Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Chương 22: Gọi anh

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, Đường Lâm Thâm rất thích câu này, Lộ Đinh cũng vậy.

Khi Đường Lâm Thâm quay lại phòng bệnh, Lộ Đinh đang cầm cuốn Hoàng tử bé. Tay cậu không linh hoạt, lật trang sách cũng không nổi, góc sách bị nhăn lại, trông cậu có hơi không vui.

"Đinh Đinh đọc tới đâu rồi?"

Giọng nói của Đường Lâm Thâm như cơn gió ấm giữa ngày đông giá lạnh, cuốn theo tất cả buồn khổ của Lộ Đinh.

Lộ Đinh đặt sách xuống không đọc nữa, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Người ta khi buồn bã luôn thích ngắm hoàng hôn."

Đó là một câu nói trong sách. Lộ Đinh hiểu được câu ấy.

Đường Lâm Thâm bước tới cạnh giường, đưa tay chạm vào tóc cậu, không cẩn thận chạm đến vành tai cậu: "Muốn ra ngoài không? Tôi đưa em đi ngắm hoàng hôn."

Ánh mắt mơ màng của Lộ Đinh bỗng chốc sáng lên, cậu nhìn Đường Lâm Thâm rất lâu, đầy phấn khích hỏi: "Thật sao?"

Đường Lâm Thâm mỉm cười đáp: "Thật, tôi không lừa em."

"Dạ!"

Thông thường, với những bệnh nhân như Lộ Đinh, việc ra ngoài giữa chừng là điều không được phép. Nhưng giờ cậu có bác sĩ điều trị đi cùng, mọi việc coi như cũng ổn đi.

Hai người lén đi từ cửa hông, may là không bị y tá trưởng bắt được.

Lộ Đinh hỏi: "Bác sĩ Đường, y tá trưởng có mắng chúng ta không?"

"Yên tâm, chị ấy sẽ không mắng em." Đường Lâm Thâm cười: "Chị ấy sẽ mắng tôi."

Lộ Đinh cúi đầu cười khúc khích. Trước giờ cậu chưa từng chơi trò lén lút kiểu này nên thấy rất kích thích. Luồng không khí tươi mới sau bao ngày như làm má cậu ửng hồng trong gió thu se lạnh.

Xe của Đường Lâm Thâm đã lấy về rồi, mấy ngày nay vẫn đậu nguyên ở bãi đỗ xe của bệnh viện, mái xe phủ đầy lá rụng, giữa buổi chiều thu heo hút nó trông càng thêm hoang vắng.

Lộ Đinh nhìn lá rụng đến ngẩn người, mãi đến khi Đường Lâm Thâm điều chỉnh xong ghế ngồi trong xe, gọi hai tiếng mà cậu vẫn không phản hồi.

"Sao vậy?" Đường Lâm Thâm bước tới, nửa quỳ trước mặt Lộ Đinh hỏi.

Lộ Đinh sực tỉnh, cậu đưa tay lên chộp lấy giữa không trung, nhưng không bắt được gì hết, đầu ngón tay run run, giọng nghẹn ngào: "Lá cây."

"Thích à?"

Lộ Đinh gật đầu, nói thích.

Đường Lâm Thâm cẩn thận chọn trong đống lá một chiếc lá còn sạch sẽ.

Đó là một chiếc lá phong, màu sắc và hình dáng vẫn còn nguyên vẹn.

Lộ Đinh nâng niu như báu vật, cậu ôm nó trong lòng bàn tay, ngắm đi ngắm lại. Một ý tưởng nảy ra trong đầu cậu, cậu cũng muốn làm điều gì đó để tặng Đường Lâm Thâm.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Đường Lâm Thâm lái xe đến khu núi phía sau trung tâm thành phố, nơi có hướng nhìn về phía Tây, được chính quyền quy hoạch làm điểm ngắm hoàng hôn. Cuối tuần thường đông người, nhưng vào ngày thường thì vắng vẻ, ít ai ghé qua để thả hồn theo cảnh.

Thật ra Đường Lâm Thâm muốn tranh thủ cơ hội để trò chuyện sâu hơn với Lộ Đinh. Anh chọn chỗ yên tĩnh này vì muốn khơi gợi cảm xúc, cảnh đẹp giúp lòng người dịu lại, dễ mở lòng hơn.

Lộ Đinh không hay biết tính toán trong lòng Đường Lâm Thâm. Cậu đã mấy ngày không ra ngoài, vừa đặt chân vào chốn nhân gian đã vui mừng khôn xiết, cứ mải mê ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường vun vút trôi qua, gần như quên mất người đang lái xe bên cạnh.

Đường Lâm Thâm nhìn mà thấy chua xót trong lòng.

Lên tới đỉnh núi thì trời đã muộn, mặt trời gần như khuất bóng, chỉ còn chút ánh chiều tà le lói rơi xuống tóc Lộ Đinh.

Đường Lâm Thâm lặng thinh nhìn cậu.

"Bác sĩ Đường." Lộ Đinh có vẻ tiếc nuối: "Không nhìn thấy hoàng hôn được nữa rồi."

Đường Lâm Thâm gật đầu, nhẹ nhàng chạm vào tóc cậu: "Ừ, không thấy nữa rồi, hơi tiếc thật."

"Lần sau đến sớm hơn nhé."

"Được." Lộ Đinh đáp, lại háo hức mong chờ.

Đường Lâm Thâm mãn nguyện, xoay nhẹ ngón tay vương trong tóc Lộ Đinh: "Đinh Đinh, em còn thấy buồn không?"

Lộ Đinh sững người, hỏi lại anh: "Gì cơ?"

"Tôi thấy em..." Đường Lâm Thâm cân nhắc từ ngữ: "Hình như không vui."

"Không phải không vui." Lộ Đinh cụp mắt, khóe môi hơi cong lên nhưng ánh mắt lại mơ màng: "Chỉ là em thấy xót mẹ."

Ngón tay Đường Lâm Thâm ngưng lại, anh trầm ngâm một lúc, quan sát vẻ mặt Lộ Đinh rồi mới mở lời: "Đinh Đinh, tôi có chuyện muốn hỏi em từ lâu rồi... có thể sẽ hơi đường đột."

"C-chuyện gì ạ?"

"Ba em... đâu rồi?"

Cơ thể Lộ Đinh run lên.

Cậu phản ứng với từ "ba" hơi mạnh, là phản ứng tâm lý. Tuy không quá kịch liệt, nhưng rõ ràng có sự kiềm chế, trong sự kiềm chế đó lại mang theo nỗi sợ mơ hồ.

Đường Lâm Thâm biết mình không thể hỏi thêm nữa.

"Không sao đâu." Anh cười nhẹ, trong lòng đầy áy náy và xót xa. Anh cởi áo khoác, choàng lên người Lộ Đinh: "Đinh Đinh, gió lên rồi, lạnh không? Về thôi."

Lộ Đinh lắc đầu, cậu đưa tay sờ áo, chạm vào tay Đường Lâm Thâm.

"Em không lạnh, bác sĩ Đường, em không lạnh." Lộ Đinh nói: "Mình ở lại thêm một lát đi, ở đây đẹp quá."

Đường Lâm Thâm nghe cậu gọi mình là "bác sĩ Đường" thì lòng dậy lên muôn vàn cảm xúc, những suy nghĩ không mấy đứng đắn bắt đầu bén rễ nảy mầm trong đầu.

Dục vọng sục sôi khiến tâm hồn anh như không còn bám đất nữa.

Anh như trúng tà, cúi người nhìn thẳng vào mắt Lộ Đinh, cậu muốn né nhưng bị anh giữ lại.

"Đinh Đinh."

"Dạ... dạ?"

"Gọi tôi là 'anh' đi." Giọng Đường Lâm Thâm khàn khàn, trầm thấp.

Lộ Đinh chớp mắt, mắt nóng lên vì xúc cảm dâng trào, cậu rất ngoan ngoãn mà mở miệng gọi, trông vừa dè dặt vừa cẩn trọng: "Đường... anh Đường?"

Đường Lâm Thâm lắc đầu: "Nghe không hay, xa cách quá."

Lộ Đinh cắn môi làm cả môi dưới đỏ bừng. Cậu nhắm mắt lại, vai căng thẳng như dây đàn, nhưng lời thốt ra lại mềm mại dịu dàng, chan chứa tình cảm: "Anh..."

"Ừm." Đường Lâm Thâm hài lòng: "Nghe hay thật."

"Anh." Lộ Đinh gọi thêm một tiếng nữa.

Cậu cũng thích cách gọi này, như làn gió nhẹ phả vào không trung, bay tan trong gió chiều.

Lộ Đinh không hiểu chữ "lãng mạn" nghĩa là gì, nhưng khoảnh khắc này, cậu đã thể hiện nó trọn vẹn.

Đường Lâm Thâm dịu dàng đáp lại: "Ừ."

Gió đêm lạnh lẽo, đặc biệt là trên đỉnh núi, nhiệt độ thay đổi bất ngờ. Lộ Đinh quấn chặt áo khoác của Đường Lâm Thâm, muốn run mà không dám, sợ anh sẽ bắt mình về, trong khi cậu còn muốn ngắm cảnh thêm chút nữa.

Cậu ít khi ra ngoài, ngay cả trong thành phố của mình, muốn đi đâu cũng rất khó, Lộ Nhã Phân luôn có đủ mọi nỗi lo, cũng không có thời gian để đưa cậu đi.

Nuối tiếc và bất lực song hành.

Đường Lâm Thâm hiểu ý cậu, anh lặng lẽ liếc đồng hồ, anh có thể cho cậu thêm nửa tiếng nữa.

Đúng lúc đó, một cơn gió mạnh ập tới, bất ngờ thổi nước mắt Lộ Đinh bay ra. Cậu hắt xì một cái.

Đường Lâm Thâm không chờ thêm được nữa. Anh nghiêm khắc với chính mình, đôi khi cũng nghiêm với người khác, nhưng với Lộ Đinh thì lúc nghiêm lúc mềm. Anh đẩy xe lăn, chuẩn bị đưa cậu về.

Lộ Đinh chưa ngồi vững, lảo đảo suýt ngã, may mà Đường Lâm Thâm nhanh tay đỡ cậu lại.

"Cẩn thận."

"Anh..." Lộ Đinh luôn gọi anh bằng giọng nhỏ nhẹ, mềm mại, nâng anh lên tận trời xanh, khiến lòng người rối như tơ vò.

"Sao vậy?" Đường Lâm Thâm vẫn giữ bình tĩnh, mỉm cười hỏi: "Gọi tôi có việc gì à?"

"Ở lại thêm chút nữa được không? Em... em chưa muốn về."

Đường Lâm Thâm không muốn cậu thất vọng, anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Đinh Đinh, mình còn có thể tới nữa mà, tôi sẽ đưa em đi."

Nhưng Lộ Đinh lại cố chấp: "Anh ơi, lần sau đến, cảnh vật cũng đã khác rồi..."

Đường Lâm Thâm: "..."

Ngẫm lại thì đúng thật.

Dù là cảnh đẹp hay không, chỉ cần sai khác đôi chút, thì cũng không còn là hôm nay nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com