Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Chương 24: Hộp nhạc

Việc lên xuống xe đối với Lộ Đinh không hề dễ dàng, nhất là trong hoàn cảnh bị kẹt xe phía trước lẫn phía sau như hiện tại, đến cả việc mở cửa xe cũng là vấn đề.

Đường Lâm Thâm không gật đầu cũng chẳng từ chối, anh uyển chuyển nói: "Chờ thêm chút nữa nhé."

Lộ Đinh chớp mắt nói "được", rồi kiên nhẫn ngồi đợi. Nhưng khi thấy dòng xe bắt đầu di chuyển, Đường Lâm Thâm cũng đã vào số, rõ ràng là không có ý định dừng lại.

Lộ Đinh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cậu đưa tay chọc vào cánh tay Đường Lâm Thâm, nhẹ giọng gọi: "Anh."

Đường Lâm Thâm nhìn thẳng về phía trước: "Hửm?"

Lộ Đinh hơi luống cuống, cậu nói năng lắp bắp, lại sợ gây phiền phức: "Cái... cái đó..."

Đường Lâm Thâm cố nhịn cười đến phát run, mặt nghiêm túc tay đặt lên vô lăng, còn gật đầu với viên cảnh sát giao thông ngoài cửa sổ: "Đinh Đinh à, em nhìn kìa, cảnh sát đứng ở đó, dừng xe ở đây là bị phạt tiền đấy."

Đối với kẻ mê tiền như Lộ Đinh, tiền quan trọng hơn cả mạng, mấy món đồ yêu thích nhất thời cũng bị cậu ném ra sau đầu.

Lộ Đinh vội kêu: "Chạy nhanh đi anh!"

Đường Lâm Thâm rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà bật cười khoái chí.

Nhưng đùa thì đùa vậy, anh vẫn lo thứ mà Lộ Đinh thích sẽ bị người khác mua mất. Nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy một bà mẹ dẫn đứa con nhỏ khoảng năm sáu tuổi đi vào cửa hàng, thằng bé đứng quanh quẩn bên quầy trưng bày, hớn hở đến mức tay múa chân nhảy, vẻ mặt vui sướng kia y hệt Lộ Đinh.

Vào khung giờ bình thường, bãi đỗ xe bệnh viện khá thoáng. Đường Lâm Thâm tùy tiện tìm một chỗ rồi bế Lộ Đinh xuống xe. Cả hai đã quá quen với mấy thao tác này, nên phối hợp vô cùng ăn ý. Nhưng Đường Lâm Thâm vẫn cẩn thận cúi xuống xem vết thương của cậu, hỏi có đau không.

Lộ Đinh lắc đầu: "Không đau." Rồi hỏi lại: "Mình có về phòng bệnh luôn không anh?"

Đường Lâm Thâm hỏi lại: "Em muốn về sao?"

Lộ Đinh cúi đầu né tránh ánh mắt anh: "Trễ... trễ rồi phải không ạ?"

Đường Lâm Thâm mỉm cười: "Cũng chưa trễ lắm."

Lộ Đinh như nghe ra ẩn ý gì trong câu nói ấy, cậu ngập ngừng nói: "Vậy... vậy đợi thêm một chút nữa nhé?"

Đường Lâm Thâm đặt Lộ Đinh ngồi vững vào xe lăn, đẩy cậu hướng về phía cổng nam của bệnh viện, anh nhẹ nhàng nói: "Đinh Đinh, đừng ngại. Nếu em thích gì cứ nói với tôi, tôi có thể hái cả sao trên trời xuống cho em."

Câu nói đó rất chân thành, đồng thời cũng gợi cho Lộ Đinh một tia cảm xúc. Tối nay thời tiết đẹp, dù đã xuống núi nhưng ngẩng đầu lên vẫn có thể thấy sao sáng trên trời.

"Em không muốn sao đâu." Lộ Đinh nheo mắt cười: "Mấy thứ treo trên trời không thuộc về em."

Trái tim Đường Lâm Thâm bỗng chốc nhói đau.

"Ai nói vậy?"

"Em... em tự nghĩ thế thôi." Lộ Đinh thản nhiên: "Mấy thứ nhìn thấy được, chạm vào được mới đáng tin."

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, Đường Lâm Thâm tò mò: "Nói cũng đúng. Đinh Đinh, ai dạy em mấy điều này vậy? Mẹ em à?"

"Không phải." Lộ Đinh lắc đầu: "Là giáo viên ở trường đặc biệt của em."

Đường Lâm Thâm hỏi tiếp: "Giáo viên của em sâu sắc thật đấy, dạy triết học à?"

Lộ Đinh ngẩng đầu nhìn anh, thấy dưới cằm anh có lấm tấm râu nhỏ mới mọc: "Gì cơ?"

Đường Lâm Thâm vẫn nhìn về phía trước: "Những đạo lý này không phải ai cũng hiểu, càng không phải ai cũng làm được."

Lộ Đinh có chút tự hào: "Em hiểu được mà!"

Đường Lâm Thâm bật cười: "Vậy nên em giỏi, còn giỏi hơn cả tôi nữa."

"Đâu có đâu." Nét mặt Lộ Đinh bỗng thoáng u buồn: "Anh ơi, em cảm thấy anh giống sao trên trời lắm... không đúng, anh còn rực rỡ hơn cả sao nữa."

Sự thuần khiết và bất ngờ trong câu nói chân thành ấy khiến người ta không kịp phòng bị, trái tim Đường Lâm Thâm như bị sét đánh trúng, đập lệch cả nhịp.

"Tại... tại sao?"

Lộ Đinh ngượng ngùng cười, hai má đỏ lên, dưới ánh đèn vàng lờ mờ khó nhìn rõ: "Vì anh lấp lánh, hoàn hảo không tì vết."

Tự nhận mình là người từng trải, mặt dày như tường thành, vậy mà Đường Lâm Thâm lần này lại có cảm giác được khen đến ngượng ngùng.

"Đinh Đinh—"

Giọng nói anh hơi khàn, mang theo chút run rẩy rất khó nhận ra.

Lộ Đinh đợi rất lâu vẫn không nghe anh nói tiếp, cậu ngẩng đầu lên thì lại bất ngờ thấy Đường Lâm Thâm đang nhìn mình, ánh mắt anh sâu thẳm.

Lộ Đinh giật mình, cậu chưa kịp né tránh ánh mắt anh là đã lắp bắp hỏi: "Sao... sao vậy anh?"

"Nếu em nghĩ tôi giống sao trên trời." Đường Lâm Thâm mỉm cười, dù vẫn còn bị cảm xúc mạnh mẽ vương vấn nhưng đã bình tĩnh lại: "Vậy thì hãy thử đưa tay hái lấy xem sao."

Lộ Đinh cau mày suy nghĩ, nghiêm túc hỏi: "Là sao ạ?"

"Biết đâu tôi lại là của em thật thì sao."

Lộ Đinh hơi thất vọng, nhưng không buồn, dường như cậu đã quen với cảm giác này: "Anh ơi, người như em... em không dám đâu."

Lạc quan và biết thân biết phận, hai điều ấy không hề mâu thuẫn.

Dù giờ có nói gì cũng chỉ giống như an ủi suông, Đường Lâm Thâm biết không thích hợp nên đành im lặng.

Lộ Đinh không giỏi nhận biết cảm xúc người khác, cậu không nhận ra sự thay đổi tinh tế trong tâm trạng Đường Lâm Thâm, vẫn bị ánh sao ngoài kia thu hút.

Ra khỏi cổng nam bệnh viện, rẽ một đoạn là tới cửa hàng quà tặng. Lộ Đinh có ý muốn đi xem tiệm hoa bị hư hại ra sao, nhưng Đường Lâm Thâm không cho cậu cơ hội đó.

"Anh ơi." Lộ Đinh chỉ con đường phía trước: "Mình... mình đi đường đó nha."

Đường Lâm Thâm lém lỉnh nói: "Không đi, đường bên này gần hơn."

Đúng là gần hơn thật, nhưng đường tắt không có đèn, Lộ Đinh lại sợ tối. Cậu nhắm tịt mắt lại, tay phải siết chặt vạt áo.

Đường Lâm Thâm bước nhanh, chỉ vài phút đã ra khỏi con đường tối đó, đứng trước cửa tiệm, anh nhẹ giọng gọi: "Đinh Đinh, đến nơi rồi."

Lộ Đinh thở phào: "Ồ." Cậu mở mắt ra rồi nở nụ cười, nhưng môi hơi cứng lại.

Đường Lâm Thâm nhìn thấy mồ hôi lạnh rịn trên trán Lộ Đinh, anh hỏi: "Em sợ bóng tối à?"

"Cũng... cũng tàm tạm thôi." Lộ Đinh nói: "Em... em chưa từng ra ngoài vào ban đêm."

"Tôi sơ suất rồi, lỗi của tôi." Đường Lâm Thâm ngoái đầu nhìn lại con đường tối, rồi quay về nhìn Lộ Đinh. Từng cử chỉ rất đỗi tự nhiên, không hề khiến Lộ Đinh cảm thấy áp lực. Anh còn nói thêm: "Đường đó trước đây có đèn mà, chắc mới hỏng gần đây. Tôi tưởng đã sửa rồi."

Lộ Đinh buông vạt áo đã bị cậu bóp nhăn ra, mãi một lúc vẫn không kéo phẳng lại được.

Đường Lâm Thâm vòng ra trước mặt Lộ Đinh, anh quỳ một gối xuống, vươn tay chạm vào ngón út của cậu, rồi khéo léo luồn cả bàn tay vào mà nắm chặt tay cậu để sưởi ấm. Sau đó lại làm bộ chỉnh vạt áo.

"Áo này nên giặt rồi." Đường Lâm Thâm mỉm cười hỏi cậu: "Đinh Đinh, mẹ em có đem đồ tới cho em thay không?"

"Không có." Lộ Đinh nói: "Mẹ em không kịp đem tới, bà ấy về với ngoại rồi."

Đường Lâm Thâm lập tức tiếp lời: "Ừ, vậy để tôi chuẩn bị cho em hai bộ, cả trong lẫn ngoài, Đinh Đinh, em mặc cỡ bao nhiêu?"

Má Lộ Đinh vừa mới hạ nhiệt xong lại bị đốt đỏ lên lần nữa: "Một... một bảy lăm."

Đường Lâm Thâm mặt không đổi sắc tiếp tục hỏi: "Còn đồ lót?"

Lộ Đinh muốn nổ tung: "Hả?!"

"Đồ mặc trong ấy, mua rộng thì mặc không thoải mái."

Lộ Đinh muốn khóc mà khóc không ra nước mắt: "Cỡ L... không, không cần to lắm đâu."

Thấy cậu bị trêu đến mức sắp nổ tung, Đường Lâm Thâm hơi suy nghĩ một chút rồi vẫn không định dừng lại, càng nhìn Lộ Đinh lại càng thấy đáng yêu: "Đinh Đinh, mấy thứ sinh hoạt hằng ngày trước giờ đều là mẹ chuẩn bị cho em à?"

Lộ Đinh lắc đầu: "Trước kia thì có, giờ là em tự mua."

"Ừm." Đường Lâm Thâm khen ngay: "Giỏi lắm."

"Cái này mà cũng gọi là giỏi á?"

Đường Lâm Thâm không tiếc lời khen cậu: "Tất nhiên rồi!"

Mặt Lộ Đinh đỏ bừng.

Đường Lâm Thâm lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Trời lạnh rồi, phải mặc áo giữ nhiệt với quần giữ nhiệt nhé."

"..." Lộ Đinh ngập ngừng: "Anh ơi—"

Đường Lâm Thâm hỏi: "Sao thế?"

Lộ Đinh không níu vạt áo nữa mà chuyển sang bấu lấy tay Đường Lâm Thâm: "Mẹ em không cho em mặc... mặc quần giữ nhiệt."

"Sao vậy?"

"Xấu."

"Không sao." Đường Lâm Thâm nói: "Vậy để tôi mua loại đẹp cho em."

Lộ Đinh cãi không lại chỉ biết hừ mũi một tiếng, coi như đồng ý.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Trên cửa tiệm quà treo một món đồ nhỏ, mỗi khi có khách đến sẽ phát ra tiếng chào "Hoan nghênh quý khách" đầy nhiệt tình. Lúc này Đường Lâm Thâm và Lộ Đinh đã đứng trước cửa tiệm 10 phút, cái máy bé xíu kia gần như sắp hết pin rồi.

"Hoan nghênh quý khách!"

Ông chủ tiệm đẩy cửa ra: "Hai cậu vào xem thử không?"

Đường Lâm Thâm đứng dậy, đáp: "Được."

Anh quan sát khung cửa, thấy có vẻ hơi hẹp: "Có tiện không ạ?"

Tiệm này bày trí kiểu chật chội ấm cúng, tạo cảm giác là chính. Ông chủ nhìn Lộ Đinh rồi nhìn lại tiệm mình, ông nở nụ cười rất thân thiện: "Vào được chứ, chỉ là xe lăn hơi khó xoay trở thôi, hai cậu đã nhìn trúng món nào chưa, hay chỉ muốn vào xem thôi?"

Đường Lâm Thâm nói có món muốn xem. Anh đẩy xe lăn vào, chỉ dừng ngay quầy thanh toán chứ không đi sâu vào trong.

Lộ Đinh thì hớn hở, chỉ thẳng tay về phía kệ trưng bày: "Cái đó kìa!"

Đứa nhóc ban nãy vẫn còn lảng vảng ở đó, nó đang vừa nhảy nhót quanh hộp nhạc vừa hát hò, thấy Lộ Đinh thì tò mò nhìn chằm chằm cậu.

Lộ Đinh bị nhìn đến mức đổ mồ hôi lạnh, cảm giác không thoải mái lan nhanh khắp cơ thể, cậu vô thức nép ra sau lưng Đường Lâm Thâm.

"Anh ơi..."

Đường Lâm Thâm xoa đầu cậu, dịu dàng dỗ dành: "Không sao, đừng sợ."

Một đứa nhóc thì đúng là không có gì đáng sợ, nhưng khi nó nghịch ngợm quá thì ngay cả ông chủ tiệm cũng phát hoảng.

"Bé ơi, đừng trèo lên kệ nhé! Té cái là ông đền không nổi đâu."

Mẹ thằng bé nghe thế thì xấu hổ, quay lại túm tai con: "Xuống ngay cho mẹ!"

Thằng nhỏ vừa khóc vừa chỉ vào hộp nhạc trên kệ: "Không! Con muốn cái này!"

Người mẹ chắc muốn giải quyết nhanh bèn hỏi ông chủ: "Hộp nhạc này bao nhiêu tiền?"

Ông chủ xòe tay ra: "Năm trăm!"

Lộ Đinh nghe thấy thì rụt cổ lại, đắt quá!

Người mẹ đang định cầm lên, nghe giá xong thì cả người lẫn tay đều run lên: "Đắt vậy?!"

"Gỗ hồ đào, làm hoàn toàn bằng thủ công, bán ở đây là rẻ rồi, lên trung tâm thương mại mắc gấp đôi đấy." Ông chủ cười hì hì: "Cô gì ơi, cô có lấy không? Tôi lấy xuống cho."

Người phụ nữ kéo con bỏ đi: "Không mua nữa!"

Đường Lâm Thâm âm thầm điều chỉnh vị trí đứng của mình, chắn không cho đứa nhóc kia lại gần Lộ Đinh.

Ông chủ thấy xử lý xong mối phiền toái thì tinh thần phơi phới, quay sang cười nói vui vẻ với hai người: "Hai cậu cứ tự nhiên nha?"

Đường Lâm Thâm nhướng mày: "Ông chủ, mấy giờ ông đóng cửa?"

Đồng hồ treo tường kêu tích tắc, ông chủ chẳng buồn liếc lên nhìn: "Nửa tiếng nữa, tầm 8 giờ."

"Ông sống tự do thật đấy."

"Chứ còn gì nữa." Ông chủ mặc tạp dề dính đầy mạt gỗ, vừa phủi vừa nói: "Tiệm của tôi thì tôi làm chủ. Sống là phải thoải mái mà."

"Vậy bọn cháu không ngắm nữa, khỏi làm phiền ông dọn hàng." Đường Lâm Thâm cười cười, anh chỉ thẳng vào hộp nhạc đang bày trên kệ: "Lấy cái đó."

"Ui chà, cậu tinh mắt đấy!" Ông chủ ra vẻ long trọng, không biết kéo cái bục nhỏ từ đâu ra, sau đó cẩn thận leo lên rồi lại leo xuống, nâng hộp nhạc như nâng bảo vật: "Năm trăm, cậu thanh toán bằng gì?"

"WeChat."

"Rồi, để tôi quét mã!"

Lộ Đinh từ nãy đến giờ không chen được vào chỗ nào, cậu lo lắng thấy rõ, cậu định kéo áo Đường Lâm Thâm nhưng không cẩn thận trượt xuống, móc vào tay anh.

Đường Lâm Thâm nắm chặt tay cậu: "Đinh Đinh, sao vậy?"

"Anh ơi, mắc quá..."

Ông chủ sợ vịt nấu chín bay mất, bèn nói: "Không mắc đâu, tôi có giảm 20% đấy!"

Đường Lâm Thâm nắm tay Lộ Đinh, tay còn lại đặt lên đầu cậu, ngón tay luồn qua mái tóc mềm mượt của cậu.

"Có tiền cũng khó mua được thứ mình thích." Đường Lâm Thâm cười hiền hòa, anh nhẹ nhàng nói: "Đinh Đinh, người và vật hợp mắt trên đời không nhiều, nếu may mắn gặp được thì đừng bỏ lỡ."

Lộ Đinh chớp chớp mắt, như hiểu mà cũng như chưa hiểu.

Ông chủ cẩn thận đặt hộp nhạc vào hộp quà trong suốt có thể nhìn rõ chi tiết bên trong. Con nai sống động như thật kia đang hướng về phía Đường Lâm Thâm.

Giống cậu lắm, Đường Lâm Thâm thầm nghĩ.

"Hộp nhạc này còn có tên đấy." Ông chủ vui vẻ như gặp tri kỷ: "Khắc ở bên cạnh đế ấy."

Đường Lâm Thâm nghiêng qua xem.

"Là gì vậy?" Lộ Đinh hỏi.

Đường Lâm Thâm đáp: "Trong rừng sâu, mới thấy có nai*."

*một câu thơ trong bài thơ Phỏng Đới Thiên sơn đạo sĩ bất ngộ của Lý Bạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com