Chương 3
Chương 3: Bạn em ấy
Triệu Túc là người yêu cũ của Đường Lâm Thâm, là con trai, cùng tuổi. Đường Lâm Thâm không muốn nhắc tới anh ta, hơi phiền.
Anh mới bước chân vào năm nhất đại học thì đã "bị ép" quen Triệu Túc.
Hồi ấy, phong thái của Đường Lâm Thâm rất chỉn chu, anh đẹp trai như hoa lan, người ngập tràn khí chất cấm dục. Trong buổi văn nghệ chào đón tân sinh viên, Triệu Túc huênh hoang tuyên bố mình để ý Đường Lâm Thâm, nhất định sẽ theo đuổi bằng được. Đường Lâm Thâm chẳng buồn đáp lại.
Triệu Túc rầm rộ theo đuổi suốt bốn năm đại học, Đường Lâm Thâm tránh được thì tránh, thế mà vẫn bị sự len lỏi không khe hở kia dần dần bào mòn.
Ra trường đi làm rồi mà vẫn bám theo không ngừng, Triệu Túc vẫn quanh quẩn bên anh bảy năm liền, ngọt ngào thổ lộ đủ lời ong bướm. Cứ như thể nếu Đường Lâm Thâm không gật đầu, anh ta sẽ đeo bám cả đời.
Thế nên, Đường Lâm Thâm đồng ý.
Khoảng thời gian đó, Triệu Túc phấn khởi đến mức hận không thể rao cho cả chó mèo ngoài đường biết là mình đã "lên tiên" rồi. Nhưng chưa phấn khởi được bao lâu, chưa đầy ba năm sau, trái tim của Triệu Túc đã không còn bị Đường Lâm Thâm kìm chân nổi nữa.
"Thứ không có được thì mãi xao xuyến" Câu này thể hiện vô cùng trên người Triệu Túc. Anh ta cảm thấy thế giới ngoài kia rực rỡ hấp dẫn hơn, Đường Lâm Thâm chẳng đủ sức kiềm hãm mình.
Hơn nữa, Đường Lâm Thâm cũng chẳng buồn kìm hãm anh ta, tình cảm mà phải đấu nhau như thế thì mất hay. Dây dưa quá mức thì cũng vô vị.
Triệu Túc là kiểu người đạo đức thì lỏng lẻo, nhưng tiêu chuẩn lại cao chót vót. Một lần đi bar, anh ta nhìn trúng một người hấp dẫn, tràn đầy sức trẻ. Kết bạn WeChat rồi nhưng cũng không chủ động tán tỉnh, cũng chưa làm gì đi quá giới hạn. Anh ta nhịn hơn một tháng, rồi về nhà đề nghị chia tay với Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm đồng ý. Nhưng vẫn hỏi thêm một câu: "Vì sao?"
Triệu Túc liền xổ ra đủ thứ lý do, nào là Đường Lâm Thâm nhạt nhẽo, tuy trên giường khá có sức nhưng cuộc sống thế này quá vô vị, thế giới bên ngoài thì tươi đẹp biết bao, bản thân lại còn trẻ, sao có thể buông bỏ dễ dàng như vậy, như thế thì quá tiếc nuối.
Đường Lâm Thâm dứt khoát hỏi: "Em để ý ai rồi?"
Triệu Túc chìa điện thoại ra, người kia hoàn toàn khác với Đường Lâm Thâm. Khẩu vị của anh ta rất thất thường.
"Em ngủ với người ta rồi à?" Đường Lâm Thâm hỏi, giọng anh rất bình thản.
Triệu Túc đáp: "Chưa."
Vẫn còn trong mối quan hệ cũ mà đã thân mật với người khác thì rất trái đạo đức. Đó là cái gọi là quan điểm tình cảm của Triệu Túc. Vì vậy, Đường Lâm Thâm từng mỉa mai: "Em dựng tiêu chuẩn cao ngất trời, nhìn thì không sai, nhưng bản chất thì điều đó rất dễ làm em thấy chán."
Triệu Túc chỉ là hết hứng thú. Anh ta không cắm sừng Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm hỏi tiếp: "Nếu tôi không đồng ý chia tay thì sao?"
Triệu Túc thẳng thừng: "Vậy em sẽ cắt đứt với người kia."
Đường Lâm Thâm không muốn làm khó mình, tối hôm đó cứ thế dứt khoát chia tay. Chia tay xong, anh thở phào nhẹ nhõm.
Cái thở phào đó kéo dài hơn một năm cho đến khi Triệu Túc lại tìm đến, vẫn cái dáng vẻ lêu lổng ấy, Đường Lâm Thâm coi như không thấy, anh nhìn thẳng, đạp ga lao vút qua.
Triệu Túc dùng lại chiêu cũ, dây dưa hơn nửa năm. Đường Lâm Thâm phát bực, hai người đối mặt nhau ở cổng phụ bệnh viện Hoa Triều, đứng cách nhau một khoảng mà nói chuyện.
Ý tứ đại khái là Triệu Túc ra ngoài chơi chán rồi, cảm thấy "cỏ dại không bằng hoa nhà", chẳng ai vừa mắt bằng Đường Lâm Thâm, muốn "ăn lại cỏ non". Với lại Đường Lâm Thâm vẫn độc thân, nên anh ta có thể theo đuổi lại.
Đường Lâm Thâm cười nhạt đáp: "Xin lỗi, cỏ non bị vùi xuống đất rồi."
Triệu Túc định đào đất bới lên, nhưng hơi vất vả, đành dồn sức mà làm phiền anh. Chiêu trò của anh ta cũng "khét" lắm, canh ở bệnh viện lúc Đường Lâm Thâm đi làm, tới nhà đợi anh lúc tan ca, thời gian còn lại thì gọi điện, nhắn tin, toàn là mấy câu tán tỉnh sến súa chắc copy trên mạng.
Đường Lâm Thâm chịu hết nổi, anh chặn số không biết bao lần, cuối cùng phải dọn nhà.
Từ đầu năm nay, do hoàn cảnh chung của cả nước, mấy trò quấy rối này cũng ít dần. Sau đó nghe tin Triệu Túc ra nước ngoài, đi rồi đến giờ vẫn chưa về.
Đường Lâm Thâm cuối cùng cũng được yên thân.
Trương Ánh Thủy là bạn nối khố của Đường Lâm Thâm, hiểu rõ anh không ưa loại người như Triệu Túc. Thế nên dù tốt hay xấu, trong lòng Đường Lâm Thâm cũng chẳng chút gợn sóng.
Chỉ là Trương Ánh Thủy thấy tò mò, trước giờ chưa tiện hỏi, hôm nay đúng dịp nên mở lời.
"Đường này." Trương Ánh Thủy nói: "Tôi nghe nói sau khi chia tay cậu, Triệu Túc thay người yêu nhanh như thay áo, gọi là 'mỗi tháng một người' cũng không ngoa."
Đường Lâm Thâm cười nhạt: "Không đến mức 'mỗi ngày một người' là may rồi."
Trương Ánh Thủy khó hiểu: "Dạng người như cậu ta sao lại có thể theo đuổi cậu suốt bảy năm liền vậy chứ?"
"Có lẽ là vì cảm giác muốn có được chăng." Đường Lâm Thâm cũng từng nghĩ về điều này, lần này là lần đầu anh nói ra : "Thời gian đầu đã bỏ ra bao công sức, chuyện lại rùm beng cả trường, nếu không có một cái kết, sẽ tự làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta. Đến lúc đó, cả đời này Triệu Túc sẽ không buông tha tôi."
Trương Ánh Thủy ngạc nhiên: "Cho nên cậu mới đồng ý à?"
Đường Lâm Thâm nhướng mày cười nhẹ, xem như thừa nhận.
Nhưng những điều ẩn sau nụ cười đó, chỉ mình anh biết.
Anh ngại nói ra, sợ Trương Ánh Thủy cười nhạo mình. Một người như Triệu Túc mà có thể kiên trì theo đuổi mình bảy năm, Đường Lâm Thâm từng nghĩ ít nhất trong đó cũng phải có một chút chân thành.
Tuy hai bên chẳng thể gọi là yêu thích gì nhau, nhưng vẫn nhìn nhầm người.
Cũng tự trách mình.
Cho nên đã từng lăn lộn trong vũng bùn ấy, Đường Lâm Thâm nếu còn mềm lòng một lần nữa, anh chắc chắn sẽ khinh thường chính mình.
Trương Ánh Thủy nói: "Cậu với Triệu Túc thật sự không hợp. Tính cách, lối sống trái ngược hoàn toàn, không có lấy một điểm giao nhau. Vậy mà vẫn ở bên nhau ba năm, như thế cũng đủ làm khó cậu rồi."
Đường Lâm Thâm ngồi lại, anh rót thêm chút rượu: "Cũng ổn. Năm cuối gần như chẳng gặp mặt."
"Chia tay là tốt, chia tay là đúng! Muốn 'rẽ góc phố gặp chân ái' cũng phải là lúc mình còn độc thân. Có hai tay trống thì mới thật sự nắm được người ta chứ!"
Đường Lâm Thâm không rõ Trương Ánh Thủy uống phải loại 'canh gà độc hại' nào mà nói nhăng nói cuội, lựa chọn tỉnh táo nhất của anh bây giờ là trả lời.
Trương Ánh Thủy thấy Đường Lâm Thâm đang uống rượu, bèn nhân cơ hội đổi cách hỏi: "Lâm Thâm, tôi hỏi thật, cậu thích kiểu người như thế nào? Tôi giúp cậu để mắt xem sao, có người phù hợp thì giới thiệu cho. Cậu lớn rồi, đừng cứ mãi độc thân thế."
Đường Lâm Thâm đáp: "Không cần giới thiệu đâu. Nếu tôi thích thì tôi sẽ tự theo đuổi, nghiêm túc theo đuổi."
"Hử?" Trương Ánh Thủy không chịu để bị đánh trống lảng: "Trả lời đàng hoàng đi."
Rượu mạnh dễ khoét lỗ thủng trong lòng người. Trước đây, vì xu hướng tình cảm của mình hơi đặc biệt, Đường Lâm Thâm ít khi bàn chuyện yêu đương với ai. Nhưng nay trò chuyện thuận lợi, anh cũng ngẫm nghĩ đôi chút.
Anh thích kiểu người thế nào?
Đường Lâm Thâm nói: "Người mà tôi có thể nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt họ một cách rõ ràng, thẳng thắn."
"Loại người đó hiếm lắm." Trương Ánh Thủy nhận xét.
Đường Lâm Thâm cười cười: "Nhưng vẫn có."
Anh biết, với người như mình, tìm được một mối quan hệ lâu dài bền vững là chuyện chẳng dễ dàng. Nhưng anh không thấy buồn vì điều đó. Mỗi ngày trôi qua, anh vẫn giữ trong lòng một tia mong chờ.
Nếu may mắn gặp được, có lẽ sẽ không ngại lửa bỏng nước sôi.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Tối hôm trước, trò chuyện với Trương Ánh Thủy ở quán bar hơi muộn. Sáng hôm sau, Đường Lâm Thâm thức dậy cảm thấy đau đầu, nhìn đồng hồ thì đã không còn sớm nữa. Anh phải đến bệnh viện bàn giao ca với đồng nghiệp, hôm nay lại trực ca tối.
Ngoài trời có mưa nhỏ, nhưng anh không mang dù. Vội vội vàng vàng rời nhà. Xe thì đã gửi đến 4S để sửa, chỉ có thể chọn phương tiện công cộng. Xe buýt mãi không tới, còn bắt taxi thì đắt, Đường Lâm Thâm đi bộ vài trăm mét đến ga tàu điện ngầm.
Giờ cao điểm buổi sáng đã qua, trong tàu không đông, không có cảnh chen chúc, chỉ nửa tiếng là tới nơi. Ra khỏi ga chính là cổng đông của bệnh viện Hoa Triều, rất tiện.
Bảo vệ ở cổng nhận ra Đường Lâm Thâm, bảo vệ chào anh: "Bác sĩ Đường!"
Đường Lâm Thâm mỉm cười đáp lại, đi được vài bước thì dừng lại, sau đó quay đầu ra ngoài.
Bảo vệ hỏi: "Ơ, bác sĩ Đường, cậu đi đâu vậy?"
Trên mặt Đường Lâm Thâm vẫn giữ nụ cười, anh đáp: "Có việc."
Mưa lớn hơn lúc nãy. Bảo vệ ở sau gọi với theo, định đưa cho anh cây dù, nhưng Đường Lâm Thâm không nghe thấy, chạy vội theo lối nhỏ dẫn ra cổng nam.
Anh đi một vòng như vậy. Còn lý do làm vậy thì ngay cả chính Đường Lâm Thâm cũng chưa kịp hiểu rõ. Chỉ thấy bản thân lúc này có hơi bốc đồng.
Ngay đối diện lối ra là tiệm hoa đó.
Hoa Triều.
Bảng hiệu tiệm hoa bị một chiếc xe van chắn mất, cực kỳ chướng mắt. Hình như có tiếng cãi nhau.
"Ông kia! Rõ ràng trong đơn hàng viết một trăm hoa hướng dương, tôi vừa đếm rồi, thiếu mất mười hai bông! Giá tiền phải tính lại đàng hoàng, đừng có bắt nạt người khác!"
Một cô gái chống nạnh, mặt đỏ bừng, không hề sợ đối phương, nói giọng rất "máu".
"Ai là ông của cô?!" Gã giao hàng to tiếng đáp trả, trợn trừng mắt đầy hung hăng: "Hàng nhiều hay ít tôi không quan tâm, tôi thu tiền theo đơn. Mà này, có tiệm nào nhập hoa lại đếm từng bông không? Toàn tính theo ký cả!"
Gã nói to quá khiến Lộ Đinh đứng sau Tống Ý Xán bị dọa đến phát hoảng. Nhưng cậu vẫn không chịu rời đi, sợ Xán Xán bị bắt nạt.
Tống Ý Xán ngoái lại, thấy ngón cái tay phải của Lộ Đinh co giật, mặt tái nhợt cúi gằm, biết là cậu sắp phát bệnh. Cô hoảng hốt nói: "Đinh Đinh, anh vào phòng đi, đóng cửa lại, đừng ra đây!"
Gã đàn ông thấy bộ dạng Lộ Đinh như vậy, tưởng là dễ bắt nạt, liền giơ tay định kéo cậu: "Đừng nói nhiều, trả tiền đi, tôi còn phải giao cho nhà khác nữa! Cô mà lằng nhằng là tôi tính phí trễ nãi đấy!"
"Đừng chạm vào anh ấy!" Tống Ý Xán hất tay gã ra, bước lên chắn trước mặt Lộ Đinh, không hề nhượng bộ: "Ông đừng có lừa tôi! Ông thu tiền theo đơn thì tôi cũng nhận hàng theo đơn! Tiền chỉ có từng này, muốn lấy hay không thì tùy!"
Gã kia to xác, nhưng rõ ràng chột dạ, bị lật tẩy lập tức nổi nóng. Ban đầu định kéo tay Lộ Đinh, giờ lại giơ tay tát Tống Ý Xán.
Tai Lộ Đinh hơi động, lập tức cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. Cậu chẳng kịp suy nghĩ gì, cố nén cơn đau dữ dội nơi bàn tay phải, xoay người che trước mặt Tống Ý Xán.
Cậu sợ đến cùng cực, muốn nôn, muốn hét lên, cậu không dám mở mắt.
Nhưng cơn đau không giáng xuống người cậu.
Giống như lần trước, Lộ Đinh cảm thấy có một luồng gió ấm áp.
Cậu đợi rất lâu, lấy hết can đảm mở mắt ra - và một lần nữa, cậu nhìn thấy Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm đang giữ chặt cổ tay gã đàn ông. Sức cậu rất mạnh, dễ dàng khiến con hổ giấy kia cứng họng. Đường Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn, thấy trong mắt Lộ Đinh tràn đầy hoảng loạn, sợ hãi, trong lòng anh bất giác nhói lên.
"Cậu là ai?!" Gã kia giằng ra nhưng không nổi, cảm giác như tay sắp gãy, đau đến nhe răng trợn mắt.
Đường Lâm Thâm nghiêng đầu nhẹ chỉ về phía Lộ Đinh, nét mặt không mấy thân thiện: "Bạn em ấy."
Người chống lưng xuất hiện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com