Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91: Thần Y Khuynh Thành (38)

 Minh Thù kéo long xà hướng vách núi đi đến.

"Ngươi muốn làm gì ta?" Long xà kêu gào tràn đầy thống khổ.

Thân thể không cách nào nhúc nhích, hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn Minh Thù.

"Mời ngươi đi ngắm phong cảnh núi non thôi mà." 

Minh Thù đem long xà kéo đến sát mép vực, túm quần áo của hắn giữ lại, nửa thân mình long xà đều đã ở trong không trung. Hắn liếc mắt xem một cái, chỉ thấy phía dưới tất cả đều là cây cối xanh um xen lẫn từng tảng đá bén nhọn găm ở đưới đáy.

"Ngươi cho rằng ném... ném ta xuống, thì sẽ giết được ta à?" Hắn là Long tộc, tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng như vậy.

Minh Thù vỗ vỗ vai long xà, cười 'thân thiện' như hoa, "Ngươi thật là suy nghĩ nhiều a, ta đâu có muốn giết người. Đi chơi vui vẻ nhé!"

Rồi buông tay.

Long xà mất thăng bằng, nhanh chóng rơi xuống dưới, người ở trên thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh vật nặng va chạm vào vách đá trầm đục truyền lên.

Minh Thù đạp trên tảng đá cúi người xuống xem xét.

Trẫm đúng là không tùy tiện giết người.

Nhưng không có nghĩa là sẽ để mặc một con yêu có ý đồ giết mình sống nhởn nhơ đâu. Thế gọi là ngu đó.

Cho nên chuyện này... Coi như là vấn đề cá nhân đi.

"Ngươi cứ thế mà đem hắn vứt xuống à?" Thanh Trần đứng ở phía sau Minh Thù một khoảng xa xa, nhìn bên dưới vực sâu, ánh mắt nhìn nàng có điểm không thể hiểu nổi.

"Bằng không còn muốn ta mang về nuôi à?" Mà thịt không ăn được thì nuôi làm gì.

"Không sợ hắn trả thù ngươi sao?" Long xà kia rõ không phải thể loại thiện nam tín nữ gì, để hắn còn tồn tại là còn phiền toái, nên giết hắn thì hơn.

"Ngươi cho rằng ta nói sẽ làm hắn hối hận một khi còn sống chỉ là nói đùa à?" Minh Thù xoay người, trong thanh âm cười cợt mang theo vài phần tự mãn, "Muốn mơ tưởng trả thù ta, cũng phải xem hắn có đủ khả năng hay không đã."

Thanh Trần: "..."

Cmn tự sướng ít thôi. Rốt cuộc ai nuôi ngươi lớn đến chừng này mà không bị đánh chết vậy.

Thanh Trần chợt nhớ đến cỗ uy áp cổ quái kia, hắn nhòm ngực Minh Thù xem một cái, chỉ thấy vết máu đã bắt đầu khô cạn, "Thương thế của ngươi..."

Rõ ràng là đao kia đã đâm trúng tim nàng mà?

Ngoại trừ lúc đầu sắc mặt Minh Thù tái nhợt trong chốc lát, sau đó lại như chẳng bị làm sao bay nhảy khắp nơi.

Minh Thù vỗ vỗ ngực nói: "Không có việc gì."

Vỗ mạnh như vậy, quần áo lại đã không còn dấu vết máu chảy ra, cũng không thấy Minh Thù có phản ứng đau đớn gì, cho nên chắc... nàng căn bản không sao thật, "Ngươi... Lừa hắn à?" Thanh Trần đột nhiên cao giọng trách móc.

ĐM!

Mệt hắn phải để tâm lo lắng, thế nhưng hóa ra nàng ta giả vờ!! Cmn chẳng những là đồ lang băm, mà còn là đồ lừa đảo, tin nàng ta mới là đồ ngu ấy.

... đồ lừa đảo với đồ lang băm hình như là cùng một loại thì phải?

Mà nghĩ như vậy... Lại thấy mọi chuyện đột nhiên bình thường là sao nhỉ? 

(Thanh Trần đã sống chung với lũ quá lâu, gì cũng chấp nhận được rồi  =))) ) 

"Vậy lượng linh khí khổng lồ kia của ngươi là cái gì?" Cỗ lực lượng kia khủng bố đến mức làm cho người ta sợ hãi, hắn tốt xấu gì cũng là dân xuyên chuyên nghiệp trải qua bao sóng to gió lớn rồi nha, đến cả hắn mà còn cảm thấy kinh hãi,  thì có thể tưởng tượng nổi là có bao nhiêu đáng sợ.

"Ta lợi hại quá thì sao?"

"Lượng khí kia rất kì quái, đến mức ta cảm thấy không thoải mái..."

"Thì sao?"

Thanh Trần đột nhiên nghẹn lời.

Đúng vậy, thì sao đâu.

Liên quan gì tới hắn? Hắn chẳng qua chỉ là muốn nàng chữa bệnh mà thôi.

Thanh Trần liếc mắt nhìn Minh Thù một cái rồi thối lui ra chỗ khác dựa vào thân cây, không nhiều lời nữa.

-

Minh Thù đem Tiêu Như Phong nãy giờ vẫn bị vứt trên cây xuống, lấy dây cột chắc lại.

Tình trạng Tiêu Như Phong so với long xà còn nghiêm trọng hơn nhiều, lúc này đã không thể mở miệng nói chuyện.

"Thật ngại nha, vừa rồi không khống chế tốt lực đạo. Ta không biết ngươi lại yếu ớt thế, mới đánh nhau có chút cũng không chịu được." Minh Thù cười cười đem Tiêu Như Phong trói đến trên cây, nhiệt tình buộc lại thật chặt.

Tiêu Như Phong hít thở phì phò khó khăn, con ngươi sung huyết đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Minh Thù, ánh mắt như muốn bằm Minh Thù ra làm tám khối.

Minh Thù xong việc mới lùi lại hai bước, diễn sợ hãi rất 'tự nhiên', nói, "Đừng nhìn ta hung hãn như vậy, mặt sẽ xấu lắm đó."

Vết sẹo trên mặt Tiêu Như Phong còn chưa được xóa hoàn toàn, lúc này dung nhan lại đang đỏ ngầu hai mắt, một thân đầu bù tóc rối, quả thật xấu đến dọa người.

Tiêu Như Phong: "..."

A a a, ta muốn giết đồ khốn kiếp này.

Minh Thù chẳng hề để ý Tiêu Như Phong đã sắp hóa điên gào thét tên nàng, nàng một tay xoa cằm, hỏi Hài Hòa.

Giá trị thù hận đã đầy chưa?

【 còn thiếu một chút. 】 Hài Hòa nói, lại bắt đầu đưa ra chủ ý xúi giục Minh Thù, 【 ký chủ nếu không đem nàng đuổi về Tiêu gia, sau đó nói cho người của Tiêu gia rằng nàng ta đã khế ước với một con rồng xem sao? 】

Minh Thù đến bó tay với nó, ngươi còn có thể đưa cái chủ ý ngu đần này sao?

Nàng không muốn cùng cái "Hài hòa" hệ thống cùng nói về vấn đề này một cách 'hài hòa' nữa, hệ thống nhà nàng dám chắc hơn phân nửa chính là đồ phế thải.

【 có chứ, cần ta đưa thêm nữa cho ký chủ chọn không? 】 cái thể loại gây thù chuốc oán này sao có thể chỉ có một cái, đương nhiên là lo trước đỡ phải lo sau, các loại phương án khác nhau đều có hết, tùy chọn mại dzô mại dzô.

Ngươi vẫn là câm miệng đi thì hơn!

Đôi mắt Minh Thù xoay chuyển, đột nhiên hỏi, ta có thể giết nàng không?

【... Trên lý thuyết là không thể, bởi vì nếu ký chủ giết nàng, tại thời khắc nàng ta chết đi sẽ không thu thập được giá trị thù hận của ngụy nữ chính, tất cả giá trị thù hận kiếm được ở thế giới này bao gồm cả số đạt được từ nhiệm vụ phụ tuyến cũng sẽ trở về 0, thậm chí còn bị trừ thêm, không có lợi. 】

Hài Hòa nói một hơi không cần thở dốc: 【 Hơn nữa ký chủ không thể tùy tiện loại bỏ vai chính ở các thế giới, ngụy vai chính cũng không được.  】

Minh Thù trầm mặc.

Quên đi, dù sao ta cũng không định giết người.

【... 】 vậy thì cô hỏi làm gì chứ!

Ký chủ không giết người - điểm này bản thân Hài Hòa cũng cảm thấy rất kỳ quái, thời điểm nó gặp được, nàng chính là đang đánh nhau. Thủ đoạn của đối thủ tuy chưa phải đẩy Minh Thù vào chỗ chết, nhưng dụng tâm thâm độc vô cùng ác ý, nếu là người khác, có cơ hội thì đều sẽ giết chết đối phương nhằm loại trừ hậu hoạn.

Nhưng nàng lại chỉ đem người ta đánh đến nửa sống nửa chết.

Sau một đoạn thời gian quan sát, nó vẫn không gặp nàng chính tay giết ai cả.

Tuy rằng kết cục của những kẻ đó nếu không phải là bị những người khác giết chết, thì cũng là bị các loại di chứng hay lý do ngoài ý muốn mà tạch, quả thực không có ai là do nàng đích thân giết.

Nhưng mà ký chủ nhà nó nhìn thế nào cũng đâu phải cái mặt hàng tốt đẹp gì, cái giả thiết ký chủ không giết người này, xét thế nào cũng thấy không phù hợp với đám 'phẩm chất' sáng chói của nàng a.

... Hay chả lẽ ký chủ nhà nó vốn là người tốt mà ngượng ngùng nên giấu giếm? Đồ ngoài lạnh trong nóng a? 

Hài Hòa cảm thấy ý nghĩ này còn kỳ lạ hơn, dựa vào tư tưởng giác ngộ cùng phong cách làm việc của ký chủ, nàng nếu là người tốt, thì người trên thế gian này phỏng chừng đều chết hết rồi.

Không được, nó vẫn là phải cân nhắc thêm.

"Chức Phách." Minh Thù vẫn còn đang tự hỏi làm thế nào để kéo thêm thù hận, Thanh Trần lại đột nhiên nhảy ra, "Máu của con long xà vừa rồi không thể dùng sao?"

Long xà cũng có huyết mạch của rồng a!

Hắn mới nãy bị cái đồ lang băm này dọa sợ nên đều quên hết chính sự rồi.

"Ngươi không định sống thọ thêm chút nữa mà muốn sớm nhắm mắt xuôi tay, hiện tại cứ nhảy xuống cắn hắn một ngụm." Minh Thù không chút do dự chỉ xuống dưới vực. 

Thanh Trần: "..."

Nghe là biết thứ máu kia không thể dùng, nhưng  mà cmn nàng nói chuyện cũng đừng có quá trong ngoài bất nhất thế chứ? Cười đẹp như vậy mà nói lời thoại đáng sợ như vậy cũng được à, trí trá à!

"Đừng quấy rầy, ta đang nghĩ." Minh Thù phất tay, ý bảo Thanh Trần cút ra xa một chút.

Thanh Trần cắn răng trừng Minh Thù, giây tiếp theo thu lại biểu tình, bày ra nụ cười càng dối trá hơn, lại còn mang theo vài phần mê hoặc, hỏi "Ngươi suy nghĩ điều gì?"

"Đang nghĩ phải làm gì để ả hận ta hơn nữa."

"..." Thanh Trần nhìn lại Tiêu Như Phong đã gần tắt thở kia, không phải ả ta hiện tại đã muốn hận chết Minh Thù đi? Lại còn muốn càng hận? Rốt cuộc trong đầu nàng cả ngày đều là cái gì?

"Ta bảo này, ngươi..."

"Có rồi!" Minh Thù vỗ tay một cái, sốt sắng kéo Tiêu Như Phong xuống núi.

Thanh Trần: "..."

WTF!

CMN ngươi muốn làm gì a!!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com