Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03

Thực ra thì công ty cũng không có gì phải làm quen, vì dù sao nhiệm vụ chính của Cung Tuấn là làm vệ sĩ cho Trương Triết Hạn. Chỉ là, xưa nay tin đồn vẫn là thứ truyền đi rất nhanh, vì vậy người của các bộ phận trong công ty đều vụng trộm hóng hớt, muốn nhìn một chút xem soái ca "anh hùng cứu mỹ nhân" được tổng giám đốc bọn họ ký hợp đồng đêm qua là ai.

"Ê ê, tôi vừa đi đặt quần áo cho anh ta, mọi người có biết anh ta cao bao nhiêu không? Eo lại còn nhỏ như vậy, chân dài như vậy, u là trời..."

Sau khi Cung Tuấn chào hỏi rồi đi lên lầu, một vòng bát quái mới lại lặng lẽ lan tràn giữa các bộ phận, Lại thư ký hắng giọng một cái ngăn mọi người nói chuyện phiếm, nhưng trong lòng cũng cảm thấy: Cung Tuấn này đúng là đẹp trai thật, không biết tổng giám đốc đối với hắn cảm thấy mới mẻ được bao lâu.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Trương Triết Hạn quay lưng về phía cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chiếu lên người anh vẽ ra một đường viền vàng kim rực rỡ, nhìn Cung Tuấn rụt rè đi đến, tay chân giống như không biết để vào đâu.

"Ngồi đi. Để tôi nói một chút về nội dung công việc của cậu."

Trương Triết Hạn vẫy tay, Cung Tuấn nhìn thấy trên tay anh còn quấn băng vải, "Tay anh sao rồi? Còn đau không?"

Trương Triết Hạn sửng sốt một chút, cười với hắn, "Ừ, đau."

Cung Tuấn cảm thấy lỗ tai hơi nóng, hắn thấy Trương Triết Hãn muốn lấy một tập tài liệu rất dày, liền vội vàng cọ tới: "Tôi, tôi lấy giúp anh."

Trương Triết Hạn biết nghe lời phải thả tay ra, tài liệu nặng nề rơi vào lòng bàn tay Cung Tuấn, nhưng ngón tay Trương Triết Hạn còn lót ở phía dưới, anh nhìn Cung Tuấn, chậm rãi rút tay ra, thấy lỗ tai của hắn đỏ lên.

"Ừm, lúc vết thương trên tay tôi chưa khỏi giúp tôi lấy đồ cũng là một trong những nội dung công việc" Trương Triết Hạn chậm rãi hếch cằm, lại tiếp tục sai bảo, "Lấy giúp tôi cái ly."

Cung Tuấn ngoan ngoãn đặt cái ly vào tay anh, nghe Trương Triết Hạn nói tiếp: "Ngoài ra nhiệm vụ chính là giữ an toàn cho tôi, đặc biệt là khi ra ngoài — cho nên, bất luận là công hay tư, ngày hay đêm, cậu đều phải ở bên cạnh tôi."

Cung Tuấn sửng sốt, "Đêm, ban đêm......?"

Trương Triết Hạn chăm chú nhìn hắn, giống như đang suy nghĩ cái gì, "Trước đây vệ sĩ của tôi đều ở qua đêm." anh thấy mặt Cung Tuấn lộ vẻ khó xử, lại bất động thanh sắc bỏ thêm một câu: "Nhưng cậu vừa đi làm, cho cậu chút thời gian thích ứng đã, một tháng này công việc buổi tối của cậu sẽ kết thúc sau khi đưa tôi về nhà."

Cung Tuấn nghe xong giống như thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, "Vâng Trương tổng, tôi có thể."

Hôm nay đúng lúc Trương Triết Hạn cũng không có việc gì, sau khi tan tầm bảo Cung Tuấn lái xe đưa anh về nhà. Đương nhiên, nếu như Lại thư ký biết tổng giám đốc nhà mình vậy mà về nhà lúc bảy giờ tối chỉ sợ cằm sẽ rớt luôn xuống đất.

"Được rồi, cậu có thể về — Thế nào, công việc này làm có vất vả không?" Trương Triết Hạn khẽ dựa vào ghế sofa, để cho cả người chìm xuống, nhìn thoáng qua Cung Tuấn còn câu nệ đứng ở cửa ra vào, không dám lộn xộn.

"Không vất vả, không vất vả." Đâu chỉ không vất vả, quả thực có chút thoải mái quá mức... Cung Tuấn thầm nghĩ, lại nhìn quanh bốn phía, phát hiện nhà của người có tiền hóa ra vượt quá sức tưởng tượng của hắn, nhà của Trương Triết Hạn thiết kế giản lược khiêm tốn nhưng vẫn có cảm giác giàu sang, những nội thất tráng lệ phô trương trong video quảng cáo, nếu đem so sánh với nơi này chỉ thấy chúng tràn đầy cảm giác trần tục.

"Đúng rồi Trương tổng, có phải anh còn chưa ăn tối không?"

Tay Trương Triết Hạn đang dừng trên điện thoại của một đầu bếp cao cấp Michelin 3 sao, nghe hắn nói vậy thì không ấn xuống nữa, mà hơi cúi đầu, "Ừm, hôm nay tôi không có tâm trạng, sẽ không ăn."

"Không ăn cơm sao được? Tôi, tôi làm chút gì đó cho anh." Vẻ mặt Cung Tuấn giống như Trương Triết Hạn nói muốn hắn rải một trăm vạn vào trong gió vậy, chính là không thể tin nổi, càng quan trọng hơn là, hôm nay hắn đi học cũng quá dễ dàng, khiến hắn không nhịn được lo lắng Trương Triết Hạn đột nhiên nghĩ lại cảm thấy anh cho hắn quá nhiều tiền, muốn đổi ý thì làm sao bây giờ?

Vì vậy Trương Triết Hạn thấy hắn bận rộn mở tủ lạnh hai cánh nhà mình, kiểm tra từng tầng một cuối cùng xác nhận cái gì cũng không có, gấp đến trán đổ đầy mồ hôi mới chậm rãi nói, "Trên đường tới đây gần nhất có một siêu thị, tôi không ăn gừng, không ăn rau thơm, không ăn nội tạng động vật, chìa khóa xe ở trên bàn, thẻ ở trên người tôi."

Cung Tuấn được sắp xếp rõ ràng, ngây ngốc gật đầu, lại nghĩ đến nghĩ câu "thẻ ở trên người tôi" đành phải đi tới bên cạnh sofa, móc túi Trương Triết Hạn.

"Trương tổng, là, là túi nào?" túi của ông chủ sao có thể tùy tiện lục, Cung Tuấn đứng trước mặt anh hai tay buông thõng, còn có chút sợ hãi: "Nếu không, ngài trực tiếp đưa cho tôi đi."

Trương Triết Hạn xua tay, "Tay tôi đau. Ở trong túi áo sơ mi."

Dứt lời, còn nâng người lên ý bảo Cung Tuấn lấy thẻ từ túi áo bên phải ngực áo sơ mi. Cung Tuấn rũ mắt, nhìn áo sơ mi được cắt may vừa người phác họa khuôn ngực hoàn mỹ của Trương Triết Hạn, tim đập thình thịch như gõ trống, kiên trì luồn ngón trỏ và ngón giữa vào, tìm đến chỗ sâu nhất trong túi rốt cuộc đụng phải một tấm thẻ cứng rắn, cẩn thận từng li từng tí rút ra, đầu ngón tay còn cảm nhận được tấm thẻ vẫn mang theo nhiệt độ trên ngực Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ của Cung Tuấn rút ra khỏi túi mình, còn hơi run run, không khỏi liếm môi một cái, mỉm cười nhìn hắn: "Chính là cái này, không cần mật khẩu, mau đi đi."

Nửa giờ sau, Trương Triết Hạn thay quần áo ở nhà rồi làm tổ trên sofa, khép nửa mắt nhìn Cung Tuấn bận rộn luôn tay trong phòng bếp kiểu mở, đeo chiếc tạp dề màu hồng anh được tặng khi mua nước cốt gà, vóc dáng hắn quá cao và rõ ràng tạp dề không đủ dài, nhìn rất buồn cười, Trương Triết Hạn cũng không biết từ khi nào khóe môi mình vẫn luôn mang theo ý cười.

Thực tế anh cũng không thường xuyên tới nơi này, thỉnh thoảng mang mấy cậu trai nhặt được ở bar tới đây qua đêm, cho nên tự nhiên trong tủ lạnh không có cái gì. Lần sau có lẽ nên dẫn hắn tới ngôi nhà trong nội thành kia... Trương Triết Hạn thầm nghĩ, nhìn Cung Tuấn đổ dầu nóng lên món ăn phát ra âm thanh "xèo xèo" ngay sau đó là mùi hương thoang thoảng bay đến.

"Trương tổng, tới ăn cơm thôi." Cung Tuấn xoa tay vào chiếc tạp dề màu hồng, cười hì hì với anh. Trương Triết Hạn chống sofa một chút, quá mềm không đứng lên được, dứt khoát nằm xuống đưa tay về phía Cung Tuấn, "Không dậy nổi, mau tới kéo tôi một cái."

Tay Cung Tuấn vừa mới rửa xong, đầu ngón tay vẫn còn hơi lạnh, hắn nắm bàn tay không bị thương của Trương Triết Hạn, dùng sức kéo anh lên, Trương Triết Hạn đứng lên ngã về phía trước, hai người suýt nữa đụng vào nhau.

"Sau này thuê cậu nấu cơm cho tôi." Trương Triết Hạn nói, tay như không có việc gì gãi lòng bàn tay Cung Tuấn một chút, sau đó đi vòng qua mu bàn tay cọ vào cổ tay hắn, nhìn vẻ mặt chấn kinh xen lẫn ngại ngùng của Cung Tuấn, không nhịn được cười lên: "Yên tâm, nhất định sẽ thêm tiền."

Rốt cuộc có thể thêm tiền hay không, thêm bao nhiêu tiền, thẳng đến cơm nước xong xuôi Cung Tuấn cũng không biết. Nhưng với mức lương hiện tại, nếu có thêm mục nấu cơm cho ông chủ vào nội dung công việc hắn cũng hoàn toàn không ngại, nhất là mua thức ăn còn có thể quẹt thẻ của ông chủ.

Chỉ là điện thoại trong túi cứ liên tục rung lên, khiến hắn có chút bất an. Trương Triết Hạn hình như cũng nhìn ra: "Không sao, điện thoại có thể nghe."

Cung Tuấn nghe vậy lại càng căng thẳng hơn, mang bát đũa đi rửa. Rửa xong liền bắt đầu đứng ngồi không yên quơ tới quơ lui, cuối cùng Trương Triết Hạn không nhìn nổi nữa: "Được rồi, tối nay tôi không ra khỏi cửa, cậu tan ca đi."

Cung Tuấn như được đại xá, đi tới cửa nghe thấy Trương Triết Hạn gọi hắn, quay người lại chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng màu bạc, Cung Tuấn nhanh tay lẹ mắt chụp lấy.

"Trong ga-ra còn một chiếc xe, tôi cũng không lái, buổi tối bắt xe không tiện cậu cứ lái đi."

Đôi mắt to ngập nước của Cung Tuấn cảm kích nhìn Trương Triết Hạn, cầm chặt chìa khóa xe đặt trên ngực, "Cảm, cảm ơn ông chủ!"

Trương Triết Hạn đưa mắt nhìn Cung Tuấn rời đi, một lát sau đã nghe thấy tiếng động cơ xa dần. Anh duỗi lưng một cái, chậm rãi đi lên lầu, mở GPS trên điện thoại di động, nhìn quỹ đạo chiếc xe kia chậm rãi chạy về phía trung tâm thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com