Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Chương 14: Tôi xoa xoa cho em nhé

Khi Đường Lâm Thâm bước ra khỏi phòng bệnh thì đúng lúc gặp y tá trưởng. Chị họ Đồng, tên Đồng Phàm, lớn hơn Đường Lâm Thâm vài tuổi, nên anh luôn gọi bằng cách xưng hô tôn trọng.

"Cô Đồng."

Đồng Phàm chưa từng thấy bác sĩ nào giờ này còn đi ra từ phòng bệnh của bệnh nhân. Gặp trúng tình huống thế này, chị có hơi lúng túng không biết phải chào sao cho hợp.

"Ôi chà, chào... chào buổi sáng nha, trưởng khoa!"

Đường Lâm Thâm mỉm cười, đáp lại: "Chào buổi sáng."

Đồng Phàm liếc mắt nhìn vào phía sau, thấy cửa phòng bệnh đơn khép hờ, chị cũng đoán được phần nào tình hình nhưng vẫn trêu đùa hỏi: "Trưởng khoa đi từ đâu ra đấy?"

Đường Lâm Thâm vẫn cười, anh trả lời: "Từ chỗ bạn tôi."

"Cậu quan tâm bạn thật đấy." Đồng Phàm không đùa nữa, chị nghiêm túc hỏi: "Cậu ấy sao rồi? Ổn không?"

"Ổn rồi." Đường Lâm Thâm gật đầu.

"Vậy thì tốt." Đồng Phàm rất nhiệt tình: "Trưởng khoa sắp hết ca rồi nhỉ? Tôi còn hai cái bánh bao trong nồi, cậu đói thì đến lấy nhé."

Đường Lâm Thâm nghĩ một lát rồi nói: "Ca thì hết rồi, nhưng tôi không về. Dạo này tôi ở lại bệnh viện luôn."

Đồng Phàm ngơ ngác: "Hả?"

Đường Lâm Thâm vẫn cười, anh chân thành nói: "Tôi vừa khám cho bệnh nhân trong phòng bệnh đơn số 6 đó xong, sổ khám sáng nay để tôi tự điền. Sáng nay miễn khám cho em ấy nhé, em ấy vừa mới ngủ, đừng đánh thức."

Đồng Phàm: "......"

Chuyện khám bệnh... tôi đâu có quyền quyết định đâu mà miễn...

"Lát nữa tôi sẽ báo với bác sĩ trưởng ca." Khóe môi Đường Lâm Thâm cong lên: "Cô Đồng này, mười giờ nhớ truyền glucose cho em ấy đúng giờ, thuốc cũng vậy. Trường hợp của em ấy hơi đặc biệt, không quen tiếp xúc với người lạ. Nếu sau này tôi không có mặt, có việc gì thì cô cứ gọi tôi, tôi sẽ tới ngay. Cô Đồng, làm phiền cô nhé."

Ban đầu, chăm sóc cho bệnh nhân trong phòng bệnh đơn không phải là phần việc của Đồng Phàm, mà là của một y tá mới vào, còn thiếu kinh nghiệm. Đường Lâm Thâm cứ một câu "Cô Đồng" hai câu "Cô Đồng", nói năng nhẹ nhàng tử tế, khiến chị đành nhận lấy phần việc này.

Nợ tình là thế đấy.

Hai người vốn dĩ thân quen, lại đều hòa nhã, nghĩ kỹ thì cũng chỉ là công việc, thêm một bệnh nhân cũng chẳng khác gì mấy.

"Trưởng khoa Đường, cậu ấy bị sao vậy, đặc biệt ở chỗ nào?"

Đường Lâm Thâm hơi trầm ngâm, anh không trả lời ngay.

Đồng Phàm vội cười xòa: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý tò mò chuyện riêng của bệnh nhân đâu. Cậu nói cậu ấy đặc biệt, thì trong phạm vi công việc tôi cần biết để chăm sóc đúng cách, tránh làm phiền cậu."

"Không hiểu lầm đâu, tôi hiểu mà." Đường Lâm Thâm gật đầu, nét mặt trông rất thản nhiên: "Em ấy bị tự kỷ. Cũng không có gì quá nghiêm trọng, chủ yếu cần chú ý về mặt cảm xúc. Còn giao tiếp thì có chuyện gì cứ nói với tôi."

"À, thì ra vậy." Đồng Phàm gật gù: "Hiểu rồi."

"Cảm ơn cô, làm phiền cô nhiều." Đường Lâm Thâm vừa đi vừa quay đầu lại nói: "À đúng rồi, bánh bao trong nồi nhớ để phần cho tôi nhé."

"Cậu ăn à?"

"Không, không ăn." Đường Lâm Thâm lắc đầu: "Chờ em ấy tỉnh, tôi đút em ấy ăn."

Đồng Phàm: "......"

Đút á?

Đường Lâm Thâm vội giải thích: "Em ấy không tiện dùng tay."

Khóe mắt Đồng Phàm giật giật, chị cười gượng gạo: "Trưởng khoa, hai người thân thật đấy... bạn tốt ghê!"

"Không phải bạn." Đường Lâm Thâm trả lời rất tự nhiên: "Là người nhà."

Đồng Phàm là người biết điều, hiểu chuyện, nên chị không dám lơ là.

"À à." Đồng Phàm liếc nhìn phòng bệnh, lại nhìn Đường Lâm Thâm, tay chỉ vào trong: "Vậy giờ cậu đi đâu? Có cần tôi trông giùm một lúc không?"

"Không cần, tôi về phòng lấy cái giường gấp." Đường Lâm Thâm nói: "Sẽ mang qua ngay, tôi cũng cần ngủ một chút, cả đêm rồi chưa chợp mắt."

Anh có một cái giường gấp bằng thép, đủ bộ chăn gối, dùng để nghỉ tạm khi trực đêm. Lúc này anh bê hẳn giường qua cạnh giường của Lộ Đinh. Lý do là để tiện chăm sóc, nhưng thật ra cũng có chút "muốn gần rơm".

Lộ Đinh vẫn chưa dậy, cậu ngủ rất say. Đường Lâm Thâm cởi áo khoác nằm xuống rồi đặt báo thức lúc 10h. Vừa thả lỏng được một chút là anh đã thiếp đi, mắt vẫn không rời khuôn mặt nghiêng nghiêng của người nằm bên cạnh.

Ngủ mà cũng có thể mơ đẹp.

Nhưng giấc ngủ của Đường Lâm Thâm không dài. Anh vốn có chứng mất ngủ, không uống thuốc thì rất khó ngủ ngon, mà uống nhiều lại hại. Thỉnh thoảng uống chút rượu có thể dễ ngủ hơn, nhưng giờ đang ở bệnh viện, phải kiềm chế. Anh thầm nghĩ, mình phải cai rượu thôi.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Lộ Đinh cũng tỉnh rồi. Vết mổ vẫn còn đau, nhưng cậu chịu được. Cái lưng nằm cả ngày lẫn đêm đến giờ mỏi nhừ tê rần, lại không thể cử động. Kiểu khó chịu đó, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Lộ Đinh gọi: "Bác sĩ Đường." Giọng cậu nhỏ xíu, ngoài cửa sổ chim sẻ còn kêu to hơn.

Đường Lâm Thâm cố tình làm như không nghe thấy. Lộ Đinh cụp mắt xuống, cậu rầu rĩ, nâng giọng cao lên một chút: "Bác sĩ Đường..."

Lúc này Đường Lâm Thâm đang rót nước, trong tay đang cầm hai viên thuốc.

"Gì vậy?" Anh quay lại hỏi.

"Em... em hơi khó chịu."

Đường Lâm Thâm cầm ly nước bước đến, hỏi tiếp: "Khó chịu chỗ nào?"

Mặt Lộ Đinh đỏ tới tận cổ, cậu ngượng ngùng nói: "Em... em đau mông..."

Đường Lâm Thâm nghẹn lời.

Chỗ đó thì làm sao mà xử lý? Lưng thì còn có thể xoa bóp nhẹ cho thông khí huyết, chứ mông... không tiện ra tay chút nào.

Tinh thần Lộ Đinh yếu, giọng nói mềm oặt: "Bác sĩ Đường, khi nào... khi nào em mới được xuống giường đi lại vậy?"

"Đinh Đinh, dạo này em chưa đi lại được đâu." Đường Lâm Thâm nhẹ giọng dỗ dành: "Chờ ba ngày nữa nhé, tôi sẽ chuẩn bị xe lăn, đẩy em đi dạo một vòng."

Lộ Đinh chớp mắt: "Đi đâu ạ?"

Đường Lâm Thâm mỉm cười: "Ra vườn sau khu nội trú."

Lộ Đinh lại nghiêng đầu hỏi: "Vườn sau... có hoa không?"

"Giờ đang là mùa đông, không còn hoa đâu."

Hôm nay Đường Lâm Thâm không phải đi làm, anh đã thay đồ thường, anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám, trên ngực còn cài cái ghim cài áo được làm từ hoa khô mà Lộ Đinh đã tặng.

Lộ Đinh nhìn chằm chằm vào cái ghim cài áo, ánh mắt thoáng buồn: "Em... em vẫn chưa làm cái thứ hai cho anh nữa..."

Đường Lâm Thâm sững người, anh hỏi lại: "Cái gì cơ?"

"Cái..." Lộ Đinh giơ tay chỉ: "Cái ghim cài áo ấy."

"Không sao đâu, đợi em khỏi rồi sẽ có dịp mà."

Lộ Đinh cúi đầu, giọng lại nhỏ xíu: "Tiệm hoa... bị xe đâm sập rồi."

À đúng rồi, chuyện sửa chữa và đền bù sau vụ đó vẫn chưa rõ tiến triển thế nào. Lộ Nhã Phân cũng chưa liên lạc lại. Chuyện đó vẫn còn treo lơ lửng, mà hỏi Lộ Đinh thì sợ cậu lo thêm, nên Đường Lâm Thâm vốn không định nhắc tới.

Ai ngờ Lộ Đinh lại tự nói ra: "Mẹ em chưa gọi cho em..."

"Chắc mẹ bận đấy." Đường Lâm Thâm dịu giọng dỗ cậu: "Không có tin gì có khi lại là tin tốt."

Lộ Đinh gật đầu.

Đường Lâm Thâm đặt ly nước xuống, nghiêng đầu nói với Lộ Đinh: "Đinh Đinh ngoan, há miệng ra nào."

Lộ Đinh ngơ ngác: "Hả?"

Đường Lâm Thâm đưa tay ra, trong lòng bàn tay là hai viên thuốc: "Đến giờ uống thuốc rồi."

Lộ Đinh ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

Cậu đưa tay phải lên định tự lấy thuốc, nhưng động tác tay đòi hỏi quá tinh tế, cậu không nhặt được viên thuốc lên.

Cậu cuống cả lên, trong lòng thì nản chí: "Bác sĩ Đường... em không làm được."

Ánh mắt Đường Lâm Thâm sáng lên, anh cố ý trêu cậu: "Vậy thì tìm tôi."

Lộ Đinh phản ứng hơi chậm, ngơ ngác hỏi lại: "Tìm... tìm anh làm gì ạ?"

"Thì đút thuốc cho em chứ gì."

Lộ Đinh vừa nghe đã đỏ mặt tía tai, nghĩ đến cảnh đó là cậu muốn chui luôn xuống gối: "Hở?"

"Chỉ có hai viên thôi, tôi để vào miệng em, em tự nuốt là được mà." Đường Lâm Thâm dịu dàng hỏi: "Đinh Đinh, làm được không?"

Làm được gì cơ? Nuốt à?

Lộ Đinh buột miệng nói: "Làm được ạ!"

"Ừm, giỏi lắm." Đường Lâm Thâm thật lòng khen ngợi: "Há miệng ra nào."

Lộ Đinh không dám nhìn anh, ánh mắt cứ lảng lên trần nhà, nhưng cậu cảm nhận rất rõ rằng Đường Lâm Thâm đang lại gần mình. Cậu căng thẳng vô cùng, một kiểu căng thẳng mà trước nay chưa từng có, tim đập loạn cả lên. Lộ Đinh không biết vì sao lại như vậy nữa, cũng chẳng có ai giải thích cho cậu.

Đường Lâm Thâm đưa thuốc vào miệng Lộ Đinh, đầu ngón tay vô tình chạm vào đầu lưỡi mềm ấm.

Ấm nóng, mềm mại.

Anh giả vờ như không có gì, nhưng tim thì bắt đầu đập dồn dập. Chỉ lo hành động đó khiến Lộ Đinh hoảng sợ.

Thuốc hơi to, Lộ Đinh ngậm trong miệng mãi mà không nuốt được. Mắt cậu hơi ướt, cậu nhìn Đường Lâm Thâm rồi lại quay đi.

"Làm sao thế?" Đường Lâm Thâm hỏi: "Thuốc bắt đầu tan sẽ đắng đấy, mau nuốt đi."

Lộ Đinh dùng lưỡi giữ lấy viên thuốc, ú ớ nói: "Không nuốt được, to quá..."

Đường Lâm Thâm lại cố ý chọc cậu: "Hửm?"

"Bác... Bác sĩ Đường." Giọng Lộ Đinh mềm như bún: "Nước, em cần uống nước."

Đường Lâm Thâm rất chu đáo, anh đã chuẩn bị ống hút trong cốc, để Lộ Đinh uống không khó khăn. Chỉ hai viên thuốc thôi mà như chơi đùa cả buổi, khiến Lộ Đinh toát mồ hôi trán, chẳng còn thời gian để xấu hổ hay căng thẳng nữa. Đường Lâm Thâm vốn là người nghiêm túc, cả vẻ ngoài lẫn hành động đều rất đứng đắn, nên dù anh có làm gì, cũng chẳng ai nỡ nghĩ theo chiều hướng không đứng đắn cả.

Mà bầu không khí lúc ấy thật sự rất dễ chịu, thôi thì thuận nước đẩy thuyền vậy, Đường Lâm Thâm chiếm chút lợi cũng chẳng ai trách được.

Anh rút một tờ khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán cho Lộ Đinh, tay vẫn còn cầm cốc nước, anh lặng lẽ ngồi đó chờ Lộ Đinh uống xong.

Trên người Lộ Đinh còn cắm ống truyền dịch, cậu chỉ hơi cử động nhẹ thôi cũng khiến người ta chú ý.

"Bác sĩ Đường." Lộ Đinh uống nước xong thì giọng trong trẻo hơn, nhưng nói chuyện vẫn ngập ngừng, thẹn thùng.

"Sao thế?" Đường Lâm Thâm thuận thế ngồi xuống mép giường.

"Cái... cái ống trên người em... bao giờ mới rút ra được ạ?" Lộ Đinh nói: "Khó chịu lắm."

Đường Lâm Thâm hiểu ý cậu, ánh mắt anh trượt xuống, dừng lại ở vị trí không cao không thấp trên người cậu, nghiêm túc trả lời: "Sáng mai sau khi khám xong là rút ra được rồi."

Lộ Đinh muốn hỏi: Ai sẽ là người rút?

Cậu chưa kịp hỏi là Đường Lâm Thâm đã bổ sung: "Đinh Đinh, sáng mai tôi sẽ khám cho em."

Thế nghĩa là... anh sẽ tự tay làm?!

Chỗ đó là vùng riêng tư, Lộ Đinh nghĩ đến đã muốn bốc cháy cả mặt, mặt cậu đỏ như trái táo chín mọng, nhìn là muốn hái.

Đường Lâm Thâm thấy vậy thì không trêu cậu nữa, anh dịu dàng nói: "Đinh Đinh, tôi là bác sĩ, rất chuyên nghiệp."

Lộ Đinh không đáp, chỉ trùm chăn kín đầu, lí nhí "vâng" một tiếng, không chịu ló đầu ra.

Lúc y tá trưởng bước vào thì tình cờ gặp phải tình cảnh như thế. Chị hoàn toàn không tỏ vẻ gì, tập trung làm việc, chuyên nghiệp không ai bằng.

Chị nhớ kỹ lời dặn của Đường Lâm Thâm, không giao tiếp trực tiếp với Lộ Đinh, có gì thì nói với anh.

"Trưởng khoa Đường, đến giờ truyền nước rồi."

Đường Lâm Thâm hơi nghiêng người sang, anh giơ tay vén một góc chăn lên, nhẹ nhàng nói: "Đinh Đinh, truyền nước nhé."

Bàn tay phải của Lộ Đinh vẫn đang gồng, cứ xoay xoay vẽ vòng tròn trên ga trải giường.

"Dạ." Cậu trả lời rất nhỏ, nhưng Đường Lâm Thâm vẫn nghe được.

Anh ra hiệu cho Đồng Phàm tiến lại gần, còn mình thì nhường chỗ một chút, đủ để không cản trở y tá làm việc, nhưng vẫn đảm bảo Lộ Đinh biết là anh vẫn đang ở đó. Ống kim truyền được đặt ở cẳng tay phải của cậu, Đường Lâm Thâm vẫn giữ chăn không buông tay.

Lộ Đinh cảm thấy có người lạ đến gần thì tay hơi giật giật. Đường Lâm Thâm ấn nhẹ đầu ngón tay, an ủi cậu: "Ngoan."

Nghe anh nói, Lộ Đinh liền ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.

Đồng Phàm mở to mắt không dám tin, trong đầu chỉ còn một câu: Trưởng khoa Đường giỏi thật! Đây là kiểu kết hợp giữa khoa xương khớp và tâm lý học đây mà, điều trị xuyên chuyên ngành luôn!

Truyền nước xong, Đường Lâm Thâm cảm ơn chị.

Đồng Phàm cũng lễ phép đáp lại, rồi còn chu đáo khóa cửa lại cho hai người trong phòng.

(truyện chỉ được đăng tại w@attpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Lộ Đinh vẫn trùm chăn không chịu ló ra, nếu không phải ngón tay trỏ còn đang vẽ vòng tròn, Đường Lâm Thâm đã tưởng cậu ngủ rồi. Nhưng tư thế của tay phải cậu rõ ràng là không đúng, nếu gồng quá lâu, khớp xương sẽ dễ bị biến dạng.

Đường Lâm Thâm muốn giúp cậu thả lỏng.

"Đinh Đinh." Anh hỏi: "Tay phải còn đau không?"

Lộ Đinh không trả lời, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Đường Lâm Thâm kiên nhẫn chờ, anh nhìn ngón tay Lộ Đinh đang vẽ vòng tròn, đếm nhẩm theo, đến vòng thứ một trăm, tay cậu mới dừng lại, cậu cũng lên tiếng: "Đau, nó cứ co giật mãi."

Hành vi lặp lại, rối loạn ám ảnh cưỡng chế hành động có trật tự.

Đường Lâm Thâm thở dài một tiếng trong lòng: "Tôi xoa xoa cho em nhé?"

Lần này Lộ Đinh không tiếp tục vẽ nữa, nhưng vẫn chưa trả lời anh. Không rõ cậu đang chờ điều gì, Đường Lâm Thâm cũng không rõ, anh chỉ biết mình phải từ từ tìm hiểu. Khoảng ba phút sau, cái đầu trùm chăn hơi gật nhẹ, mái tóc theo đó mà rung rung.

"Dạ." Lộ Đinh đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com