nên ép tôi!"
"Nhưng tôi chính là thích em như vậy, yêu em chết mất."
"Con người thật đúng là tham lam, cho dù em thích hắn thì thế nào, có phải rất thất vọng hay không?"
Trời gần sáng. Hứa Ngụy Châu quay đầu, đối phương còn ở trên người cậu, đồ vật cũng chôn trong thân thể cậu, Hứa Ngụy Châu hiện tại chỉ cảm thấy khó chịu cùng rã rời.
"Trả lời tôi, có phải rất thất vọng không?" Hoàng Cảnh Du nắm chặt cằm cậu.
"Ân." Cậu lên tiếng, nhắm mắt lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Đối với bất kỳ người thích sạch sẽ nào mà nói, cảm giác sền sệt đều là một loại tra tấn, huống hồ cậu là người có OCD bệnh sạch sẽ.
Hứa Ngụy Châu bất đắc dĩ nghĩ đến, đưa tay vuốt vuốt đầu đang phát đau, trong miệng có vị ngọt cùng hạnh nhân nát, cậu dùng đầu lưỡi liếm liếm, hẳn là viên kẹo tối hôm qua bị đút vào.
Trên giường rối bời, trên người cậu đắp một cái chăn mỏng nhỏ, Hứa Ngụy Châu vịn eo đứng dậy, khó khăn đi vào phòng vệ sinh, chất lỏng thuận theo bắp đùi chảy xuống nhắc nhở cậu, cũng không có người nào tẩy rửa thân thể cho cậu.
Tối hôm qua đối với cậu mà nói đúng là quá điên cuồng, không thể không thừa nhận, đây là lần đầu tiên của cậu.
Bất quá còn may chính là, tên kia mặc dù toàn thân tràn ngập ngang ngược, nhưng đến cùng không làm cậu bị thương, chỉ là... Giày vò cậu sắp tan thành từng mảnh.
Hứa Ngụy Châu thở dài, cậu đúng là cố ý dẫn dụ tên kia ra.
Giống như tên kia nói, Hoàng Cảnh Du không dám biểu đạt yêu thích, không dám đưa quà tặng, nhưng tên kia có thể làm được.
Cho nên Hoàng Cảnh Du bắt đầu phóng túng cho tên kia hoạt động, thậm chí sắp đến tình trạng không thể khống chế, nếu tiếp tục như vậy, tình huống có thể sẽ càng hỏng bét.
Vấn đề này rất dễ giải quyết, cũng rất khó giải quyết.
Truy cứu bản chất, chính là chiến thắng chính mình.
Cậu lề mà lề mề tắm gần một giờ, mới thần thanh khí sảng thoải mái ra ngoài, quần áo hôm qua không mặc được nữa, Hứa Ngụy Châu đi đến trước tủ quần áo, chọn một cái áo phông trắng cùng quần thể thao, đồ lót thì coi như thôi, cậu dự định lúc rảnh sẽ về nhà.
Áo phông của Hoàng Cảnh Du mặc trên người cậu có chút lớn, Hứa Ngụy Châu phi thường tự nhiên sửa sang cổ áo, xương quai xanh đẹp mắt tùy tiện lộ ra.
Chờ một chút!!
Hoàng Cảnh Du!?
Hứa Ngụy Châu cảm thấy mình ngốc quá mức, cậu thế mà quên mất chuyện quan trọng nhất!
Nhanh chóng mở cửa phòng ngủ ra, quả nhiên thấy Hoàng Cảnh Du ôm đầu núp trong góc ghế sôpha, toàn thân run rẩy.
"Cảnh Du." Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong lòng bỗng dưng đau đớn.
Hoàng Cảnh Du ngẩng đầu nhìn cậu một chút, ánh mắt giống như con thú bị thương tràn đầy hoảng sợ, lập tức lại cúi đầu xuống từng lần một thì thầm, "Lỗi của tôi... Là lỗi của tôi... Đều là lỗi của tôi..."
"Cảnh Du." Cậu lại gọi một tiếng, từ từ lại gần, ôm lấy anh, "Đừng sợ."
"... Là lỗi của tôi... Lỗi của tôi..."
"Hoàng Cảnh Du." Hứa Ngụy Châu dùng tay che lỗ tai của anh, "Hoàng Cảnh Du, Hoàng Cảnh Du, Hoàng Cảnh Du, Hoàng Cảnh Du, Hoàng Cảnh Du..."
Cậu nhẹ nhàng chậm rãi gọi tên của anh, không biết qua bao lâu, người trong ngực mới ngừng run rẩy.
Hứa Ngụy Châu thả tay xuống, ngồi ở bên cạnh anh, hôn khoé mắt ẩm ướt của anh một chút, "Không sao, đều vô sự, thật xin lỗi."
"Thật xin lỗi." Hoàng Cảnh Du nói, "Anh không khống chế được hắn... Mà anh..."
"Không sao, cái này cũng không trách anh." Hứa Ngụy Châu giúp anh vuốt mấy sợi tóc trên trán ẩm ướt mồ hôi, "Còn có kẹo a? Chính anh làm, em rất muốn nếm thử."
"A." Hoàng Cảnh Du lăng lăng gật đầu, lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, "Có, vẫn có." Anh đứng dậy muốn đi vào phòng bếp.
"Không dẫn em đi cùng a?"
"Cái gì?"
"Dẫn em, cùng nhau." Hứa Ngụy Châu vươn tay.
"A được, được."
Lòng bàn tay nhiệt độ vừa phải, Hứa Ngụy Châu cười.
Hoàng Cảnh Du lấy một viên kẹo trong bình nhỏ ra, đưa cho Hứa Ngụy Châu.
"Không đút em?"
"A." Hoàng Cảnh Du đỏ mặt đưa tới bên miệng cậu.
Hứa Ngụy Châu thực muốn cười, cậu tiếp nhận kẹo nhét vào miệng Hoàng Cảnh Du, "Nhìn vào mắt em."
Bàn tay cậu khớp xương rõ ràng nâng khuôn mặt Hoàng Cảnh Du, nghiêng người qua, cuốn đi kẹo trong miệng đối phương.
Hai người hôn đến mức khó bỏ khó phân, cuối cùng hai trán chạm nhau.
"Em rất thích anh, chính là anh." Hứa Ngụy Châu từng câu từng chữ nói, "Là anh đấy."
Hoàng Cảnh Du lại bắt đầu run rẩy, nuốt nước bọt, "Anh... Anh..."
"Đừng sợ, Cảnh Du." Hứa Ngụy Châu từng chút từng chút hôn anh, "Đừng sợ."
"Thích... Rất thích, rất thích em."
Đôi mắt Hoàng Cảnh Du rực sáng.
Anh cười lên thật đẹp.
-------------------
"Châu Châu."
"Hứa Ngụy Châu."
Có người khẽ gọi tên cậu từng lần một.
"Ân." Lông mi Hứa Ngụy Châu run rẩy, chậm rãi tỉnh lại, đau lưng nhức eo, giống như đã mơ một giấc mộng rất dài.
Hoàng Cảnh Du ngồi ở bên cạnh, đưa chén nước ấm tới, "Tỉnh rồi cũng có thể nghỉ ngơi một lúc."
"Em làm rất tốt, thưởng cho em." Hoàng Cảnh Du bóc một viên kẹo đặt bên miệng cậu, "Chính tay anh làm, rất ngọt, em hẳn sẽ thích."
Là kẹo nougat, Hứa Ngụy Châu hé miệng ngậm lấy, mặt đỏ đến cổ.
Cậu tinh tế thưởng thức mùi vị ngọt ngào thơm vị sữa, đột nhiên quay đầu hỏi, "Anh vì sao không mặc áo khoác dài trắng?"
"Đó là bí mật a." Hoàng Cảnh Du hôn lên trán cậu một chút, "Hiện tại có thể nói cho anh biết một chút, em mơ tới chuyện gì."
"Được."
...
"Được rồi, vất vả rồi, hôm nay về nhà nghỉ ngơi thật tốt." Hoàng Cảnh Du sờ sờ đầu cậu.
"Ân." Hứa Ngụy Châu mặc thêm áo khoác, "Cái đó..."
Hoàng Cảnh Du nhìn cậu.
"Em... Em... Chính là..." Cậu bắt đầu nói không mạch lạc, nhưng vẫn muốn nói ra.
"Đừng nóng vội, từ từ nói." Hoàng Cảnh Du đi đến ôm cậu.
"Em... Em rất... Thích anh." Hứa Ngụy Châu thở ra một hơi.
Hoàng Cảnh Du cười lên, "Chúc mừng."
END.
-------------
Chắc là chúc mừng vì ZZ đã nói ra đc nỗi lòng? Nói tóm lại bệnh nhân ở đây là ZZ nha, xong bị ảo giác đa nhân cách kiểu vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com