Chương 202: Tinh Dịch Nóng Bỏng
"A... A... A..." Ôn Tình Nhiễm la lên, cây đại kê đó xuyên thẳng qua nhục huyệt nàng, đâm thẳng vào miệng tử cung nàng.
Vốn dĩ nơi đó đã mẫn cảm đến cực điểm, giờ lại bị cây đại kê này tiến vào, nhục huyệt dưới thân nàng phảng phất bị điện giật, khoái cảm từ thắt lưng xộc thẳng lên não. Trước mắt Ôn Tình Nhiễm hiện lên một mảng bạch quang, tiếng la của nàng bị nghẹn lại, há miệng thất thần.
"A... Tê... Sướng quá... A..." Đàm Loan cũng bị nàng kẹp đến sung sướng vô cùng, lại cảm thấy nhục huyệt hôm nay thật huyền diệu phi thường, lại làm hắn khó kìm lòng.
Hắn đỡ lấy eo Ôn Tình Nhiễm, côn thịt dưới thân nhanh chóng ưỡn lên, làm cho nhục huyệt đang cao trào kêu òm ọp òm ọp tiếng nước, không được mấy cái từ bên trong lại phun ra nước.
"A... Hôm nay thật là một kẻ dâm đãng ngập nước... A..." Đàm Loan rũ mắt nhìn chỗ giao hợp của hai người, cái nhục huyệt đang bao bọc hắn kia đang co rút phun ra nuốt vào cây đại kê của mình. Ngay cả khi hắn dừng động tác, cái nhục huyệt kia lại như một cái miệng nhỏ tham ăn, mút cây đại kê của hắn mà xoắn chặt không ngừng, làm hắn sướng đến liên tục thở dài.
Hắn liền một tay ôm nàng lên bàn, gác hai chân nàng lên eo mình, đứng trước bàn mà thao nàng.
Ôn Tình Nhiễm lúc này lại bị làm cho mơ màng, những đợt cao trào nối tiếp nhau, nàng đâu còn nhớ chuyện hôm nay đến tìm hắn làm gì.
Vốn là muốn cùng hắn làm mẫu một phen, rồi lại chỉ trích lỗi lầm của hắn, hiện giờ lại bị hắn làm cho thần trí hoàn toàn mất hết, chỉ có thể dạng chân nằm sấp trên bàn mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Cây thân gậy thô tráng căng rộng toàn bộ nhục huyệt nàng, dâm thủy theo côn thịt nhanh chóng rút ra bị đẩy ra ngoài huyệt, cuối cùng lại bị huyệt khẩu vuốt sạch toàn bộ xuống hai cục trứng dái nặng trĩu kia, dính nhớp càng tích càng nhiều, cuối cùng là chảy dọc theo trứng dái mà nhỏ xuống...
Đàm Loan rũ mắt nhìn Ôn Tình Nhiễm đang nằm sấp trên án, thấy sắc mặt nàng ửng hồng, tựa mang một vẻ yêu mị, ánh mắt mê ly, bên trong tràn đầy hơi nước, cái miệng nhỏ theo sự thao làm của hắn phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng run rẩy. Nhục huyệt vừa ướt lại vừa trơn, thỉnh thoảng bị hắn làm cho co rút liên tục, kẹp chặt thân thịt hắn khiến khoái cảm khó ngăn.
Hắn thở hổn hển, cúi người nửa đè lên nàng, côn thịt thao động càng thêm hung ác, hai viên trứng dái đập vào huyệt khẩu nàng kêu bạch bạch, côn thịt nhiều lần đều thọc thẳng vào miệng tử cung nàng. Không ít dâm thủy bị làm thành bọt mép, dính vào chỗ giao hợp của hai người.
"A... A..." Dưới thân Ôn Tình Nhiễm lại một trận run rẩy, toàn bộ eo lưng cao cong lên, toàn thân căng thẳng, lưng dưới gần như treo không, hai bầu vú căng cao, lại bị hắn đưa lên cao trào.
"A... A..." Cái nhục huyệt run rẩy kẹp chặt lấy cây đại kê kia mà xoắn lấy. Đàm Loan cuối cùng cũng khó nhịn, gác hai chân nàng lên vai mình, banh huyệt khẩu nàng ra, như đóng cọc mà hung hăng làm trăm lượt vào trong, liền bắn toàn bộ tinh dịch nóng bỏng vào trong nhục huyệt nàng.
"A... Nóng quá... A..." Ôn Tình Nhiễm bị tinh dịch đó nóng đến một trận rùng mình, sóng triều còn chưa bình ổn liền lại ập tới, đẩy thẳng nàng lại lên đỉnh cao của dục vọng.
Nhục huyệt nàng kẹp chặt cây đại kê đang bắn tinh mà co rút, mông nàng cũng vô thức vuốt ve cây đại kê lớn trong huyệt.
Cây côn thịt kia còn chưa kịp mềm xuống, lại bị nàng kẹp đến cương cứng trở lại.
"Tê... Đồ dâm đãng..." Đàm Loan hận mắng, lật nàng qua, đỡ lấy cây đại kê ướt đẫm kia lại thọc trở lại.
Hai người làm thẳng nửa ngày, Đàm Loan rót vào trong huyệt nàng vài bãi tinh dịch, làm nàng liên tục run rẩy, toàn thân mềm nhũn, phải mất nửa ngày mới hoàn hồn.
Đợi khi nàng từ trên sập bò lên, thấy Đàm Loan thần thái sảng khoái thanh tân ngồi trở lại bên án, lại một bụng lửa giận, giật lấy chiếc gối trên sập liền ném về phía hắn.
Đàm Loan nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại vừa vặn thấy chiếc gối đá "uỳnh" một tiếng rơi ở mép giường, lại nhíu mày.
"Không làm cho ngươi khô ráo sao? Lại bắt đầu cáu kỉnh rồi?" Hắn buông cuốn sách trong tay, tựa vào lưng ghế mặt vô biểu cảm nhìn chằm chằm nàng, khẩu khí lại như đang giáo huấn một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Ôn Tình Nhiễm bị hắn nhìn chằm chằm mà lưng nổi gai ốc, lại cảm thấy mình dường như quá đáng, liền chống mép giường lại đi nhặt chiếc gối đá bị nàng ném xuống.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn lại không dám nói lời nào khác, đưa chiếc gối đó lót lại dưới đầu, nghiêng người quay mặt vào tường, không muốn nhìn thẳng hắn nữa, lại bỏ lỡ nụ cười nơi đáy mắt Đàm Loan...
Đợi đến ban đêm Ôn Chính Khanh lại giả thành đại phu đến xem bệnh cho Ôn Tình Nhiễm, tất nhiên lại cùng nàng mây mưa một trận. Trước khi đi lại nói, về sau không tiện cải trang tiến vào nữa, chỉ sợ phải tạm biệt nàng một thời gian.
Ôn Tình Nhiễm nghe lời này tất nhiên hai mắt đẫm lệ, ngồi thẳng ở mép giường ôm hắn rơi lệ, lại không chịu buông người đi.
Ôn Chính Khanh thấy bộ dạng nàng tất nhiên đau lòng, nhưng lại cũng bất đắc dĩ, chỉ an ủi: "Ta vài ngày nữa sẽ thuê một căn nhà ở kinh thành, sau này sẽ ở lại kinh đô, Nhiễm Nhiễm đừng sợ, cha sẽ không bỏ rơi con đâu..."
Lời này cuối cùng cũng làm Ôn Tình Nhiễm hơi chút an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com