Chương 18
Chương 18: Hoàng tử bé
Lộ Đinh thay Đường Lâm Thâm đóng cửa. Cậu cứ chốc chốc lại nhìn ra cửa, rồi lại nhìn Đường Lâm Thâm. Ngón trỏ tay phải không tự chủ được mà vẽ vòng tròn.
Là vì đang vui nên mới như vậy.
Đường Lâm Thâm không ngủ. Anh không tài nào chợp mắt được, dù đã nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng trong đầu toàn là những chuyện không đứng đắn.
Đường Lâm Thâm xưa nay không để ý đến chu kỳ sinh lý của bản thân, hỉ nộ ái ố là bản năng của con người, có người mạnh mẽ, có người nhạt nhòa. Anh tự nhận mình thuộc tuýp người nhạt nhòa, chưa gặp ai có thể làm anh "phát hỏa", anh thật sự có thể sống như thầy tu cả đời cũng được.
Nhưng giờ thì không được nữa rồi.
Người khiến anh "cháy nhà" kia chẳng hiểu mấy chuyện này, nên dù Đường Lâm Thâm có khó chịu đến đâu, cũng chỉ đành tự mình giải quyết.
"Haiz..."
Đường Lâm Thâm thở dài, anh bỗng mở mắt ra, vừa khéo bắt gặp ánh mắt dịu dàng lấp lánh của Lộ Đinh.
Lộ Đinh không phòng bị gì, bị anh hù một cái, "bộp" một tiếng chui tọt vào chăn. Đường Lâm Thâm chợt nhớ tới những con nai lững thững trong rừng.
Có thể diễn tả ngắn gọn như sau: Gà mờ mà ham chơi.
"Bác... bác sĩ Đường." Lộ Đinh rụt cổ lại, gọi một tiếng mềm oặt.
"Ừm." Đường Lâm Thâm đáp, nhưng không ngồi dậy.
Chủ yếu là... không thể ngồi dậy, chỗ đó quá rõ ràng, anh cần thời gian để bình tĩnh lại.
Lộ Đinh lại nói: "Chưa có người mang cơm tới."
"Đến giờ chưa?"
Lộ Đinh không trả lời, ngón tay vẫn vẽ vòng tròn đều đều, mắt cậu nhìn xuống dưới, bỗng rơi vào trạng thái nhạy cảm với trật tự.
Trông cứ như đang ngồi thiền vậy.
Đường Lâm Thâm kiên nhẫn chờ. Dưới sự ảnh hưởng vô hình của Lộ Đinh, tâm trạng anh cũng dần dịu lại, ngọn lửa đang cuồn cuộn trong người cũng lặng lẽ tắt đi.
Không tốn một binh một tốt, cũng hay, Đường Lâm Thâm bật cười tự giễu.
"Chưa đến." Lộ Đinh bỗng lên tiếng.
Kiểu đối thoại này nhảy cóc vô cùng, người bình thường khó mà theo kịp, nhưng Đường Lâm Thâm thì không phải người bình thường. Anh ứng phó rất dễ dàng, anh hỏi tiếp: "Lúc nãy là đang đếm à?"
"Vâng ạ."
"Đếm đến mấy rồi?"
Lộ Đinh giơ một ngón tay lên, cười rạng rỡ: "Một trăm."
Đường Lâm Thâm thầm tính toán, thời gian trôi qua hơn một phút, Lộ Đinh đếm theo nhịp kim giây của đồng hồ. Cậu rất thích hình tròn.
"Giỏi quá." Đường Lâm Thâm cười cười dỗ ngọt, lại hỏi điều cậu thích: "Đinh Đinh, đói rồi à?"
Lộ Đinh cười ngượng.
Đường Lâm Thâm hỏi tiếp: "Muốn ăn gì nào?"
Lộ Đinh liếc về phía tủ lạnh, cậu không nói gì nhưng ý tứ quá rõ ràng.
Đường Lâm Thâm trêu cậu: "Không được ăn bánh nữa đâu đấy."
Lộ Đinh tiu nghỉu, nhỏ giọng nói: "Dạ."
Đường Lâm Thâm thấy dáng vẻ buồn bã của cậu là mềm lòng, không giữ nguyên tắc được nữa. Tim anh hơi nhói lên, cuối cùng vẫn chiều theo cậu: "Thôi được rồi, ăn một miếng thôi đó."
Mắt Lộ Đinh sáng lên, cậu cười tít cả mắt.
"Chỉ một miếng thôi nhé." Đường Lâm Thâm dặn: "Không có thêm đâu đấy."
"Vâng ạ!"
Lộ Đinh liền xúc một miếng to bỏ vào miệng, từ từ nhai.
Trẻ con dễ hài lòng, dễ nuôi thật. Đường Lâm Thâm nghĩ bụng, toàn thân Lộ Đinh đều tỏa sáng, cứ như một báu vật lấp lánh vậy.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Cơm trưa được mang đến. Lộ Đinh muốn tự ăn, tuy tay phải đã đỡ hơn nhưng vẫn chưa linh hoạt, cậu ăn khá lúng túng, làm đổ không ít canh.
Đường Lâm Thâm ăn xong phần mình thì dọn dẹp sạch sẽ, vừa lúc Lộ Đinh cũng buông đũa. Anh nhìn một lượt, vẫn còn khá nhiều mì sườn.
"Đinh Đinh, em ăn no rồi à?" Đường Lâm Thâm hỏi.
Khác với nét mặt rạng rỡ lúc nãy, giờ tinh thần của Lộ Đinh có vẻ trùng xuống: "Dạ, em no rồi."
"Nếu em ăn như thế này, sau này không có đồ ngọt trước bữa nữa đâu."
Lộ Đinh ngẩn người: "Ơ?"
Đường Lâm Thâm chẳng ngại mình lắm lời, anh tiếp tục nói: "Ăn uống là chuyện quan trọng, phải cân bằng dinh dưỡng. Ăn ngọt nhiều không tốt, biết chưa?"
Một dòng ấm áp trong lòng Lộ Đinh bỗng dâng trào, thấm vào máu, bao trọn cả lục phủ ngũ tạng, đặc biệt là trái tim. Cậu không biết đây là cảm giác gì nữa.
Lộ Đinh thấy sống mũi cay cay, cậu cúi đầu nhìn, bàn ăn được Đường Lâm Thâm lau sạch sẽ, tô mì sườn vẫn đặt y nguyên, cả đôi đũa cũng chưa hề xê dịch.
Đường Lâm Thâm không giống người khác, thậm chí khác cả mẹ cậu. Anh nhìn thì tưởng rất thẳng thắn, nhưng lại bước những bước ngoằn ngoèo khó đoán.
Anh ấy không chê mình sao? Lộ Đinh nghĩ, trong lòng chợt thấy buồn, nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
Đường Lâm Thâm nhận ra suy nghĩ của cậu, anh trầm mặc giây lát rồi kịp thời dập tắt tâm trạng ấy, nhẹ nhàng chuyển chủ đề: "Đinh Đinh, nếu sau này thật sự muốn ăn, thì để chiều ăn một chút, không được ăn trước ba bữa chính, dễ đầy bụng."
"Vâng." Giọng Lộ Đinh nghèn nghẹn: "Bác sĩ Đường, em sai rồi."
Đường Lâm Thâm bật cười: "Sai chỗ nào?"
Lộ Đinh rón rén ngẩng đầu: "Tham... tham ăn ạ?"
"Đúng rồi!" Đường Lâm Thâm cố nhịn cười.
Lộ Đinh thở phào nhẹ nhõm.
Bữa ăn trưa này không mấy suôn sẻ. Lộ Đinh từ đầu tới cuối đều căng thẳng, ăn không nhiều, uống cũng không bao nhiêu. Đường Lâm Thâm múc thêm chút canh ra chén nhỏ đưa cho cậu: "Đinh Đinh, uống thêm chút canh nào."
Lộ Đinh nhích người sang: "Dạ... dạ thôi ạ."
Đường Lâm Thâm dịu dàng gật đầu: "Ừ."
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Giờ nghỉ trưa đã hết, Đường Lâm Thâm còn một ca phẫu thuật, dự kiến khá lâu, tới cuối giờ mới xong. Anh lo Lộ Đinh ở một mình nên dặn dò vài câu.
"Đinh Đinh, có chuyện gì thì bấm chuông gọi y tá trưởng nhé." Đường Lâm Thâm đứng cuối giường đeo găng tay, nhẹ nhàng chạm vào bắp chân Lộ Đinh: "Em biết chị ấy rồi, đừng sợ nhé."
"Dạ." Lộ Đinh chớp mắt, hỏi: "Bác sĩ Đường, em... em xem tivi được không ạ?"
"Được, xem một tiếng thôi."
Thời gian được nới lỏng hơn trước.
Lộ Đinh lại hỏi: "Vậy... sau một tiếng thì sao ạ?"
Đường Lâm Thâm vừa bực vừa buồn cười: "Thì ngẩn người ra chờ tôi về."
Mấy chuyện như ngẩn người thì Lộ Đinh rành lắm. Cậu bắt đầu biết trêu chọc: "Thế thì chán lắm..."
Đường Lâm Thâm cảm thấy bất ngờ, anh nghiêng đầu nhìn cậu: "Vậy em muốn làm gì?"
"Muốn... muốn đọc sách." Lộ Đinh hỏi nhỏ: "Bác sĩ Đường, anh có sách không?"
"Có thì có." Đường Lâm Thâm nghĩ ngợi rồi đáp: "Nhưng toàn là sách chuyên ngành, chắc em không thích đâu."
Lộ Đinh có vẻ hơi tiếc nuối: "Vậy thì chắc phải ngồi tự chơi thôi..."
Một tay Đường Lâm Thâm giấu sau lưng, anh hơi cúi xuống, không kìm được mà nhéo má Lộ Đinh rồi buông ra, anh cười bảo: "Sao mà trông giống như tôi đang bắt nạt em thế này?"
Lộ Đinh ngây thơ, nghiêng đầu cười tít mắt: "Không phải đâu—"
Đường Lâm Thâm nhìn vào mắt Lộ Đinh, chợt nhớ ra gì đó: "Hình như có một cuốn."
"Hả?" Lộ Đinh phản ứng hơi chậm: "Cái gì cơ?"
Đường Lâm Thâm bật cười, cố tình không nói rõ: "Đinh Đinh, em chờ tôi một chút, tôi về liền."
Lộ Đinh ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."
Đường Lâm Thâm quay về văn phòng một chuyến, chỉ mất hai phút. Khi quay lại, trong tay anh cầm theo một quyển sách. Bìa cứng, không dày, bìa ngoài rất ngộ nghĩnh, trông như sách thiếu nhi.
Anh đưa sách cho Lộ Đinh: "Cho em này."
Lộ Đinh nhìn thấy tựa đề, cậu đọc từng chữ một: "Hoàng tử bé."
"Ừm." Đường Lâm Thâm nói: "Là của một cô bé tặng tôi."
"Ồ..." Lộ Đinh xoay xoay góc sách trong tay, ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Sao cô bé đó lại tặng quà cho anh vậy?"
Đường Lâm Thâm nhẹ nhàng kể: "Trong giờ học thể dục, cô bé đó bị ngã gãy chân, ngày nào cũng khóc, tưởng là sẽ không thể đi học lại được nữa. Tôi chữa khỏi cho cô bé, thế là cô bé tặng tôi món quà này, cô bé mới tám tuổi nên tôi cũng ngại từ chối."
Lộ Đinh đỏ mặt, cũng bắt đầu thấy ngại: "Vậy... vậy sau này em khỏi rồi cũng phải tặng anh quà mới được."
Đường Lâm Thâm mỉm cười: "Đinh Đinh, làm thêm một cái ghim cài áo nữa nhé. Tôi rất thích cái đó, đang mong chờ lắm."
Lộ Đinh gật đầu, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên, bởi vì đang có một người thật lòng mong đợi cậu.
Đường Lâm Thâm lại hỏi: "Em từng đọc quyển này chưa?"
"Dạ chưa."
Anh còn muốn hỏi gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, rồi sửa lại cách nói cho nhẹ nhàng hơn: "Em đọc được không?"
"Đọc được ạ." Lộ Đinh cười ngượng: "Chỉ là... hơi chậm một chút thôi."
"Không sao đâu, cứ từ từ đọc." Đường Lâm Thâm nhướng mày, nói tiếp: "Mình cố gắng đọc xong trước khi em xuất viện nhé?"
Lộ Đinh hào hứng gật đầu. Trong lòng ngọt như mật, đến cả SpongeBob cũng không còn hấp dẫn bằng nữa.
Lộ Đinh biết chữ, nhưng khả năng hiểu nghĩa không nhanh bằng người bình thường. Mỗi câu thường phải đọc đi đọc lại vài lần mới nắm được ý sâu xa. Cậu đọc rất chậm, đến khi Đường Lâm Thâm làm xong ca phẫu thuật quay về, quyển sách cũng chỉ vừa đọc đến đoạn viên phi công vẽ cho hoàng tử một con cừu, con cừu nhỏ nằm trong cái hộp.
Lộ Đinh rất thích quyển sách này, nhưng lúc đó sắc mặt cậu lại không được tốt.
Đường Lâm Thâm tan ca, thay áo blouse trắng ra, anh mặc chiếc áo len, ghim cài áo bằng hoa khô vẫn cài ở ngực như cũ.
"Đinh Đinh." Anh gọi cậu.
Lộ Đinh không đáp. Cậu đang nằm bò lên bàn nhỏ, phía sau đầu hơi run run.
Đường Lâm Thâm hoảng hốt, suýt làm đổ cả chai nước trái cây trong tay, anh vội vã chạy tới đỡ cậu dậy: "Em sao thế? Đinh Đinh!"
Lộ Đinh vẫn không nói gì, một tay ôm bụng, mặt đỏ bừng, khác hẳn vẻ thẹn thùng mọi khi.
Đường Lâm Thâm toát cả mồ hôi: "Em khó chịu chỗ nào? Nói tôi nghe?"
Lộ Đinh chớp mắt, nước mắt lăn dài trên má rớt xuống cằm, đáng thương không tả xiết.
"Em... em muốn đi vệ sinh..."
Đường Lâm Thâm sững lại.
Lộ Đinh lí nhí nức nở: "Cả buổi chiều nay em không uống nước mà... sao vẫn... vẫn buồn đi..."
Đường Lâm Thâm cuối cùng cũng hiểu rõ lí do, anh thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi hết hồn."
Nhưng Lộ Đinh thì thật sự thấy rất khó xử. Cậu không thể xuống giường, không đi lại được, nên cố nhịn ăn nhịn uống, chỉ để đỡ làm phiền Đường Lâm Thâm.
Huống hồ, để anh nhìn hay mình nhảy lò cò một chân đi vệ sinh à?
Kiểu gì cũng khó cả.
Lộ Đinh chỉ muốn độn thổ, cả người như sắp bốc cháy tới nơi.
"Đừng nóng nữa." Đường Lâm Thâm đặt tay lên lưng cậu, thấy người nóng ran, biết là cậu đang xấu hổ. Anh giả vờ như không có chuyện gì, anh không nhìn, cũng không nói gì thêm: "Đinh Đinh, tôi bế em xuống nhé, em vịn lấy tôi, mình từ từ đi tới nhà vệ sinh, em có đi nổi không?"
"Không, không nổi đâu..." Lộ Đinh xấu hổ vô cùng: "Lắc nhẹ thôi là... là ra rồi!"
Đường Lâm Thâm suýt nữa là bật cười, sao mà cậu dễ thương thế không biết.
"Được rồi, vậy em ráng nhịn thêm chút nữa đi." Đường Lâm Thâm cố giữ vẻ nghiêm túc: "Tôi ra quầy y tá mượn xe lăn cho em."
Lộ Đinh muốn giục nhưng lại xấu hổ, giọng lí nhí nói: "Nhanh... nhanh một chút nha..."
Trạm y tá lúc nào cũng có sẵn một chiếc xe lăn dự phòng, nhưng bánh xe có hơi kẹt. Đường Lâm Thâm nhẹ nhàng bế Lộ Đinh lên đặt vào xe, nhưng mới đi nửa đường, bánh xe bị kẹt. Anh không để Lộ Đinh phát hoảng, dứt khoát bế cả người lẫn xe mà đi.
Lộ Đinh thật muốn khen bác sĩ Đường khỏe ghê!
Nhưng bây giờ chẳng phải lúc, đến được nhà vệ sinh rồi, thì phải... làm sao đây?
Đường Lâm Thâm làm giá đỡ sống. Dù cửa toilet đóng lại rồi, anh cũng chẳng có ý định ra ngoài, chủ yếu là sợ Lộ Đinh tự làm mình ngã.
Lộ Đinh cũng không định để anh ra ngoài. Giờ thì khó xử đây, làm sao cởi quần xuống bây giờ?
"Bác... bác sĩ Đường..."
Đường Lâm Thâm giả ngốc, nhàn nhã cười: "Sao thế?"
"Quần em..." Lộ Đinh sắp khóc tới nơi, cậu khổ sở nói: "Cởi... cởi không nổi..."
Đường Lâm Thâm hỏi: "Vậy tôi cởi giúp em nhé?"
Hai má Lộ Đinh vừa mới bớt đỏ lại bùng lên lần nữa, cậu lí nhí: "Dạ... được ạ."
Đường Lâm Thâm thả tay ra, Lộ Đinh không đứng vững, lập tức ngã về phía anh. Đường Lâm Thâm đỡ lấy, rồi hai tay đưa ra trước người Lộ Đinh.
Đồ bệnh viện xưa nay không bao giờ vừa người, cả áo cả quần đều rất dễ tuột.
Đường Lâm Thâm nhẹ tay rút dây thắt lưng, cái quần rộng thùng thình lập tức tuột xuống.
"Kích cỡ to quá rồi." Đường Lâm Thâm vẫn giữ giọng nghiêm túc: "Đinh Đinh, em có mang đồ riêng không? Mai thay đi."
Lộ Đinh lắc đầu loạn xạ, đầu như muốn bốc khói.
Sắp chín luôn rồi. Đường Lâm Thâm nghĩ.
Quần đã cởi, nhưng làm sao tè đúng chỗ cũng là vấn đề. Tay Lộ Đinh run run, khó mà nhắm đúng. Tuy không rành mấy chuyện này, nhưng xấu hổ là bản năng con người rồi.
"Bác... bác sĩ Đường..." Lộ Đinh run rẩy: "Nhích... nhích lên chút nữa..."
"Được." Đường Lâm Thâm chiều theo, đỡ cậu nhích lên nửa bước.
Nhưng vẫn chưa được, Lộ Đinh sắp khóc đến nơi.
"Hu hu..."
Đường Lâm Thâm phối hợp hết mức, đưa tay bịt một bên tai: "Không sao đâu, Đinh Đinh, tôi không nghe gì đâu."
Lộ Đinh rầu rĩ: "Nhưng... còn một bên tai nữa..."
Đường Lâm Thâm cười: "Tôi không đủ tay."
Tuyệt thật, hai người cộng lại cũng chẳng đủ bốn tay, kiểu gì cũng có chỗ bị hớ.
Lộ Đinh vẫn vùng vẫy: "Anh... anh nhắm mắt lại đi!"
"Được." Đường Lâm Thâm nói.
Đến đây thì không còn cách nào nữa. Khuôn mặt Lộ Đinh trắng bệch xen chút ửng hồng, cậu tựa vào người Đường Lâm Thâm, khẽ nghiêng đầu về phía anh, trán chạm vào vành tai anh như vô tình che lại một chút, che được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com