Chương 56
Chương 56: Hoa thiên trúc quỳ
Lộ Đinh cẩn thận đỡ Ôn Vụ Tự đi về phía nhà nghỉ, như sợ anh bị va quệt vào đâu đó. Sau câu "cảm ơn" vừa rồi, cậu bỗng sinh ra một cảm giác có trách nhiệm, nghiêm túc đến lạ thường.
Ôn Vụ Tự chỉ đường linh tinh, hai người cứ loanh quanh trong núi suốt nửa tiếng đồng hồ mà chẳng tiến được bao xa.
Lộ Đinh muốn khóc mà không khóc nổi, tạm thời cũng quên luôn sự uể oải ban sáng, cậu nói: "Ông chủ Ôn, anh... anh đừng lạc đường nữa."
"Hửm?" Ôn Vụ Tự tỏ vẻ vô tội: "Anh không thấy đường mà."
Lộ Đinh chưa từng gặp ai không đáng tin như thế, cậu lại bắt đầu nhớ Đường Lâm Thâm rồi.
"Mệt quá, nghỉ chút đã." Ôn Vụ Tự buông tay, anh lần được một thân cây rồi tựa người vào đó, dáng vẻ thong dong hưởng thụ.
Lộ Đinh vẫn luôn quan sát Ôn Vụ Tự. Cậu từng gặp nhiều người khiếm khuyết tại trường đặc biệt, nhưng chưa ai giống Ôn Vụ Tự, không thể nói là lạc quan, nhưng rõ ràng anh mù mà sống như thể chẳng có gì đáng bận tâm.
"Ông chủ Ôn." Lộ Đinh ấp úng: "Anh..."
Ôn Vụ Tự hình như đoán được cậu định hỏi gì, anh thở dài: "Giờ anh đúng là mù thật đấy, không lừa cậu đâu."
Lộ Đinh "ồ" một tiếng, cậu đã mệt rã rời, mệt cả tâm trí lẫn thể xác. Được thả lỏng một chút, cậu bỗng cảm thấy hai người giống như đồng loại.
"Ông chủ Ôn, giờ mình ra khỏi đây kiểu gì?"
"Đừng lo." Ôn Vụ Tự mỉm cười, không biết từ đâu rút ra một cái còi, âm thanh dài và cao vút vang khắp thung lũng như một tín hiệu gọi ai đó: "Sắp ra được rồi."
Lộ Đinh vừa thả lỏng thì lại nhớ tới Đường Lâm Thâm. Loại cảm giác tiêu cực mãnh liệt này, khi ở thành phố chưa từng rõ rệt đến thế, nhưng sau khi bị rèn giũa giữa núi cao sông dài, nó lại vô cùng nhạy cảm.
Sự nhạy cảm này đến từ sự thay đổi trong tâm lý, chỉ cần lòng người sinh ra một chút tham lam, muốn nhiều hơn, thì rất nhiều vấn đề sẽ ùn ùn kéo theo sau.
Giờ đây Lộ Đinh buộc phải đối diện với những điều đó. Bất kể là nguyên nhân chủ quan hay khách quan, khoảng cách giữa cậu và Đường Lâm Thâm luôn tồn tại — và ngày càng xa.
Lộ Đinh không biết phải giao tiếp với Đường Lâm Thâm thế nào, mà thứ tâm sự này nếu cứ giấu trong lòng sớm muộn gì cũng trở thành chứng bệnh mãn tính khó dứt.
Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng cùng tiếng chim hót. Lộ Đinh càng nghĩ càng rối, đang sa lầy thì bị Ôn Vụ Tự kéo trở lại thực tại.
"Đinh Đinh." Ôn Vụ Tự hỏi: "Cậu với bác sĩ Đường là anh em à? Anh nghe cậu gọi anh ấy là 'anh'."
Lộ Đinh ngơ ngác lắc đầu, nói không phải.
Kính râm của Ôn Vụ Tự trượt nhẹ xuống sống mũi: "Thế là bạn?"
Lộ Đinh nhỏ giọng "ừ" một tiếng, âm thanh nhỏ đến mức bị tiếng ve át đi.
Ôn Vụ Tự vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Dù là quan hệ gì đi nữa, khi bản thân đang yếu đuối, thì đáng lẽ nên nhận được sự hỗ trợ tích cực từ đối phương, chứ không phải cứ chìm sâu vào đó, mong mỏi người ta quay đầu nhìn mình một cái."
Câu này quá sâu sắc, Lộ Đinh nghe không hiểu.
"Gì cơ?"
Dưới tán cây râm mát, ánh sáng chiếu qua kẽ lá thành những vệt loang lổ lấp lánh. Ôn Vụ Tự nghiêng đầu về phía Lộ Đinh, nhưng ánh nhìn lại lệch về nơi khác: "Đinh Đinh, anh thấy hai người khá hợp nhau đấy."
"Hợp nhau?"
"Rất hòa hợp, mà điều này thì hiếm lắm." Ôn Vụ Tự mỉm cười, thu lại dáng vẻ lười biếng bất cần: "Anh luôn nghĩ rằng giữa người với người, dù là mối quan hệ thuần khiết nhất, nếu không vượt qua nổi hố sâu cách biệt, thì sẽ 'nói một câu cũng không hợp', huống chi là gắn bó lâu dài."
Lộ Đinh rụt rè liếc nhìn Ôn Vụ Tự một cái. Tuy không thể giao tiếp bằng ánh mắt, nhưng cậu lại thấy lòng nhẹ đi phần nào, cậu thấp giọng hỏi: "Nhưng nếu... nếu đó không phải là mối quan hệ thuần khiết thì sao?"
"Thì còn tùy cậu để chuyện đó chiếm bao nhiêu cân nặng trong lòng." Ôn Vụ Tự từ tốn nói: "Trước đây anh cũng từng mâu thuẫn như vậy, cảm thấy mình thật tệ, thân thể không bình thường, suy nghĩ cũng không bình thường, thích mặt trăng, nhưng lại không với tới được. Mặt trăng quá xa xôi, quá trong sáng. Nhưng sau này, mặt trăng ở ngay trước mặt rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn đào một cái hố để trốn tiếp dưới đất à?"
Lộ Đinh nghe đến cay cay sống mũi, cả mắt và mũi đều chua xót.
"Bất kể là quan hệ gì, nếu trong lòng đã sinh ra khoảng cách mà lại không nói ra, thì đến ngã rẽ cuối cùng, mọi lựa chọn đều sẽ dần trở nên tệ hại hơn. Nếu đối phương thật lòng đối xử tốt với cậu, thì đừng do dự nữa." Ôn Vụ Tự ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Tự tin là do chính mình tạo ra. Nếu cậu không chịu nổi thì hãy quay đầu lại mà nhìn, rốt cuộc cậu muốn trao trái tim mình cho ai?"
Trái tim của Lộ Đinh đã trao đi rồi, chỉ là cậu không dám thừa nhận.
Ôn Vụ Tự nhận ra sự lúng túng của Lộ Đinh. Anh đã múc cho cậu bát canh gà nóng hổi, đạo lý cũng giảng rõ rồi, còn hiểu đến mức nào thì là chuyện của Lộ Đinh.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Rất lâu sau đó, ánh nắng dần chuyển từ bên hông sang đỉnh đầu, trời đã trưa, Lộ Đinh mới "ừ" một tiếng, nói: "Em hiểu rồi."
Ôn Vụ Tự cuối cùng cũng thở phào một cái. Rồi cái tật chảnh choẹ của anh lại tái phát, bị côn trùng làm phiền đến phát điên, anh thổi còi lần nữa, bụi cỏ gần đó bắt đầu xao động.
Giọng của Ôn Vụ Tự không mang nặng giọng miền Nam, thật ra nghe khá giống Lộ Đinh. Anh chu môi huýt vài tiếng: "Vượng Tài, lại đây."
Một chú chó Labrador chui ra, ngậm dây dắt đưa cho Ôn Vụ Tự.
Ôn Vụ Tự với tay tìm nhưng không thấy Lộ Đinh: "Người đâu rồi?"
Lộ Đinh vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, bị gọi bất ngờ thì giật mình: "Hả?"
Ôn Vụ Tự ngoắc tay: "Ngoan nào, về thôi, lại đây đỡ anh."
Lộ Đinh đứng cách đó hai bước, nhìn bàn tay Ôn Vụ Tự đang đưa ra, lần đầu tiên xác nhận chắc chắn ông chủ Ôn thật sự là người mù.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Buổi sáng Đường Lâm Thâm bận túi bụi, cuối cùng cũng khám cho các cụ già trong thôn xong, buổi chiều có thể rảnh đôi chút. Anh nhìn đồng hồ, đã gần một giờ, đến cơm trưa cũng chưa kịp ăn.
Y tá ở trạm y tế xã họ Dương, mọi người gọi cô là Tiểu Dương. Cô đưa cơm hộp cho Đường Lâm Thâm, rủ ăn cùng. Nhưng anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng không có tâm trạng ăn uống, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Lộ Đinh. Đúng lúc đó, Phù Diệu đi tới.
"A Diệu, tôi về một chút."
Phù Diệu gật đầu: "Được, tôi đi nữa. Tôi cũng định về."
Đường Lâm Thâm không nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý, bước đi vội vã.
Tiểu Dương đuổi theo phía sau, vẫn muốn đưa cơm cho Đường Lâm Thâm, nhưng bị Phù Diệu chặn lại: "Tiểu Dương, cô ăn trước đi. Bác sĩ Đường còn đang lo cho người ta kìa, cậu ấy không có khẩu vị đâu."
Câu nói thẳng thắn khiến cô gái kia đứng hình luôn.
Thật ra, Phù Diệu tìm Đường Lâm Thâm cũng có việc. Trên đường đi, anh ấy vừa trò chuyện dạo đầu vừa khéo léo đề cập đến chuyện muốn nhờ vả.
"Bác sĩ Đường cứ yên tâm, Vụ Tự đã gọi điện cho tôi, hai người họ về nhà nghỉ rồi."
"Phiền ông chủ Ôn quá." Đường Lâm Thâm nói.
Phù Diệu đón lấy câu cảm ơn: "Không phiền chút nào cả."
Đường Lâm Thâm cảm thấy mỗi khi Phù Diệu nhắc đến Ôn Vụ Tự đều có vẻ hơi gượng gạo. Anh bỗng nhớ tới lời Ôn Vụ Tự nói đêm đó, bèn hỏi: "Đúng rồi A Diệu, ông chủ Ôn thật sự không nhìn thấy à?"
Phù Diệu không gật cũng chẳng lắc, ý tứ mơ hồ không rõ ràng.
Đường Lâm Thâm lại hỏi: "Từ khi sinh ra à?"
"Không, là tai nạn." Vẻ mặt Phù Diệu không thay đổi, giọng điệu cũng bình thản như nước, dường như rất bình tĩnh: "Hai năm trước em ấy gặp tai nạn xe, bị thương ở đầu, ảnh hưởng đến thị lực, hai chân cũng gãy, dưỡng thương không tốt nên cứ kêu đau mãi."
Đường Lâm Thâm như nhớ ra điều gì đó: "Là cậu ấy."
Phù Diệu ngẩn ra: "Gì cơ?"
Đường Lâm Thâm tóm tắt ngắn gọn quá khứ từng là bác sĩ điều trị chính của Ôn Vụ Tự. Cảm xúc của Phù Diệu thay đổi một cách tinh tế, mang theo sự chân thành đầy biết ơn.
"Bác sĩ Đường, tôi muốn nhờ cậu xem giúp chân em ấy." Phù Diệu nói: "Em ấy không chịu đến bệnh viện kiểm tra, tôi không yên tâm lắm."
Là việc nhỏ thôi mà, Đường Lâm Thâm gật đầu đồng ý.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Trong sân Thủy Vân Loan, Ôn Vụ Tự đang ngồi dưới mái trúc vuốt ve chú chó, Đường Lâm Thâm bước qua anh nhìn quanh sân, nhưng không thấy Lộ Đinh, trái tim vừa buông xuống lại treo ngược lên. Đường Lâm Thâm khựng bước, định lên lầu tìm.
"Không về phòng đâu." Ôn Vụ Tự không ngẩng đầu lên mà nói: "Đi về phía sau vườn rồi. Bác sĩ Đường, cậu ấy có hơi không vui."
Đường Lâm Thâm trầm ngâm nghĩ đến ý của câu "hơi không vui" kia, anh im lặng một lát, khẽ gật đầu ra hiệu cảm ơn, nhưng Ôn Vụ Tự không thấy nên cũng không đáp lại.
Phía sau vườn có một dòng suối nhỏ, chính là dòng suối mà Lộ Đinh thấy sáng nay, cậu thích lắm, còn muốn xuống nghịch nước. Nhưng Đường Lâm Thâm không yên tâm với mấy nơi không có biện pháp bảo vệ như thế, sợ cậu xuống nước nên trong lòng càng thêm lo lắng.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Trời hè nắng gắt, dù đêm qua mưa cả đêm nhưng phơi nắng chút là khô. Lộ Đinh đang ngồi xổm, bên chân là một bụi hoa nhỏ, cậu đang tỉ mỉ chăm chút cánh hoa, tưới nước cho nó. Không có bất kỳ đồ chống nắng nào, má cậu đã đỏ ửng vì bị nắng chiếu. May mà cậu cách mép suối một khoảng an toàn, Đường Lâm Thâm cuối cùng cũng yên tâm.
Bước chân anh rất nhẹ nên Lộ Đinh không chú ý cho lắm. Anh cao lớn, đứng ở vị trí vừa vặn che khuất ánh nắng, tạo nên một khoảng bóng mát dịu dàng, như ôm trọn Lộ Đinh trong vòng bảo hộ của mình.
Lộ Đinh thấy bóng người dưới đất, cậu chớp chớp mắt rồi nhận ra dáng hình quen thuộc, cậu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lấp lánh như có những ngôi sao nhỏ bên trong.
"Anh."
"Ừ." Đường Lâm Thâm cũng ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má cậu, hơi ấm của nắng vẫn còn hằn trên da: "Ăn cơm chưa?"
Lộ Đinh lắc đầu: "Chưa."
"Sao vậy?"
Đường Lâm Thâm quá dịu dàng, nên toàn bộ sự tủi thân sáng nay như bị kéo trở lại: "Không đói... muốn đợi anh cùng, cùng ăn."
"Được." Đường Lâm Thâm là người trong cuộc, tuy luôn cho rằng mình lý trí, nhưng đôi khi cũng không tránh được chuyện quan tâm quá hóa rối. Anh không muốn đoán mò, liền hỏi thẳng: "Nai nhỏ, không vui à?"
Lộ Đinh ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Có... một chút."
"Vì sao?"
Lộ Đinh không nói nên lời. Lời Ôn Vụ Tự vừa khuyên khiến cậu ngổn ngang tâm sự, những nỗi buồn đó Lộ Đinh đều hiểu, nhưng khi đối mặt với Đường Lâm Thâm, cậu lại không nói nổi một chữ.
Cậu có chút sợ, sợ Đường Lâm Thâm không hiểu, sợ mặt trăng lại bay trở về bầu trời đêm... Người tốt như vậy, liệu có thể thuộc về cậu sao?
Thà cứ mập mờ như thế này, duy trì mối quan hệ không tên này cũng tốt.
"Anh." Lộ Đinh cố tình lảng đi, cúi đầu tiếp tục nghịch hoa, hỏi: "Anh biết hoa này là hoa gì không?"
Đường Lâm Thâm lắc đầu: "Không."
"Thiên trúc quỳ*."
*Hoa Thiên Trúc Quỳ là một loài hoa đẹp và thơm, có tên khoa học là . Hoa này có nguồn gốc từ Nam Phi và Úc, và thường được gọi là hoa Phong lữ hoặc hoa Mỏ sếu.
"Nó có ý nghĩa gì vậy?"
Lộ Đinh cười gượng, cay đắng nói: "Em... em không biết."
Trong lòng Đường Lâm Thâm trùng xuống, anh không cho rằng Lộ Đinh bị chuyện ban sáng dọa sợ, chỉ e cậu còn nhiều điều giấu trong lòng, phải nói chuyện rõ ràng mới được.
Anh đưa hai tay nâng khuôn mặt Lộ Đinh lên, giọng điệu nghiêm túc hơn một chút: "Nai nhỏ, em có chuyện trong lòng."
Lộ Đinh không phủ nhận. Cậu nhìn thẳng vào mắt Đường Lâm Thâm, nhưng chỉ trụ được chưa đầy nửa phút là tim đã đập loạn nhịp, cậu vội dời ánh mắt đi, nhịp tim bối rối vẫn chưa dừng lại.
Lộ Đinh theo phản xạ thè lưỡi liếm môi làm ướt đôi môi khô, cậu biết Đường Lâm Thâm đang không vui... mà cậu lại muốn anh vui.
Lộ Đinh thuận theo lực bàn tay Đường Lâm Thâm, nhẹ nhàng nghiêng người tiến sát lại gần, môi chạm môi, vừa ngây ngô lại vừa thẳng thắn nói: "Anh... hôn hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com