Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


2h sáng, cơn mưa lớn đang đổ ào ào, chú mèo Đại Hoa toàn thân ướt sũng từ dưới một chiếc biển quảng cáo lảo đảo nhảy qua cống thoát nước ở ven đường. Tia chớp sáng rực rạch ngang bầu trời cùng tiếng sấm đùng đùng hoàn toàn che lấp tiếng kêu meo meo thảm thiết. Thế nhưng đôi mắt màu vàng óng vẫn không từ bỏ ý định, chú mèo màu trắng đen tiếp tục cúi đầu gấp rút lên đường như đang cố gắng để bắt kịp một tín hiệu nào đó.

Nơi Đại Hoa tìm đến là bãi xử lý rác thải nằm ở vùng ngoại ô cách xa khu đô thị phồn hoa hiện đại. Con đường lầy lội, đèn đường đã tắt ngủm từ lâu, cả không gian đều bị bao phủ bởi bóng tối nặng nề. Phải đến lúc tờ mờ sáng Đại Hoa mới tìm thấy mục tiêu của mình.

Vượt qua một "ngọn núi" rác nhỏ, mặc cho nước bẩn đang chảy xung quanh, cuối cùng chú mèo đã nhìn thấy Cố Phong – cùng với ba người khác đang nằm yên tĩnh trong đống rác.

Mặc dù không phải quá ưa thích sạch sẽ nhưng nếu là thường ngày, chắc chắn Đại Hoa sẽ không thèm đưa chân đến gần "con sen" của mình. Tuy nhiên lúc này lại hoàn toàn khác, chú mèo vừa gào một tiếng đau thương vừa chạy thật nhanh đến bên Cố Phong.

Mùi tử thi nồng đậm trong chóp mũi. Đại Hoa ngồi xổm cạnh xác Cố Phong, đưa chân ấn ấn vào mặt anh. Nó cũng không biết bản thân đang chờ mong cái gì. Là mong đợi người này giống như thường ngày vỗ vỗ móng vuốt của mình, rồi thản nhiên cuộn cả hai "chủ tớ" vào trong chăn ấm?

Nhưng sự thật Cố Phong không hề làm gì, anh im lặng nằm đấy với một lỗ đen cháy khét ngay ở mi tâm trên đầu và không ít vết thương do đạn gây ra ở toàn thân. Nơi đó, vết máu từ lâu đã bị nước mưa rửa trôi.

Đại Hoa không biết Cố Phong gặp phải vụ án như thế nào mà có kết cục này. Nó chỉ biết anh chết rồi. "Meo..." – Tiếng kêu nặng nề, nghẹn ngào của Đại Hoa vẫn bị vùi lấp trong tiếng sấm vang dội.

Sau một đêm vượt mưa, chú mèo béo rốt cuộc cũng bị đánh bại bởi sự mệt mỏi mà co mình nằm trên thân thể cứng đờ lạnh ngắt của người chủ. Cứ tưởng ngủ một giấc sẽ tỉnh lại nhưng vết thương chưa lành từ trước sau khi bị dính mưa đã thuận lợi nhiễm trùng. Để rồi ba ngày sau trong cơn sốt, Đại Hoa biết chắc mình không sống nổi nữa. Mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, tiếng chửi bới chung quanh... Nhưng mọi thứ đã không còn liên quan đến nó. Không có gì đáng sợ. Đại Hoa vẫn nằm nhoài trên ngực Cố Phong, nơi đã từng thật ấm áp nhưng giờ chỉ còn mùi hơi lạnh lẽo.

...

Đại Hoa không biết mình đã ngủ bao lâu. Lỗ tai ong ong, đầu cũng rất đau. Cảm giác khát nước dâng lên dữ dội. Theo bảng năng, Đại Hoa giãy dụa mở mắt ra, chóp mũi khẽ nhúc nhích tìm kiếm nguồn nước.

"Ca" – Một gương mặt người tràn vẻ lo lắng tiến tới – "Ca bây giờ cảm thấy thế nào?"

"Tinh ca" – người còn lại cũng đến gần, trên mặt chứa đựng sự tức giận – "Ca yên tâm! Mấy tên khốn kiếp kia đã bị xửa lý xong".

Đại Hoa khó hiểu nhìn nhìn. Phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường và xung quanh bị một đám người vây quanh ngó chằm chằm như... động vật quý hiếm.

Như vậy là... họ đang nói chuyện với mình?

"Nước...", Đai Hoa vừa lên tiếng thì chính bản thân đã bị dọa sợ hết hồn. Phải chăng ngôn ngữ loài người vừa được phát ra từ chính miệng của nó. Quả thực là nỗi kinh hãi không hề nhẹ.

Đại Hoa muốn ngồi dậy nhưng ngay lập tức bị hai người đè lại. Đúng vậy, nó bị đè lại ở tay, cánh tay, chân...

"Ca?", một người phát hiện ra tình huống không đúng liền quay đầu nói, "Đi gọi bác sĩ đến đây!"

"Tinh ca, anh phải nghỉ ngơi. Bao nhiêu tức giận của anh cứ nói để bọn em giải quyết. Quan trọng nhất với anh bây giờ là phải chăm sóc thân thể. Bác sĩ dặn thời gian tới anh cần tĩnh dưỡng thật tốt".

Đầu óc Đại Hoa hỗn loạn tưng bừng, hoặc là nói trở nên trống rỗng. Nó không thể nào lý giải được tình cảnh trước mắt. Nó nhe răng nhếch miệng kêu rồi lại cố gắng cắn dây đeo, vùng vẫy mấy lần nhưng ngay lập tức lại bị hai người ấn trở lại về giường.

"Tinh ca! Trạng thái này hình như không đúng..."

"Ca? Ca có nghe lời em nói không? Ca phải bình tĩnh lại! Đại ca?!"

"Tinh ca! Em là Côn Yến, ca còn nhớ em không? Tinh ca?"

"Bác sĩ đâu? Bác sĩ sao còn chưa tới!"

Hai người lấy hết sức lực giữ "Tinh ca" lại. Hắn dường như biến thành một con thú gào rít đầy giận dữ khiến những người khác phải nổi cả da gà. Tất cả không hẹn mà đều có chung suy nghĩ: Người này sợ là điên rồi.

Cuối cùng thì một bác sĩ cũng chạy vào phòng. Đại Hoa càng điên cuồng vặn vẹo hơn khi nhận ra trên tay người này là một chiếc ống tiêm – Trước đây cũng có thời gian Cố Phong dùng vật đó với nó mỗi khi bị bệnh. Mặc áo choàng trắng cũng không phải người tốt.

Kim tiêm trực tiếp đâm vào cánh tay. Đại Hoa mắt trợn tròe xoe rồi sau đó ngất liền tại chỗ.

Mèo béo thấy mình đang mơ một giấc mộng kỳ lạ.

Điểm kỳ lạ đầu tiên, trước đây tầm mắt của nó rất thấp. Nhưng giờ nhìn những người khác so với nó cũng không sai biệt lắm.

Điểm kỳ lạ thứ hai, lại là trước đây mỗi khi nghe Cố Phong nói chuyện, nó đối với nhiều khái niệm rất xa lạ. Càng không hiểu quy củ của thế giới loài người. Thế nhưng bây giờ nó cảm giác mình có thể hiểu được rõ ràng ý tứ của đối phương.

Trong giấc mộng Đại Hoa thấy mình và một đứa bé cãi nhau. Đối phương gọi mình là "ca ca", thề sẽ vĩnh viễn bảo vệ mình. Cả hai quả thực làm gì cũng sánh vai bên nhau, chưa bao giờ chia lìa. Mãi cho đến một ngày, nhà của bọn họ bị nổ. Những gương mặt hoảng loạn xung quanh cũng biến mất, chỉ còn dư lại một số khung ảnh trắng đen trên tường, dưới mặt đất đầy mảnh vỡ...

Nhìn vào đứa bé vẫn luôn ở bên cạnh giờ đây đã trở thành một người đàn ông khá dễ nhìn (tất nhiên so với Cố Phong còn kém xa), Đại Hoa nhận ra đây chính là một trong những người vẫn luôn giữ mình lại ở trên giường bệnh.

"Ca, sau này chỉ còn hai chúng ta. Từ nay về sau ca nói cái gì em đều nghe theo. Em sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho ca. Ca muốn làm gì chỉ cần nói với em" – Người đàn ông kia nói.

"Yên tâm, mối thù của bố mẹ sớm muộn gì cũng báo được".

Đây là âm thanh rất xa lạ, êm tai nhưng cũng tràn đầy thù hận. Đại Hoa không xác định được có phải là do chính mình nói ra hay không.

Đại Hoa cũng cảm thấy được chính mình dường như đang dần dần tiếp nhận giấc mơ kỳ quái này. Nó thấy mình – cũng chính là người ca ca kia giúp em trai bày mưu tính kế, thành lập "Vương quốc" thuộc về chính bọn họ. Chỉ có điều hắn không hề xuất đầu lộ diện nên không có nhiều người biết rõ được thân phận này.

"Hoắc Tinh", một âm thanh ở đằng xa vang lên. Mèo béo biết rõ mình không phải Hoắc Tinh, tên của nó là Đại Hoa – là cái tên do Cố Phong không hề có thành ý đặt cho, thế nhưng trong mộng nó lại thấy rõ "Hoắc Tinh" là đang gọi mình.

Là ai?

Đại Hoa quay đầu lại, chỉ có thể thấy một biển sương trắng mênh mông.

"Em hoài nghi bên trong Hoắc gia có lực lượng cảnh sát nằm vùng".

"Hai chữ này không nên xuất hiện trước mặt anh. Anh chỉ muốn chứng cứ".

Xuất hiện cuối cùng trong giấc mơ là một loạt hình ảnh chắp vá, hỗn loạn: tiếng nói đứt quãng, tiếng nổ mạnh, tiếng súng... Hình như hắn trúng đạn, sau đó được em trai ôm lăn qua một bên...

Một lần nữa mở mắt sau giấc ngủ đầy mệt mỏi, Đại Hoa thấy mình đang ở trong một căn phòng chỉ có màu trắng. Trên mặt tường đều ốp bông cách âm mềm mại, bốn phía yên tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng tim đập, còn có...

Đại Hoa nhìn ống tiêm truyền dịch trên mu bàn tay của mình. Những ký ức tồn tại trong đầu tuy rằng khiến nó hoảng loạn nhưng đến lúc này thì đã có thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

Mình đây chính là đã đầu thai chuyển kiếp sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com