Chương 11
Chương 11: Gợn sóng
Trước khi bước vào phòng phẫu thuật, Lộ Nhã Phân kể cho Đường Lâm Thâm nghe đầu đuôi vụ tai nạn. Không vì lý do gì khác, chỉ là do... xui xẻo.
Đường Lâm Thâm rời khỏi Hoa Triều chưa đến nửa tiếng thì người thợ lắp cửa kính gọi cho Lộ Nhã Phân, nói không tìm được chỗ, nhờ bà ra đầu đường đón. Lộ Nhã Phân ngại từ chối thế là đành đồng ý. Hôm đó gió lớn, cánh cửa kính dựng tạm ngay lối ra vào chao đảo như sắp đổ. Lộ Nhã Phân sợ kính vỡ nên bảo Lộ Đinh ra trông chừng một lát.
Chỉ loanh quanh năm phút, bà đưa người thợ tới nơi, cách cửa tiệm chưa đến mười mét, còn chưa kịp gọi Lộ Đinh quay lại thì một tiếng phanh chói tai như xé rách màng nhĩ vang lên.
Lộ Nhã Phân theo bản năng quay đầu lại, một chiếc xe bán tải lao tới như thể đang chơi trò xe điện đụng, tài xế đạp nhầm ga thành phanh, lao ra khỏi cổng nam của bệnh viện, húc liên tiếp ba chiếc ô tô con, cảnh tượng chẳng khác nào vụ nổ, âm thanh ầm ầm, rúng động đến tận tim gan.
Tim Lộ Nhã Phân đập thình thịch, bà hét lớn bảo Lộ Đinh mau chạy vào trong nhà. Nhưng xung quanh quá ồn, Lộ Đinh không nghe thấy gì, cậu đứng sững lại, bị cảnh tượng đó dọa đến ngây người.
Vốn dĩ chuyện chẳng liên quan gì đến Lộ Đinh, cậu chỉ bị dọa một chút, dỗ dành là được. Nhưng chẳng ai ngờ tài xế chiếc xe bán tải kia bị gì không biết, đang phanh lại thì lại xoay tay lái thật mạnh, tay còn không chịu để yên mà kéo phanh tay, như thể đang biểu diễn kỹ thuật lái xe trên con đường chật kín người.
Chiếc xe đột ngột drift qua bồn cây, lao thẳng về phía Hoa Triều như điên!
Phản xạ của Lộ Đinh không thể nhanh hơn lực quán tính của chiếc xe. Trong tiếng thét thất thanh của Lộ Nhã Phân, Lộ Đinh cùng vô số mảnh kính vỡ văng ra xa.
Khi ấy, Lộ Đinh không thốt ra một chút âm thanh. Lộ Nhã Phân còn tưởng cậu đã... chết.
Lộ Nhã Phân ôm mặt khóc, nhớ lại cảnh tượng ấy lần nữa, toàn thân bà lạnh toát.
"Bác sĩ Đường... tôi không nên rời đi..."
Lộ Nhã Phân nghĩ rằng Lộ Đinh đã gánh nạn thay bà, bà vô cùng hối hận, cũng hết sức đau lòng.
Đường Lâm Thâm không biết phải an ủi thế nào. Nếu có thể, anh muốn chính mình gánh lấy tai họa thay cho Lộ Đinh.
"Chị Nhã Phân, tiệm hoa giờ sao rồi?" Sau một lúc cân nhắc, Đường Lâm Thâm hỏi sang chuyện khác.
"Thảm lắm..."
Có khi còn thảm hơn cả Lộ Đinh.
Đường Lâm Thâm đọc cho bà một dãy số điện thoại: "Nếu sau này có khó khăn gì về xử lý hay bồi thường, chị cứ gọi cho tôi."
Lộ Nhã Phân sững người mất mấy giây rồi mới gật đầu, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.
"Không có gì." Đường Lâm Thâm mỉm cười: "Tôi là bạn của Đinh Đinh, việc nên làm thôi."
Mũi Lộ Nhã Phân lại cay xè, bà thì thào: "Bác sĩ Đường, cậu là người bạn đầu tiên của thằng bé."
"Phải." Đường Lâm Thâm đáp: "Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
Lộ Nhã Phân không phát hiện ra điều gì bất thường. Bà vô cùng biết ơn Đường Lâm Thâm, lại hỏi: "Ca phẫu thuật này gây mê toàn thân à? Tôi sợ..."
Đường Lâm Thâm hiểu bà sợ gì.
"Gây mê toàn thân nhanh lắm, em ấy sẽ không có ý thức gì đâu."
Truyền thuốc mê vào là Lộ Đinh ngay cả thời gian lo lắng hay hoảng hốt cũng không có.
Như vậy cũng tốt.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Ca mổ không dài lắm, chừng hai tiếng rưỡi là xong. Vết thương của Lộ Đinh tuy nặng nhưng không phức tạp, gãy xương một cách "thô bạo" thế này lại là lĩnh vực sở trường của Đường Lâm Thâm.
Anh vững vàng từ tâm lý đến kỹ thuật, khi đã cầm dao mổ thì mọi cảm xúc rối rắm đều gác sang một bên. Mảnh xương vỡ nào cũng được ghép lại cẩn thận, ca mổ tiến hành vô cùng thuận lợi.
Lộ Đinh cần được theo dõi thêm nửa tiếng trong phòng phẫu thuật. Đường Lâm Thâm ra trước, cần nói vài câu với Lộ Nhã Phân rồi sẽ quay lại.
Lộ Nhã Phân không yên lòng, bà đi qua đi lại trước cửa phòng mổ, nếu trong tay có máy đếm bước chân, e là nó đã chạm đến ngưỡng mười nghìn bước rồi.
Đường Lâm Thâm vừa ra là bà lập tức tiến đến: "Bác sĩ Đường, Đinh Đinh sao rồi? Ca mổ thuận lợi chứ?"
"Rất thuận lợi." Đường Lâm Thâm không tháo khẩu trang, nhịp thở không hề rối loạn: "Tay trái bị gãy nhẹ nên không cần phẫu thuật, đã bó bột rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là được. Chân trái thì cần thời gian hồi phục lâu hơn một chút."
Lộ Nhã Phân lo lắng hỏi: "Phải dưỡng bao lâu?"
"Chấn thương gân cốt ít nhất trăm ngày." Đường Lâm Thâm đáp: "Nếu nghiêm trọng, ít nhất cũng phải nửa năm trở lên."
"Nửa năm? Phải nằm viện suốt sao?"
"Không cần đâu, nhiều nhất một đến hai tháng là có thể xuất viện, sau đó em ấy còn phải phẫu thuật thêm một lần nữa." Đường Lâm Thâm nhìn thấy vẻ mặt đầy khó xử của Lộ Nhã Phân thì hỏi: "Chị Nhã Phân, chị gặp khó khăn sao?"
Đúng là quá khó.
"Ở viện phải có người chăm, tôi phải ở lại với thằng bé..." Lộ Nhã Phân lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình.
Chỉ chăm mỗi Lộ Đinh thôi cũng đủ để bà hao hết sức lực và thời gian, tiệm hoa không lo được, cuộc sống thường nhật cũng không lo được.
Ngay từ đầu Đường Lâm Thâm đã thấy kỳ lạ, bên cạnh Lộ Đinh chỉ có mình Lộ Nhã Phân, vậy ba cậu đâu?
Nhưng anh không thể hỏi câu hỏi đó được, e rằng đó là vùng cấm động vào, chỉ cần động vào là nổ ngay.
"Không sao đâu." Đường Lâm Thâm hiển nhiên tìm cho mình một lý do 'đường đường chính chính': "Dạo này tôi cũng không về nhà, sẽ ở hẳn trong bệnh viện. Nếu chị có việc, tôi có thể chăm sóc Đinh Đinh."
Lộ Nhã Phân sững người: "Hả? Cậu không về nhà sao?"
"Ừ." Đường Lâm Thâm nói: "Tôi sống một mình, về cũng thấy trống trải."
"..." Lộ Nhã Phân ngơ ngác đáp: "Ồ..."
Đường Lâm Thâm nói đến đấy thì dừng lại, không tiếp tục nữa, để lại cho bà khoảng trống để suy nghĩ: "Chị Nhã Phân, tôi vào xem Đinh Đinh, chị cứ về phòng chờ đi. Hết thời gian theo dõi chúng tôi sẽ qua đó."
Từ "chúng tôi" được anh nói một cách hết sức tự nhiên, khiến Lộ Nhã Phân chợt cảm thấy có gì đó không đúng, Đường Lâm Thâm như này là quá quan tâm đến Lộ Đinh rồi.
Giờ bạn bè đều như vậy sao?
Lộ Nhã Phân nghĩ mãi không hiểu. Nhưng Đường Lâm Thâm lo liệu đâu ra đấy, đến cả phòng bệnh cũng đã chuẩn bị sẵn, là phòng VIP đơn, có phòng khách, phòng tắm riêng, nằm ở hướng nam, nắng đẹp, môi trường dễ chịu.
Y tá đưa Lộ Nhã Phân đến phòng, bà thấy tim cứ nơm nớp.
"Phòng thế này... chắc đắt lắm?"
Y tá đáp: "Một nghìn một đêm."
Lộ Nhã Phân nghe mà chân mềm nhũn: "Là... bác sĩ Đường sắp xếp à?"
"Dạ đúng." Cô y tá chẳng hiểu gì, vô tư nói: "Trưởng khoa bảo bệnh nhân là bạn anh ấy, ở phòng đông người thì ồn, nghỉ ngơi không tốt, nên tạm thời ở phòng riêng."
Lộ Nhã Phân ngại từ chối, đúng là người ta nghĩ cho Lộ Đinh, nhưng giá phòng thế này bà thật sự lo mình không kham nổi.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Một tiếng sau, Lộ Đinh được đẩy ra khỏi phòng mổ. Thuốc mê vẫn còn tác dụng, cậu chưa tỉnh hẳn, miệng gọi "mẹ ơi", mở mắt ra lại nhìn thấy Đường Lâm Thâm.
Nhưng vậy cũng đủ khiến cậu yên tâm.
Đường Lâm Thâm từ đầu đến cuối đều tự mình làm tất cả, sợ y tá khiêng mạnh tay làm Lộ Đinh đau, suýt nữa là tự bế cậu lên giường. Trên người Lộ Đinh có nhiều ống dẫn, không được đụng chạm lung tung. Đường Lâm Thâm tỉ mỉ chỉnh lại từng ống một, như thể mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
Lộ Đinh biết có người bên cạnh. Hương trà dịu nhẹ pha lẫn mùi thuốc sát trùng rất quen thuộc. Cậu giơ tay lên nhưng không nhấc nổi, chỉ hơi nhúc nhích đầu ngón tay.
Đường Lâm Thâm cúi xuống nói: "Đinh Đinh, em muốn gì?"
"Nước." Hàng mi của Lộ Đinh run run, cậu mím môi, tủi thân nói: "Em... khát nước..."
Đường Lâm Thâm đã chuẩn bị sẵn, anh cầm một que bông, thấm chút nước rồi nhẹ nhàng làm ướt đôi môi khô khốc của Lộ Đinh.
Lộ Đinh như kẻ khát lâu ngày gặp được mưa rào, cậu liếm sạch chỗ nước đó mà vẫn cảm thấy chưa đủ, hơi thè đầu lưỡi ra, như muốn xin thêm.
Đường Lâm Thâm vốn không phải người "tâm lặng như nước", anh chăm chú nhìn đầu lưỡi của Lộ Đinh, nhìn rồi lại không thấy đủ, trong lòng bỗng chốc xao động.
"Còn muốn nữa không?" Đường Lâm Thâm hỏi.
Lộ Đinh gật đầu, đầu lưỡi lại liếm quanh viền môi một vòng.
Cổ họng Đường Lâm Thâm hơi chuyển động, yết hầu trượt xuống. Anh cố giấu đi những suy nghĩ mông lung kia: "Lần cuối cùng rồi nhé, không được uống nhiều."
"Ưm..." Lộ Đinh lại tỏ ra tủi thân.
Đường Lâm Thâm đổi sang một que bông mới, anh thấm nước rồi lại đưa lên môi cậu. Đầu óc Lộ Đinh mơ màng, mọi hành động đều theo bản năng. Đường Lâm Thâm thấy đầu lưỡi cậu lại thè ra thì rút tay về.
Vị trí của hai người khi ấy rất vừa vặn, ngón tay Đường Lâm Thâm khẽ chạm vào đầu lưỡi của Lộ Đinh, chỉ một cái chạm thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.
Gợn sóng lập tức dâng lên, nhưng chỉ đến từ một phía.
"Chậc..." Đường Lâm Thâm chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, cũng chưa kịp chuẩn bị gì, anh vẫn chưa thấy đã.
Lộ Đinh thì hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cậu chỉ mút lấy đầu lưỡi, cảm thấy nước thật ngọt, bây giờ cậu không khát nữa rồi.
Bên ngoài trời đã nắng lên. Nắng chiếu vào làm Lộ Đinh thấy ấm áp, cảm giác an toàn dâng tràn, cậu thôi hoang mang, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Đường Lâm Thâm vẫn cúi người chưa đứng dậy. Nghe thấy nhịp thở đều đều của Lộ Đinh, cuối cùng anh cũng yên tâm. Hai người họ cách nhau rất gần, gần đến mức anh không nỡ rời xa cậu.
Lộ Nhã Phân trở về thì nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, bà vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Hai người họ đang làm gì vậy? Đường Lâm Thâm đang làm gì vậy?
"Bác sĩ Đường." Lộ Nhã Phân cất tiếng chào.
Đường Lâm Thâm lập tức đứng thẳng dậy, xoay người nhìn bà, vẻ mặt bình thản như thường: "Chị Nhã Phân, chào chị. Nãy đến phòng bệnh không thấy chị đâu, chị đi đâu vậy?"
"Đi nộp viện phí."
"Ừm." Đường Lâm Thâm thong thả nói: "Đinh Đinh đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, phòng này cũng khá ổn, chị cứ yên tâm ở lại. Lát nữa tôi bảo y tá đem thêm một giường cho người thân chăm bệnh. Nếu còn gì bất tiện cứ nói với tôi, tôi sẽ lo liệu."
Lộ Nhã Phân: "..."
Thế này thì quá chu đáo rồi.
"Không, không có gì bất tiện cả..." Lộ Nhã Phân ấp úng, suýt nữa là nói không nên lời: "Chỉ là... cái phòng này..."
Lúc này, bà bỗng trở nên rất lúng túng.
Đường Lâm Thâm hiểu ngay, anh bật cười, dịu dàng nói: "Chị Nhã Phân yên tâm, phòng này là phúc lợi cho nhân viên bệnh viện. Tôi đã làm báo cáo rồi, tính ra chi phí cũng không chênh lệch quá nhiều so với phòng thường."
Tâm tràn Lộ Nhã Phân cả ngày nay như treo lơ lửng trên không, giờ lại càng bối rối. Bà hỏi: "Thật sao?"
"Thật." Đường Lâm Thâm gật đầu: "Tình trạng của Đinh Đinh đặc biệt, nếu ở chung với người khác, chị không yên tâm, tôi cũng không yên tâm. Tâm trạng không tốt thì cũng ảnh hưởng đến việc hồi phục nữa."
"Phải rồi..." Lộ Nhã Phân thở dài, bà bước vào phòng thêm mấy bước, tiện tay đóng cửa lại rồi hỏi tiếp: "Bác sĩ Đường, cái chân của Đinh Đinh... có hồi phục được không? Tôi có tra trên mạng, thấy bảo gãy xương vụn rất khó lành, dễ để lại di chứng nặng... Nếu thằng bé chỗ nào cũng không ổn thì... sau này nó phải sống sao đây?"
"Tra bệnh trên mạng thì toàn thấy là ung thư thôi, đâu có đáng tin." Đường Lâm Thâm mỉm cười dịu dàng: "Tôi là người trong ngành, tôi đã nói Đinh Đinh sẽ khỏe thì chắc chắn em ấy sẽ khỏe."
Giọng nói tự tin của anh làm bà bình tĩnh hơn hẳn.
Lộ Nhã Phân há miệng định nói gì đó, nhưng lại chẳng biết nên nói gì mới đúng. Bà liếc mắt về phía giường bệnh, thấy Đinh Đinh đang ngủ ngon. Lộ Nhã Phân giằng co giữa cảm giác bị phụ thuộc và cảm giác có thể buông tay không thôi. Nhưng đến cuối cùng, trong lòng lại dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Có lẽ, nên thử để thằng bé tự đi con đường của riêng mình.
Một con đường rộng mở, thênh thang.
Bà quay lại nhìn Đường Lâm Thâm: "Bác sĩ Đường, cậu có bạn gái chưa?"
Đường Lâm Thâm đáp: "Chưa có."
"Không định tìm à?"
"Chưa gặp được người mình thích."
Lộ Nhã Phân buột miệng hỏi: "Cậu thích kiểu người thế nào?"
Đường Lâm Thâm nghiêng đầu suy nghĩ, rồi liếc về phía sau một cái, sau đó chậm rãi đáp: "Tóc ngắn, mặt xinh, mắt to, hay giật mình, nhưng sự chân thành và vui vẻ thì lộ rõ cả ra ngoài. Nhỏ tuổi hơn tôi, có thể dựa vào tôi, tôi cũng muốn chăm sóc người ấy."
"Ồ..." Lộ Nhã Phân nói: "Vậy là... cũng để ý ngoại hình nhỉ?"
Đường Lâm Thâm chỉ mỉm cười không đáp.
Thế là Lộ Nhã Phân lại bắt đầu lo lắng, lỡ như sau này Đường Lâm Thâm có người yêu rồi, liệu người đó có chấp nhận nổi việc anh có một người bạn như Lộ Đinh không?
Rắc rối quá rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com