Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27 : Thẩm án

Thời gian thẩm án Trần Trì là cuối giờ Thìn đầu giờ Tị, Thẩm Ngọc chỉ là quan giám sự, không phải là quan chủ sự cho nên vụ án của Trần Trì vẫn do Đại Lý Tự Khanh Thôi Hạo thẩm án.

Lúc khai đường thẩm án Trần Trì, Thẩm Ngọc vẫn không thấy Phương Duệ. Từ tối qua đến giờ, nàng vẫn chưa thấy hắn, tối qua hắn nói đi ra ngoài một chút, sau đó vẫn không trở lại phòng nàng, ngay cả bên ngoài cửa phòng cũng không thấy bóng dáng của hắn.

Trước khi ngủ, Thẩm Ngọc luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, mỗi lần như vậy nàng đều nhìn thấy Phương Duệ đứng dựa vào thân cây hải đường hoặc ngồi trên cây.

Nhưng tối hôm qua trước khi ngủ, nàng không hề thấy bên cạnh gốc cây hải đường có bóng dáng của nam nhân kia.

Thẩm Ngọc cũng không để ý nhiều, dù sao hắn cũng là người tự do, hắn muốn đi đâu cũng không cần báo cáo với nàng.

Vừa khai đường không bao lâu, một nha dịch hốt hoảng vội vã chạy vào. Thẩm Ngọc nhìn không vừa mắt nhất lại chính là dáng vẻ hốt hoảng, vì thế nàng nhíu mày hỏi:

- Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?

Nha dịch kia trả lời:

- Bẩm báo đại nhân, Dung đại tổng quản trong cung đến.

Thẩm Ngọc nghe vậy, hơi ngẩn ra, nàng đứng dậy khỏi vị trí bàng thính, Thôi Hạo đang ngồi ở vị trí chủ vị cũng đứng dậy.

Lúc bọn họ định ra ngoài nghênh đón, Dung Thái một thân y phục màu đen thêu hoa văn cá tơ vàng, từ cửa chính đi vào đại đường thẩm án, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Dung Thái.

Dung Thái cười với Thôi Hạo và Thẩm Ngọc, rồi nói:

- Hai vị đại nhân không cần để ý đến ta, ta đến đây cũng không phải vì vụ án của Trần Trì.

Thôi Hạo và Thẩm Ngọc đều nghĩ, lần này Dung Thái tới đây là vì hoàng thượng vẫn không yên tâm về vụ án của Trần Trì, khi nghe Dung Thái nói như vậy, hai người bọn họ có chút không rõ nguyên do.

Thôi Hạo hỏi trước:

- Vậy Dung đại tổng quản đến Đại Lý Tự là có chuyện gì?

Dung Thái bình thản đáp:

- Sau khi thẩm tra Trần Trì xong, nói cũng không muộn. Hai vị đại nhân thẩm án, ta đứng một bên bàng thính. Không cần để ý đến ta.

Nghe lời này của Dung Thái, Thôi Hạo thiếu chút nữa ói ra máu. Thẩm Ngọc ở đây đã khiến hắn cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ, hắn chỉ lo trong quá trình thẩm án Trần Trì sẽ nói những lời không nên nói.

Hiện tại còn thêm Dung Thái đến bàng thính, hai người này đều là tâm phúc của hoàng thượng, chỉ cần Trần Trì nói sai một câu, khiến bọn họ hoài nghi, thái hậu nương nương nhất định sẽ trừng phạt hắn, cho nên cái gì gọi là không cần để ý, hắn vô cùng để ý, vô cùng vô cùng để ý.

Thôi Hạo hối hận, hắn hối hận sao hắn không âm thầm trừ bỏ Trần Trì trước khi Thẩm Ngọc đến Đại Lý Tự, lúc đó hắn quá kiêng kị mấy thứ quan trọng trong tay Trần Trì, mỗi một mệnh quan triều đình tham ô đều sợ đến một ngày nào đó những chuyện mình làm sẽ lộ ra ngoài. Vì để bảo trụ tính mạng của chính mình khi mọi chuyện bị bại lộ, bọn họ đều lưu lại một con đường lui, Trần Trì cũng không ngoại lệ.

Nếu không lúc Trần Trì bị bắt, chủ nhân đã lập tức hạ lệnh trừ bỏ Trần Trì, chứ không phải kế hoạch bắt Trần Trì sợ tội tự sát, nhưng hiện tại này đó đã muộn.

Nhưng Thôi Hạo vẫn nắm chắc chín phần, Trần Trì sẽ không dám nói bậy, dù sao thê nhi của Trần Trì còn ở trong tay hắn. Trừ phi Trần Trì không để ý đến tính mạng của thê nhi, thì hắn mới có thể nói bậy.

Cùng lúc đó ở một nơi khác, y phục của Phương Duệ có chút hỗn độn, đánh xe ngựa, sau xe ngựa là hai ám vệ đang cưỡi ngựa chạy theo, trên người bọn họ đều mang theo mùi máu tươi thoang thoảng.

Phương Duệ vừa điều khiển xe ngựa vừa nghe bên trong xe ngựa có tiếng nói run rẩy sợ hãi của hài tử:

- Nương, ta sợ.

Sau đó là thanh âm trấn an của một phụ nhân:

- Nương ở đây, đừng sợ!

Phương Duệ thả chậm tốc độ, hắn nhìn về phía trước, rồi nói với người ngồi bên trong xe ngựa:

- Yên tâm! Ta đã đáp ứng với các ngươi, ta sẽ thực hiện.

Phương Duệ vừa dứt lời thì bên trong xe ngựa liền yên tĩnh.

Phương Duệ dàn xếp ổn thoả xong xuôi mọi chuyện, khi hắn chạy về đến Đại Lý Tự đã cuối giờ Tỵ, trên công đường đang thẩm án nhưng hắn lại quang minh chính đại từ ngoài cửa chính bước vào.

Lúc này Dung Thái đang bưng chén trà lên uống một ngụm, hắn nhìn thấy bệ hạ ăn mặc kín mít đi vào đại đường, khiến hắn thiếu chút nữa phun trà ra khỏi miệng, nghẹn đến đỏ bừng, khó khăn lắm mới nuốt hết một ngụm trà kia.

Đây! Thật! Sự! Là! Bệ! Hạ?

Tạo hình này, thật sự làm Dung Thái hoảng sợ.

Dù hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng bệ hạ mặc y phục dạ hành lại còn mang mặt nạ, nhưng dù sao hắn cũng là người chuẩn bị y phục và hầu hạ bên người bệ hạ mười mấy năm nên thân hình cùng tư thế đi lại của bệ hạ đã sớm khắc sâu trong tâm trí hắn. Chính vì vậy hắn chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra người kia chính là bệ hạ!

Chắc chắn không sai!

Nhìn bệ hạ nghênh ngang đi đến sau lưng Thẩm Ngọc, Dung Thái thực sự mở rộng tầm mắt, dù sao bệ hạ ở trước mặt hắn luôn là người cơ trí độc nhất vô nhị, nhưng khi ở trước mặt Thẩm đại nhân thì… Hắn thật sự không muốn đánh giá!

Lúc Phương Duệ đi vào trên người hắn phát ra thanh âm rất nhỏ của tiếng lục lạc.

Tất cả mọi người đều nhìn theo Phương Duệ, khi Trần Trì nghe tiếng lục lạc, hắn ngẩng đầu nhìn theo, thấy bên hông Phương Duệ có đeo một miếng ngọc bội màu đen.

Nhưng ánh mắt hắn không dừng lại ở miếng ngọc bội kia, mà là lục lạc xinh xắn như hạt đậu đỏ không ngừng phát ra tiếng “Leng keng” được buộc ở trên miếng ngọc bội.

Lúc nhìn thấy tiểu lục lạc, ánh mắt của Trần Trì buông lỏng hơn rất nhiều.

Thôi Hạo ngồi trên chủ vị, vốn nhìn Phương Duệ không vừa mắt, Phương Duệ lại nhiều lần làm hỏng chuyện của hắn, hiện tại tên này còn không chào hỏi một tiếng, cứ vậy xông thẳng vào, khiến sắc mặt Thôi Hạo vô cùng khó coi, hắn liền giơ cao kinh đường mộc, rồi gõ mạnh xuống bàn, lạnh giọng quát lớn:

- Bổn quan đang thẩm án mà ngươi không coi ai ra gì, xông vào như chốn không người! Là ngươi không đem bổn quan để vào mắt, hay là ngươi đang coi khinh chốn công đường!

Nghe Thôi Hạo lớn tiếng trách mắng Phương Duệ, Trần Trì đang quỳ ở trên mặt đất nãy giờ còn không chịu mở miệng nói lời nào, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thôi Hạo rồi nói:

- Đại nhân, tội thần có chuyện muốn khai báo.

Mọi người đang nhìn Phương Duệ, nghe vậy liền nhìn về phía Trần Trì.

Thẩm Ngọc giống như không chú ý người đứng sau lưng mình, nàng chăm chú nhìn Trần Trì, lại đè thấp giọng hỏi người phía sau:

- Ngươi vừa đi nơi nào?

Phương Duệ khẽ cong môi nói:

- Lát nữa sẽ giải thích với ngươi.

Thẩm Ngọc nghe thấy vậy, cũng không truy hỏi nữa, chuyên tâm vào việc thẩm án.

Thôi Hạo nghĩ Trần Trì sẽ không dám nói lung tung vì thế hắn hít một hơi thật sâu cho tâm tình bình ổn, rồi nhìn về phía Trần Trì đang quỳ dưới công đường:

- Ngươi nói đi.

Trần Trì ngẩng mặt lên, sống lưng dựng thẳng tắp.

- Tội thần Trần Trì thực sự tham ô hối lộ, giết người vô tội nhưng chuyện này không phải chỉ có một mình tội thần làm.

Trần Trì vừa dứt lời, Thôi Hạo liền trừng mắt nhìn Trần Trì, sau đó hắn phát hiện bản thân đã thất thố, lập tức che giấu cảm xúc, nghiêm nghị nói:

- Trần Trì, ngươi tốt nhất nghĩ kỹ hãy nói, nếu ngươi dám bôi nhọ bất luận một vị thanh quan nào, ta sẽ không tha cho ngươi.

Vẻ mặt Trần Trì không chút sợ hãi, gằn từng chữ một nói:

- Binh Bộ, Trung thị lang Lư Thượng Thanh.

Lúc Trần Trì nói ra danh hào Trung thị lang Lư Thượng Thanh, khoé miệng Phương Duệ khẽ cong lên, ẩn hiện hàn ý.

Thôi Hạo âm thầm cả kinh, hắn không  biết tại sao Trần Trì lại nói đến bộ binh Lư Thượng Thanh, nhưng hắn cũng không thể để cho Trần Trì nói thêm một tên khác.

Thôi Hạo liếc nhìn Trần Trì, hỏi:

- Ngươi có gì chứng minh Trung thị lang Lư Thượng Thanh thông đồng với ngươi làm bậy?

- Trong sân viện của tội thần, dưới gốc hoa quế có chôn một chiếc hộp sắt, bên trong chính là bằng chứng phạm tội của Lư thị lang.

Nghe Trần Trì nói, trong lòng Thôi Hạo càng hoảng sợ, nếu có chứng cứ phạm tội, sao có thể chỉ có mỗi Lư Thượng Thanh.

Hắn thầm nghĩ phải tìm cách lấy hộp sắt này trước, nếu không sẽ liên lụy đến nhiều người.

Thôi Hạo chỉ nghĩ Trần Trì lựa chọn một người dễ dàng xử lý nhất, nên mới lôi Lư Thượng Thanh ra, nhưng hắn không hề biết, trong này còn có nguyên nhân khác.

Nguyên nhân này cũng khiến hắn quá bất ngờ!

Hiện tại Trần Trì đã nói ra vị trí cất giấu chứng cứ, nhìn giống như rút dây động rừng, nhưng cũng không phải như thế, kế hoạch thật sự là gì, chỉ có Phương Duệ rõ ràng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com