Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 160: Chuẩn bị chiến đấu

Edit: Ry

"Đó là Phượng Hoàng Thần Hỏa!?"

"Không thể nào, Phượng Hoàng đại nhân đang bế quan mà."

"Nhưng đó thật sự là Phượng Hoàng Thần Hỏa, mau đi bẩm báo với Kinh Hạc đại nhân."

Kiếm trận tràn ra trên không trung khiến yêu tu trong rừng hoang mang, sự xuất hiện của nó không thể nghi ngờ đã khiến chiến cuộc rối loạn. Nếu tiếp tục tiến lên thì sẽ vào khu vực cấm địa sau núi, nhưng nếu để kẻ ngoại lai tiến vào cấm địa thì hậu quả khó mà lường được.

"Cửu Vĩ Hồ đại nhân, chúng ta có nên tiếp tục đuổi theo không?"

Phụ trách lần hành động này là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Cô trông khoảng chừng hơn 30 tuổi, hàng mày vẫn lưu giữ nét son sắc thời trẻ, khiến khí chất của cô vừa ma mị vừa quyến rũ. Cô nhìn lên không trung, giữa từng tầng sóng ánh sáng đỏ lại loáng thoáng thấy được một bóng người, do dự lầm bầm: "Huyền Thính đại nhân...?"

"Mẫu thân." Một yêu tu trẻ tuổi đi tới: "Chuyện người nhờ con điều tra có kết quả rồi. Những người này trong quá trình chạy trốn tránh được hết trận pháp trong rừng, có vẻ như họ nắm được bố cục phòng thủ của vòng ngoài."

Lời này vừa ra, tu sĩ xung quanh lộ vẻ kinh hãi, sục sôi căm giận nói: "Cửu Vĩ Hồ đại nhân, ngài xin lệnh từ Kinh Hạc đại nhân đi, chúng ta phải tới sau núi bắt đám người này tra hỏi."

"Đêm nay Huyền Thính đại nhân tới trước núi canh giữ à?" Cửu Vĩ Hồ hỏi một tu sĩ.

Tu sĩ kia đáp: "Mấy ngày nay Huyền Thính đại nhân luôn canh giữ trước cửa kho binh khí, chưa từng tới trước núi."

Ánh mắt Cửu Vĩ Hồ nặng nề: "Xin lệnh từ Kinh Hạc đại nhân, chúng ta tới khu vực sau núi."

-

Trên không trung, kiếm trận của Túc Lê ngăn cản mưa tên, che chở cho Thần Loan Điểu bay lên con đường vào khu vực sau núi. Ở đây có tầng tầng lớp lớp trận pháp, Túc Lê ổn định thế cục xong lập tức chỉ đường cho Túc Úc, quá trình bay thuận lợi hơn nhiều, nhanh chóng tới địa điểm.

Thần Loan Điểu bay được lên tới đỉnh ngã phịch xuống đất, đằng trước là một hồ nước trong veo, cả đám người trên lưng chim cứ thế rơi vào, máu pha với nước hồ. Rừng trúc tĩnh lặng đung đưa theo mưa gió, mùi trúc thơm thoang thoảng muôn nơi.

Túc Lê vung tay lên vớt người dưới hồ, nguyên một đám nằm trên bờ thở hồng hộc.

"Sợ muốn chết, cứ tưởng đứt ở đây rồi chứ."

"Đám đó dữ dằn thật, một đường lui cũng không để lại cho chúng ta."

Bốn người gần như dùng hết tất cả linh vật phòng ngự mà cũng không trốn được đám hộ vệ kia.

Mưa gió vẫn mãnh liệt, nước mưa cuốn theo linh lực đánh vào người đau nhói. Tạ Hòa Phong nhìn người đứng trên vách núi, cậu mặc bộ áo bào đen có phong cách khác hẳn với bọn họ, có vẻ như là trang phục được tỉ mỉ cắt may. Túc Lê mặc vậy trông rất tuấn tú và phóng khoáng.

Đã mười năm Tạ Hòa Phong không gặp Túc Lê, lần cuối gặp nhau, Túc Lê chỉ là một đứa bé không cao tới thắt lưng anh, kiếm pháp lại xuất sắc khiến anh nhớ mãi khó quên. Lần này gặp lại, đứa trẻ năm nào đã trưởng thành, nhưng cảm giác cậu mang lại cho người ta vẫn vậy.

Túc Lê xác định hộ vệ không đuổi theo rồi mới quay đầu nhìn mấy người đằng sau.

"Anh." Túc Lê chú ý tới cánh tay bị thương của Túc Úc: "Anh không sao chứ."

Túc Úc hít hà, lấy thuốc ra đổ lên vết thương: "Không sao, anh da dày thịt béo."

Túc Minh quan sát Túc Lê, khá là bất ngờ với trang phục này của cậu: "Anh hai, sao anh lại ở đây, mà sao lại ăn mặc thế này?"

"Không có thời gian giải thích." Túc Lê nói với họ: "Bọn họ chẳng mấy chốc sẽ đuổi theo chúng ta, trước hết tìm một chỗ an toàn đã."

Mưa gió gần như không thấy nổi đường, Túc Minh quan sát xung quanh, hiểu tại sao Trần Kinh Hạc lại muốn họ tới nơi này. Trận pháp ở đây giống hệt trận pháp ở nhà, gần như chỉ cần nắm được bố cục là biết sau đó phải đi như thế nào.

Trong lúc cả nhóm nói chuyện, một bóng người xuất hiện.

Túc Minh ngẩng lên, thấy bên cạnh Túc Lê xuất hiện một người. Nó nao nao: "Anh Huyền Thính?"

Trong ấn tượng của Túc Minh, Ly Huyền Thính chỉ xuất hiện với hình dạng như vậy hồi 10 năm trước. Thực tế kí ức này cũng rất mơ hồ, nó quen với bộ dạng âu phục giày da đeo kính của Ly Huyền Thính hơn. Giờ thấy hắn như vậy, Túc Minh bỗng thấy xa lạ.

Ly Huyền Thính nghe được người ta gọi mình, quay sang thấy một thiếu niên. Khuôn mặt của thiếu niên này khá giống Túc Lê, có một sự quen thuộc kì lạ. Hắn do dự, lại nhìn Túc Lê: "Phía sau núi là khu vực đặc biệt của bí cảnh kí ức, ngươi mang họ vào trong trốn một hồi đi, ta điều bọn họ đi rồi trở lại gặp mọi người."

"Được." Túc Lê nhìn hắn: "Ta sẽ liên lạc với ngươi qua biển ý thức, đừng từ chối."

Ly Huyền Thính khựng lại, sau đó gật đầu: "Được."

Túc Minh nhìn Ly Huyền Thính chỉ nói chuyện với anh hai xong lại bỏ đi, nó lo lắng nhưng cũng không dám hỏi, chỉ nói: "Theo như chú Kinh Hạc nói thì chỗ này là bí cảnh kí ức, đợi hết thời gian họ sẽ trở lại chỗ cũ."

Túc Lê không có khái niệm với thời gian, hỏi: "Còn bao lâu nữa sẽ thiết lập lại?"

"Tầm 30 phút ạ." Túc Minh nhìn đồng hồ.

Đường hầm mà Ly Huyền Thính chỉ là một nơi an toàn, Kinh Hạc bí cảnh lẫn Ác Linh Khí đều không biết nơi này.

Túc Lê dẫn người vào trong nghỉ ngơi. Lúc băng bó cho cả bốn, thấy họ chỉ bị thương ngoài da thì cũng yên tâm hơn. Cậu tưởng là tu sĩ khác tới, thấy Thần Loan Điểu mới giật mình, Túc Lê không ngờ Túc Úc và Túc Minh cũng vào đây.

May mà cậu tới kịp.

Túc Lê lại vẽ thêm trận tụ linh giúp bốn người khôi phục thể lực.

Túc Minh và Tạ Hòa Phong báo hết thông tin họ biết, Túc Lê suy ngẫm: "Những tu sĩ khác ở lại bên ngoài là tốt nhất, Phượng Hoàng Thần Sơn sẽ không chủ động công kích họ. Nhưng nếu họ tiến vào phạm vi trận pháp thì khó nói."

Du Tư cầm bộ đàm, sắc mặt hơi khó coi: "Hình như có vấn đề rồi, bộ đàm không liên lạc được với Kinh Hạc tiên sinh nữa."

Phía sau núi là khu vực đặc biệt, vào đây sẽ bị ngắt liên hệ với bên ngoài.

"Nơi này thật quá kì quái, thiết lập cảnh giới chỉ cho Nguyên Anh tu sĩ vào, đại tông sư cũng không vào được." Túc Úc nằm sõng soài dưới đất, vết thương trên tay đã ngừng chảy máu: "Vậy giờ chúng ta làm gì? Tìm Ác Linh Khí, đập chết nó là có thể ra ngoài à?"

Du Tư liếc anh: "Ác Linh Khí dễ dàng cho cậu đánh như vậy thì chuyện đã không rắc rối thế."

Túc Lê lại suy tư.

Với tình hình hiện giờ, cậu đã nắm được đại khái. Ly Huyền Thính không lừa cậu, hắn nhân lúc Ác Long Tướng sơ sẩy khi cậu Niết Bàn, phong ấn nó vào mảnh vỡ, đồng thời trấn áp ở bí cảnh này. Muốn giải quyết tất cả mọi chuyện, phương pháp đơn giản nhất chính là hoàn toàn tiêu diệt Ác Long Tướng, lấy lại mảnh vỡ, giải phóng thần hồn Ly Huyền Thính. Không có thần hồn chịu tải, bí cảnh tất nhiên sẽ sụp, mọi người có thể ra ngoài.

Nhưng phải làm sao để tiêu diệt Ác Long Tướng...

"Làm sao tôi không đánh được nó?" Túc Úc rất huênh hoang: "Em tôi ở đây còn gì? Ác Linh Khí sợ lửa của em tôi, chừng nào thấy nó thì tóm lại đốt thành tro là xong thôi? Chính mấy người cũng nói nơi này là để trấn áp nó, vậy nó ở đây làm gì có chỗ trốn, bắt lại xong đốt là được rồi?"

Phượng Hoàng Thần Hỏa...

Túc Lê bừng tỉnh: "Ừ nhỉ, tại sao lại quên mất thần hỏa."

Sau khi cậu vào bí cảnh, Ác Long Tướng nghĩ trăm phương ngàn kế để nhốt cậu, mục đích không chỉ là nhốt đơn thuần. Ở bên ngoài bí cảnh, thứ cậu đốt là phân thân của nó, nhưng trong bí cảnh thì chính là bản thể của nó.

Ác Long Tướng kiêng kị cậu. Trước kia trốn trong long hồn nó đã tham sống sợ chết, giờ nó còn bị phân tách ra khỏi long hồn. Trước kia cậu không làm gì được nó, giờ nó không còn long hồn bảo vệ, Phượng Hoàng Thần Hỏa tất nhiên có thể thiêu hủy nó.

Túc Minh hỏi: "Anh hai, anh bảo nơi này là Phượng Hoàng Thần Sơn, là Phượng Hoàng Thần Sơn năm đó à?"

"Ừ." Túc Lê giải thích: "Nơi này là Phượng Hoàng Thần Sơn, không chỉ có trận pháp mà yêu tu đuổi theo mọi người cũng là tinh nhuệ năm đó của thần sơn. Ở đây mọi người sẽ còn gặp được một Kinh Hạc khác. Tất cả phòng vệ của Phượng Hoàng Thần Sơn là do y chỉ huy."

"Là sao?" Túc Úc sửng sốt, không tin nổi: "Cái đám ban nãy đuổi giết bọn anh là do chú Kinh Hạc NPC bí cảnh chỉ huy á?"

"Hẳn là vậy." Túc Lê lại nói: "Thủ lĩnh nhóm này là tu sĩ tinh nhuệ của Phượng Hoàng Thần Sơn, một trong số đó hẳn là Cửu Vĩ Hồ. Tu vi hiện tại của nàng ấy còn mạnh hơn đại tông sư thời đại bây giờ một chút. Nàng ấy hẳn là muốn bắt sống mọi người, nếu không thì ngay từ khi bị đuổi theo mọi người đã bị nàng ta giết rồi."

Du Tư rùng mình. Bọn họ vừa mới thoát khỏi sự truy đuổi của Kinh Hạc bí cảnh Thượng Cổ nhờ Kinh Hạc thời hiện đại chỉ huy, nói ra chắc ai cũng tưởng là đùa. Nghĩ đến đây, y sửng sốt: "Khoan... Các người nói Phượng Hoàng Thần Sơn, là yêu sơn số 1 Thượng Cổ đó hả, là yêu sơn dưới trướng đại yêu Phượng Hoàng?"

Túc Úc nghe thế liếc y: "Chứ không thì cái nào?"

Tạ Hòa Phong cũng ngạc nhiên: "Ta nghe nói Kinh Hạc tiên sinh đã sống hơn vạn năm, vạn năm trước ngài ấy chính là cánh tay trái của Phượng Hoàng. Tộc Huyền Hạc cả đời là thị vệ của Phượng Hoàng." Cho nên Trần Kinh Hạc mới quen thuộc trận pháp ở Phượng Hoàng Thần Sơn như vậy, nghe bọn họ thuật lại cũng có thể dễ dàng chỉ huy họ tránh khỏi nguy hiểm.

Nói đoạn, anh bỗng nhìn về phía Túc Lê: "Vậy còn cậu?"

Trần Kinh Hạc đã sống hơn vạn năm, nhưng Túc Lê chỉ là phản tổ thừa kế Phượng Hoàng, có thể kế thừa công pháp của Phượng Hoàng, nhưng tại sao cậu ấy lại quen thuộc với Phượng Hoàng Thần Sơn như vậy.

Du Tư nghe vậy nhún vai: "Mấy người thật sự cho rằng cậu ta là Phượng Hoàng phản tổ à?"

Tạ Hòa Phong hỏi: "Có ý gì?"

"Bản thân ta là người thừa kế, còn là thừa kế Lỏa Ngư. Dùng truyền thừa Yêu tộc làm cớ để lừa mấy tu sĩ không biết gì như anh thì không sao, vì chỉ người thừa kế mới biết truyền thừa là như thế nào." Du Tư nhìn Túc Lê, thấy nét mặt cậu không thay đổi thì mới nói tiếp: "Người thừa kế Yêu tộc bình thường, lúc chào đời sẽ nhận được công pháp truyền thừa từ tổ tiên. Nhưng đó chỉ là truyền thừa, muốn khống chế được thì anh phải học."

Mười năm trước Túc Lê còn chưa tới 10 tuổi, dù có linh vật đặc biệt hỗ trợ cho tu vi tiến ngàn dặm, nhưng muốn lĩnh ngộ hết truyền thừa trong 10 năm thì có thể nói là không một ai làm được. Du Tư biết rõ chuyện truyền thừa, nhất là khi đấu với Túc Lê, sự đè nén áp lực khắc sâu vào bản năng kia khiến y đến nay vẫn khó có thể quên.

Nếu Túc Lê không phải người thừa kế, vậy thân phận của cậu chỉ có một lời giải thích.

Đó chính là đại năng trong truyền thuyết đầu thai, cậu ấy là Phượng Hoàng chân chính.

Tạ Hòa Phong ngẩn ra.

"Yêu tộc có không ít người thừa kế, họ hẳn là cũng có thắc mắc giống ta." Du Tư nhìn về phía Túc Lê, thấy cậu không ngăn cản mới nói tiếp: "Nhưng đại năng đầu thai chuyển kiếp là chuyện chưa từng xảy ra, vì suy cho cùng đó cũng là truyền thuyết. Trước khi có chứng cứ, không ai dám chắc. Đến cả Yêu tộc còn không dám xác định chứ đừng nói là Nhân tộc, hiểu biết của tu sĩ Nhân tộc về phản tổ lại càng phiến diện..."

Phượng Hoàng Thần Sơn là yêu sơn của Phượng Hoàng. Trần Kinh Hạc biết rõ về nơi này vì y đã sống hơn vạn năm, nhưng Túc Lê hiểu rõ về nơi này thì đó là bằng chứng.

Tạ Hòa Phong chấn động vô cùng. Người chỉ dẫn cho anh mười năm trước lại chính là Phượng Hoàng trong truyền thuyết. Việc Phượng Hoàng am hiểu kiếm đạo vốn được ghi chép trong điển tịch của kiếm tu. Thời Thượng Cổ, Phượng Hoàng là Yêu tộc có kiếm thuật mạnh nhất, đến nay Kiếm Tông vẫn còn ghi chép về kiếm pháp của vị đại yêu này.

Mà buổi thi kiếm đạo mười năm trước, Túc Lê đã biểu diễn cho họ thấy trọn vẹn cái gì là kiếm pháp cơ bản. Chỉ với những chiêu thức cơ bản đó, cậu vang danh thiên hạ. Lúc ấy Túc Lê nói rằng mình chỉ biết kiếm pháp cơ bản, thực tế cái kiếm pháp cơ bản đó của cậu... Đã được xem là bảo vật thế gian khó tìm, cũng là một lần đánh thức những tu sĩ học kiếm.

Học kiếm không được quên gốc.

"Nói xong chưa?" Túc Lê không thừa nhận cũng không phủ nhận, cậu nhìn về phía Du Tư: "Nói xong chúng ta bàn xem tiếp theo nên đối phó Ác Linh Khí thế nào."

"Tới giờ rồi." Túc Minh nhắc nhở.

Bí cảnh thiết lập lại, Phượng Hoàng Thần Sơn lại yên tĩnh.

"Bé bé biết Ác Linh Khí ở đâu không?" Túc Úc ngồi khoanh chân: "Nếu nơi này là Phượng Hoàng Thần Sơn, em ra mặt nói với Kinh Hạc bí cảnh một tiếng để y dẫn người hợp tác với chúng ta giết Ác Linh Khí là được rồi? NPC nơi này đều là quân mình mà, nếu có họ hỗ trợ thì lực chiến của bọn mình phải nói là up cực cao."

"Không được."

Túc Lê đang định mở miệng, trong hầm bỗng xuất hiện một bóng người.

Ly Huyền Thính mang theo gió mưa đứng ở lối vào hầm, nói: "Nơi Ác Linh Khí bị trấn áp là sau núi, mà khu vực sau núi là ngoại lệ của bí cảnh ký ức. Họ xuất hiện ở đây là trái với quy tắc bí cảnh."

Túc Úc thấy thế nói: "Chú mặc như thế làm anh sợ hết cả hồn, còn tưởng là địch tới chứ."

Ly Huyền Thính khựng lại, nhìn người ăn mặc quái dị trước mặt, cảm giác quen thuộc ngày càng rõ.

"Thần sơn này không nhận thần lực của em, lúc bí cảnh thành lập đã bài trừ em và Huyền Thính ra khỏi quy tắc." Túc Lê lấy ra tấm bản đồ cậu vẽ ban nãy: "Cho dù chúng ta có thuyết phục được Kinh Hạc trong bí cảnh thì có quy tắc ở đây, tới thời gian họ sẽ trở lại vị trí ban đầu. Chúng ta không thể lần nào cũng giải thích cho họ hiểu được, quá tốn thời gian."

"Mà Ác Linh Khí cũng ở trong bí cảnh này, nó không xuất hiện không có nghĩa là chúng ta an toàn. Nó có thể mê hoặc tâm trí đồng đội, cũng có thể biến thành một người rồi giấu trong số chúng ta." Túc Lê rủ mắt: "Chúng ta chỉ mới vào bí cảnh, nhưng Ác Linh Khí đã ở đây chờ đợi cả vạn năm. Chúng ta muốn lợi dụng Kinh Hạc, nó cũng có thể biến thành Huyền Thính để lừa Kinh Hạc."

Mà so sánh thì Ác Long Tướng biến thành Ly Huyền Thính lại đáng tin hơn.

Bí cảnh này không nhận thần lực của cậu, cậu dẫn theo Ly Huyền Thính thật và đồng đội tiếp cận Kinh Hạc, với tính cách của y chắc chắn sẽ kiểm chứng, đến lúc đó bị bại lộ sẽ càng khó giải quyết. Nhất định phải vào kho binh khí sau núi, nhưng trước khi vào, cậu phải loại trừ toàn bộ tai hoạ ngầm.

"Có người tới." Sắc mặt Ly Huyền Thính thay đổi, hắn nghe được tiếng bước chân.

Túc Úc nhăn mặt: "Thiết lập lại rồi mà?"

"Nó vẫn luôn đợi bí cảnh thiết lập lại, canh lúc này lấy sự tin tưởng của Kinh Hạc, sau đó ra tay với chúng ta." Túc Lê nhanh chóng đoán ra. Chẳng trách thất bại một lần xong nó lại im re, hóa ra là chờ lúc này.

"Mẹ nó, tức là Kinh Hạc bí cảnh bị Ác Linh Khí xúi giục!?" Túc Úc hiểu ra: "Giờ sao, ngồi đây đợi tụi nó tới xiên mình à?"

Túc Lê nhìn về phía Ly Huyền Thính: "Sau núi là ngoại lệ, tại sao họ có thể đến?"

"Không hẳn." Ly Huyền Thính giải thích: "Chỉ có khu vực cấm địa ở sau núi là ngoại lệ, mà bọn họ sẽ không tới gần kho binh khí. Ác Long Tướng muốn lợi dụng họ, sẽ không để họ tới gần cấm địa, thế nên chỗ này tạm thời vẫn an toàn. Nhưng kéo dài không phải là biện pháp, phong ấn trong cấm địa không duy trì được lâu. Khi ngươi vào bí cảnh đã kích hoạt quy tắc ta bố trí ban đầu. Chúng ta chỉ có 7 lần thiết lập lại, nếu không giải quyết Ác Long Tướng trong lúc đó, nó sẽ thoát khỏi phong ấn."

Hộ vệ của Phượng Hoàng Thần Sơn sẽ không tới gần kho binh khí, nhưng họ sẽ gây cản trở, bọn họ muốn vào cấm địa sẽ khó khăn hơn.

7 lần, mà giờ đã là lần thứ 3 thiết lập lại.

Mỗi một lần thiết lập là ba canh giờ, tức 6 tiếng.

Họ chỉ còn không tới 30 tiếng.

Túc Úc chả hiểu gì hết, tại sao lúc thì là Ác Linh Khí, lúc lại là Ác Long Tướng vậy. Mỗi câu họ nói anh đều nghe hiểu, nhưng xâu chuỗi lại thì không hiểu: "Ê có phải anh đang sốt không, sao chả hiểu gì hết."

Túc Minh nghe thế giơ tay sờ trán anh cả: "Trán anh còn không nóng bằng tay em, không sốt. Lúc động não thì anh không cần nghe đâu, lát nữa tụi em bảo gì anh làm nấy là được."

"Mày nói câu này khác nào sỉ nhục IQ của anh không." Túc Úc cốc đầu thằng em: "Cái gì mà động não thì không cần nghe?? Nói lại đi xem nào."

Túc Minh lập tức nói: "Ý em là đợi thêm 30 tiếng nữa là anh có thể ra ngoài đi mát xa rồi. Quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng."

Túc Úc: "... Mày khinh anh ngu hả?"

"Em không hề nói thế nhé." Túc Minh thản nhiên như không: "Đói chưa? Ban nãy chưa ăn no, đồ ở hết trong túi càn khôn của em này."

Ăn cái gì!?

Những người khác còn chưa kịp lên tiếng, Túc Minh đã lấy ra một nồi sủi cảo nóng hổi.

"Anh hai ăn không?" Túc Minh hỏi.

Túc Lê sửng sốt, gật đầu: "Có."

Túc Minh lấy bát đũa, múc cho mỗi người một bát, còn nói: "Chịu khó chút vậy, tụi em chỉ nấu có vậy thôi."

Vốn dĩ là hai người ăn hai bịch, giờ thành 6 người ăn hai bịch, có thể sẽ không đủ no.

Ly Huyền Thính: "Cảm ơn."

Túc Minh nhìn hắn một cái: "Sao anh Huyền Thính tự dưng khách sáo thế, người nhà mà nói cảm ơn làm gì."

Ly Huyền Thính khựng lại.

Tạ Hòa Phong và Du Tư: "..."

Sáu người ngồi quanh nồi nước nóng hổi, mỗi người cầm một bát sủi cảo nhìn nhau.

Không khí căng thẳng bay sạch, mùi thơm tràn lan trong đường hầm.

"Chúng ta phải tranh thủ thời gian." Tạ Hòa Phong nhìn bản đồ, nói với Túc Lê: "Nếu gặp Ác Linh Khí thì bọn ta sẽ thành cản trở, chuyện này chỉ cậu làm được. Có điều bọn ta không phải người duy nhất vào đây, Phượng Hoàng Thần Sơn mặc dù nguy hiểm nhưng cũng không phải không có cơ hội. Bọn ta sẽ cố gắng giữ chân nhóm tinh nhuệ trong 6 tiếng, các cậu đi tìm Ác Linh Khí."

Du Tư cũng nói: "Bọn ta có thể thông qua bộ đàm phá giải trận pháp ở đây, có trận pháp yểm hộ rồi câu giờ, giữ chân họ trong 6 tiếng là không có vấn đề. Thêm nữa sau 6 tiếng bí cảnh sẽ thiết lập lại, chỉ cần các cậu tới được kho binh khí, Ác Linh Khí sẽ không có cơ hội đi mê hoặc tu sĩ trong bí cảnh."

Giương Đông kích Tây.

Túc Lê hiểu ngay ý tưởng của Du Tư. Cậu bèn kí hiệu vài trận pháp trên bản đồ, giải thích công dụng của chúng, sau đó đưa vài món linh vật kì lạ cho Du Tư: "Tới khu vực sau núi thì bộ đàm rồi các loại linh vật truyền tin đều không thể sử dụng, đây không phải bộ đàm, mà là linh vật tử mẫu. Anh mang theo nó, ta ở bên này có thể nhận được tín hiệu. Thứ này là để báo bình an, nếu các anh gặp vấn đề thì phải lập tức kích hoạt nó báo tin."

"Anh còn linh vật nào nữa không?" Túc Minh hỏi: "Bọn em đi thẳng tới đây không về nhà nên không mang nhiều linh vật, ban nãy xài hết rồi."

Túc Lê nói: "Có."

Du Tư vừa mới cầm đồ, lại thấy Túc Lê lấy ra 5 cái túi càn khôn.

"Túi này là linh vật chuyên công kích, cái này là chuyên phòng ngự, cái này là tranh trận pháp ném ra là có thể dùng..." Túc Lê một hơi lấy ra cả đống linh vật, rất nhiều thứ họ còn chưa từng nghe tên.

Trong quá trình chạy trốn, đám Túc Úc đã dùng gần hết linh vật, giờ thấy nhiều như vậy, hoa cả mắt. Túc Úc thấy có một túi càn khôn có rất nhiều con rối, mắt sáng lên: "Đây là gì? Đù má đây chẳng phải là gundam sao!? Một hai ba bốn năm..."

Sủi cảo trong tay Túc Minh không còn ngon nữa, nói thẳng: "Mười tám con."

Túc Úc: "!!!!"

Túc Lê: "..."

Túc Úc nhìn Túc Lê: "Bé bé, lần trước em bảo anh là chỉ có mấy con kia thôi mà, thế đây là gì!?"

Túc Lê tỉnh bơ nói dối: "Mấy cái này là bán thành phẩm, làm không tốt lắm, dùng tạm thôi."

Rồi lấp liếm cứu vãn: "Đợi ra ngoài em làm mấy con khác đẹp hơn cho."

Túc Úc miễn cưỡng chấp nhận: "Mười con nhớ?"

Túc Minh: "Em nữa!"

Túc Lê đáp: "Không thành vấn đề."

Tạ Hòa Phong và Du Tư nhìn 5 túi toàn bảo bối này, linh vật có tổng cộng mấy trăm món, đừng nói là giữ chân 6 tiếng, giữ 30 tiếng cũng vô tư.

Túc Lê lại vẫn lo lắng: "Mấy cái này có đủ cho mọi người dùng không? Lần này đi vội, vẫn còn rất nhiều thứ không kịp mang theo phải để lại phòng thí nghiệm."

"... Đủ." Du Tư nhìn một núi linh vật, có nhận thức mới với độ giàu của nhà họ Túc. Này là tỉ phú nứt đố đổ vách luôn rồi!!

"Mấy cái này đủ để anh em mình quẩy rồi." Túc Úc ngồi chia gundam, anh một cái Túc Minh một cái, chia sạch 18 con: "Nhiều gundam thế này anh mày một đấm chết một em. Chỉ là kéo mấy con quái nhỏ thôi mà đúng không? Đảm bảo không thành vấn đề."

Du Tư: "... Cậu tưởng đây là game online à? Lại còn một đấm chết một em?"

Túc Úc chia của xong, mở ra một cái túi khác: "Không đúng à? Lấy ví dụ chuẩn thế còn gì."

Ly Huyền Thính nhìn những món linh vật kia. Chúng rất khác với linh vật trong nhận biết của hắn, nhiều cái còn chưa từng thấy bao giờ. Nhưng dù vậy, mỗi món hắn đều có thể nhìn ra công dụng của nó, trong đầu cũng tương ứng hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Hắn đã từng xem Túc Lê chăm chút hoàn thiện những thứ này.

Túc Lê trong hình hài trẻ nhỏ ngồi dưới đất nghiêm túc gỡ đồ chơi, cũng có Túc Lê trưởng thành đứng trong phòng thí nghiệm, nghiêm túc giới thiệu cho hắn mỗi món linh vật đặt trong tủ kính... Mỗi khi nói về chúng, trên khuôn mặt thiếu niên luôn tràn đầy nụ cười, cực kì giống với thiếu niên áo đỏ luôn chăm chú rèn đồ trong kho binh khí.

Mỗi nụ cười đều khiến trái tim hắn rung động.

Hắn nhìn Túc Lê, người kia đang cặm cụi giúp anh em mình phân chia linh vật, nét mặt rất nghiêm túc.

"Cái này em biết, hồi bé từng thấy anh làm rồi."

"Vờ lờ đỉnh thật, chú Kinh Hạc mua được cái này cho em luôn!?"

Túc Úc nhanh chóng chia xong. Tay anh cầm một cái nòng pháo, đeo kính bảo vệ, trên vai còn có một con gundam đang ngồi. Thanh niên nghiên cứu nút trên nòng pháo, bỗng hỏi: "Bé bé, pháo này mở như nào?"

Túc Lê khựng lại, rút từ cái khe trên nòng pháo ra một trang giấy mỏng như cánh ve: "Đây, sách hướng dẫn. Anh truyền linh lực vào là có thể nắm giữ cách sử dụng."

Du Tư: "..."

Cậu có cả sách hướng dẫn luôn hả!!?

Túc Úc hớn hở ra mặt, dựng ngón cái: "Díu à sầu gút!" (You are so good!)

Ly Huyền Thính khựng lại, sao câu này nghe lạ vậy.

Túc Minh nghe được mặt nhăn tít, không nỡ nhìn luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com