01
"Trương tổng! Trương tổng anh không sao chứ?"
Cô gái mặc bộ đồ công sở màu trắng ngà vội vàng chạy tới, trên quảng trường đám người mới vừa rồi vẫn còn náo nhiệt đã sơ tán hết, bên cạnh dừng một chiếc xe cứu thương.
Người đàn ông ngồi trên cáng trong xe cứu thương, tay quấn băng vải rất dày. Trên quần áo của anh có vài chỗ dính máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra bộ âu phục kia giá trị không nhỏ. Anh cử động cổ tay một chút, cho dù ngồi trên cáng cứu thương dáng người vẫn thẳng tắp như cũ, mang theo loại khí chất tinh anh không thể che giấu.
"Trận địa này lớn quá, tôi chỉ..."
Người đàn ông muốn nói, tay tôi chỉ bị thương một chút, có đến mức phải gọi xe cứu thương không hả? Nhưng cô gái kia đạp giày cao gót như giẫm trên đất bằng chạy tới, trực tiếp cầm một cái thảm lông quấn quanh bả vai anh, đem nửa câu sau của anh cứng rắn chặn trở về.
"Trương tổng, anh bị thương ở đâu? Người bắt được chưa?"
Trương Triết Hạn yên lặng ưỡn lưng một cái, để thảm lông từ bả vai trượt xuống, sau đó hất cằm về phía bên kia, "Bắt rồi, một tên mặt trắng, vào tay tôi mà cũng không chạy thoát."
Cô gái khiếp sợ mở to mắt, "Cái gì? Sao lại là anh bắt? Hai vệ sĩ kia đâu, thuê bọn họ tới ăn không ngồi rồi, người của phòng nhân sự mù hết rồi sao?"
Vừa nói xong, cô bỗng cảm giác được bên cạnh có người, quay đầu lại thấy người của phòng nhân sự vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn mình.
"Lại thư ký, Trương, Trương tổng không sao chứ... Vậy hai người kia ngày mai tôi sẽ không cho bọn họ tới nữa! Cái thứ gì? Một đám bao cỏ. Sau này tuyển dụng chúng tôi nhất định sẽ chú ý kiểm tra kinh nghiệm thực chiến, đảm bảo những chuyện như này sẽ không bao giờ xảy..."
Lại thư ký trừng mắt, nhướng mày, "Ngày mai anh không cho bọn họ đến, vậy vệ sĩ tiếp theo của Trương tổng lúc nào sẽ đưa tới? Khoảng thời gian này anh đến làm vệ sĩ?"
Nhân viên bị dọa đến không dám nói lời nào, đẩy đẩy kính mắt, dùng hành động biểu thị mình cũng không làm vệ sĩ được.
Trương Triết Hạn phất phất tay, ý bảo hai người đừng ồn ào nữa, "Đừng vội, cứ làm theo quy trình của công ty. Nếu hai người họ đồng ý ở lại, có thể đến công ty làm bảo vệ. Tôi không sao — Người vừa nãy đi chưa? Tôi muốn gặp anh ta."
Nhân viên và Lại thư ký không hiểu chuyện gì, chỉ có trợ lý vẫn luôn có mặt ở hiện trường biết anh nói tới ai, "A, Trương tổng, người vẫn ở đó, anh ta đang ghi chép với JC, tôi gọi anh ta đến?"
Trương Triết Hạn gật đầu, giải thích với Lại thư ký, "Tuy tôi bắt được tên kia nhưng lúc đó trong tay hắn có dao, tôi không phải đối thủ của hắn, cuối cùng là người kia khống chế tên côn đồ."
Lại thư ký gật đầu, thầm nghĩ đầu năm nay người nguyện ý thấy việc nghĩa dũng cảm ra tay không nhiều lắm. Ông chủ Trương Triết Hạn của cô là một trong những doanh nhân thành đạt nhất nhì thành phố C, vốn khởi nghiệp từ công nghệ thông tin, nhưng hiện tại đã lấn sân sang nhiều ngành nghề khác. Trương Triết Hạn không có gia thế hiển hách, không được đào tạo ở nước ngoài, ngay từ đầu chỉ dựa vào bản thân dốc sức làm việc, nhưng ở thời đại này muốn nổi danh tất nhiên không thể chỉ dựa vào chăm chỉ.
Vì vẻ ngoài điển trai, Trương Triết Hạn đã nhanh chóng "nổi tiếng" sau một cuộc phỏng vấn cách đây vài năm, thành công thoát vòng, từ đó về sau, tiểu thuyết bá tổng mà các cô gái hay đọc đã có một khuôn mặt có thể đưa vào, mỗi lần có hoạt động ở nơi công cộng người cũng đông vui tấp nập chẳng kém gì tiếp ứng minh tinh.
Chính vì như vậy, xuất phát từ lý do an toàn nên anh phải tăng thêm một vệ sĩ. Dù sao chuyện đe dọa đến an toàn cá nhân cũng không thường xuyên xảy ra, cho nên mãi đến hơn một năm sau, thực lực của hai tên vệ sĩ này mới được nghiệm chứng: vô dụng.
Một người đàn ông liều mạng chen qua đám đông, muốn bắt tay anh. Là một doanh nhân thành đạt, Trương Triết Hạn cũng có rất nhiều fan nam cuồng nhiệt, anh cũng không nghĩ nhiều liền vươn tay ra, ai ngờ trong tay áo người đàn ông kia giấu một con dao gọt trái cây sắc bén, dùng sức rạch một nhát vào lòng bàn tay anh, Trương Triết Hạn hoảng sợ lui ra phía sau, nhìn thấy trong mắt gã lóe lên tuyệt vọng lại cuồng nhiệt.
"Tôi gửi sơ yếu lý lịch vô số lần. Tôi ưu tú như vậy. Vì sao? Vì sao không cho tôi cơ hội?"
Tiếng thét chói tai của người chung quanh nhấn chìm lời nói của gã, tên côn đồ xoay người bỏ chạy, Trương Triết Hạn theo bản năng xông lên đuổi theo, anh bắt lấy cổ tay gã, đối phương liền quay người vung tay cầm dao về phía anh, chỉ thấy ánh đao lạnh lẽo lóe lên, Trương Triết Hạn không kịp né tránh, đầu óc trống rỗng.
Đột nhiên bàn tay của tên côn đồ khó khăn dừng lại trước mặt anh, một người đàn ông cao lớn đã ngăn cản bàn tay của gã, sau đó dùng sức vặn cổ tay của gã vang giòn một tiếng, dễ dàng khống chế gã trong tiếng gào thét đau đớn.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Trương Triết Hạn không kịp nói gì với anh ta, nhưng dáng người mạnh mẽ, đôi mắt có thần, cùng sống mũi cao thẳng trên khuôn mặt tuấn tú kia, trong mấy giây ngắn ngủi đã khắc vào lòng Trương Triết Hạn.
"Trương tổng, đây chính là chàng trai dũng cảm khi nãy." trợ lý dẫn người tới, Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn, càng cảm thấy người này mi thanh mục tú, mười phần tuấn lãng, hắn mặc một cái áo khoác cao bồi đã hơi sờn rách, trên quần dính không ít bụi bặm, nhìn kỹ còn phát hiện trên gò má trắng nõn của hắn có vết trầy xước nhẹ và hơi bầm tím.
"Cám ơn cậu." Trương Triết Hạn nói đơn giản, quan sát vết trầy trên mặt hắn, "Là vừa rồi bị thương sao?"
Vết trầy thoạt nhìn không mới lắm, đã kết vảy, người đàn ông vô thức che lại một chút: "À, không sao, là bị cọ từ trước."
Trương Triết Hạn liếc mắt với Lại thư ký ra hiệu một cái, Lại thư ký vô cùng ăn ý vung bút lên, xé xuống một tờ giấy, "Tiên sinh xin chào, cảm ơn ngài hôm nay đã dũng cảm tương trợ, đây là một chút tâm ý của công ty chúng tôi, xin ngài nhận lấy."
"Không cần không cần, vừa rồi JC nói với tôi là họ có tiền thưởng cho người làm việc nghĩa..." người đàn ông có chút ngượng ngùng nở nụ cười, đang nói, nhìn lướt qua chi phiếu một chút.
Đây là mấy số 0 vậy? Tim người đàn ông đập hẫng một nhịp, lời còn lại bỗng nhiên không thể thốt ra, trông mong nhìn chằm chằm chi phiếu, nuốt một ngụm nước miếng.
Trương Triết Hạn có chút muốn cười, đứng lên đưa cho hắn, "Đây là thứ cậu nên có, đừng khách khí. Còn chưa hỏi tiên sinh họ gì?"
Ánh mắt người đàn ông lúc nhìn người đặc biệt ôn nhu hiền lành, tựa như người khi nãy vặn trật cổ tay tên côn đồ là một người khác. Hắn đại khái cũng biết người đối diện là ai, không nhịn được nhìn thêm vài lần, khóe miệng lại nâng lên một nụ cười trúc trắc, "Tôi tên Cung Tuấn. Anh chính là tổng giám đốc kia đúng không, nhìn không giống trên tivi."
Trương Triết Hạn nở nụ cười, "Chỗ nào không giống?"
Trước đó nói chuyện Cung Tuấn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản nói ra cảm giác trực quan của mình, bây giờ bị người ta hỏi lại, nhất thời hắn cũng không nói ra được chỗ nào không giống, gãi đầu nói: "À... tôi cũng không biết nữa, hình như đẹp hơn trên tivi."
Lại thư ký mang giày cao gót trên đất bằng tự dưng trẹo chân một cái, được tiểu trợ lý bên cạnh đỡ lấy.
Trương Triết Hạn quay mặt sang chỗ khác mỉm cười, Cung Tuấn nhìn anh, phát hiện trên tivi anh chưa từng có vẻ mặt như thế, lúc cười lên càng có vẻ trẻ trung đầy sức sống, quả nhiên là người thật bên ngoài vẫn đẹp hơn.
"Không biết Cung tiên sinh công tác ở đâu? Tôi đặt một lá cờ thưởng tặng cậu." Trương Triết Hạn nhìn vóc dáng và khí chất của hắn, còn có phản ứng và thân thủ vừa rồi, cảm thấy đối phương có thể là cảnh sát hoặc quân nhân, có một lá cờ thưởng hẳn là trợ giúp không nhỏ, nên mới chủ động hỏi.
Ai ngờ phản ứng của Cung Tuấn lại có chút xấu hổ, vội vàng xua tay: "Không không, không cần..."
"Cũng không phải tôi muốn vẽ vời thêm chuyện, nhưng đối với phát triển sau này của cậu có thể có chút tác dụng, không muốn cân nhắc sao?"
Trên mặt chàng trai trẻ có chút hổ thẹn, cúi đầu nói: "Ừm, không cần đâu... tôi, tôi còn chưa có việc làm."
Trương Triết Hạn gật đầu, cảm giác hắn không muốn nói nhất định là có lý do, nên cũng không hỏi tiếp nữa, quay lại phân phó: "Tiểu Vương, lái xe đưa Cung tiên sinh về đi."
Cung Tuấn thoạt nhìn là một người đặc biệt sợ làm phiền người khác, hốt hoảng cự tuyệt nửa ngày, cuối cùng dưới sự kiên trì của Trương Triết Hạn mới ngượng ngùng ngồi vào xe.
Trương Triết Hạn đưa mắt nhìn chiếc xe dần dần đi xa, nghiêng đầu cười với Lại thư ký, "Nói với phòng nhân sự một tiếng, tôi tìm được vệ sĩ mới rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com