Chương 48
Chương 48: Chuyện cũ
Thứ gọi là "hôn" theo khái niệm của Lộ Đinh chỉ đơn thuần là môi chạm môi. Cậu đang kiếm tìm một chút ấm áp có thể xoa dịu lòng người, mà Đường Lâm Thâm đúng là có điều đó. Nhưng Lộ Đinh sẽ không tìm hiểu sâu, bởi chưa có ai dạy cậu cả.
Là Đường Lâm Thâm không chịu nổi trước.
Anh không thể kháng cự nổi thứ ham muốn thuần túy pha lẫn ngây thơ chỉ riêng Lộ Đinh mới có.
Vậy nên Đường Lâm Thâm dứt khoát đưa lưỡi vào, cắn nhẹ rồi cuốn lấy đầu lưỡi Lộ Đinh, dẫn cậu bước vào khoang miệng anh.
Cả người Lộ Đinh mềm nhũn, cậu không ngồi vững nổi nữa. Tay cậu đang nắm lấy cánh tay Đường Lâm Thâm dần trượt xuống, thân thể cũng tựa sát hơn vào ngực anh.
Đường Lâm Thâm đan tay vào tay Lộ Đinh.
Cả hồn lẫn xác của Lộ Đinh đều tê dại, cảm xúc cậu bị Đường Lâm Thâm khuấy đảo. Một luồng cảm giác lạ lẫm từ phần bụng dưới bí mật lan thẳng theo dòng máu lên tới đỉnh đầu, như có một đám mây mù mờ bùng nổ ngay giữa trời, khiến người ta bất giác mơ màng.
Lộ Đinh như đang chìm dưới nước, lạc sâu giữa đại dương, mắt nhắm nghiền mò mẫm tìm kiếm trong vô vọng. Tựa như cuối cùng cậu nắm được một khúc gỗ nổi, nhưng đáng chết thay, thứ có thể cứu cậu hoặc dìm chết cậu... đều là Đường Lâm Thâm.
"Ưm..." Lộ Đinh muốn hít lấy chút không khí, cậu theo phản xạ quay đầu né đi.
Nhưng Đường Lâm Thâm lại vừa nhẫn nại vừa mãnh liệt. Chỉ cần đầu lưỡi Lộ Đinh hơi rụt lại một chút, anh đã cho rằng con mồi trong tay sắp chạy mất, bản năng chiếm hữu lập tức trỗi dậy.
Hai người cùng ngã xuống tấm nệm mềm mại, dính chặt lấy nhau. Chân trái Đường Lâm Thâm luồn vào giữa hai chân Lộ Đinh.
Một cảm giác nguy hiểm khó diễn tả bỗng ập đến, Lộ Đinh giật mình nhận ra, nhưng không trốn nổi. Cậu theo bản năng cắn mạnh, khoang miệng nhanh chóng nếm được vị máu.
Lại cắn đến bật máu rồi. Lộ Đinh chợt thấy hối hận.
Đường Lâm Thâm tách ra một chút, nhưng vẫn cứ mớm môi hôn nhẹ. Mũi họ kề nhau. Anh còn chưa để Lộ Đinh kịp thở lại đã bật cười, nói: "Lại cắn tôi rồi."
Lộ Đinh đỏ mặt đến tận mang tai, không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Lâm Thâm: "Xin lỗi anh... em, em không biết cách..."
Lần tắm này công cốc rồi, chẳng những đổ mồ hôi mà cả người Đường Lâm Thâm cũng nóng bừng, da dính sát vào da, lửa như lan ra khắp người.
"Không sao." Anh liếm sạch vết máu ở khóe môi, định đỡ Lộ Đinh dậy: "Nai nhỏ, khát không? Tôi rót nước cho em nhé?"
"Không cần đâu." Lộ Đinh càng trốn ánh mắt anh, cậu cuộn người lại nằm nghiêng, hai chân co lên, mặt đầy lúng túng xen lẫn bối rối: "Ngủ... ngủ trước đã, mình ngủ đi ạ."
Đường Lâm Thâm cau mày không để lộ cảm xúc, anh chăm chú quan sát phản ứng lạ thường của cậu. Sau một lúc quan sát, anh bỗng như hiểu ra điều gì đó, nhưng không dám chắc, thế là nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tai Lộ Đinh.
Cậu run lên rõ rệt.
"Được rồi, ngủ đi."
Thật ra trong lòng Đường Lâm Thâm đang vô cùng hân hoan. Nhưng anh không nói ra, chỉ lặng lẽ tắt đèn đầu giường, chui vào chăn. Không nằm sát Lộ Đinh, để cậu có không gian tự mình bình ổn lại.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, thấy không có động tĩnh gì. Đường Lâm Thâm nghĩ cậu đã ngủ, anh thở ra một hơi thì Lộ Đinh đột nhiên trở mình.
Nửa khuôn mặt cậu giấu trong chăn, mắt khép hờ, vẫn không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng lại chủ động dịch người qua, dính sát lại gần anh.
Đường Lâm Thâm giơ tay ôm lấy cậu: "Vẫn chưa ngủ à?"
"Anh à, chuyện ban nãy tụi mình vẫn chưa nói xong."
Anh sững người một chút: "Chuyện gì cơ?"
"Anh muốn hỏi chuyện dì em đúng không?"
À phải rồi.
Sau một hồi quấn quýt, Đường Lâm Thâm gần như quên khuấy mất chuyện này, mà thật ra anh cũng không để ý lắm: "Để mai nói sau."
Lộ Đinh lại nổi tính cầu toàn: "Xán Xán bảo em kể với anh đấy, không nói xong em không ngủ được đâu."
Đường Lâm Thâm dở khóc dở cười: "Được rồi, em kể đi, tôi nghe đây."
Vì sao bà ngoại bệnh nặng đến giờ vẫn chỉ có một mình Lộ Nhã Phân chăm sóc? Người chị cả đâu rồi? Từ cách nói của Tống Ý Xán, có thể cảm nhận được cô nàng khá bất mãn với mẹ mình.
Lộ Đinh kể hết với Đường Lâm Thâm, những chuyện gia đình không quá phức tạp nên cậu vẫn nhớ rõ từng chi tiết.
Lộ Nhã Phân có một người chị gái tên là Lộ Nhã Phương, hai người chỉ cách nhau một tuổi, từ nhỏ đã thân thiết như hình với bóng. Lộ Nhã Phân là người kết hôn trước, nhưng lại lấy nhầm người. Khi ly hôn với chồng cũ, đúng lúc chị gái đang mang thai Tống Ý Xán. Vì tức giận em gái bị bắt nạt, Lộ Nhã Phương đến tận nhà gã chồng cũ gây chuyện đòi lại công bằng, trong lúc xô xát thì sinh non.
Vì vậy, Lộ Nhã Phân luôn cảm thấy áy náy với Tống Ý Xán, thương cô nàng như con ruột. Nhưng Lộ Nhã Phương thì lại đau lòng vì Lộ Đinh.
Hai chị em luôn xem con của nhau như báu vật.
"Sau khi mẹ em ly hôn với ba, thu nhập không còn ổn định nữa. Mà lúc đó em còn nhỏ, bệnh nặng cần điều trị lâu dài, rất tốn tiền." Lộ Đinh rúc trong lòng Đường Lâm Thâm, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng mạch lạc rõ ràng: "Mẹ em rất mâu thuẫn, vừa phải chăm em, vừa phải đi làm kiếm tiền chữa trị. Còn dì thì rất dứt khoát, nói với mẹ cứ đi làm, kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chuyện trong nhà cứ để dì lo, dì sẽ chăm sóc em."
Đường Lâm Thâm gật đầu, tay luồn vào tóc cậu mà vuốt ve, anh dịu dàng nói: "Tốt thật. Sau đó thì sao?"
"Lúc đó Xán Xán mới sinh, em ấy quấy lắm. Em cũng quấy. Người bình thường chắc không chịu nổi đâu. Suốt nửa năm trời dì gần như không có một giấc ngủ trọn vẹn..."
Lộ Đinh kể mà nghẹn ngào, thật ra những ký ức ấy chẳng dễ nhắc lại, cứ nghĩ đến là lại muốn khóc.
"Trước khi em vào trường đặc biệt, mỗi tuần phải đi phục hồi chức năng ba lần. Bệnh viện ở xa lắm, mẹ em đi làm không đưa em đi được, toàn là dì bế em đi, ngày nào cũng vậy, mưa gió gì cũng không nghỉ."
Đường Lâm Thâm lặng im lắng nghe mà tim như bị siết lại. Anh chỉ muốn hỏi bản thân sao mình không gặp cậu sớm hơn, để cậu phải sống khổ sở như thế?
Giá như cuộc sống của cậu cứ yên ổn thế thôi thì tốt rồi, nhưng cuộc đời lại chẳng đơn giản như vậy.
Lộ Đinh nói tiếp: "Sau đó, dượng em gặp tai nạn xe..."
Ngón tay Đường Lâm Thâm đang luồn vào tóc cậu bỗng khựng lại: "Nặng lắm không?"
Mũi Lộ Đinh đã ngập đầy mùi ẩm ướt đau lòng, cậu nghẹn lời.
Dượng cậu làm nghề lái xe tải. Ông thấy Lộ Nhã Phương vất vả quá nên muốn gánh đỡ phần nào chi tiêu trong nhà, bèn nhận thêm nhiều đơn hàng tư. Có một lần, ông nhận đơn chở hàng đường dài, mà ông chủ vì muốn tiết kiệm chi phí nên cố ép thời gian vận chuyển, rút ngắn một nửa so với bình thường, kết quả là dượng cậu mệt quá, ngủ gật lái xe và gặp tai nạn...
So với "xe nát người mất", kết cục kia cũng chẳng tốt hơn là bao, dượng của cậu đã trở thành người thực vật.
Kể từ đó, trọng tâm cuộc sống của cả gia đình hoàn toàn thay đổi.
Trước cuộc sống mưu sinh, những thứ khác đều trở nên nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Lộ Nhã Phương dốc toàn bộ tâm sức chăm sóc chồng mình, chẳng còn khái niệm gì gọi là cuộc sống, con cái càng không lo nổi. Lộ Nhã Phân không nói một lời, gom hết mấy đứa nhỏ về nuôi. Một mình gánh vác tất cả, một đồng lương phải lo cho năm sáu miệng ăn, cho dù có bà ngoại giúp đỡ thì cũng chẳng thấm vào đâu, chẳng mấy chốc đã cạn kiệt.
"Lúc đó em cũng bắt đầu có chút ý thức rồi." Lộ Đinh nói: "Nhiều đêm sợ hãi chẳng ngủ nổi, không thấy mẹ ở cạnh giường, em lén lút đi ra thì thấy mẹ đang ôm Xán Xán dỗ dành, tóc bạc đi nhiều lắm."
Đường Lâm Thâm lặng người, chẳng biết nên nói gì để an ủi.
"Anh à, hồi đó em đã nghĩ... tiền, tiền thật sự rất quan trọng." Giọng Lộ Đinh càng nói càng nghẹn ngào: "Những thứ như tinh thần phong phú hay gia đình hòa thuận... đứng trước chuyện tiền nong, chẳng có gì đáng kể. Em, em không thể kiếm ra tiền, vậy thì em phải cố gắng tiết kiệm cho mẹ và dì."
"Tôi nhìn ra rồi." Đường Lâm Thâm cười cười, muốn xoa dịu bầu không khí đang trầm xuống: "Em với Xán Xán đúng là một cặp mê tiền."
Lộ Đinh hỏi: "Thế... không tốt sao ạ?"
Đường Lâm Thâm xoa nhẹ gáy cậu: "Tốt chứ, tôi rất thích."
Lộ Nhã Phương không nỡ buông tay, cuộc sống kéo dài năm năm, cuối cùng vẫn chẳng thể thắng nổi số phận bất công. Dượng của Lộ Đinh ra đi.
Người mất rồi nhưng nợ vẫn phải trả.
Lộ Nhã Phương suy sụp nửa năm, rồi lại bị nợ nần đè nén đến mức thở không nổi. Một mình Lộ Nhã Phân làm việc đến quên ăn quên ngủ, kiếm được mấy đồng bạc lẻ, sống mòn đến chết cũng chưa chắc trả hết.
"Dì em muốn đi làm lại." Lộ Đinh kể tiếp: "Nhưng ở chỗ đó cơ hội ít, công việc phù hợp thì lương lại thấp, thế là dì đi ra ngoài. Em không biết dì làm việc gì, chỉ biết rất cực... hơn chục năm nay, Tết dì cũng không về."
Đường Lâm Thâm hỏi: "Trả hết nợ rồi à?"
"Hết rồi, vừa trả hết năm ngoái, à mà chắc vẫn còn một ít, em cũng không rõ lắm. Nói chung là mẹ em nhẹ lòng hơn nhiều rồi." Lộ Đinh ôm Đường Lâm Thâm chặt tới mức mồ hôi túa ra, dính dấp khó chịu, cậu kéo cổ áo: "Anh à, dì em thật sự rất giỏi. Dì còn đưa mẹ một khoản tiền, bảo mẹ mở cửa hàng, để sau này có chỗ dựa, cuộc sống đúng là đang dần tốt lên thật."
"Ừm."
Giờ thì Đường Lâm Thâm đã hiểu vì sao Tống Ý Xán lại có thái độ như vậy. Cả nhà bận kiếm sống, từ nhỏ đến lớn, cô nàng chẳng được quan tâm đúng mực.
Tới lúc này, không phải trách Tống Ý Xán không hiểu cho mẹ mình, mà là chưa từng ai dạy cô cách hiểu. Chuyện như thế này, người ngoài chẳng thể xen vào, ai mà chẳng mong được mẹ quan tâm tận tình chứ?
Lộ Đinh và Tống Ý Xán, một người thiếu thốn về thể chất, một người thiếu hụt về tinh thần, thật khó để nói ai thiệt thòi hơn ai.
Nhưng như Lộ Đinh đã nói cuộc sống đang dần tốt lên. Dù giữa đường còn trắc trở, thì sự xuất hiện của Đường Lâm Thâm chính là bước ngoặt, là người sẽ dẹp tan những biến cố bất ngờ ấy.
Đường Lâm Thâm nói: "Nai nhỏ, thật ra cuộc sống bây giờ của em không đến mức quá khó khăn, ít nhất so với trước kia thì mẹ em vẫn lo toan được. Em đừng lo lắng quá."
Lộ Đinh hơi sững người, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao anh lại nói thế ạ?"
Cảnh đẹp trước mắt là vô hạn.
"Vì em rất tốt, em đã có thể lớn thành cây đại thụ rồi, có thể giúp mẹ gánh vác rồi mà." Đường Lâm Thâm hôn lên gò má cậu, hôn từ khóe mắt hôn dần xuống, sau đó dừng lại nơi chóp mũi, anh nói: "Hơn nữa, người thân đồng lòng, mẹ với dì em đều sẵn sàng hi sinh vì nhau. Họ có thể cân bằng được lợi ích và cảm xúc, điều đó còn quý hơn cả tiền bạc."
Nói rất đúng. Nếu chẳng đồng lòng, thì đôi chị em kia đã đường ai nấy đi từ mười mấy năm trước rồi.
Môi hai người lại tìm đến nhau, nỗi lo lắng còn sót lại trong lòng Lộ Đinh cũng bị Đường Lâm Thâm xua tan. Cậu bỗng thấy bừng sáng, thế là vươn tay vòng qua cổ anh, áp mình lại gần hơn.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Cậu chủ động đáp lại: "Ừm, anh nói đúng lắm."
Nhưng Đường Lâm Thâm lúc này đã không còn thỏa mãn với chỉ một nụ hôn. Tay anh luồn vào trong áo ngủ của Lộ Đinh, dán sát vào làn da trắng mềm bên dưới, kéo theo cả một vùng ẩm ướt ấm nóng.
Lộ Đinh quá nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ một cái là đã run rẩy, đây là phản ứng của một thân thể non nớt chưa từng trải đời.
"Nai nhỏ..." Trong tình cảnh này, Đường Lâm Thâm gần như mất kiểm soát.
Lộ Đinh bị vuốt ve đến mức không chịu nổi nữa, cậu mơ màng lúng túng hỏi: "Anh ơi, anh đang làm gì thế ạ?"
Đường Lâm Thâm sững người, anh lập tức bừng tỉnh — đúng vậy, anh đang làm gì thế này?
Lộ Đinh đợi mãi không nghe thấy anh trả lời, cậu đưa tay lau vệt ẩm trên môi, hỏi tiếp: "Anh muốn hôn nữa không?"
Đường Lâm Thâm gồng mình kiềm chế, đến mức khi siết chăn mà ngón tay cũng run lên.
"Không hôn nữa." Anh dịu dàng vỗ về: "Muộn rồi, ngủ sớm đi. Sáng mai tôi sẽ gọi em dậy."
"Dạ. Chúc anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com