Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

38.


Mãi đến khi ngồi xe với Phác Xán Liệt đến khách sạn, Biên Bá Hiền mới biết mình lọt bẫy người ta, gì mà ra biển ca hát, lúc lên xe thấy Ngô Thế Huân không đi chung, Biên Bá Hiền mới bừng tỉnh, thật sự muốn vứt con ma men tựa vai mình xuống giữa đường.

Bây giờ Phác Xán Liệt chóng mặt đến mức không mở mắt nổi, mới nãy uống vài ly rượu trắng với Ngô Thế Huân, bây giờ cồn bắt đầu dâng, ngoại trừ ôm chặt Biên Bá Hiền chẳng thể làm gì hơn.

Đỡ được Xán Liệt lên phòng khách sạn là cả người Biên Bá Hiền rã rời, định bụng quăng anh lên giường tự sinh tự diệt, nào ngờ giây phút đẩy anh lại bị người ta ôm eo kéo ngã chung luôn.

Tuy ngã xuống chăn, Biên Bá Hiền vẫn đau điếng, chưa kịp giãy giụa gì, hai tay lập tức bị tóm lên trên, tức thì trán cậu nhận một nụ hôn mạnh mẽ, đến má, cằm, môi, chẳng mấy chốc mặt Biên Bá Hiền dính đầy nước miếng.

"Bé Dango, anh thật sự rất thích, rất thích em." Phác Xán Liệt dừng bên gáy Biên Bá Hiền, kề môi sát cậu, nhỏ giọng nỉ non bên làn da nhạy cảm.

Biên Bá Hiền ừ một tiếng, ra hiệu Phác Xán Liệt thả tay mình, cậu siết vai Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, nghiêng đầu hôn khóe miệng anh, "Chỉ có say anh mới ngoan vậy được."

Phác Xán Liệt dụi cổ Biên Bá Hiền như làm nũng, cười, "Anh đâu ngoan, em khi say hóa thành bé Dango ủ rượu đáng yêu, anh muốn tư thế gì cũng đỏ mặt nghe lời."

Biên Bá Hiền cười như mếu, cố ý vỗ lưng anh mạnh hơn, "Say rồi thì nghiêm túc chút đi."

Phác Xán Liệt nằm trong lòng cậu chỉ cười không đáp, bàn tay bên hông cậu vén áo cậu lên luồn vào.

Tuy vòng eo này anh đã vuốt ve không biết bao lần, nhưng với đường nét bắp thịt căng mịn và mềm mại thế này, có sờ bao nhiêu cũng không đã tay, đến khi mò mẫm tới đằng sau rồi, vậy mà anh ngủ thiếp đi, làm Biên Bá Hiền nằm dưới người anh dở khóc dở cười.

Thử kêu hai tiếng Xán Liệt, biết anh ngủ thật rồi, Biên Bá Hiền đẩy anh qua một bên, đứng dậy nhìn Phác Xán Liệt há miệng ngáy khò khò, cậu lại dở hơi đứng đó nhìn anh cười lát lâu.

Nghĩ lại tháng trước cái tên ngốc nghếch đang ngáy này có nói khi tập huấn kết thúc sẽ lập tức ăn sạch bé Dango, giờ lại say quắc cần câu, chưa kịp làm gì đã ngủ như chết, sáng mai tỉnh dậy không xấu hổ mới là lạ.

Nhìn cả người Phác Xán Liệt tỏa mùi rượu, Biên Bá Hiền hết cách đành phải cởi đồ giùm anh, kéo anh lê lết tới phòng tắm rồi nghĩ nên rửa ráy một phen hay chỉ rửa mặt thôi, Biên Bá Hiền chọn vế sau, dù sao Phác Xán Liệt khi tỉnh cậu đã đỡ không nổi, huống gì là tên ma men Phác.

Hôm sau Phác Xán Liệt vươn mình tỉnh dậy, Biên Bá Hiền còn ngủ, ký ức tối qua vụn vặt hiện lên, anh không nhớ rõ, nhưng dường như anh có đè cậu dưới mình...

Phác Xán Liệt nhíu mày, lặng lẽ nhấc chăn xem Biên Bá Hiền, thấy người cậu chẳng có "dấu vết gây án", anh lại chòm người nhìn thùng rác dưới giường, không hề có giấy hay bao, anh chợt rơi vào trầm tư.

Gió lạnh đột ngột luồn vào chăn khiến Biên Bá Hiền lờ mờ mở mắt, cậu chống tay ngồi dậy, nghiêng người tựa vai Phác Xán Liệt hỏi anh mấy giờ rồi.

Phác Xán Liệt không đáp cậu, hỏi, "Tối qua có phải anh.... ăn em mà không đeo bao?"

Biên Bá Hiền nghe thế nhíu mày theo bản năng, phản ứng lại mới phì cười, "Ha ha, anh nghĩ nhiều quá, tối qua chẳng làm gì cả, vừa vào phòng anh đã lăn ra ngủ, còn thoải mái ngáy cả buổi."

"Thoải mái khỉ mốc!" Tức thì Phác Xán Liệt đỏ mặt, muốn độn thổ quách cho xong.

Để cứu vãn mặt mũi, Phác Xán Liệt không nói hai lời đè Biên Bá Hiền xuống giường, hai tay mò xuống quần cậu định cởi quần nhỏ cậu đi.

"Này này! Mới sáng sớm đó anh biết không!" Biên Bá Hiền cuống cuồng đỏ bừng mặt, chìa tay cản anh đang định kéo quần nhỏ mình.

"Mới sáng sớm hay mới buổi tối giống nhau cả thôi, dù gì cũng là mới, còn phải bù đắp tối qua cho em nữa chứ." Phác Xán Liệt bắt thóp Biên Bá Hiền, trong lúc cậu lưỡng lự nhanh chóng kéo tuồn tuột quần nhỏ cậu xuống.

"Anh... trên người anh còn mùi rượu." Biên Bá Hiền kẹp chặt chân, gắng gượng chống cự.

"Em muốn vào phòng tắm thì nói thẳng với anh." Phác Xán Liệt mặt dày vờ đồng ý, nhấc bổng cả người lẫn chăn lên, anh không thèm mang dép, một mạch bước vào phòng tắm.

Mấy phút sau, hơi nước nóng lan tỏa làm mờ lớp kính, tiếng thở gấp đan xen tiếng rên hòa lẫn trong tiếng nước róc rách.

Buổi chiều về trường, Phác Xán Liệt mua vài đồ ăn vặt cho cậu dự trữ trong phòng ngủ, đúng lúc sau Phác Xán Liệt có bạn nhỏ ầm ĩ đòi mẹ cho mình ngồi lên xe đẩy, người mẹ bảo bạn nhỏ đã lớn rồi, không thể ngồi được nữa, nghe vậy bạn nhỏ buồn bã cúi đầu, trông như sắp khóc.

Phác Xán Liệt nghĩ ngợi, nhìn Biên Bá Hiền bên cạnh đang nắm tay mình, anh cười thầm kéo một chiếc xe đẩy hàng, bảo cậu ngồi vào, Biên Bá Hiền đỏ mặt lắc đầu, cậu đã lớn tồng ngồng còn ngồi trong đó thì ra thể thống gì.

Chẳng qua thái độ Phác Xán Liệt rất kiên quyết, kiên quyết đến mức ngồi ăn vạ dưới đất dựa cột ôm người không buông, trừ khi Biên Bá Hiền ngoan ngoãn ngồi vào để anh đẩy, bằng không đồ ăn vặt cũng không mua.

Cuối cùng Biên Bá Hiền ra sức mặc kệ ánh mắt người qua đường, xấu hổ ngồi vào dưới sự giúp đỡ của Phác Xán Liệt. Tâm trạng Phác Xán Liệt cực tốt, anh mân mê vành tai ửng đỏ của Biên Bá Hiền, nhìn từ góc anh Biên Bá Hiền ngượng đến mức đỏ cổ, để lộ đôi chân căng cứng dưới quần đùi nhạt màu, sắc hồng nhạt kéo dài từ đầu gối đến dưới mắt cá chân cậu, đôi chân trắng cứ thế phơi bày trong xe đẩy chật chội.

Lúc băng ngang qua bạn nhỏ ban nãy, Phác Xán Liệt cố ý nghiêng đầu đẩy xe chậm lại, đúng như dự đoán, bạn nhỏ nhìn Biên Bá Hiền ngồi trong xe thì níu mẹ lại, nói anh trai kia còn bự hơn con sao có thể ngồi trong đó mà mình lại không thể.

Nghe lời bạn nhỏ nói, Biên Bá Hiền dở khóc dở cười, hùng hùng hổ hổ gõ đầu Phác Xán Liệt mấy cái trong lòng.

Đẩy xe dọc khu ăn vặt, hơn nửa tiếng sau Biên Bá Hiền ôm không xuể bánh kẹo nữa, cả hai mới đi tính tiền.

Thông thường vào xế chiều các quầy siêu thị không đông khách, tuy nhiên siêu thị này mở gần vài ngôi trường, thời gian tập huấn của mọi người lại giống nhau, nên học sinh đi mua giờ này cũng nhiều.

Khỏi nói hai nam sinh nhan sắc hơn người thu hút rất nhiều ánh mắt, lại thêm hình ảnh một nam sinh cao lớn đứng chờ thanh toán, một nam sinh bé hơn ngồi chơi điện thoại trong xe đẩy, hai người thỉnh thoảng mỉm cười thì thầm vài câu. Chẳng ai trong cả hai nhận ra xung quanh đã có nhiều camera quay lại cảnh này, về sau video được truyền bá rất rộng rãi trong diễn đàn trường.

Vốn dĩ Biên Bá Hiền định leo khỏi xe mới tính tiền, chẳng qua trên người cậu chất đầy thức ăn không tiện cựa quậy, đành đợi lát nữa thanh toán mới ra được. Phác Xán Liệt xếp đồ lên quầy rồi đẩy xe ra ngoài, bỏ lại một câu em tự leo ra đi rồi quay về quầy thanh toán, đến khi anh ra xách theo hai túi đồ Biên Bá Hiền còn chưa ra khỏi xe, còn rơm rớm nước mắt nhìn anh.

Đuôi mắt cụp xuống toát vẻ đáng thương, Phác Xán Liệt nhanh chóng chạy lại đặt đồ xuống, nhẹ nhàng cọ chóp mũi cậu an ủi mới bế cậu xuống xe.

"Anh cố ý." Biên Bá Hiền mím môi rầu rĩ, nhìn anh cười trên nỗi đau mình thì tức chết, ban nãy ngồi trong xe đứng không được leo không xong, mọi người đi ngang qua còn đứng lại nhìn cậu.

Phác Xán Liệt cúi đầu sờ má bé Dango đang tủi thân, nhịn cười dỗ dành cậu đừng giận nữa. Biên Bá Hiền lầu bầu ừm một tiếng, nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi ngoai.

"Em muốn uống trà sữa dâu không?" Phác Xán Liệt tung mồi nhử.

Mắt Biên Bá Hiền sáng rực, ngẩng đầu thăm dò một câu, "Có thể bỏ đá không?"

Phác Xán Liệt vờ nhíu mày, thấy nét mặt Biên Bá Hiền sắp chuyển sang thất vọng thì gật đầu nói có thể.

Bé Dango nào đó lập tức vui hẳn, mấy phút sau tay cầm ly trà sữa dâu mát lạnh, giận dỗi gì đó tan sạch sành sanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com