Chương 97: Trấn Quốc Công Chúa (3)
Minh Thù chui vào trong xe ngựa, ôm hai chân run bần bật.
Đói! Chết! Ta!
Cái thân thể gà bệnh này, bảo nàng phải làm thế nào để đánh được lũ sói bên ngoài hả?
Nhiệm vụ yêu cầu độ khó cao nhưng lại cấp cho cái thân gà rù thế này mà được à, muốn lấy mạng của trẫm à?
Sột soạt ——
Minh Thù kéo màn xe nhìn ra bên ngoài, bầy sói vừa rồi có khả năng đã nhìn thấy nàng, lúc này đang hướng bên này tiến tới. Từng đôi mắt sói sắc lạnh ánh lên sự u ám chết chóc, dù là ban ngày cũng làm người người thấy kinh sợ.
"Công... Công chúa."
Tiểu nha đầu hôn mê xoa cánh tay đau nhức bò dậy, lo lắng nhìn Minh Thù đang dựa vào cửa sổ xe, "Công chúa, ngài..."
"Suỵt." Minh Thù đem ngón tay đặt lên môi ra hiệu.
Tiểu nha đầu tức khắc im lặng, theo hướng tầm mắt Minh Thù nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn thấy rõ ràng, khuôn mặt nhỏ của nàng ta trắng bệch, đang định thét ra tiếng chói tai nhưng giây tiếp theo đã tự đưa tay bịt chặt miệng mình, không để âm thanh nào phát ra.
Sói... Có sói... Sao lại có sói ở đây...
Tiểu nha đầu tới gần Minh Thù, nắm chặt cánh tay Minh Thù, giọng nói run rẩy hỏi: "Công... công chúa... chúng ta làm sao bây giờ?"
Nhiều sói như vậy, các nàng làm thế nào mới có thể chạy thoát nổi.
"Đợi anh hùng tới cứu mỹ nhân thôi." Cốt truyện này không phải thường thấy sao, nhưng mà nàng lại không phải vai chính, không biết có anh hùng nào tới cứu mỹ nhân này không đây.
"A?" Ai muốn chờ anh hùng tới cứu mỹ nhân chứ? Công chúa bị kinh sợ đến ngốc luôn rồi sao?
Tiểu nha đầu khẽ cắn môi, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nói: "Công chúa, nô tỳ sẽ dụ đám sói đó rời đi, người nhân cơ hội mau chạy đi, đừng quay đầu lại. Bệ hạ nhất định sẽ phái nhân mã đi tìm người, công chúa đừng sợ."
Hiện tại chỉ còn có biện pháp này để cứu công chúa mà thôi.
Minh Thù túm lấy tiểu nha đầu hỏi, "Ngươi dù có dụ chúng đi ta cũng chạy không thoát."
"Công chúa..." Tiểu nha đầu nước mắt rơi như mưa, "Đều là nô tỳ sai, không bảo vệ tốt cho công chúa..."
"Có gì ăn hay không?" Để trẫm bổ sung chút thể lực đã!!!
"A?" Tiểu nha đầu còn tưởng mình nghe lầm, Minh Thù đột nhiên hỏi một câu chẳng hề phù hợp với hoàn cảnh làm nàng sửng sốt một chút, sau vội gật đầu, "Có... Có."
"Đưa cho ta."
Tiểu nha đầu vội không ngừng xốc giường nệm lên, từ phía dưới lấy ra mấy cái gói, bên trong tất cả đều là lương khô mang đi đường.
Minh Thù thấy đồ ăn so với thấy cha mẹ còn muốn kích động hơn.
Ăn hơn phân nửa lương khô xong, Minh Thù tuy rằng vẫn đói, nhưng không đến mức muốn chết như vừa nãy nữa.
"Gàooo——"
Bầy sói bên ngoài gầm gừ, giây tiếp theo xe ngựa đột nhiên trùng xuống, có sói bắt đầu nhảy lên xe.
Tiểu nha đầu sợ tới mức hét lên một tiếng, bầy sói bên ngoài càng kích động sôi trào, liên tiếp nhảy lên xe ngựa.
Minh Thù bình chân như vại tiếp tục bỏ lương khô vào mồm, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa xe, tay đã tiện cầm luôn kiếm của tên thích khách đã chết, "Lát nữa ngươi chạy đi từ phía sau xe, có thể chạy bao xa thì chạy bấy nhiêu."
"Công chúa..." Tiểu nha đầu run bần bật.
Minh Thù mang vẻ mặt đầy tươi cười, nói "Nghe lời ta mới có thể sống tiếp."
Minh Thù giải quyết mấy miếng lương khô cuối cùng, sói ở ngoài cũng đã trèo lên đến cửa xe, nàng đem tiểu nha đầu đẩy về phía sau một cái, thuận thế đá văng cửa xe ra, bên ngoài bầy sói hung hãn nổi giận gầm lên một tiếng.
Ngay sau đó cửa xe khép lại, tiểu nha đầu chỉ kịp nhìn thấy mũi kiếm trong tay Minh Thù bức ra hàn quang chói mắt.
Nàng đạp vào bầy sói đang gầm rú, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi thật xa.
-
Trong một khe núi ------
Thân hình một tiểu cô nương đang chật vật ôm thân cây, muốn hái chùm quả trám trên cành. Bởi vì thân cây quá cao nên nàng thử vài lần cũng vẫn chưa với tới. Nàng ôm thân cây thở dốc, một lát sau tiếp tục vươn tay cố hái tiếp.
Đầu ngón tay cách quả trám ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Minh thù đột nhiên dùng sức, thành công bắt được quả, nhưng chân đã trượt hẫng một cái, cả người đều bị ngã xuống.
"Ai da."
Trên mặt đất là thảm cỏ xanh, ngã cũng không bị đau, Minh Thù vỗ vỗ mông ngồi dậy, tùy tiện lau qua loa một chút rồi bỏ tọt quả vào miệng mình.
Minh Thù ngửa đầu nhìn chỗ quả trám ở cao hơn, vẫn thèm ăn quá, nhưng nàng với không tới.
Tức chết trẫm!
Đợi chút... Năng lực của nguyên chủ là gì nhỉ?
Tiên đoán à nha!!
Minh Thù lập tức hưng phấn chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm nói: "Quả trên cây sẽ đồng thời rơi xuống đây."
Nàng trợn to mắt chờ mong nhìn trái cây, rơi xuống đi, mau rơi xuống đi.
Một phút đồng hồ trôi qua, trái cây chưa rụng.
Ba phút đi qua, trái cây vẫn chưa rơi.
Mười phút đi qua, trái cây vẫn là không rớt.
Một canh giờ đi qua...
Bà nội nó chứ, cái kỹ năng quần què này.
【 ký chủ, năng lực tiên đoán không phải để cô dùng như vậy đâu. 】 Kĩ năng nhà người ta có ích lại cao thượng như vậy, cô lại dùng chỉ để hái quả là thế nào...
Rào rào!
Bịch bịch ——
Hài Hòa còn chưa có phỉ nhổ xong, đám quả trên cây đã rơi rụng lả tả nện xuống đất, một quả cũng chẳng còn trên cành.
Một! Quả! Cũng! Không! Còn!
【... 】 nhẽ nó quá coi thường năng lực này của ký chủ rồi.
A khoan.
Tiên đoán chứ không phải nói bạ đâu trúng đó thế này chứ a!!
Minh Thù che lại bị đầu bị mấy quả rớt trúng, "Thời điểm rụng cũng không thể chào hỏi thân ái một cái báo trước sao? Đau chết trẫm rồi."
Minh Thù nhặt mấy quả lên bỏ vào miệng ăn ngon lành.
Dám rơi vào đầu trẫm, đem các ngươi ăn hết luôn.
-
Trên con đường nhỏ im ắng cách đó không xa.
Nam tử trên lưng ngựa mang theo một tiểu đội nhân mã dừng lại, xuyên qua đám cây cối nhìn về phía tiểu cô nương đang gặm trái cây ngon lành bên kia.
"Vương gia, kia hình như là Trấn Quốc công chúa." Thuộc hạ phía sau tiến lên hai bước, cung kính nói: "Nghe nói mấy ngày trước đội ngũ đi vi hành của bệ hạ bị tập kích làm Trấn Quốc công chúa mất tích, hiện giờ bệ hạ đã phái người khắp nơi tìm nàng. Vương gia có cần thuộc hạ dẫn nàng tới đây không?"
"Không cần" nam tử mặt vô biểu tình nhìn bên kia.
"Vương gia, chúng ta cứu Trấn Quốc công chúa, thì lần này trở về những kẻ chuyên làm khó dễ cũng sẽ phải e dè ít nhiều. Đây là lợi nhiều hơn hại." Vị Trấn Quốc công chúa này chính là một cái vương bài rất khoa trương.
"Không cần."
Nam tử lạnh như băng ném xuống những lời này, chuẩn bị xoay ngựa rời đi.
"Hoàng thúc, phiền ngài cho ta đi nhờ một đoạn đường được không." Phải hỏi đi nhờ xe thôi, mà không hỏi không được, nàng cũng không muốn mang cái thân thể ốm yếu ở vùng hoang vu dã ngoại này lăn lộn đâu a.
Tiếng nói linh động từ phía sau vang lên, tiểu cô nương lúc nãy vừa mới ngồi dưới tàng cây, giờ đã ôm đống quả đứng ở cách đó không xa cười khanh khách nhìn hắn.
Nam tử mày nhíu lại, sao nàng ta tới đây lúc nào mà nhanh vậy?
"Nhận sai người."
Minh Thù: "..." Sao có thể nhận sai người, ký hiệu của Hoài Vương phủ bắt mắt như thế, nàng lại không có mù đâu.
Minh Thù cũng chẳng nhiều lời, ôm đống hoa quả xoay người rời đi.
Hỏi đi nhờ không được thì thôi, nàng gắng dầm mưa dãi nắng vậy —— đi về thôi.
"Vương gia, *cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, lúc này mà đi thì có chút không phải phép, ngài nói lời này sợ là không ổn."
(Trans: cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy... không thấy thì cũng thôi đi, giờ thấy nhau rồi nên có điểm khó xử)
Thuộc hạ nói nhỏ bên tai nam tử, "Ngài nhiều năm chưa về, Trấn Quốc công chúa lại vẫn có thể nhận ra, vị công chúa này không ngu ngốc. Vương gia, chúng ta hành sự nên cẩn trọng, không thể để người khác bắt được nhược điểm. Hơn nữa đắc tội nàng cũng không có chỗ nào tốt."
Vị này chính là bảo bối cục cưng của Thần Thiên điện.
Hai bên không gặp nhau thì thôi, nhưng vị này lại cố tình phát hiện ra bọn họ, nếu như bởi vì bọn họ lờ nàng đi mà cuối cùng xảy ra chuyện, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người thừa dịp mà hắt nước bẩn lên người Vương gia.
Nam tử hình như có chút không kiên nhẫn, lạnh mặt nói: "Các ngươi hộ tống nàng quay về."
"Tuân lệnh."
Thuộc hạ thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Vương gia cố chấp không ra lệnh.
Nam tử thúc ngựa chạy vụt qua Minh Thù đang đi ở ven đường, ngựa chạy qua, một trận gió thổi thốc tới, nàng chỉ nhìn thấy bóng dáng nam nhân phía trước nhanh chóng biến mất.
"..." Ngươi định vứt bỏ ta như vậy ca ca nhà ngươi biết không nhỉ?
Mà ca ca hắn là ai?
A nha, đại ca của hắn chính là đương kim hoàng đế.
Cho nên nguyên chủ cũng phải tôn xưng hắn một tiếng hoàng thúc.
=================
Trans:
Ta lại lụt tiến độ rồi.... ai cíu ta với ; __ ;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com