Chương 45: Động tư tâm
Từ Hổ Khiếu Doanh trở về tới nay đã qua ba ngày, Cổ Minh cũng không có xuất hiện, Thẩm Ngọc càng ngày càng nghi ngờ.
Nhưng không gặp Cổ Minh, cũng không thấy hắn tự tay cho bạch đoàn tử ăn cá khô...
Nhưng cá khô này xác thật là trân phẩm mà Ba Tư tiến cống, chỉ là rốt cuộc hoàng thượng ban thưởng cho ai, người đó lại ban thưởng cho ai, rất khó biết được, nàng chỉ biết Cổ Minh không phải là người thường.
Đang định chờ Cổ Minh xuất hiện sẽ hỏi hắn, nhưng cái tên này giống như biết nàng muốn tìm hiểu manh mối về thân phận của hắn, nên mới không tới tìm nàng.
Nhưng Thẩm Ngọc không chỉ muốn biết thân phận của Cổ Minh , nàng nàng còn nghẹn một bụng ác khí.
Nếu đêm đó Cổ Minh trực tiếp nói rõ ràng cho nàng biết, không phải là ổn rồi sao, còn tỏ ra bí hiểm, nói lần sau sẽ mang Chinh Hỏa Đồ cho nàng xem, nàng nhìn xong có thể hiểu rõ chuyện nam nữ.
Nếu lúc ấy hắn không nói như vậy, nàng cũng sẽ không hiếu kỳ mà đi sai người tìm Chinh Hỏa Đồ về xem.
Nàng bị nghẹn thấu trời cao, nhưng người để nàng xả giận lại không xuất hiện.
Ngồi ở trong thư phòng nửa canh giờ, quyển sách trên tay chỉ mới lật có một trang.
“Ầm ầm.” cửa thư phòng bị gõ vang, Thẩm Ngọc hỏi:
- Chuyện gì?
- Công tử, mùa thu khô ráo, nô tỳ nấu thanh trà giải nhiệt cho công tử.
Nghe âm thanh ngoài cửa, Thẩm Ngọc thở dài một hơi, Hằng Nương đã vào Thái Bảo phủ nửa tháng, nhìn thì có vẻ rất biết giữ quy củ, cũng không có làm chuyện gì khác người, nhưng đây là thị thiếp mà lão thái gia chuẩn bị cho nàng, cho nên nàng nhìn Hằng Nương sẽ thấy không thích.
- Mang vào đi.
Hằng Nương đẩy cửa thư phòng, bưng khay tiến vào, trên khay đặt ấm trà toả ra trà hương nhàn nhạt.
Hằng Nương lén nhìn Thẩm Ngọc, chỉ thấy Thẩm Ngọc nghiêm túc đọc sách, bộ dạng chuyên chú nghiêm túc khiến Hằng Nương mê muội, nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Thẩm Ngọc vẫn nhìn vào sách, chưa từng nhìn Nhàn Nương, lúc nãy không lật tờ nào, Hằng Nương vừa tiến vào một lúc, đã lật ba trang giấy.
Thẩm Ngọc ở trước mặt người khác luôn bình tĩnh như nước, thanh thanh đạm đạm, nhưng không khiến người ta cảm thấy xa cách cao thượng không thể với.
Người ở bên nàng lâu rồi, tâm tình chậm rãi bằng phẳng, cho dù là người có tính tình nóng nảy cũng sẽ bị ảnh hưởng, dần dần tâm bình khí hòa.
Người ta nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thẩm Ngọc tính tình ôn hòa đánh bại được người khác, lại bị Cổ Minh tính tình không biết xấu hổ chèn ép.
Lật một trang giấy, nhàn nhạt nói:
- Đặt trà xuống, đi xuống đi.
Đặt trà lên mặt bàn, Hằng Nương đang định châm trà cho Thẩm Ngọc nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói:
- Nô tỳ cáo lui.
Hằng Nương thối lui đến cửa thư phòng, Thẩm Ngọc nhíu mày, đột nhiên mở miệng nói:
- Hằng Nương, lúc trước cứu ngươi, là thiện tâm, ngươi đừng làm ra những chuyện khiến ta hối hận vì đã cứu ngươi.
Hằng Nương nghe vậy, luống cuống một chút, giả vờ trấn định hỏi:
- Công tử lời này có ý tứ gì?
Thẩm Ngọc buông quyển sách xuống, nhìn về phía Hằng Nương, ánh mắt mang theo lạnh lẽo giống như nhìn thấu Hằng Nương.
Bệ hạ từng nói, một cô nương không sợ gian nguy một mình ngàn dặm xa xôi tìm tới kinh thành báo ân, có phần bền lòng này, nếu không phải thật sự xuất phát từ nội tâm, vậy chỉ có thể thuyết minh có ý đồ khác.
Trực giác nói cho Thẩm Ngọc biết, Hằng Nương là người có tư tâm, lão thái gia đã biểu lộ thái độ, hắn đã xem thấu Hằng Nương, cho nên mới đem Hằng Nương an bài ở bên người nàng, chờ thời cơ chín mùi.
Nếu Hằng Nương vì vinh hoa phú quý, nàng còn có thể dễ dàng tiếp thu, nếu Hằng Nương muốn người, mà người này chính là nàng, thì nàng thật sự không thể nào tiếp thu.
Tuy nàng giả nam trang đã hai mươi năm, nhưng nàng vẫn là nữ nhân hàng thật giá thật, muốn nàng tiếp nhận một nữ nhân khác, sao nàng có thể tiếp thu được?
Thẩm Ngọc nhìn Hằng Nương, trong giọng nói mang theo nghiêm nghị, cảnh cáo nói:
- Không nên có tư niệm, tự suy nghĩ cho tốt, ngàn vạn lần đừng bước sai một bước.
Điều nàng lo lắng nhất chính là sau Hằng Nương sẽ xuất hiện một người bất chấp mọi hậu quả, đến lúc đó nàng còn chưa kịp có ý kiến gì thì lão thái gia đã thay nàng quyết định mọi chuyện.
Thẩm Ngọc nói lời này rất tuyệt tình, giống như không cho Hằng Nương một chút cơ hội.
Hằng Nương cúi đầu, che dấu biểu tình, Hằng Nương nói:
- Nô tỳ tuyệt đối không vượt qua Lôi Trì nửa bước.
Nói cho cùng thì tính tình Hằng Nương cũng không thể trầm ổn như Thẩm Ngọc, nàng dùng sức nắm chặt khay trà, cực lực che đậy tâm tình của mình.
Nhưng Thẩm Ngọc lại nghe thấy giọng nói của Hằng Nương lộ ra vẻ nhẫn nại.
- Nói xong rồi, lui ra đi.
Thẩm Ngọc dứt lời, Hằng Nương liền lui xuống, lúc đóng cửa thư phòng, Hằng Nương hơi ngẩng đầu lên nên có thể nhìn thấy ánh mắt có chút đỏ ửng.
Bị Hằng Nương quấy rầy, Thẩm Ngọc cũng không đọc sách được nữa, nàng chống cằm, ánh mắt có chút dại ra, tâm tình vô cùng phức tạp.
_______________________________________
Phương Duệ từ khi trở về, vẫn luôn nghiên cứu bài binh bố trận, liên tục vẽ vài trận pháp thích hợp với một trăm người, giống như yêu thích phương pháp bày trận.
Hắn đem ý tưởng trong mấy ngày nay vẽ xúc tích giản lược bỏ vào phong thư, đưa cho Dung Thái:
- Đem vài loại trận pháp này giao cho Lôi Thanh Đại, nói là để cho đám sâu mọt kia luyện tập, tháng sau vào mùa săn sẽ vận dụng.
Dung Thái tiếp nhận phong thư, ánh mắt lộ ra khó hiểu:
- Bệ hạ, người quang minh chính đại luyện binh, ở dưới mí mắt của thái hậu cùng gia tộc Vương thị, người không lo lắng rút dây động rừng?
Phương Duệ lắc đầu, nói:
- Trong Hổ Khiếu Doanh cũng có người của thái hậu, đám đội quân kia càng ngày càng xuất sắc, sớm hay muộn cũng sẽ bị hoài nghi, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng nếu che dấu luyện tập đội quân này, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi, cũng sẽ âm thầm cản trở phá hư, nhưng nếu quang minh chính đại luyện binh thì không giống vậy, bọn họ chỉ nghĩ là trẫm đùa giỡn, cũng sẽ không quá coi trọng.
Có đôi khi, công khai so với âm thầm còn cẩn thận hơn nhiều.
Dung Thái hiểu ý tứ của Phương Duệ, cũng không hỏi nhiều.
- Bệ hạ, ngươi phân phó tìm kiếm thảo dược luyện chế Mãn Tâm Khóa chỉ còn thiếu một thuốc dẫn, chỉ cần tìm được vị thuốc dẫn này, là có thể bắt đầu luyện chế.
Nếu Dung Thái không đề cập tới, Phương Duệ đã quên trên người hắn có độc còn chưa giải.
Gần đây hắn không có hành động quá kịch liệt, tim bị đau thắt cũng chỉ có một lần, lúc giao thủ cùng Hô Duyên Khóa Vân, còn lại cũng không có việc gì.
- Còn thiếu cái gì?
Ở trong trí nhớ của Phương Duệ, khó hay đơn giản cũng giống nhau.
- Phái người đi Thiên Sơn, tìm thật lâu cũng không tìm được tung tích của Tuyết Thiềm Thừ.
Dược dùng để giải Mãn Tâm Khóa đều là kỳ trân dị bảo, dựa theo bệ hạ miêu tả, tìm cũng được vô số, chỉ có Tuyết Thiệt Thừ trong truyền thuyết bách độc bất xâm là không tìm được.
Phương Duệ suy nghĩ một chút, thế gian này biến số quá nhiều, ai cũng không biết ngày sau sẽ phát sinh chuyện gì.
Dù hắn trọng sinh, cũng không thể khẳng định chuyện kiếp trước chắc chắn xảy ra, kiếp này sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh, rốt cuộc biến số kia chính là hắn.
Cho nên chuyện giải độc cũng coi là lửa sém lông mày, chỉ là Phương Duệ không dám xác định, không biết nơi đó có tìm được Tuyết Thiềm Thừ hay không, mà Tuyết Thiềm Thừ cũng không phải ngây ngốc tại chổ để im cho hắn tới bắt.
- Cũng không phải chỉ có Thiên Sơn mới có Tuyết Thiềm Thừ, trên giang hồ tu luyện tà môn ma đạo, từ trên người bọn họ có lẽ có thể tìm được Tuyết Thiềm Thừ.
- Nô tài lập tức an bài người đi tìm.
_______________________________________
Mãn Xuân Điện.
Cung nhân đem chén tổ yến vào phòng, thấy chủ nhân uể oải ỉu xìu nằm trên giường, liền khuyên nhủ:
- Nương nương, ngươi chớ nghĩ nhiều, uống chút tổ yến bồi bổ thân mình.
Hạ phi thở dài một hơi, nói:
- Sao có thể không suy nghĩ.
Ở Tử Thần Điện cả một đêm, cũng không được sủng hạnh, sau khi thái hậu biết được, tuy không nói gì, nhưng thái độ dần dần lãnh đạm, ý tứ là nàng cũng không làm được việc.
- Nương nương, có lẽ là bệ hạ còn chưa biết mùi vị nữ nhân, cho nên mới không có sủng hạnh nương nương.
Cung nhân là tâm phúc của Hạ phi, cho nên ăn nói cũng không quá mức kiêng dè.
Hạ phi nghe vậy, cũng cảm thấy có vài phần đạo lý, nàng ngồi dậy, nhìn cung nhân suy nghĩ một lát, rồi nói:
- Lấy thứ đồ mà lúc trước ta sai ngươi chuẩn bị đem đến đây.
Cung nhân này nói không sai, bệ hạ không biết mùi vị nữ nhân, mới có thể thanh tâm quả dục, nếu đã nếm thử, khẳng định sẽ không giống hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com