Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Chương 21: Giao cho tôi

Lộ Nhã Phân đang nói chuyện với Lộ Đinh, chắc là vài lời thủ thỉ giữa mẹ con họ. Đường Lâm Thâm thấy mình không tiện ở lại nên khéo léo rút lui, trước khi đi còn đóng cửa lại.

Anh cứ cảm thấy Lộ Nhã Phân vẫn còn chuyện chưa nói ra, có lẽ là chuyện lớn, hiện tại không thể để Lộ Đinh biết được. Khi còn trong phòng điều trị, ánh mắt bà đầy do dự, có lẽ đang cân nhắc xem nên nói với cậu hay không.

Đường Lâm Thâm học theo thói quen của Lộ Đinh, anh đứng ngay cửa phòng bệnh xoay một vòng tại chỗ.

Thôi thì chờ vậy.

Thời gian của Lộ Nhã Phân không nhiều, cũng chẳng nói được gì dài dòng với Lộ Đinh, chủ yếu là dỗ dành cậu, dằn lòng bỏ qua nỗi lo lắng của bản thân, rồi nhẹ nhàng nói về những sắp xếp cho cuộc sống sau này.

Thật ra là một mớ hỗn độn.

Nhưng Lộ Đinh hiểu nỗi khổ tâm và sự bất lực của mẹ, nên đều gật đầu đồng ý.

"Mẹ ơi." Lộ Đinh nói: "Con sẽ tự chăm sóc bản thân, sẽ nghe lời bác sĩ, nghe lời bác sĩ Đường."

Lộ Nhã Phân nghe mà sống mũi cay cay, suýt thì khóc.

"Ngoan." Bà vuốt tóc Lộ Đinh: "Mẹ đi đóng tiền viện phí."

"Vâng ạ."

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Đường Lâm Thâm tính trước thời gian, anh từ văn phòng quay lại đúng lúc gặp Lộ Nhã Phân ở hành lang.

"Chị Nhã Phân, chị đi đâu vậy?"

Lộ Nhã Phân cười gượng: "Tôi, tôi đi đóng viện phí."

"Không cần đâu." Đường Lâm Thâm nói: "Viện phí của Đinh Đinh vẫn còn dư nhiều, đủ dùng đến tuần sau."

"Hả?" Lộ Nhã Phân nhất thời không hiểu ý anh, lần trước bà cũng chẳng nộp bao nhiêu tiền mà.

Đường Lâm Thâm cười: "Tôi mới đóng thêm hồi sáng."

Lộ Nhã Phân chua xót trong lòng, không nhịn được mà hỏi thẳng: "Bác sĩ Đường, tại sao cậu lại tốt với Đinh Đinh như vậy? Dù là bạn bè cũng không cần đến mức này chứ, hay là... cậu thấy thằng bé đáng thương?"

Bà thật sự nghĩ Đường Lâm Thâm là kiểu người ở lâu trên đài sen, lúc nào cũng sẵn sàng giáng trần phổ độ chúng sinh, như làm từ thiện ấy.

Đường Lâm Thâm thẳng thắn nói: "Chị Nhã Phân, Đinh Đinh không đáng thương đâu. Một người lớn lên trong tình yêu thương sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến nhân cách. Em ấy rất may mắn, dù điều kiện vật chất không dư dả, nhưng so với ánh mắt ác ý của người đời, thì chị đã cho em ấy rất nhiều dịu dàng. Con đường gập ghềnh kết hợp với sự dẫn dắt đúng đắn, đó là điều hiếm có. Chị đã cho em ấy tất cả những gì chị có, em ấy không có gì là đáng thương cả."

Lộ Nhã Phân hơi lúng túng, kéo thẳng lại nếp nhăn trên tay áo: "Cậu nói vậy làm tôi ngại quá."

"Đinh Đinh tính cách hiền lành, điều này không liên quan gì đến khiếm khuyết di truyền. Em ấy là một trong số ít người tôi từng gặp..." Đường Lâm Thâm suy nghĩ một chút, cảm thấy nên cho bà chuẩn bị tâm lý, nên không nói quá rõ: "Một người rất trong sáng, thuần khiết. Tôi rất thoải mái khi ở cạnh em ấy."

Lộ Nhã Phân nghe xong thì cảm giác lời giải thích chẳng ăn nhập gì với câu hỏi ban đầu. Muốn làm bài đọc hiểu mà chẳng có đáp án, chỉ biết "à" một tiếng đầy mơ hồ.

Đường Lâm Thâm thở dài trong lòng, không tiện nói toạc ra, đành vòng vo đơn giản hơn: "Tôi và Đinh Đinh rất hợp nhau."

Lần này Lộ Nhã Phân hiểu rồi: "Ồ."

Cũng... hợp lý.

Đường Lâm Thâm nâng cổ tay xem giờ, cũng trễ rồi, sợ Lộ Đinh sẽ tìm mình nên bèn hỏi: "Chị Nhã Phân, chị còn chuyện gì muốn nói với tôi không?"

Lộ Nhã Phân có hơi ngại: "Cậu nhìn ra rồi à."

"Ừ, tôi định tìm dịp hỏi chị đấy."

Lộ Nhã Phân vẫn cười, nhưng nụ cười đắng chát hơn nhiều.

Đường Lâm Thâm quan sát kỹ nét mặt bà: "Sức khỏe của bà ngoại còn vấn đề gì khác sao?"

"Có." Lộ Nhã Phân buột miệng, rồi theo phản xạ liếc nhìn về phía phòng Lộ Đinh, cả người hơi run lên, giọng nhỏ đi nhiều: "Mẹ tôi được người ta phát hiện trong cầu thang của khu nhà."

Lông mày Đường Lâm Thâm khẽ nhíu lại, nửa đêm nửa hôm, một bà cụ sao lại ở trong cầu thang?

"Mẹ tôi sống ở tầng tám, bình thường ngoài chuyện đi chợ thì rất ít ra khỏi nhà, toàn đi thang máy, gần như không bao giờ đi cầu thang. Tôi coi camera rồi, bà đi đến tầng năm thì mệt quá, ngã xuống rồi ngất xỉu. Có lẽ cơn đột quỵ cũng liên quan đến chuyện này."

Đường Lâm Thâm có linh cảm xấu: "Đã kiểm tra nguyên nhân chưa?"

"Alzheimer*."

*Chứng mất trí nhớ người già

Đường Lâm Thâm: "......"

Thật là họa vô đơn chí.

Lộ Nhã Phân che mặt, tự trách vô cùng: "Là tôi không đúng, lẽ ra tôi nên quan tâm bà nhiều hơn... tôi thật sự... lực bất tòng tâm."

Đường Lâm Thâm lắc đầu, lời muốn nói bị nghẹn lại trong họng. Ngoài Lộ Đinh ra, anh dường như luôn giữ thái độ công việc với người khác.

"Alzheimer phiền hơn đột quỵ nhiều."

"Phải." Lộ Nhã Phân nói: "Giờ bên bà không thể thiếu người chăm, nhưng bên Đinh Đinh cũng..."

"Bên này tạm thời để tôi lo." Đường Lâm Thâm trấn an: "Chị Nhã Phân, nếu không thể lo cả hai bên cùng lúc, thì thử buông bớt một bên, có khi lại mang đến kết quả bất ngờ, Đinh Đinh rất tinh ý, em ấy sẽ hiểu cho chị."

Nhưng Lộ Nhã Phân vẫn không dám kể hết.

Tự kỷ và Alzheimer — đúng là long tranh hổ đấu, dễ khiến Lộ Đinh suy diễn. Chuyện này không giống đột quỵ chút nào.

"Nếu sau này chị không đến thường xuyên, Đinh Đinh sẽ nhớ chị, càng cảm thấy kỳ lạ, em ấy lại càng nghĩ ngợi nhiều." Đường Lâm Thâm bày tỏ quan điểm. Đây không hẳn là định hướng, mà chỉ là đưa ra một phương án cho bà tự chọn: "Dù gì thì em ấy cũng phải biết thôi, chị Nhã Phân, chuyện này để tôi, tôi sẽ từ từ giải thích cho em ấy hiểu."

Lộ Nhã Phân suy nghĩ cẩn thận, bà đồng ý: "Được."

"Bác sĩ Đường, tôi còn một việc nữa." Bà chưa đi ngay mà gọi anh lại.

"Chuyện gì vậy?"

"Vụ bồi thường bên tiệm hoa ấy, mấy hôm trước cảnh sát giao thông có liên hệ với tôi, hình như sau khi có kết luận điều tra là có thể bắt đầu thương lượng khoản bồi thường rồi, còn phải ký thỏa thuận nữa. Tôi không rành mấy cái này, mà cũng không có thời gian." Lộ Nhã Phân lấy điện thoại ra, màn hình nứt toác mà chẳng buồn để ý, đưa số liên lạc cho Đường Lâm Thâm xem: "Đây là số bên đó, cậu... cậu có thời gian không?"

Đường Lâm Thâm hiểu ý, anh ghi lại số điện thoại: "Ừ, giao cho tôi. Nhưng khoản bồi thường thì... chị muốn bao nhiêu, đã nghĩ kỹ chưa?"

Lộ Nhã Phân cất điện thoại, bà nói tiếp: "Tôi không có kiến thức chuyên sâu trong mấy chuyện này, bác sĩ Đường, cậu cứ quyết đi."

Đường Lâm Thâm bất ngờ nói: "Vậy không hợp lý đâu."

"Hợp lý." Lộ Nhã Phân thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều: "Tôi giao cả con trai cho cậu rồi, mấy đồng bạc này chẳng là gì, miễn không lỗ là được."

Cách hai mẹ con này nói chuyện đúng là như đúc cùng một là ra, làm người khác phải bối rối.

Đường Lâm Thâm thầm nghĩ, giao cho tôi thật à? Đúng là đã giao cho anh rồi, nhưng chắc không phải cái ý đó chứ?

Đứng trước sóng gió, Đường Lâm Thâm chỉ đành vững vàng bất động: "Không lỗ đâu, chị cứ yên tâm."

Chữ "lỗ" vừa thốt ra lại khiến tim Lộ Nhã Phân đau nhói. Nghĩ lại mà xót xa.

"Ban đầu mọi thứ đều ổn, tiệm hoa cũng mở rồi, mỗi ngày đều có thu nhập, Đinh Đinh cũng rất khá. Giờ xảy ra chuyện này, tiệm chắc không trụ được nữa, tôi chắc phải sang nhượng lại, mà không biết có ai mua không. Nếu không có thì để trống, lại tốn tiền thuê mặt bằng. Haiz, sau này Đinh Đinh xuất viện rồi biết làm gì, cũng không thể cứ ru rú ở nhà mãi."

Thật ra Đường Lâm Thâm còn tiếc tiệm hoa hơn cả bà. Dẹp tiệm thì không được, trước mắt cứ kéo dài thời gian, dưỡng người cho ổn rồi tính sau.

Anh điềm tĩnh nói: "Chị Nhã Phân, chuyện này chưa gấp, cứ để tôi tính."

Lộ Nhã Phân bị anh làm cho ngẩn người: "Hả? Tính gì cơ? Tính sao?"

Đường Lâm Thâm ho nhẹ: "Không có gì đâu, cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, mấy chuyện phiền lòng này phải giải quyết từng cái một. Trước tiên, ta lo dưỡng chân cho Đinh Đinh tốt đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com