Chương 161: Khiêu khích
Edit: Ry
Bên ngoài bí cảnh.
Bầu không khí trong lều rơi vào một loại căng thẳng mới. Tu sĩ ngồi trước máy truyền tin có sắc mặt rất tệ, sau khi mất liên lạc với bộ đàm, họ hoàn toàn không có thông tin gì về đám Túc Úc.
Một phút trước tụi nhỏ còn bị hộ vệ trong bí cảnh lùng bắt, đúng lúc nguy hiểm nhất lại mất tín hiệu. Khuôn mặt luôn bình tĩnh của Trần Kinh Hạc cũng xuất hiện vẻ nôn nóng, y hỏi: "Các tu sĩ khác nói thế nào, có ai quan sát được tình huống sau núi không?"
"Bọn họ nói nhìn thấy trên không trung xuất hiện chiến đấu kịch liệt." Tu sĩ truyền đạt lại: "Sau đó công kích bỗng dừng, tạm thời không thể biết đám Tạ Hòa Phong có an toàn hay không."
"Mệnh phù của tụi nhỏ vẫn sáng." Mẹ Túc bình tĩnh nói: "Chắc hẳn là tiến vào trận pháp, bị trận pháp ngăn cách thông tin."
Ba Túc xem mà sốt ruột, hận không thể vào bí cảnh hỗ trợ: "Cái bí cảnh này có thể phá bỏ không? Chứ cứ để bọn nhỏ xông lên trước như vậy, chúng ta chỉ có thể ở ngoài nhìn ư?"
"Ừm." Trần Kinh Hạc nói: "Anh đã bố trí đại tông sư trông coi gần núi Tùng Lâm, nhưng lúc bí cảnh mở ra chỉ có lũ trẻ bị kéo vào."
Từ lúc bí cảnh mở, các đại tông sư đã bắt đầu nghĩ cách phá phong ấn của nó. Có điều phong ấn kia hoàn toàn không có ghi chép nào, văn tự sử dụng cũng không phải văn tự thời Thượng Cổ, ước tính sơ bộ thì rất có thể đây là chữ từ thời Hỗn Độn.
Thời Hỗn Độn quá xa xưa, bọn họ không chắc có thể phá được phong ấn đồng thời cam đoan tu sĩ bên trong sẽ an toàn.
Im lặng lan tràn, đúng lúc này một tu sĩ khác lên tiếng: "Kinh Hạc tiên sinh, tính theo canh giờ thì bí cảnh đã thiết lập lại."
Trần Kinh Hạc nhíu mày: "Để một đội người chú ý tình huống sau núi, chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ bất cứ lúc nào. Những người khác ở yên trước núi, tuyệt đối không được khiến hộ vệ cảnh giác."
Thanh Điểu vội vàng đi tới: "Kinh Hạc đại nhân, Phong Yêu đại nhân gửi tín hiệu liên lạc."
Phong Yêu!?
Trần Kinh Hạc sốt ruột quá, tí thì quên mất y: "Y nói gì?"
"Phong Yêu đại nhân nói ngài ấy đã tới gần khu vực sau núi, chỉ thấy vết tích còn sót lại sau chiến đấu, không thấy đám Tạ Hòa Phong. Nhưng ngài ấy để ý thấy hộ vệ vẫn canh ở chân núi, không bỏ đi cũng không tiến lên." Thanh Điểu nói: "Sau đó bí cảnh thiết lập lại, tất cả đều trở lại như ban đầu. Py đại nhân không tìm được người, nhưng khả năng cao nhóm Túc Úc đại nhân đã an toàn."
Trần Kinh Hạc cầm bộ đàm, hỏi: "Phong Yêu, cậu có nhớ ngoại hình của người dẫn đội không? Ai dẫn đội hộ vệ đó."
Tiếng Phong Yêu gián đoạn truyền ra: "Là một nữ yêu, tôi nghe thấy các hộ vệ gọi nàng ta là Cửu Vĩ Hồ đại nhân."
Cửu Vĩ Hồ.
Trần Kinh Hạc tổng hợp manh mối, có một suy đoán: "Cậu có gặp những đội trưởng khác không?"
"Tạm thời tôi chỉ thấy Cửu Vĩ Hồ." Phong Yêu đáp.
"Thế mà lại là Cửu Vĩ Hồ..."
"Kinh Hạc đại nhân nói trong đó rất có thể là Phượng Hoàng Thần Sơn thời Thượng Cổ, nếu là thật thì có khi nào mấy đại yêu Thượng Cổ kia cũng ở trong đó không."
"Nếu thế thật thì người của chúng ta vào đó chẳng phải là đi chịu chết."
Cửu Vĩ Hồ...
Tu sĩ ở đây đều từng nghe qua tên của nàng, nghe nói nàng là một trong những đại yêu thời Thượng Cổ, cũng là một vị mãnh tướng dưới trướng Phượng Hoàng. Hiện nay Hồ tộc suy thoái, trưởng lão có tu vi cao nhất Hồ tộc cũng chỉ tu ra được 8 đuôi.
Cửu Vĩ Hồ là tiểu yêu Phượng Hoàng đại nhân cứu về, lúc ấy còn cứu cả người nhà nàng ta.
Trần Kinh Hạc hiểu rõ về Cửu Vĩ Hồ. Nữ yêu này sau khi gặp kiếp nạn rất khắc khổ tu luyện, tu được chín đuôi vẫn ở lại Phượng Hoàng Thần Sơn làm hộ vệ canh giữ trước núi. Nàng thông minh nhanh nhạy, thủ đoạn tàn nhẫn, ở thời Thượng Cổ là sự tồn tại khiến vô số tu sĩ phải kiêng dè. Nhưng nàng cũng có một đặc điểm không muốn để ai biết.
Nàng cực kì tôn kính Phượng Hoàng đại nhân, ngày thường sẽ không chủ động quấy rầy ngài. Mỗi lần Phượng Hoàng đại nhân bế quan, nàng kiểu gì cũng sẽ tuân thủ lề thói cũ, nghiêm ngặt canh chừng từng lối vào khu vực sau núi.
Trần Kinh Hạc nghĩ, nàng ta đứng im không tiến vào rất có thể là vì đám Túc Úc đã vào trong.
Cửu Vĩ Hồ sẽ không chủ động tiến vào khu vực sau núi, với tính cách của nàng ta thì chắc chắn sẽ xin lệnh trước. Nhưng trong lúc đợi lệnh thì đã đủ cho bí cảnh thiết lập lại.
"Phong Yêu, cậu ở lại đó canh chừng." Trần Kinh Hạc trầm giọng nói: "Nếu phát hiện đám Túc Úc thì lập tức đưa bọn nhỏ tới nơi an toàn."
-
Khu vực phía sau Phượng Hoàng Thần Sơn, hộ vệ tuần tra vừa mới đi một lượt.
Ly Huyền Thính vững vàng nhảy xuống hành lang chạy, quay ra sau nói: "Không có ai."
Túc Lê theo sát hắn đáp xuống rào chắn, đứng ở trên cao quan sát phân bố phòng vệ ở các đường. Bởi vì động tĩnh cậu và Ly Huyền Thính gây ra, đám hộ vệ đang bận kiểm tra mấy lối vào. Trên đường nhỏ gần cây ngô đồng có vài bóng người chợt lóe, Túc Lê xác định đám Túc Úc đã an toàn rời khỏi thì mới lên tiếng: "Chúng ta đi thôi."
Hộ vệ ở chỗ này rõ ràng đông hơn hẳn trước, nhưng tuyến đường tuần tra cũng dễ đoán, hầu hết chỉ tuần tra bên ngoài, không dám vào khu vực cấm địa. Xem ra Ác Long Đồ cũng kiêng kị cái này, hẳn là đã dặn trước Kinh Hạc bí cảnh.
"Khoan!" Ly Huyền Thính dừng bước.
Trước mặt là một đường hành lang thẳng băng, ở cuối con đường là lối vào cấm địa. Lúc này trên hành lang không có lấy một bóng người, con đường quen thuộc trong đêm tối bão bùng trở nên vô cùng quỷ dị.
Túc Lê cẩn thận tiến lên một bước, cảnh tượng bỗng thay đổi.
Hành lang vặn vẹo thành một con đường lát đá, hai bên là vực sâu không thấy đáy, chỉ có vài ngọn đèn cheo leo.
Túc Lê hỏi: "Ảo cảnh?"
"Đây là một trong những sát trận mà Ác Long Đồ chuẩn bị." Ánh mắt Ly Huyền Thính nặng nề: "Ngươi ở đây chờ ta."
Túc Lê lùi ra sau, nhìn Ly Huyền Thính đi trước.
Tiếng bước chân rất nhỏ vừa vang lên, hai bên vực sâu lập tức vươn ra những cái xúc tu ngưng tụ từ sương mù, mỗi lần chúng đánh xuống đất đều để lại những dấu đen đáng sợ. Con ngươi Túc Lê co rút, vội lùi mấy chục bước khi xúc tu tấn công, lớn tiếng nói: "Coi chừng, sương mù có độc."
Ly Huyền Thính đang đứng trên đèn đá, cúi xuống thấy vạt áo đã bị ăn mòn thủng một lỗ lớn. Hắn quả quyết vung kiếm cắt phần áo đó, hành động cẩn thận hơn rất nhiều.
Sắc mặt Túc Lê sa sầm, áo của Ly Huyền Thính là do linh lực hóa thành, dùng xương rồng làm môi giới.
Nhưng sương mù màu đen lại có thể dễ dàng ăn mòn vạt áo hắn, tức là nó đang ăn mòn linh lực. Nếu bị thứ này quấn lên, sớm muộn cũng sẽ chết vì kiệt sức. Sát trận kiểu này chưa từng thấy ở giới tu đạo, xem ra để đối phó bọn họ, vạn năm qua Ác Long Đồ cũng đã chuẩn bị rất nhiều.
"Coi chừng!"
Túc Lê nghe được Ly Huyền Thính nhắc nhở, quả quyết lui về phía sau, nhìn thấy sương mù tăm tối hình thành những mũi tên, bắn tới.
Cậu biến ra một thanh linh kiếm, gọn gàng ngăn cản mưa tên đầy trời.
Thế mà còn có trận lồng trận?
Đường lát đá dưới chân dần bị sương đen bao trùm, chỗ đặt chân cho cả hai chỉ còn mấy cái cột đèn bằng đá. Sương mù mênh mông, Túc Lê có linh khí hộ thể nên tạm thời không sao. Cậu không ngừng quan sát xung quanh, xác nhận đặc điểm của trận pháp.
Đây là trận pháp hai tầng, tầng thứ nhất là xúc tu sương mù tấn công từ dưới đất, tầng thứ hai là mưa tên sương mù tấn công từ bên trên. Tạm thời thì chưa thấy hai tầng trận pháp này có quy luật gì đáng nói, xúc tu và mưa tên cùng công kích, một khi chúng gặp nhau thì sẽ dung hợp lại, tạo thành màn sương đen càng có tính công kích.
Chỉ trong chớp mắt, ngọn đèn dưới chân đã bị không ít sương ăn mòn.
Túc Lê lơ lửng trên không, một kiếm chẻ đôi sương mù, nhưng chúng nhanh chóng tụ lại. Cậu nháy mắt hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Đây là trận ảo ảnh do Ác Linh Khí kết hợp với một loại linh lực đặc biệt tạo thành. Mục đích của trận ảo ảnh là làm loạn thật giả, khiến người ta không phân biệt được. Loại linh lực đặc biệt kia có hình thái là sương mù, càng khiến nó miễn nhiễm với nhiều loại công kích, đao kiếm đều không có tác dụng.
Túc Lê thoáng lộ vẻ kinh ngạc, xem ra Ác Linh Khí rất kiêng kị cậu và kiếm thuật của Huyền Thính, thế nên mới nghĩ tới dùng trận pháp này. Thiếu niên linh hoạt xuyên qua mưa tên, từng bước ghi nhớ trận điểm, trong đầu nhanh chóng hình thành sơ đồ của trận pháp.
Hỏng! Không có chỗ đặt chân!
"Huyền Thính." Túc Lê hô một tiếng.
Không gian tăm tối lập tức lóe lên từng vòng sáng đỏ, Ly Huyền Thính chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở chính giữa. Lấy hắn làm tâm, kiếm vực nhanh chóng triển khai, ánh kiếm đỏ rực ngưng tụ xung quanh, tạo thành điểm dừng chân mới cho Túc Lê.
Túc Lê giẫm lên ảnh kiếm, hai tay kết ấn tạo trận linh khí cường đại.
Sương đen thấy linh khí như thấy món ngon hảo hạng, tốc độ ăn mòn càng nhanh, chẳng mấy chốc đã bò đầy bên ngoài kiếm vực, bao vây Túc Lê và Ly Huyền Thính bên trong.
Đến rất đúng lúc!
Túc Lê đổi ấn tay, biến sang dạng khác. Linh lực màu đỏ lập tức được dát thêm một tầng ánh lửa. Phượng Hoàng Thần Hỏa rút đi ngụy trang, như con rồng bay lượn cắn nuốt sương mù. Nhưng sương mù chẳng những không rút lui mà còn mãnh liệt nhào về phía Phượng Hoàng Thần Hỏa, như thể muốn lưới rách cá chết.
"Coi chừng." Ly Huyền Thính nói.
"Ta biết." Yêu đồng của Túc Lê hiện lên: "Ác Long Đồ không ngu tới vậy."
Ác Long Đồ biết Phượng Hoàng Thần Hỏa có uy hiếp với nó, chắc chắn nó sẽ không dùng loại sát trận vụng về này để đối phó với cậu, chỉ e trận này là để tiêu hao linh lực của cậu.
Nhưng cậu không muốn khách khí với nó.
Túc Lê quả quyết cắn nát đầu ngón tay, máu Phượng Hoàng dung nhập vào Phượng Hoàng Thần Hỏa, ngọn lửa càng thêm cháy bỏng. Thế lửa đột nhiên dữ dội hơn đốt cho sương mù đen trở tay không kịp, con rồng lửa như có sinh mệnh càn quét bốn phía, trả lại ánh sáng cho những nơi nó đi qua.
Rồng lửa và kiếm vực hỗ trợ lẫn nhau, ánh lửa bỗng nổ tung.
Đùng ---
Khu vực sau núi bỗng dậy lên ánh lửa, cả yêu sơn chấn động, khiến tất cả hộ vệ chú ý. Nhóm hộ vệ thấy ánh lửa ngút trời, vội vàng đi bẩm báo cho Kinh Hạc.
"Đó là gì!?"
"Có người xâm nhập ra sau núi!?"
"Không thể nào, sau núi có Huyền Thính đại nhân trông coi, không thể như vậy được!"
Trước mặt hộ vệ đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
"Ly Huyền Thính" mặc áo bào đen đứng trước mặt tất cả, giơ tay cản nhóm hộ vệ muốn lên núi: "Chuyện sau núi để ta xử lý, không có lệnh của ta thì không được lên núi."
Hộ vệ nghe thế sững sờ: "Nhưng mà khu vực sau núi là cấm địa, Phượng Hoàng đại nhân còn đang bế quan ở kho binh khí... Ngài ấy có thể chưa biết chuyện."
"Ta sẽ xử lý."
Sắc mặt "Ly Huyền Thính" âm u, ánh mắt hung ác nhìn ánh lửa nơi sườn núi. Nó đã đánh giá thấp Phượng Hoàng, không ngờ bị nhiều ác niệm bao vây như vậy mà Phượng Hoàng vẫn có thể phát huy thực lực cường đại, bạo lực phá trận, làm vỡ kết giới của trận ảo ảnh, không chừa đường cho nó ra tay.
Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Nhóm hộ vệ tập thể nhìn xuống núi, trong rừng xuất hiện công kích kịch liệt, linh lực cường đại không ngừng nổ tung khiến đất rung núi chuyển.
"Chuyện gì vậy!?"
"Trước núi bị tấn công, có tu sĩ ngoại lai tới trước núi khiêu khích."
"Kinh Hạc đại nhân truyền lệnh, một đội ở lại canh giữ, tất cả tới trước núi hỗ trợ!"
"Ly Huyền Thính" nghe thế lập tức đen mặt. Phượng Hoàng vừa mới ra sau núi, trước núi lập tức có chuyện, xem ra bọn chúng đã lên sẵn kế hoạch.
Nếu vậy, nó cũng không cần khách sáo với hai kẻ kia nữa.
Cấm địa sau núi chỉ có thể là mồ chôn Phượng Hoàng.
-
Trước núi bỗng xuất hiện biển lửa, đánh thức toàn bộ Phượng Hoàng Thần Sơn.
Trong đêm mưa tăm tối lại dậy lên tấn công mãnh liệt chưa từng có, hộ vệ trước núi đối phó không xuể, nằm mơ cũng không ngờ lại có người phách lối tới như vậy, dám ngang nhiên khiêu khích Phượng Hoàng Thần Sơn. Đây quả thực là không đặt đại yêu Phượng Hoàng vào mắt.
Túc Úc đứng trên một vách núi cao, tay cầm súng bắn, chân giẫm nòng pháo, oách xà lách nhìn ra xa: "Được nha Du Tư, phát này bắn chuẩn đấy, chắc hay chơi Plants vs Zombie lắm hả?"
Du Tư lạnh mặt bổ sung linh lực cho pháo, y chưa chơi bao giờ, cũng không muốn chơi.
Đời này y đã dùng vô số linh vật... Nhưng chưa từng nghĩ đến lần đầu tiên nghịch vũ khí nóng lại là trong một bí cảnh Thượng Cổ.
Đầu Phượng Hoàng có những cái gì vậy?!
Tại sao có thể nghĩ tới việc cải tiến linh vật thành vũ khí nóng chứ! Mà món vũ khí này còn có sẵn trận tụ linh, không cần bọn họ bơm linh lực, đợi 20 giây là nó có thể tự bơm đầy linh lực.
Mà rốt cuộc người nhà này bị cái quái gì vậy, bọn họ có biết sợ là gì không thế, đáng lẽ việc đầu tiên nên làm là tìm chỗ an toàn bố trí, sau đó tìm gặp những tu sĩ khác, chuẩn bị sẵn sàng rồi hẵng khiêu khích hộ vệ chứ? Mới được bao lâu hả, tiếng trước còn bị hộ vệ dí cho tí chết, giờ đã có thể phách lối nã pháo vào người ta.
Túc Minh đứng trên cao báo cáo: "Anh, bọn họ đến kìa."
"Ok." Túc Úc tuýt còi, con gundam bên cạnh anh bỗng to lên, sau đó chở Túc Úc trên vai: "Tạ Hòa Phong, trận pháp bên ông xong chưa?"
Tạ Hòa Phong đứng trên một ngọn cây, giơ tay ra hiệu cho Túc Úc là đã sẵn sàng.
"Ta đến phục các người." Du Tư miệng thì chê nhưng tay vẫn nhấc pháo lên, nhấn một cái, ánh lửa lại tụ ở miệng pháo bắn về phía ngôi rừng, tạo thêm một trận hỏa hoạn: "Cái này gọi là giương Đông kích Tây à?"
Túc Minh đáp xuống bên cạnh Du Tư, móc từ túi càn khôn ra hai món linh vật khác, sau đó lật sách hướng dẫn cẩn thận đọc. Du Tư còn chưa kịp hiểu Túc Minh muốn làm gì, cậu chàng đã giẫm nên linh vật, quả quyết kéo dây, linh lực tụ thành tia sáng bắn về phía trước.
Du Tư: "...?"
Lại cái quỷ gì đây!
Túc Minh như vừa mở ra thế giới mới, gào lên: "Anh, cái này chơi vui lắm nè, cho anh một cái đấy!"
Tạ Hòa Phong ở cách đó không xa đang trông coi trận pháp, cảm nhận cơn sóng nhiệt phả vào mặt, giơ tay đỡ trán.
Bên ngoài bí cảnh.
"Kinh Hạc đại nhân, có chuyện rồi ạ." Bộ đàm hoảng hốt vang lên tin báo: "Trong rừng đột nhiên có xung đột kịch liệt, tất cả hộ vệ của Phượng Hoàng Thần Sơn đã chạy xuống."
Trần Kinh Hạc sững sờ: "Sao lại như vậy? Ai khiến họ chú ý thế?"
Vất vả lắm mới trốn được tới khi bí cảnh thiết lập lại, là ai dám phá vỡ cân bằng?
"Không phải người của chúng ta làm ạ." Tu sĩ đứng trên ngọn cây, dùng linh vật quan sát tầm xa, lúc thấy ánh lửa ngút trời cũng sửng sốt, lo lắng nói: "Hình như trên núi còn có một nhóm người khác, bọn họ chủ động khiêu khích hộ vệ, còn bắn... Bắn..."
Trần Kinh Hạc hỏi: "Bắn cái gì!?"
Tu sĩ: "Bắn pháo ạ... Hình như tôi còn nghe được cả tiếng súng máy..."
Lúc này, một cái bộ đàm khác vang lên tiếng động, đến từ Phong Yêu.
"Kinh Hạc, tôi tìm được tung tích của bọn trẻ rồi." Bên Phong Yêu rất ồn.
Trần Kinh Hạc sửng sốt: "Bọn nhỏ không bị thương chứ?"
Mưa gió pha lẫn với lửa cháy, Phong Yêu lơ lửng trên cao nhìn người máy to lớn và hỏa lực không ngừng nã vào rừng, nói ngắn gọn: "Yên tâm đi, bọn nhỏ khỏe như vâm."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Túc Úc: Phê!!
Bé Minh: Quá đỉnh!!
Du Tư: Mấy cái linh vật này là trò đùa đấy à? Các người có còn là tu sĩ không vậy?
Bé Lê: Hồi bé xem hơi nhiều phim hoạt hình (phim hoạt hình khoa học viễn tưởng)
Trần Kinh Hạc (hối hận vô cùng): Vẫn là tôi ra tiền... Tôi xây phòng thí nghiệm... Tôi mua mô hình cho...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com