Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Pháo hoa

[伍] 烟火

Chu Tử Thư nghiền thuốc cả buổi chiều, tới lúc mặt trời lặn mới nghỉ ngơi một chút. Y muốn chế thành hương hoàn, không có khói cũng dễ mang theo, chẳng qua là tốn thời gian hao tâm tốn sức. Nhưng Ôn Khách Hành ở bên giúp đỡ, ít nhất trước giờ cơm tối cũng đã luyện mật xong, chỉ cần như vậy là có thể đặt vào lò hương để xông, mong là sẽ hiệu quả.

Ôn Khách Hành cảm thấy y quá vội vàng, y cũng biết. Nhưng ngày thường Chu Tử Thư đọc rất nhiều y dược quyển tông, trực giác của y nói rằng bệnh của Ôn Khách Hành không thể kéo dài nữa. Với năng lực của y còn không thể tìm được nguồn gốc tại sao thân thể người phàm lại có thể không già không chết, nhưng lại tìm ra hắn xác thực là hồn phách bất ổn, nếu còn kéo dài, chỉ sợ đêm nào đó cơn đau bất ngờ nặng thêm, chưa biết chừng có thể hồn phi phách tán. Bình sinh Chu Tử Thư chưa từng sợ hãi chữ "tử", y và Ôn Khách Hành vừa mới quen biết chưa bao lâu, làm sao lại giống như cả đời cũng không đủ.

Chu Tử Thư nhìn cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ, nghe tiếng vó ngựa uể oải cùng tiếng la hét từ dưới phố truyền tới, không khỏi thở dài. Cảm giác hổ khẩu mỏi nhừ bủn rủn vì dùng sức, y hơi thả lỏng, nhẹ nhàng ấn vài cái. Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Ôn Khách Hành bưng thuốc đi vào, đặt lên án tiền, trông thấy y đang nhẹ nhàng xoa tay, cau mày nói: "Đau rồi? Đã nói ngươi đừng gấp như vậy."

Chu Tử Thư không lên tiếng, Ôn Khách Hành ngồi xuống bên cạnh y, kéo bàn tay y đặt lên đầu gối mình nhẹ nhàng xoa bóp. Chu Tử Thư hỏi hắn, sao không uống thuốc trước đi? Ôn Khách Hành cũng không ngẩng đầu, nói vẫn chưa nguội.

Tay của hắn so với Chu Tử Thư lớn hơn rất nhiều, đang xoa bóp đột nhiên nổi hứng chơi đùa, cầm tay Chu Tử Thư đặt vào lòng bàn tay mình, dùng ngón cái vuốt ve chỉ tay của y nói: "Ta biết xem chỉ tay, A Nhứ có muốn ta xem cho ngươi một chút không?"

Chu Tử Thư hừ mũi: "Uống thuốc của ngươi đi."

"Xem nào?" Ôn Khách Hành làm như không nghe thấy, chăm chú nhìn lòng bàn tay y, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Tình duyên của A Nhứ, ta đã tính rồi, ngươi đây là, đã gặp được lương duyên trời định, muốn cùng hắn trường tương tư thủ." (vĩnh viễn bên nhau)

"Quỷ tin ngươi." Chu Tử Thư rút tay về cười mắng: "Mau uống thuốc, lạnh."

Lúc này Ôn Khách Hành mới bưng bát thuốc lên, vừa ngửi đã nhíu chặt lông mày, uống một ngụm, khuôn mặt tuấn tú liền nhăn thành một đoàn. Chu Tử Thư chống cằm ở bên cạnh nhìn, không nhịn được bật cười: "Làm sao, đường đường Ôn công tử, hóa ra lại sợ uống thuốc à?"

Ôn Khách Hành giương mắt nhìn y, bỗng nhiên lại gần hôn một cái, mùi thuốc đắng còn chưa tản đi liền ấn lên môi Chu Tử Thư. Y sững sờ nhìn hắn, nhưng Ôn Khách Hành lại cười nói, như thế này không đắng. A Nhứ đút ta, không thì ta không uống.

Chu Tử Thư vừa định phản bác ngươi uống hay không liên quan gì đến ta, lại thấy trên mặt Ôn Khách Hành kiên định viết to mấy chữ "Có liên quan tới ngươi" thật sự vừa tức vừa buồn cười. Ai kêu y để cho người này biết tâm ý của mình, vừa phiền phức lại còn thích gây khó dễ.

Chu Tử Thư hỏi đút như thế nào? Ở đây không có muỗng. Ôn Khách Hành nói, làm giống ta vừa nãy. Hắn nói xong thì tủm tỉm cười nhìn y, như thể đang đánh cược rằng y sẽ không dám. Chu Tử Thư nhìn hắn một lát, bưng chén thuốc lên uống một ngụm, nghiêng người qua hôn hắn. Đắng, có dây dưa thế nào cũng vẫn đắng, cái gì mà ngọt ngào như mật đều là gạt người. Hoàng hôn dần dần từ rèm cửa đi đến bên án tiền, nhuộm một tầng vàng nhạt mềm mại lên bạch y của Ôn Khách Hành, cửa thành đã đóng, khắp nơi đều yên tĩnh hơn chút, chỉ nghe được tiếng môi lưỡi hai người giao hòa quấn quýt.

Chu Tử Thư nhắm mắt lại, Ôn Khách Hành ôm y vào lòng hôn thấu, thật lâu sau mới thoáng buông ra. Chu Tử Thư còn chưa mở mắt, môi bị hôn đến mềm mại căng bóng, gương mặt nhìn đặc biệt ngoan ngoãn, Ôn Khách Hành cứ như vậy cúi đầu ngắm y, lại không nhịn được dùng ngón tay vuốt ve tiểu chí của y. Đang mê mẩn bỗng thấy Chu Tử Thư chậm rãi mở mắt, có chút nghi hoặc lại lộ ra ngây thơ hỏi: "... Không hôn?"

Hóa ra vừa rồi không mở mắt là đang đợi mình tiếp tục hôn y. Nghĩ đến đây trong lòng Ôn Khách Hành như có vuốt mèo cào nhẹ một cái, nhìn vào mắt y, thầm nghĩ thật là sạch sẽ, không dính một chút bụi bặm, đáng lẽ nên hôn y đến không thở nổi, lại ôm y lên giường hoan hảo cả đêm, nhìn y đắm chìm trong ái dục khó mà thanh tỉnh, nhìn đôi mắt này mê ly nhòe lệ mới phải. Nhưng mà, hắn không nỡ. Ôn Khách Hành ôm chặt lấy y, vừa buồn cười vừa như cam chịu số phận thở dài nói: "A Nhứ... thật là không có biện pháp với ngươi."

Sau đó, tới khi thuốc đã lạnh ngắt rồi mới thôi náo loạn, uống thuốc xong trời cũng đã tối. Ngày mai chính là mười chín tháng sáu, các sạp hàng ở chợ đêm đều đã bày lên. Ôn Khách Hành hỏi y có muốn đi không, Chu Tử Thư có chút do dự, giống như đang nghĩ đến chuyện trước kia, kết quả bị hắn tóm lấy ôm ra khỏi cửa. Ôn Khách Hành nói; "Đi mà, chúng ta cùng nhau đi."

"A Tương đâu?"

"A Tương đã đi chơi từ sớm rồi, ngươi không biết sao?" Ôn Khách Hành cười: "Làm sao có chuyện nàng không góp náo nhiệt. Chúng ta cũng đi xem một chút."

Vừa bước chân ra khỏi cổng khách điếm liền cảm giác bị tiếng cười nói bao vây, ánh đèn lồng rực rỡ chói mắt. Chu Tử Thư hơi không được tự nhiên, Ôn Khách Hành kéo tay y đi lên phía trước, nói phía trước có rất nhiều chuyện vui, đi thôi.

Đi qua một sạp hàng bán nước ngọt, Ôn Khách Hành liếc mắt, muốn một phần. Hắn cầm muỗng nếm thử, chậm rãi thưởng thức, cảm thấy mùi vị không tệ, lúc này mới lại múc một muỗng đưa tới bên miệng Chu Tử Thư: "A Nhứ, ngươi nếm thử."

"... Nhiều người như vậy" y nhìn xung quanh một chút: "còn ra thể thống gì."

"Kệ người ta, ngươi nếm thử đi, ha?" Ôn Khách Hành lại nhích tới gần hơn, Chu Tử Thư đành phải hé miệng nếm thử muỗng nước ngọt người kia đưa tới. Cũng không có gì đặc biệt, chính là ngọt thôi, nào phải thứ gì quý hiếm... Chu Tử Thư nghĩ vậy, lại cảm thấy vị ngọt tựa như lan ra, thấm vào đáy lòng.

Ôn Khách Hành lại kéo y qua chỗ khác, nhìn sạp hàng bán đồ trang sức, trâm cài tóc, bông tai, vòng tay, cái gì cũng có, bỗng nhiên nhìn thấy một chuỗi đậu tương tư nằm trong chiếc hộp gỗ nhỏ đang mở, được ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào, hồng nhuận, khiến người vui mắt. Ôn Khách Hành để ý ánh mắt Chu Tử Thư, mở quạt xếp che lại, dán vào bên tai y hỏi: "Có muốn không?"

"Cái gì?"

"Cái vòng tay đó."

"... Để làm gì?"

"Ta thấy ngươi thích."

"Thấy đẹp mắt, nhìn nhiều một chút thôi." Chu Tử Thư đi rồi, Ôn Khách Hành lại nhìn chuỗi đậu tương tư một cái rồi mới đuổi theo, trên miệng kêu A Nhứ chờ ta với.

Bọn họ đi một mạch thẳng đến bờ sông, thời điểm này chính là hội chùa, rất nhiều người thả đèn trên sông. Nhìn từ xa tựa như trên dòng sông nở đầy hoa đăng, theo sóng nước chìm nổi phiêu dao. Chu Tử Thư không hiểu, Ôn Khách Hành liền nói với y có thể cầu nguyện.

"Cầu nguyện sẽ linh ứng sao?"

"Ta cũng không chắc," Ôn Khách Hành tủm tỉm cười: "dù sao tâm thành thì linh mà."

Bọn họ mua hai chiếc đèn hình hoa sen đi thả, thấy trong cửa tiệm có một chiếc đèn lồng rất đẹp, trong lòng Chu Tử Thư khẽ động, mua, xách trong tay. Sau đó trở lại bờ sông để thả đèn, y cúi người nhẹ nhàng đưa tới trên mặt nước, nói: "Vậy ta cầu nguyện ngươi... ưm?"

Ôn Khách Hành che miệng y: "Nói ra sẽ mất linh!"

Chu Tử Thư a một tiếng, thầm nói ra nguyện vọng ở trong lòng. Ôn Khách Hành rút tay về, cũng thả đèn của mình xuống sông. Hắn ngồi thẳng dậy, trên mặt mang ý cười nói, vừa rồi A Nhứ cầu gì vậy, nguyện cùng ta bạch đầu giai lão à? Ngươi không cần đáp, trong lòng ta biết là được.

Chu Tử Thư nói không phải, ta lại không tham chỉ mong ngươi bình an là tốt rồi.

Y vừa nghĩ như vậy, trên bầu trời bỗng nổ tung một quả pháo hoa, lưu quang rực rỡ như tinh hỏa. Ngay sau đó càng nhiều tiếng nổ vang lên, rất nhiều tiếng la hét, Chu Tử Thư quay đầu nhìn về phía Ôn Khách Hành, trong mắt hắn cũng là pháo hoa sáng rực. Y không kìm được vươn qua nắm lấy tay hắn.

"Thật náo nhiệt! A Nhứ, ngươi xem."

"Ừ!"

Chu Tử Thư vẫn đang nhìn Ôn Khách Hành, y muốn ghi nhớ khoảnh khắc này, nhớ kỹ người bên cạnh mình trong mắt sáng ngời như vậy, tràn đầy sức sống, chẳng qua là nó quá ngắn ngủi, giống như pháo hoa thoáng một cái đã hết. Cần y dùng rất nhiều sức lực, rất nhiều chân thành để bắt lấy, giữ chặt trong lòng bàn tay.

Đột nhiên y thấy hơi choáng váng, bên tai có tiếng gọi ôn nhu cực điểm, lại như truyền đến từ một nơi rất xa, gọi y A Nhứ.

Chu Tử Thư buông tay, chiếc đèn lồng lập tức rơi xuống, đèn giấy mỏng manh vừa rơi xuống đã gãy, lửa chợt bùng lên. Ôn Khách Hành nhận ra y có điểm bất thường, vội vàng đỡ y, đầu của y như muốn nứt ra, ngồi sụp xuống, Ôn Khách Hành cũng quỳ xuống bên cạnh y, lo lắng hỏi: "A Nhứ, sao vậy?"

Chu Tử Thư căn bản không thể trả lời, chỉ nghe tiếng pháo hoa rít lên cùng giọng nói của người kia đan xen trùng điệp, từng tiếng rõ ràng nhu hòa như vậy, lại khiến y đau chảy nước mắt. Trong đầu y loáng thoáng xuất hiện khung cảnh tương tự, cũng là pháo hoa rợp trời, tiếng người huyên náo, trong vạn thiên sầm uất có người xách đèn lồng đứng ở cuối đường chờ y. Bọn họ bị tách ra trong tiếng pháo hoa rít gào, giữa dòng người hối hả tấp nập y nhớ tới lời đối phương từng nói, vì vậy đi ngược dòng người, lật đật chạy về phía cuối con phố dài, người kia quả nhiên chờ ở chỗ này. Y vừa thấy đèn lồng liền an tâm, người kia bước tới ôm y, gọi một tiếng A Nhứ, y ngẩng lên chìm trong đôi mắt đen dịu dàng.

"A Nhứ, A Nhứ."

Chu Tử Thư ngồi xổm dưới đất, chậm rãi ngẩng lên giống như từ trong mộng tỉnh lại, Ôn Khách Hành nắm lấy cánh tay y, chân mày nhíu chặt lo lắng gọi: "A Nhứ, rốt cuộc làm sao vậy?"

Y nhìn vào mắt Ôn Khách Hành, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Những người xung quanh đang ngắm pháo hoa, hoặc cười hoặc la hét, Chu Tử Thư rơi lệ, vươn tay nắm lấy Ôn Khách Hành nói, ngươi nói cho ta... chúng ta, chúng ta rất lâu trước kia đã quen nhau rồi sao?

Một giọt nước mắt của y rơi xuống trên tay Ôn Khách Hành, bỏng rát.

Ngươi nói cho ta, có phải không?

-═══════-

Vòng tay đây

Bonus về đậu tương tư mìn đọc được bài post mặn siêu cấp của một mỹ nữ Đông Lào, link full để ở cmt nhé 😆😆

Trích đoạn: Hồng đậu (红豆), hay còn gọi là đậu tương tư (相思豆) mang màu sắc đỏ tươi rất nịnh mắt, thế nhưng mang độc tính, chỉ ăn được một lần. Ở nước bạn, thứ đậu ấy được dùng để kết thành trang sức, vào lễ Thất Tịch, người ta sẽ tặng nó cho người mình yêu thích. Vì thế, hồng đậu trở thành biểu tượng của tình yêu đôi lứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #1640#ônchu