Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.2

BỘ IV: BA CHỒNG CƯỜNG BẠO CHÀNG DÂU SONG TÍNH

Tác giả: Tây Hồng Thị Đỗi Phiên Gia

Edit + Beta: Muội

Đọc truyện tại Wattpad chính chủ: cogaicokhauvimanma

🍓🍑🍓🍑

Chương 1 (1.2)

Ấn Chi Viễn bị lạ giường, thật ra hắn hiếm khi qua đêm ở bên ngoài, hắn cùng bạn giường làm tình xong xuôi cũng đưa tiền rồi bỏ đi, một người bạn đã từng trêu hắn, nói rằng như vậy thì khác gì chơi gái? Hắn liền nói đâu có khác nhau, không phải cứ đưa tiền là chơi được rồi hả? Tại sao hắn phải lãng phí thời gian, sau đó hắn bị người bạn ấy mắng, nói con người hắn vốn không hiểu tình yêu là gì.

Hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu, yêu yêu đương đương, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ có hứng thú.

Hắn rất thích khu hộ này, nó được xây dựng trên những ngọn đồi, không giống như các ngôi nhà trông giông giống nhau ở xung quanh, vị trí của căn nhà được thiết kế rất đẹp, khoảng cách của các ngôi nhà không gần nhau, đảm bảo được sự riêng tư gia đình rất tốt, lúc hắn mua biệt thự cho Ấn Vĩnh Dật, ở phía đối diện cách căn nhà này không xa lắm cũng có một căn trống, nên hắn tiện tay mua luôn.

Rèm cửa trong phòng không đóng, ánh trăng màu bạc chiếu vào nên phòng cũng không tối lắm, hắn châm điếu thuốc dưới ánh trăng, bước đi tùy ý, vừa đi xuống lầu liền nghe thấy tiếng kêu rất nhẹ từ hành lang, hắn ngẩn người, cũng không biết hắn mang cái tâm lý gì, hắn dập điếu thuốc, đi theo âm thanh, tiếng kêu càng ngày càng rõ, hắn dừng lại trước cửa phòng Ấn Vĩnh Dật, cánh cửa không đóng lại chừa ra khe hở rộng cỡ ba ngón tay, ánh đèn mờ ảo cùng với tiếng rên rỉ ái muội, không cần hắn cố tình nhìn trộm, hắn có thể nhìn thấy con dâu đang bị con trai hắn đè dưới thân, ra vào liên tục.

Xem ra ngày thường bọn họ không thích đóng cửa, hay là bởi vì cho rằng hắn ở trên tầng ba, nên không lo bị người khác nhìn thấy?

"Ưm... A a... Nhẹ một chút... Ưm... Đừng a... Đau quá." Khuôn mặt An Lê Hiên hơi đau đớn, nhưng vẫn ôm chặt lấy người bên trên, cả người đong đưa theo động tác thọc vào rút ra.

Ấn Vĩnh Dật thở hổn hển, dưới háng không hề có kết cấu gì mà thọc vào rút ra lung tung, sức lực của cậu rất mạnh, làm cho An Lê Hiên nâng mông cao lên, dẫn tới nơi giao hợp của bọn họ bị phơi bày dưới mí mắt của Ấn Chi Viễn không hề sót chi tiết nào, nơi đó ướt nước dầm dề, nhưng điều khiến Ấn Chi Viễn khiếp sợ chính là nơi mà con trai mình xâm nhập không phải lỗ đít của An Lê Hiên, mà là một cái lồn giống như của đàn bà đang bị con trai phịch liên tục, trách không được Ấn Vĩnh Dật lại kết hôn với anh, hoá ra An Lê Hiên chính là người song tính!

"Lê Hiên... Bên trong Lê Hiên thật khít... Hưm... Sướng quá..."

"Ưm a... Vĩnh Dật... Ưm... Nhẹ xíu... A..."

Ấn Chi Viễn xem đến muốn bật cười, dựa theo động tác của Ấn Vĩnh Dật, hẳn là An Lê Hiên sẽ bị đau, bụng dưới của hắn bắt đầu nóng lên, An Lê Hiên bị lật người lại, đúng lúc này anh lớn tiếng rên rỉ lên cao trào, theo động tác thọc vào rút ra bên trong lồn nhỏ mà chảy ra một dòng nước dâm trong suốt giống như bị mất khống chế, Ấn Chi Viễn hít sâu một hơi, dương vật của hắn đã cứng ngắc, có chút khó chịu muốn hút hơi thuốc nhưng lúc này hắn mới nhớ ra điếu thuốc đã bị hắn dập tắt từ khi hắn đi lại đây rồi.

Hắn nằm trên giường, đầu óc chỉ toàn là hình ảnh An Lê Hiên khóc lóc đạt cao trào, anh còn có thể phun nước giống như đàn bà, da thịt trắng nõn, khi bị địt thì trở nên đỏ hồng, âm thanh nam trung ngọt ngào kêu khóc rên rỉ, hắn nghĩ, nếu người đang chịch An Lê Hiên được thay thế thành chính hắn...

Ấn Chi Viễn lấy khăn giấy lau sạch tinh dịch trên tay, cau mày, cuối cùng hắn vẫn đi tắm.

Hương vị của người song tính hẳn là rất thích, chẳng trách tên nhóc Ấn Vĩnh Dật lại mê mẩn đến thần hồn điên đảo.

Ấn Vĩnh Dật muốn đi học, cậu không có tính tình thiếu gia, chỉ cần thuận tiện là được, cho nên nếu có bài vở gì quan trọng thì cậu thường ở lại trong trường. Cứ đi tới đi lui giữa biệt thự và trường học vài hôm như vậy, Ấn Vĩnh Dật liền ở trong ký túc xá trường, đến cuối tuần mới về nhà.

Ấn Chi Viễn có không ít bạn nhậu ở nơi này, biết hắn đang ở đây, từng người như đánh được mùi chạy tới tìm hắn, hắn cũng chẳng có chuyện gì để làm nên sẽ không từ chối một bàn tiệc rượu chất lượng nào.

Ấn Chi Viễn như vậy khiến An Lê Hiên được mở mang tầm mắt, đặc biệt khi anh nhìn thấy vị khách hàng lớn của công ty mình vào một đêm nọ kính cẩn tiễn Ấn Chi Viễn về đến tận nhà.

Đêm nay Ấn Chi Viễn hơi say, sau khi An Lê Hiên tắm rửa xong liền ngồi đợi hắn trở về, mặc dù Ấn Chi Viễn nói rằng anh không cần xen vào việc của hắn, nhưng An Lê Hiên không phải là người vô tâm vô phế, Ấn Chi Viễn đã về nhà, bước chân vững vàng cùng với mùi rượu nồng nặc.

An Lê Hiên vội vàng chạy đến muốn đỡ Ấn Chi Viễn, ai ngờ đối phương lại ôm eo dựa vào người anh, An Lê Hiên tránh né hơi thở nóng rực hắn phả vào mặt mình, "Ấn tiên sinh, tôi... Tôi đỡ chú về phòng nghỉ ngơi."

"Đã kết hôn với con trai tôi rồi mà còn gọi tôi là Ấn tiên sinh? Có xa lạ quá không? Hay là, cậu không thích tôi?"

An Lê Hiên không biết có phải do hắn uống say không còn tỉnh táo nữa hay không, cuối cùng chỉ là một câu hỏi, chắc là do anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi đi? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người kia, anh suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Ý tôi không phải là tôi không thích, tôi chỉ sợ rằng Ấn tiên sinh không thích..."

An Lê Hiên biết rằng mình nên đổi giọng gọi ba, nhưng như vậy lại giống như anh đang chiếm tiện nghi từ chỗ Ấn Chi Viễn.

Ấn Chi Viễn vùi đầu vào vai anh, đang lúc anh rối rắm không biết có nên đẩy hắn ra hay không, liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Ấn Chi Viễn vang lên, hắn nói: "Gọi một tiếng ba cho tôi nghe xem nào."

"... Ba." Bỗng An Lê Hiên cứng đờ, tay của Ấn Chi Viễn tùy tiện xoa bóp bên hông anh, eo anh liền mềm nhũn, cảm giác như bị một dòng điện giật cho tê tê dại dại chạy khắp người anh, "Không... Ấn tiên sinh, chú say rồi tôi đỡ chú về phòng."

Ấn Chi Viễn bắt lấy bàn tay đang muốn đẩy hắn ra của An Lê Hiên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, mặt của hai người chỉ cách một centimet: "Vừa rồi em gọi tôi là gì? Vẫn là Ấn tiên sinh à?"

An Lê Hiên thật sự không dám nhìn hắn, né tránh ánh mắt của hắn, anh muốn giằng cổ tay ra khỏi bàn tay hắn: "Ba, ba đi nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa, con, con cũng muốn nghỉ ngơi."

Nói rồi anh vội lên lầu, đi vài bước lại không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì, hình như cứ bỏ đi như này cũng không hay cho lắm? An Lê Hiên đang định quay đầu lại thì đã bị hắn đẩy từ phía sau, ngã xuống tấm thảm dày trong phòng khách.

An Lê Hiên hét lên một tiếng, anh muốn lật người lại và cố nhấc người đang đè bên trên qua một bên, nhưng vật cứng nóng bỏng rắn chắn áp vào mông anh khiến anh hết hồn hết vía.

"Đừng mà!" Anh muốn kéo bàn tay đang vói vào trong quần ngủ của mình ra ngoài, nhưng sức lực lại không bằng hắn, chiếc quần ngủ rộng thùng thình đã bị hắn kéo xuống đầu gối, anh hoảng sợ hét lên: "Ấn tiên sinh, đừng mà! Xin chú buông tay!"

Ấn Chi Viễn ngửi thấy mùi sữa tắm hoa oải hương trên người anh, hắn cảm thấy mình càng say hơn, hắn cắn một miếng thịt nhỏ trên cổ An Lê Hiên, khiến anh kêu lên đau đớn nước mắt lưng tròng, hắn cười nhạo nói: "Đừng la, nhưng mà em có la cũng không sao cả, tôi biết bí mật của em, em là người song tính, thảo nào con trai tôi lại thích em như vậy, chịch em sướng lắm có đúng không? Để tôi xác nhận thử một lần, được không?"

"Không!" An Lê Hiên cố gắng hết sức mặc quần vào lại phải bảo vệ cái áo bị kéo đến vai, anh giữ được áo nhưng không giữ nổi quần, Ấn Chi Viễn hơi thẳng người dậy lột sạch quần của anh ra, anh thừa dịp lúc này bò dậy mặc cho cặp mông trần trụi mà cất bước chạy đi, nhưng chưa đi được một bước thì đã bị hắn bắt lấy cổ chân kéo trở về.

Ấn Chi Viễn lật người anh lại, hắn mạnh bạo tách hai chân anh ra, nhìn đến dương vật đang ngủ say cùng miệng lồn khép chặt, màu sắc nơi đó không bị thâm xíu nào, vừa hồng hào mềm mịn vừa nhỏ xinh.

An Lê Hiên như phát rồ mà xô đẩy Ấn Chi Viễn, hai cái đùi của anh làm thế nào cũng không khép lại được, bộ phận bí mật đã bị ba của chồng mình nhìn thấy, cũng chính là ba chồng của anh, anh cảm thấy xấu hổ muốn chết, trong lúc giãy giụa kịch liệt liền bị ngón tay của Ấn Chi Viễn cắm vào trong lồn nhỏ, anh không kìm lòng được mà bật khóc.

"Không! Đừng mà! Làm ơn!" Đôi mắt anh ngập nước, anh không ngừng cầu xin Ấn Chi Viễn rút ngón tay ra ngoài.

Ấn Chi Viễn mỉm cười rút ngón tay ra, An Lê Hiên chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì hắn lại đút thêm một ngón vào, An Lê Hiên "a" một tiếng, bị ba chồng không khác gì cầm thú dùng ngón tay ra vào âm đạo mềm mại, ngón tay thô bạo kích thích vách thịt nhạy cảm bên trong, anh căn bản không chịu nổi khoái cảm như vậy, nơi đó nhanh chóng bị làm cho ướt át, phát ra tiếng nước nhóp nhép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com