Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Chương 6: Hoa tulip

Trước khi trời tối lại mưa một trận, giờ thì mưa đã ngớt, gió cũng nổi lên, nhiệt độ giảm xuống, không khí theo đó cũng khô hơn. Đường Lâm Thâm đẩy cửa bước vào, mang theo một luồng gió lạnh vào trong.

Cánh cửa kính chết tiệt ấy lại bị kẹt lần nữa.

Lộ Nhã Phân ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Xin lỗi cậu, chúng tôi sắp đóng cửa rồi. Cậu muốn mua hoa sao?"

Đường Lâm Thâm liếc một vòng mà không thấy Lộ Đinh đâu, sắc mặt anh hơi thay đổi, trông có vẻ thất vọng, rồi lại khôi phục lại dáng vẻ điềm nhiên như thường ngày: "Không phải, tôi đến để trả ô."

Thật ra anh vốn không định tới. Chiều nay làm liền hai ca phẫu thuật mệt lử người, lại còn chưa ăn tối. Y tá cùng khoa nói sẽ đặt cơm giúp anh, là từ quán ăn trên đường Nam Môn. Đường Lâm Thâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe đến hai chữ "Nam Môn" thì như nhớ ra điều gì, anh không kìm được mà bật dậy.

Anh không cho đồng nghiệp đặt cơm nữa, nói sẽ ra ngoài ăn chút gì đó.

Dĩ nhiên, chuyện ăn chỉ là cái cớ nói với người khác, còn chuyện trả ô mới là cái cớ anh tự tìm cho mình.

Lộ Nhã Phân không quen biết Đường Lâm Thâm nên hơi ngơ ngác. Ánh mắt bà lướt xuống dưới, thấy cái ô màu hồng trong tay anh, cảm thấy quen mắt, hình như là của Lộ Đinh. Não bộ của bà lập tức như có luồng điện giật qua.

"Cậu Đường?"

Đường Lâm Thâm mỉm cười chào lại: "Chào chị." Rồi nói một tràng rất đàng hoàng, ý là cảm ơn vì cái ô của Lộ Đinh, nhờ thế anh không bị ướt như chuột lột.

"Ôi trời, không dám nhận." Lộ Nhã Phân có chút xúc động, nhưng cũng rất thật lòng nói: "Hai đứa nó còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, suýt nữa bị người ta bắt nạt, may mà có cậu giúp."

Hai người khách sáo vài câu, nhưng là lần đầu gặp mặt, ai cũng không biết nên xưng hô thế nào, thành ra sau vài câu chào hỏi, bầu không khí dần trở nên lúng túng.

Lộ Nhã Phân không chú trọng cách ăn mặc, phong cách cũng giản dị, trên khuôn mặt có thể thấy dấu vết của thời gian. Bà thật ra vẫn chưa lớn tuổi, chưa đến bốn mươi lăm. Chỉ là hồi trẻ quá si tình, tin vào lời đường mật của đàn ông, sớm kết hôn sinh con, cuối cùng cuộc sống rối tinh rối mù đã cuốn sạch mọi mộng tưởng của bà.

Đường Lâm Thâm thì lại nhìn ra điều đó. Anh rất tinh ý, cảm thấy gọi "cô" thì không hợp, gọi "dì" thì quá già, thế nên quyết định gọi là "chị".

Ánh mắt Đường Lâm Thâm lướt một vòng quanh tiệm hoa, cuối cùng dừng lại ở gian phòng kia. Cánh cửa khép hờ, có bóng người thấp thoáng bên trong, chắc là Lộ Đinh đang ở đó.

Đường Lâm Thâm cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên si mê đến mức này, nhưng rõ ràng là như vậy rồi, anh cần tìm lý do để tiếp tục nói chuyện.

Một tiếng "chị" vừa đến bên môi còn chưa kịp thốt ra là Lộ Nhã Phân đã hành động trước, có lẽ cũng thấy ngại khi để anh đứng đó mãi.

Lộ Nhã Phân đón lấy cái ô, hồ hởi nói: "Cậu Đường, vào trong ngồi một chút đã."

"Thôi không cần đâu." Đường Lâm Thâm bước vài bước vào, anh không đi sâu vào, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía sau, giọng nói cũng hơi cao lên một chút: "Tôi còn phải quay về làm việc nữa."

"Ơ?" Lộ Nhã Phân vô thức hỏi: "Cậu làm ở đâu vậy?"

Đường Lâm Thâm giơ tay chỉ ra ngoài, chỉ về phía bệnh viện: "Ở đó."

Lộ Nhã Phân nhìn theo hướng anh chỉ, nhưng không tiện hỏi thêm, trong đầu nhớ đến cái ghim cài áo Lộ Đinh làm.

"Được rồi, vậy lần sau cậu nhớ ghé chơi nhé."

Vậy là xong á?!

Đường Lâm Thâm bị câu nói lạnh lùng sau cái mời vào kia làm toát cả mồ hôi, không đoán ra được ý của Lộ Nhã Phân. Gió lạnh thổi vù vù sau lưng, khiến đầu óc anh quay cuồng. Đường Lâm Thâm quay người bước vài bước, định khép cửa thì bị Lộ Nhã Phân gọi giật lại.

"Cậu Đường, cậu khoan đi đã!"

Đường Lâm Thâm ngoảnh đầu lại, tay anh còn nắm tay nắm cửa vẫn chưa khép lại: "Tôi chưa định đi mà."

"......" Lộ Nhã Phân im lặng một chút, sợ lỡ mất cơ hội nên nói thẳng: "Đinh Đinh có món quà muốn tặng cậu."

Vừa nghe vậy, tim Đường Lâm Thâm lập tức đập thình thịch, dopamine tiết ra rối loạn.

Nhưng anh vẫn phải ra vẻ giữ thể diện.

"Chỉ là món đồ nhỏ do thằng bé tự làm thôi." Lộ Nhã Phân cố tình nhấn mạnh: "Thằng bé chờ cậu cả ngày đấy, nói là muốn cảm ơn cậu. Nhưng không chờ được."

Mồ hôi Đường Lâm Thâm vừa rút vào lại chảy ra lần nữa. Anh định giải thích vài câu, nhưng lại sợ nói nhiều quá thành ra ngụy biện, đành chỉ nở nụ cười nói: "Hôm nay công việc hơi bận."

Người đâu rồi? Đường Lâm Thâm rất muốn hỏi. Anh nghĩ, nếu đã tặng quà thì nên để người tặng tự tay đưa chứ. Nhưng Lộ Nhã Phân không định gọi Lộ Đinh ra, chỉ đi đến quầy thu ngân, lấy món đồ ấy ra.

"Đinh Đinh..." Lộ Nhã Phân muốn nói nhưng lại thôi: "Tình trạng của thằng bé hơi đặc biệt, cậu đừng quá để ý. cái ghim này là thằng bé tự tay làm đó."

Đường Lâm Thâm nhận lấy ghim cài, thấy cánh hoa mộc tê có vệt đỏ nhưng cũng không hỏi là gì. Hương thơm phảng phất khiến anh không nỡ rời tay.

Anh định nói lời cảm ơn, nhưng bây giờ chưa đúng lúc. Lộ Đinh không có ở đây, lời cảm ơn này phải đích thân nói với cậu mới được.

Anh vẫn muốn gặp Lộ Đinh.

Mọi chuyện đến nước này có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ kỹ lại, Đường Lâm Thâm chẳng gặp mặt Lộ Đinh mấy lần, vậy mà mối liên kết giữa họ lại sâu đậm đến lạ, toàn là nhờ người khác đứng giữa kết nối.

Lộ Đinh có giờ giấc sinh hoạt rất đúng, giờ này chắc đã về nhà nghỉ ngơi. Lộ Nhã Phân cũng đang định đóng cửa về, nhưng Đường Lâm Thâm vẫn chưa có ý muốn đi.

Gió bên ngoài càng lúc càng mạnh, cửa kính sắp không giữ nổi, nó kêu loảng xoảng từng hồi. Đường Lâm Thâm đang giơ tay giữ cửa, bỗng nhớ ra trong túi mình còn một đồng xu.

"Ở đây còn hoa không?" Đường Lâm Thâm nói: "Tôi muốn mua một bông."

Lộ Nhã Phân mơ hồ hỏi lại: "Hả?"

Đúng lúc đó, một trận gió mạnh ào ào xộc thẳng vào cửa, ùa thẳng về phía sau. Cánh cửa sau đùng một tiếng bị đóng sập lại, kèm theo đó là tiếng đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng.

Lộ Đinh hoảng hốt kêu lên một tiếng:

"A!"

"Đinh Đinh!"

Lộ Nhã Phân định chạy vào xem thì Lộ Đinh đã tự mình đi ra.

Cậu dùng hai tay bịt tai, sắc mặt hơi ửng đỏ, chắc không bị dọa cho quá sợ. Tay trái còn cầm một bông hoa, cậu không mặc áo khoác, chỉ có cái áo thun ngắn tay mỏng dính trên người, trông dáng vẻ vô cùng gầy gò yếu ớt. Thể chất cậu vốn không chịu được lạnh.

Lộ Nhã Phân mở miệng trước: "Con bị dọa rồi à?" Rồi thấy không ổn, bà lại hỏi: "Áo của con đâu?"

Lộ Đinh vẫn chưa phát hiện ra Đường Lâm Thâm, chỉ run rẩy xoa xoa hai tay, hỏi: "Mẹ ơi, lạnh quá, mẹ không đóng cửa ạ?"

Lộ Nhã Phân nghẹn lời, nét mặt có chút phức tạp.

Lộ Đinh ngẩng đầu nhìn ra cửa, cuối cùng cũng thấy được Đường Lâm Thâm.

Lần này hai người nhìn nhau hơi lâu, Lộ Đinh phản ứng hơi chậm, dễ bị giật mình, lại rất dễ đỏ tai.

Đường Lâm Thâm thấy cậu lại dời mắt đi chỗ khác, biết là cậu đã nhận ra mình, thế là anh lập tức mỉm cười chào: "Chào em."

Tai Lộ Đinh càng đỏ hơn, đỏ lan đến tận cổ.

Ánh mắt Lộ Nhã Phân nhìn qua nhìn lại giữa hai người, bỗng thấy đây là cơ hội hiếm có, bà muốn giúp Lộ Đinh rèn luyện kỹ năng giao tiếp độc lập, thế là bèn viện cớ rút lui.

"Đinh Đinh, trong phòng làm sao vậy? Có cái gì vỡ rồi à?"

Lộ Đinh lại bắt đầu vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay, cậu có chút lo lắng nhưng vẫn ổn: "Con làm vỡ bình hoa rồi."

"Không sao đâu, để mẹ dọn."

Nói xong bà chạy vào trong, Lộ Đinh gọi với theo: "Mẹ ơi!" nhưng bà làm như không nghe thấy.

Đường Lâm Thâm vẫn luôn dõi theo Lộ Đinh, thái độ anh bình thản, nụ cười nơi khóe môi dịu dàng, nhưng thật ra anh đang âm thầm dùng sức kéo cánh cửa chết tiệt kia lại.

Rầm! Một tiếng rầm nặng nề vang lên.

Lộ Đinh giật bắn vai ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy gương mặt ấm áp như gió xuân của Đường Lâm Thâm.

"Còn lạnh không?" Đường Lâm Thâm hỏi.

Lộ Đinh bối rối lắc đầu, động tác nhỏ nhẹ: "Không... lạnh nữa."

Đường Lâm Thâm lại nói: "Mấy hôm nay trời trở lạnh rồi, em nhớ mặc thêm áo."

Lộ Đinh bắt đầu thở gấp, tay vẫn giữ chặt bông hoa, ngón tay lại bất giác vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay, ánh mắt thì cẩn thận liếc nhìn cái điều hòa trên tường.

Điều hòa vẫn đang bật.

Đường Lâm Thâm đã sớm chú ý đến hành vi nhỏ đó, hành động của cậu không giống người bình thường, hơi giống biểu hiện của chứng rối loạn hành vi tập trung.

"Điều hòa bật cũng phải mặc ấm. Ngoài trời lạnh lắm."

"Dạ..." Lộ Đinh khẽ liếm môi, cả tai cũng đỏ bừng, cậu rất căng thẳng, muốn nhìn anh mà lại không dám, cậu nhỏ giọng nói: "Dạ."

Đường Lâm Thâm ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Ghim cài áo đẹp lắm, cảm ơn em."

"Không, không có gì..."

Ngón tay Lộ Đinh đỏ ửng, rõ ràng là vậy, Đường Lâm Thâm nhìn thấy lập tức hỏi: "Tay bị thương à?"

Giọng Lộ Đinh càng nhỏ hơn: "Vẫn... vẫn ổn."

"Ừ, nhớ cẩn thận nhé." Đường Lâm Thâm thấy ngón trỏ cậu càng xoay càng nhanh, sợ cậu ngất mất, anh nhanh chóng chuyển chủ đề: "Tôi đến mua hoa, có gợi ý nào không?"

Ngón tay Lộ Đinh khựng lại, cậu nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn mua... bao nhiêu?"

"Một bông thôi." Đường Lâm Thâm mỉm cười: "Không làm mất thời gian đâu."

Một bông thì khó chọn lắm. Lộ Đinh nhìn quanh một vòng, giờ trong tiệm phần lớn là hoa tàn, hơi héo, không tiện đem tặng, hoa tươi thì mai mới về.

"Hết rồi..." Cậu đáp.

Đường Lâm Thâm cũng không để ý, anh chỉ tay vào bông hoa trong tay Lộ Đinh: "Hoa đó đẹp đấy, là loại gì vậy?"

Lộ Đinh cúi đầu, cánh hoa khẽ chạm vào sống mũi cậu: "Tulip."

Tulip màu đỏ.

"Tôi có thể mua không?" Đường Lâm Thâm lấy đồng xu trong túi ra đặt trong lòng bàn tay, sau đó đưa đến trước mắt Lộ Đinh: "Tôi có mang tiền."

Mắt Lộ Đinh sáng bừng lên, niềm vui như không thể che giấu, khắp người đều toát lên sự chân thành.

"Được." Lộ Đinh đưa hoa tulip cho Đường Lâm Thâm, rồi lại nhớ đến lời chào mà mẹ hay dùng mỗi khi tiễn khách, cậu bắt chước nói: "Chúc anh sống vui vẻ."

Đường Lâm Thâm nhận lấy hoa, anh không kìm được mà bật cười, nụ cười cũng chân thành không kém: "Ừ, em cũng sống vui vẻ nhé."

Lộ Đinh lại ngượng, cậu len lén ngẩng đầu nhìn anh, nhưng Đường Lâm Thâm vẫn đang nhìn chằm chằm cậu, khiến cậu lại hoảng hốt quay đi.

Giống hệt một con thú nhỏ.

Đường Lâm Thâm nói: "Nai nhỏ."

Anh nói rất nhỏ, Lộ Đinh không nghe rõ: "Hả, anh nói gì ạ?"

"Không có gì." Đường Lâm Thâm dịu dàng nhắc: "Tính tiền đi. Tôi là vị khách cuối cùng hôm nay rồi, xong việc là có thể về nhà nghỉ."

"Dạ..."

Lộ Đinh chậm rãi đưa tay lên, cẩn thận lấy đồng xu trong lòng bàn tay Đường Lâm Thâm. Vì căng thẳng nên cầm không chắc, đầu ngón tay vô tình gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh.

Cả hai đều toát mồ hôi.

Thời gian xã giao của Lộ Đinh đã đến giới hạn, cậu bắt đầu lúng túng, hơi thở dần không đều, cậu quay người bỏ chạy, miệng gọi: "Mẹ ơi!"

Lộ Nhã Phân bước ra trấn an cậu, đồng thời nhìn Đường Lâm Thâm, ra hiệu xin lỗi.

Đường Lâm Thâm gật đầu rồi rời đi.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Thật ra hôm nay là một bước tiến rất tốt với cả hai. Chỉ là đoạn cuối xảy ra chuyện gì, chính anh cũng không nhớ rõ, linh hồn như còn lẽo đẽo theo sau chưa kịp về lại thân xác.

Hơi ấm và cảm giác ngưa ngứa trong lòng bàn tay vẫn còn đó, gió thu xào xạc tạm thời chẳng thể thổi tan, Đường Lâm Thâm chắp tay vuốt nhẹ, đưa hoa lên mũi ngửi ngửi.

Anh không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, vẫn đứng ở chỗ cũ bên đường.

Đường Lâm Thâm thấy Lộ Đinh đang ngồi xổm trong góc cửa tiệm, dịch đống hoa hồng sang một bên, bỏ đồng xu vào hũ tiết kiệm của mình, đôi mắt hiện rõ sự mãn nguyện.

Thật tốt quá. Đường Lâm Thâm nghĩ.

"Thật tốt quá." Lộ Đinh nhìn cái hũ thủy tinh thì thầm một câu, mặt mày rạng rỡ.

Lộ Nhã Phân cũng ngồi xổm cạnh cậu, bà hỏi: "Đinh Đinh, sau này khi hũ đầy tiền rồi, con định mua gì?"

"Con chưa biết." Lộ Đinh nói: "Con sẽ để dành tiếp một hũ nữa."

"Ồ, phát tài rồi."

Lộ Nhã Phân nhìn dáng vẻ bây giờ của Lộ Đinh, bỗng thấy cậu như một đứa trẻ hoàn toàn bình thường, chưa từng mắc bệnh gì. Bà nhỏ giọng hỏi: "Đinh Đinh, hôm nay vui không?"

Lộ Đinh gật đầu: "Vui ạ."

Lộ Nhã Phân xoa nhẹ sau đầu cậu, bà khen ngợi: "Ừ, dỗ quá giỏi rồi."

Lời tác giả:

Đinh Đinh: Để dành đủ rồi sẽ cưới vợ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com