Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 200: Cha Lại Làm Một Hồi

Ôn Chính Khanh tất nhiên đã phát hiện sự bất thường của nàng, thấy nàng toàn thân mềm nhũn, dâm thủy dưới thân không ngừng tuôn ra, cũng sốt ruột, vội vàng đặt nàng lại lên sập, nhỏ giọng gọi nàng.

Sau một lúc lâu, Ôn Tình Nhiễm cuối cùng cũng từ cõi Cực Lạc khôi phục thần trí, thấy Ôn Chính Khanh đang vẻ mặt sốt ruột nhìn mình, trong lòng ấm áp, lại giơ tay ôm cổ hắn, chỉ nhẹ nhàng gọi hắn: "Cha..."

Ôn Chính Khanh thấy nàng đã tỉnh lại, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào, chỉ hỏi: "Hôm nay là thế nào? Có phải thân mình không khỏe, sao lại chảy ra nhiều nước như vậy, còn ngất đi dữ dội đến thế..."

Ôn Tình Nhiễm tất nhiên nghĩ đến cảnh mây mưa cùng Đàm Loan ban ngày. Lúc đó đã có chút không ổn, ban đêm lại như vậy. Khoái cảm tuy nhiều hơn rất nhiều, nhưng cao trào liên tục lại khiến nàng mệt mỏi sâu hơn.

Dù biết chút nguyên do, Ôn Tình Nhiễm lại sợ Ôn Chính Khanh nghĩ nhiều, tất nhiên không dám nói với hắn, chỉ nhẹ nhàng nói: "Đều là vì quá nhớ cha mới thành ra thế này..."

Ôn Chính Khanh nghe lời nàng nói, hưởng thụ vô cùng, thẳng kéo nàng vào lòng mà cưng chiều, nâng niu nàng. Hai người thân mật ở bên nhau, tất nhiên lại động tình.

Mắt thấy cây đại kê giữa háng Ôn Chính Khanh lại cương lên, Ôn Tình Nhiễm liền lại giơ tay muốn chạm vào nó.

Nào ngờ lại bị bàn tay to của hắn nắm lấy, đưa tay nàng đến bên miệng mà hôn thật kỹ, sau một lúc lâu lại thở dài nói: "Hôm nay muộn rồi, cha phải đi đây..."

Ôn Tình Nhiễm vừa nghe vành mắt đều đỏ hoe, chỉ nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lại khiến người ta đau lòng.

Ôn Chính Khanh tất nhiên luyến tiếc, nhưng cũng biết nếu mình lưu lại đây quá lâu tất sẽ khiến người ta nghi ngờ. Hắn tuy không sợ, nhưng Ôn Tình Nhiễm tất sẽ khó sống.

"Nhiễm Nhiễm ngoan... Đừng khóc... Cha ngày mai lại đến thăm con..." Ôn Chính Khanh vuốt tóc nàng, liền ngồi dậy, muốn xuống khỏi sập.

Ôn Tình Nhiễm lại nắm lấy cánh tay hắn không chịu buông, chỉ ôm hắn làm nũng nói: "Cha lại làm con một hồi... Muốn ngậm tinh dịch của cha mà ngủ..."

Nguyên lai là Ôn Tình Nhiễm thấy vật giữa háng hắn cương cứng dữ dội, lại cũng luyến tiếc hắn cứ thế đi ra ngoài, liền muốn thay hắn đem tinh dịch ở đó đều ăn vào trong huyệt.

Ôn Chính Khanh thấy nàng làm nũng dữ dội, vật giữa háng kia lại cũng căng tức khó chịu, liền cũng không từ chối nữa, chỉ lại ngồi trở lại trên sập, mặc nàng lại đem cây đại kê của mình ngậm vào miệng.

"A... Tê... Ngoan thật... Còn có hai viên bên dưới kia nữa... A..." Ôn Chính Khanh nửa dựa vào cột giường, một chân gác trên giường, một chân đạp trên mặt đất, càng tiện cho Ôn Tình Nhiễm động tác.

Hắn chỉ đợi nàng đem cây đại kê lớn kia đều nuốt một lần, liền đứng dậy, ôm nàng sửa lại tư thế.

Ôn Tình Nhiễm quỳ ghé lên sập, mông nàng đối diện Ôn Chính Khanh ở dưới sập. Nhục huyệt nàng lúc đóng lúc mở, cái quy đầu lớn vừa dán lên đã làm nàng giật mình, dâm thủy liền lại mãnh liệt tuôn ra.

"A... Cha... A... Sướng quá... Cha làm con thoải mái quá... A..." Cây đại kê lớn vừa tiến vào liền nửa cây không đợi nghỉ, ra vào mạnh mẽ thao làm.

Ôn Tình Nhiễm vốn đã cực kỳ mẫn cảm, bị khuấy đảo như vậy không lâu sau liền lại bị làm cho đạt cực khoái. Cứ thế hai ba lần sau cả người run rẩy, mềm nhũn toàn thân, tay cũng không chống đỡ nổi thân mình, chỉ trượt trên sập.

Ôn Chính Khanh muốn nhanh chóng bắn ra, tự nhiên cũng dốc hết sức lực, làm thẳng đến khi cái tao huyệt đó kêu òm ọp òm ọp, thấy nàng cao trào liên tục, bên trong co thắt không ngừng. Hắn bị kẹp đến liên tục rên rỉ, nhưng cũng không ngừng lại nửa khắc, chỉ đỡ mông nàng mà ra sức khuấy đảo.

Cứ vậy làm mười lăm phút cuối cùng cũng buông lỏng tinh quan, thẳng đem tinh dịch nóng bỏng kia lại rót vào trong thịt huyệt nàng.

Đợi khi hắn thở hổn hển rút ra cây đại kê đã mềm đi một nửa, Ôn Tình Nhiễm đã bị hắn làm cho bất tỉnh nhân sự. Ôn Chính Khanh ôm nàng về sập, vỗ vỗ khuôn mặt nàng, thấy nàng chỉ là ngủ thiếp đi liền yên lòng.

Lại lấy một chiếc đệm lót dưới thân nàng, để tinh dịch bên trong không chảy ra ngoài, lúc này mới thay quần áo xong cùng thị nữ kia lại ra sân...

Ngày hôm sau, Ôn Tình Nhiễm tỉnh lại, rửa mặt xong liền vội vàng chạy đến chỗ ở của Đàm Loan, thấy hắn liền vội vàng truy vấn: "Hôm qua ngươi đã làm gì ta, vì sao ta lại..."

Trong khoảng thời gian ngắn thế mà cũng không biết nên hình dung bệnh trạng của mình như thế nào, lại nghẹn trong miệng, không thể nói ra, chỉ khiến chính nàng cũng thấy xấu hổ.

"Thế nào?" Đàm Loan thấy bộ dạng nàng, liếc mắt nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, thấy nàng nói đến nửa chừng rồi lại dừng lại không nói, cũng mặc kệ nàng, chỉ nói chuyện bên lề.

"Ngươi đã đến rồi, cứ tranh thủ lúc này không vội, bù đắp lại công việc mà ngươi đã bỏ lỡ mấy ngày nay đi..." Vừa nói vừa vắt khô khăn trong tay, treo lên giá gỗ đặt ngay ngắn, giơ tay nhấc chân rất là nhàn nhã.

__________________________
hẹ hẹ mn muốn mình đăng nhiều edit nhanh thì phải vote comment tạo động lực cho mình nha😭👊 truyện dài edit oải lắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com