Chương 21: Bắt gian
Hương Thảo phố một hàng dài phòng ốc có sân nhỏ, đều là năm đó tu kiến dựng lên, cũng không quá lớn.
Cả đám người Bạch Triệt đi xuyên qua hành lang gấp khúc, đi vào bên trong, liền nghe thấy âm thanh nữ tử buồn bã khóc lóc kể lễ từ trong phòng truyền ra, cùng giọng nói của một nam nhân trầm thấp nhu tình an ủi khuyên nhủ.
Bọn họ đều biết võ công, tai thính mắt tinh, cho dù cách một khoảng xa, cũng có thể rõ ràng nghe thấy nhất cử nhất động bên trong phòng.
Lúc này, một đám hán tử vẻ mặt rất khó xử, len lén nhìn Bạch Triệt, không biết nên phản ứng như thế nào.
Nam nhân bị đội nón xanh trên đầu, này là tôn nghiêm của hắn, dù bọn họ là thuộc hạ tâm phúc, lại nghe thấy, tận mắt nhìn chủ tử gặp chuyện khó xử, trong lòng liền sợ hãi bất an.
Bạch Triệt có võ công so với bọn thuộc hạ còn cao hơn nhiều, bọn họ có thể nghe thấy, đương nhiên hắn cũng nghe thấy.
Từng lời nói bao hàm ác độc cùng nguyền rủa, từng tiếng ai oán khổ sở, giọng nói còn nghẹn ngào chứa đầy tiếng nức nở, khiến Bạch Triệt khó có thể tin được.
Hắn dừng chân, đứng yên tại chổ, thần sắc hờ hững, nhưng đôi mắt lại nổi lên hồng quang, bên ngoài nhìn hắn bình tĩnh nhưng nội tâm hoàn toàn ngược lại.
Mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi mọi chuyện thật sự xảy ra trước mắt hắn, tâm Bạch Triệt nhẫn nhẫn đau.
Đến giờ phút này, hắn không thể không thừa nhận, thành thân đã hơn một năm, đối với người thê tử không xứng với hai chữ thê tử này lại nổi lên một chút tâm tư.
Mặc dù không sâu đậm, nhưng gặp phải phản bội, hắn cũng như nam nhân bình thường, phẫn nộ cùng khó xử.
Còn có, nhàn nhạt đau thương...
Bất quá, cảm xúc tối tăm phức tạp này cũng chỉ làm hắn khó xử một lát. Chỉ giật mình ngẩn người một chút, hắn liền khôi phục lại thần sắc bình tĩnh nâng tay ra hiệu.
Đám thuộc hạ nhận được chỉ thị, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, chia nhau ra phân tán hướng đông tây hai bên hông nhà cùng hậu viện.
Trong sân có hai lão ma ma, hai nha hoàn, cùng hai gia đinh, tính cả Đồ thị mang đến Tề ma ma, phu xe Tô Phúc, đều bị âm thầm đánh ngất, trói lại lôi đi ra sau viện.
Bọn họ chia hai người một nhóm, làm việc mau lẹ, chỉ trong vòng nửa khắc, liền đánh ngất hết mọi người trong viện, không ảnh hưởng gì đến Đồ thị cùng vị biểu huynh đang vui vẻ trò chuyện trong kia.
Đám người này, yên lặng thối lui, để lại một mình Bạch Triệt.
Trong phòng, Đồ thị vừa rồi lãi nhãi oán hận hạ nhân Bạch phủ, giờ đã nói đến Bạch Thanh:
- Trên đời này làm gì có tiểu cô nhà nào mà ngay cả truyện trong phòng của tẩu tử cũng muốn quản? Ta xuất phủ, lúc trở về nàng còn hỏi đông tây, giống như ta đã làm chuyện gì không thể gặp người. Mà nàng ta cũng không nghĩ lại xem, chính nàng làm những chuyện mất mặt kia, còn dám chất vấn người khác? Một cô nương còn chưa cập kê, lại ở Thám Hoa hội tự định chung thân với một nam nhân, thực là không biết liêm sỉ, Vô- Sỉ- Hạ- Tiện. Biểu huynh, ngươi biết không, hoàng thượng tứ hôn, không phải là công công đi xin thánh chỉ, mà là tiểu cô nhà ta, vượt qua trưởng bối, tự mình chạy đến trước mặt hoàng thượng cầu xin tứ hôn. Loại tiện nhân này còn vội vàng khẩn cấp muốn gả đi, khó trách vị trạng nguyên lang kia nhìn không vừa mắt. Nàng ngu ngốc, còn chẳng hay biết người trong lòng nàng đã sớm tư thông cùng nữ nhân mà nàng coi là khuê phòng mật hữu có gia cảnh bần hàn sa cơ thất, còn đem nàng đùa giỡn trong tay, liên tiếp cung cấp bạc cho nàng ta hưởng thụ. Còn có vị cung nữ mà nàng đoạt từ trong tay của thái tử, cũng đã sớm leo lên giường vị trạng nguyên lang kia, còn ước gì nàng ta mau chóng gả đi, mang theo nàng đi hưởng phúc đấy! Ta thật muốn nhìn xem, nàng ta gả cho người, có còn nhàn rỗi quản ta nữa không?
Nghĩ đến Bạch Thanh hơn một năm nay luôn khiến nàng khó xử, trong lòng Đồ thị liền khó chịu, rõ ràng là trượng phu của nàng, rõ ràng hắn là phu quân hoàn mỹ tốt đẹp nhất trong cuộc đời nàng.
Nhưng hết lần này đến lần khác trong lòng hắn cũng chưa từng có nàng, chỉ vì Bạch Thanh nói một câu, liền hoài nghi nàng, trách cứ nàng.
Cuộc sống như vậy, mỗi một ngày đều là tra tấn dày vò.
Hiện tại tốt lắm, chỉ cần nghĩ đến chuyện Bạch Thanh sẽ phải gặp cuộc sống hôn nhân đau khổ, nghĩ đến chuyện người nam nhân mà nàng ta hết lòng ái mộ cùng thân hữu khuê phòng mà nàng hết sức tín nhiệm, còn thêm một nha hoàn mà nàng nghĩ là trung tâm, toàn bộ đều phản bội cùng hành hạ nàng.
Nghĩ đến đó, lòng nàng tràn đầy vui sướng cùng chờ mong.
Không phải Bạch Thanh giỏi nhất là giả bộ vô tội, phá hư tình cảm phu thê của người khác sao? Nàng thật muốn nhìn một chút, xem tình cảm phu thê của nàng ta bị người khác phá hỏng, sau này nàng ta sẽ rơi vào loại kết cục gì.
Nàng sẽ chờ ngày này, chờ nàng đem muội muội mà trượng phu của nàng yêu thương như mạng, tự tay đưa muội muội của hắn, vào vực thẳm.
Nghe được ba chữ " Sa cơ thất thế" (chữ trung có ba chữ thôi). Biểu huynh Đường Nghiêu ánh mắt ảm đạm, trong lòng có chút bi thương.
Bất quá, hắn cũng không có biểu lộ ra bên ngoài, vẫn duy trì vẻ mặt thương yêu kéo Đồ thị nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, tay vỗ vỗ sau lưng nàng, tự trách:
- Giải Ngữ biểu muội chịu khổ rồi, đều là ta không tốt, nếu không phải thân thể ta suy nhược, để lỡ khoa cử, cũng sẽ không kéo dài hôn sự của chúng ta. Cuối cùng, lại để nàng gả vào Bạch phủ, bị những người kia hành hạ.
- Điều này làm sao có thể trách biểu huynh?
Đồ Giải Ngữ nước mắt ràn rụa, nằm trong lòng biểu huynh, giọng căm hận nói:
- Đồ phủ chúng ta một đời trung lương, làm sao dám trái ý hoàng thượng, mà kháng chỉ bất tuân? Đều là tại con tiện nhân Bạch Thanh kia, nàng cầm thánh chỉ bức bách, phụ mẫu ta dù không vui, cũng không thể không đem ta gả vào Bạch phủ.
- Biểu muội đừng thương tâm, việc đã đến nước này, dù hận cũng không làm được gì. Nàng chỉ cần đợi ta, sẽ có một ngày, ta sẽ cứu nàng ra khỏi bể khổ, trở về bên cạnh ta. Giải Ngữ, dù khổ sở, khó khăn hay không vui hãy đến nơi này gặp ta, mặc kệ là khi nào, ta vẫn luôn ở đây đợi nàng.
Nghe đến đó, hết thảy mọi chuyện đều sáng tỏ.
Bạch Triệt không đợi thêm nữa, hắn đi lên phía trước, nhấc chân đạp cửa phòng.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người đang ôm nhau khóc, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc, lạnh lùng nói:
- Các ngươi không cần chờ đợi nữa, hiện tại ta có thể khiến ngươi cách xa bể khổ Bạch gia.
Hai người nghe vậy quay đầu lại, liền thấy Bạch Triệt tay chắp sau lưng, thản nhiên bước đến. Vì ánh mặt trời bên ngoài, chiếu sau lưng hắn nhuộm một tầng ánh sáng, khiến cho người khác có cảm giác như tiên giáng trần.
Chỉ là vẻ mặt hắn lạnh lùng, trong lòng Đồ thị lập tức run lên, nàng đứng bật dậy, đẩy Đường Nghiêu ra, âm thanh run rẩy, lắp bắp gọi:
- Phu... phu quân!
- Không dám nhận cách xưng hô của Đồ tiểu thư.
Bạch Triệt mỉm cười, lãnh đạm xa cách châm chọc nói:
- Đồ tiểu thư cùng biểu huynh tình sâu như biển, Bạch mỗ là loại người dựa vào muội muội được Hoàng gia sủng ái, mà cưỡng đoạt thê tử, sao làm được phu quân của Đồ tiểu thư?
Nghe được lời ấy, lại thấy mặt hắn lạnh lùng không cảm xúc nở nụ cười, Đồ thị ớn lạnh cả người, nháy mắt lạnh đến đáy lòng.
Hắn đang cười, nhìn thê tử của chính mình, nằm trong ngực nam nhân khác, làm trượng phu, hắn lại cười?
Đầu đội nón xanh, phản bội như vậy, mà hắn mỗi lời nói vẫn phong độ, không chút nào tầm thường, vẫn là phong thái " Ngọc lang".
Giống như nàng làm chuyện mất mặt, không tuân thủ trinh tiết, đối với hắn mà nói hoàn toàn không quan trọng.
Hắn đối với nàng, lại lãnh đạm đến như vậy?
Đồ thị phẫn nộ, nước mắt rơi không ngừng, tê tâm phế liệt quát:
- Đúng, ngươi nói rất đúng. Nam nhân như ngươi cả tâm cũng không có, làm sao xứng làm trượng phu của ta? Ta gả cho ngươi đã hơn một năm, ngươi có từng xem trọng ta? Chỉ cần ta cùng Bạch Thanh xuất hiện, trong mắt ngươi, vĩnh viễn đều chỉ nhìn thấy nàng? Ta cẩn trọng, thay ngươi quản lý Bạch phủ, thay ngươi chiếu cố muội muội, chỉ ngóng trông ngươi có thể để ý đến ta, nhưng trong lòng ngươi, chưa từng có ta dù chỉ một chút? Đối với ngươi mà nói, ta đâu phải là thê tử, bất quá chỉ là người thay ngươi chiếu cố muội muội, là nhũ mẫu mà thôi.
Nàng lớn tiếng chỉ trích, Bạch Triệt còn chưa kịp nói gì, mới vừa rồi Đường Nghiêu bị đẩy qua một bên đang khó khăn khốn quẫn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt buồn bã nhìn Đồ thị, trong mắt tràn ngập đau lòng, khóc gọi:
- Biểu muội!
Lúc này Đồ thị một phần tâm tư cũng không thể phân cho hắn, nàng chỉ quật cường nhìn Bạch Triệt.
Nàng oán hận nhưng thắm thiết chờ đợi, dù hắn thẹn quá hóa giận cũng tốt, ít nhất, có thể chứng minh trong lòng hắn vẫn có nàng dù chỉ một chút.
Đáng tiếc, không có, không có gì cả.
Nàng chỉ trích, nàng oán niệm, cùng với nước mắt của nàng, hoàn toàn không làm thần sắc Bạch Triệt có chút biến hóa.
Giống như vừa rồi, vẻ mặt vẫn đạm bạc lạnh lùng, ánh mắt không có nửa phần độ ấm, nhìn nàng, như nhìn một người xa lạ.
Trong lòng Đồ thị tràn đầy phẩn nộ, nhanh chóng mất đi thay vào đó là lo lắng sợ hãi.
Mới vừa rồi, phu quân chứng kiến nàng cùng biểu huynh ôm nhau, hắn nói, hiện tại có thể khiến nàng cách xa bể khổ Bạch gia.
Ý tứ của hắn, là muốn hưu nàng sao?
Toàn thân Đồ thị không còn khí lực, vô lực ngã xuống. Đường Nghiêu thấy thế, hô to một tiếng:
- Biểu muội!
Liền xông tới, ôm nàng vào trong lòng. Đáng tiếc, lúc này hắn cũng giống nàng, lo lắng sợ hãi, tay chân vô lực, chẳng những không đỡ Đồ thị đứng lên được, ngược lại còn té ngã trên đất.
Nhưng mà, hắn vẫn như cũ gắt gao ôm nàng, dùng thân thể của mình làm nệm, che chở nàng không vì té mà bị thương.
Ánh mắt Bạch Triệt thâm trầm, nhìn bọn họ ôm nhau, ngã thành một đoàn, trong lòng bổng dưng dâng lên một cổ tức giận muốn giết người.
- Các ngươi quả nhiên là tình thâm ý trọng, không thể chia lìa!
Nói xong, hắn cũng không để ý thần sắc hai người đại biến, trực tiếp đi ra ngoài, kêu người tiến đến, phân phó:
- Đem hai người bên trong trói lại cho ta, chặn miệng lại, cầm bái thiếp của ta, đi đến Kinh Triệu Doãn phủ, tìm Đồ đại nhân gọi đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com