Chương 10 👑
Chương 10.
Đại hoàng tử bưng bữa trưa vào phòng, vừa lúc Tiểu nhân ngư tỉnh lại, dụi dụi mắt mở màng, "Em hình như nghe thấy giọng anh trai em."
"Ừ, y vừa tới."
"Em muốn đi chơi với anh í." Tiểu nhân ngư vừa nói vừa trườn xuống giường.
"Ăn cơm đã." Đại hoàng tử giữ chặt đuôi cá muốn bay nhảy cậu, lôi người ủ vào lòng, "Lát nữa ta gọi y tới."
Tiểu nhân ngư dòm đuôi cá của mình, sắc mặt mệt mỏi, bắt đầu tự kiểm điểm, "Em xin lỗi ông xã."
"Hả?" Đại hoàng tử đút cho cậu một miếng cơm, nói: "Tiểu hải sản tươi chưa tỉnh ngủ à, em có lỗi gì?"
Tiểu nhân ngư đếm ngón tay bắt đầu liệt kê: "Không nghe lời anh bơi xa bờ nè, không nghe lời anh bơi hơn nửa tiếng nè, lặn sâu hơn năm trăm mét nè..."
Đại hoàng tử nghe xong cũng hơi giận, nhéo lên gò má trắng nõn của cậu.
Tiểu nhân ngư tiếp tục kiên trì nhận lỗi, "Vì em không nghe lời mới hại anh phải đi tìm, hại anh bị Hải Trùng tập kích, hại anh bị thương."
Đại hoàng tử: "Đúng rồi, cho nên?"
Tiểu nhân ngư nhai cơm, nhồm nhoàm tức giận nói: "Cho nên lỗi tại cái biển hết!" Nói thật chứ, là biển cả dụ dỗ bé ngoan em đấy.
Đại hoàng tử: ???
Đại hoàng tử cầm bát cơm nhét vào tay cậu, "Tự ăn."
Tiểu nhân ngư: "Ò."
Cử động vài cái, Đại hoàng tử mới nhớ tới vế thương sau lưng mình, bèn hỏi: "Tiểu hải sản tươi, có phải vết thương sau lưng ta là em chữa không?"
Tiểu nhân ngư khuấy cháo trong bát, yếu ớt đáp, "Không..."
Chưa nói hết đã bị Đại hoàng tử xoa cằm nâng lên, "Không được nói dối, lúc đó rõ ràng vết thương của ta rất nặng."
Hết cách, Tiểu nhân ngư đành bé ngoan trả lời: "Em đút cho anh nửa viên châu thôi mà."
Nửa viên châu mà có tác dụng như vậy?
Chẳng lẽ là trân châu bình thường do nước mắt hóa thành, Đại hoàng tử vừa nói ra, Tiểu nhân ngư đã lập tức lắc đầu, nhưng sau đó hỏi thế nào cũng không chịu nói, không chỉ vậy, còn ôm bát quay người lại từ chối tiếp chuyện.
Đại hoàng tử tức giận cũng không nỡ mắng, ém góc chăn che lại đuôi cá xinh đẹp bị lộ ra, thực là đau lòng cho cậu muốn chết.
Tiểu nhân ngư không biến được về hình thái lúc trước, mấy ngày nay chỉ có thể ở trong phòng nhàm chán sủi bong bóng trong bể nước, mà Đại hoàng tử cũng bận sắp xếp công vụ bên này để sớm đưa Tiểu nhân ngư về thủy cung kiểm tra.
Đại hoàng tử xoa sống mũi nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên phát hiện trong phòng không còn âm thanh thổi bong bóng ùng ục ùng ục của Tiểu nhân ngư, vừa mở mắt ra đã bật cười.
Tiểu nhân ngư chẳng biết đã trườn ra khỏi bể nước từ lúc nào, giờ đang nằm ườn trên giường cầm cái gương ngắm vảy cá của mình.
Khuôn mặt nhỏ ra điều ủy khuất lắm.
"Cười cái gì!? Em đang dòm xem có sợi tóc bạc nào không thôi!" Tiểu nhân ngư quạo mấy câu rồi nhét gương xuống dưới gối, quay đầu lườm Đại hoàng tử, đôi mắt lại hồng hồng như vừa mới khóc, nom đáng thương vô cùng.
"Mới mấy tuổi mà đã có tóc bạc, Tiểu hải sản tươi em không có đâu." Đại hoàng tử nở nụ cười, bước đến xoa xoa tóc cậu, ngón tay thuận đường trượt xuống, dừng lại trên hoa văn hai bên gò má, đứng đắn khẳng định: "Không hề có, vẫn như trước kia, đẹp lắm."
Đại hoàng tử thay đổi cách dỗ cá, đúng là làm cho người ta không cưỡng lại được.
Tiểu nhân ngư vui vẻ lâng lâng, chống tay ngồi dậy hôn lên hầu kết Đại hoàng tử một cái, hầu kết mạnh mẽ chuyển động lên xuống, Đại hoàng tử cười khẽ, ôm eo cậu nhấc lên, hai người cùng trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Trí não đúng lúc vang lên âm thanh sát phong cảnh, Đại hoàng tử nhìn qua rồi nói: "Ta sang phòng bên họp, em tự chơi nhé."
Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn gật đầu, chờ Đại hoàng tử ra ngoài thì quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, tay phải nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của mình, đôi mắt đỏ rực nhìn xuyên qua cửa sổ về phía biển, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên thống khổ.
"Xảy ra chuyện gì? Sao lại không thể tiếp tục?" Đại hoàng tử nhíu chặt lông mày, sắc mặt rất tệ, hoàn toàn không tốt đẹp như khi trong phòng ban nãy.
Đảm thuộc hạ cũng hết cách, mấy ngày nay Đại hoàng tử tối tăm thông báo cơ thể Tiểu nhân ngư không khỏe, lúc nào cũng vội vội vàng vàng trở về, nhưng bây giờ xảy ra tình huống bất ngờ, không thể không báo Đại hoàng tử đến.
Nếu như có thể, bọn họ cũng không muốn vậy đâu.
"Thưa điện hạ, lúc đầu việc khai thác vô cùng thuận lợi, nhưng bắt đầu từ sáng nay chúng thần nhận được cảnh báo nguy hiểm cao độ."
Đám thuộc hạ truyền dữ liệu dò được cho Đại hoàng tử, "Ở vùng nước cách đây ba nghìn mét phát hiện ra một vật thể không xác định, tất cả các chỉ tiêu đều vượt quá thông số nguy hiểm cơ bản..."
"Vượt qua bao nhiêu? Dùng cơ giáp thì thế nào?"
"Cũng chưa chắc đã được." Thuộc hạ không dám chắc chắn, "Rađa đã nhiều lần bị vô hiệu hóa, chúng thần hoàn toàn không thể xác định chính xác mức độ nguy hiểm của nó."
"Mỏ khai thác Lưu Thạch đã từng xảy ra tình huống thế này chưa?"
"Không những chưa xảy ra mà còn chưa từng gặp phải tình huống như vậy." Đầu óc đám thuộc hạ đều hoài nghi, suốt nhiều năm trụ ở khu vực khai thác Lưu Thạch cũng chưa từng chứng kiến vụ nào thế này.
Nhìn sắc mặt âm trầm của Đại hoàng tử, một tên thuộc hạ lại nói: "Chúng thần đã phái người xuống biển thăm dò trực tiếp, muốn tiếp tục khai thác thì vẫn phải chờ kết quả."
Hạng mục khai thác Lưu Thạch tạm dừng lại vì một vật thể không xác định, Đại hoàng tử bận đến chân không chạm đất, vất vả lắm mới có thời gian ăn cơm với Tiểu nhân ngư, lại phát hiện sắc mặt cậu trắng bệch, hoa văn vảy cá bên má phải ăn sâu hơn trước, có xu hướng kéo dài ra bên ngoài.
Đại hoàng tử đơ ra trong chốc lát, trong lòng bất an, "Em có khó chịu chỗ nào không Tiểu hải sản tươi?"
Hắn nắm chặt tay Tiểu hải sản tươi, lòng bàn tay lạnh lẽo.
Tiểu nhân ngư dựa vào trong ngực hắn, nhỏ giọng lầm bầm.
"Cái gì?" Đại hoàng tử ghé sát tai vào, Tiểu nhân ngư dường như chỉ có thể yết ớt rên rỉ đau đớn.
Đại hoàng tử nhẹ giọng hỏi: "Đau ở đâu?"
Đau chỗ nào lại không nói ra được, nói chung là rất khó chịu, Tiểu nhân ngư run lông mi mở to mắt, con ngươi đỏ rực sâu hoắm lại, "Em đau..."
Đại hoàng tử không dám trì hoãn, lập tức liên lạc cho Anh trai nhân ngư hỏi xem trước đây cậu có bị như vậy không.
Anh trai nhân ngư đầu bên kia gấp muốn nhảy lên, "Sao lại thế được? Giao nhân trước kia không giống người cá hiện đại, sức sống cực kỳ bền bỉ, dỗ em ấy cố chịu đau một lát, chờ đó, tôi lập tức đến ngay."
"Đúng là không ổn rồi." Anh trai nhân ngư nhìn Tiểu nhân ngư, trong lòng kinh hãi, "Tôi đã hỏi bác sĩ riêng, ông ta nói bé cưng chưa bị như vậy bao giờ."
Đại hoàng tử nắm chặt đôi bàn tay lạnh lẽo của Tiểu nhân ngư, nhìn Tiểu nhân ngư đang rơi vào trạng thái ngủ sâu càng lo lắng, suy đoán nói: "Có phải vì mang thai không?"
"Giao nhân thì tôi không rõ, thế nhưng người cá mang thai thì thể chất chỉ có tốt hơn, cũng không phải quá yếu ớt."
"Đúng rồi." Đại hoàng tử chợt nhớ ra, "Trong lúc chiến đấu với Hải Trùng, ta bị thương khá nặng ở phần lưng, nhưng khi tỉnh lại thì vết thương đã khỏi, ta hỏi thì em ấy bảo đã cho ta nửa viên châu, việc này có ảnh hưởng gì không?"
"Viên châu gì nhỉ?" Anh trai nhân ngư cau mày suy tư, sắc mặt trở nên kỳ quái.
Đại hoàng tử: "Viên châu có vấn đề?"
Anh trai nhân ngư nói rằng: "Sách cổ có ghi, giao nhân có giao châu, tục gọi là Hồn Châu, sức mạnh của giao nhân đều bắt nguồn từ viên giao châu này, người bình thường nếu nuốt được giao châu có thể cải tử hoàn sinh, kéo dài tuổi thọ. Tuy chuyện này chỉ dừng lại ở truyền thuyết, nhưng dù gì cũng là tổ tiên ngàn xưa, gen có biến đổi mấy cũng sẽ sót lại vài tính trạng cũ, nếu không chúng tôi cũng không tin vào điều này."
Đại hoàng tử: "Nếu như không còn Hồn Châu thì sẽ thế nào?"
"Chưa từng nghe qua, thế nhưng..."
Sắc mặt hai người đều trở nên khó coi, lời không nói ra nhưng ý tứ ai cũng đã rõ.
"Giờ tôi sẽ đưa bé cưng về thủy cung." Anh trai nhân ngư ra lệnh cho người của mình chuẩn bị tàu biển chu đáo, y thực sự gấp vô cùng.
Đại hoàng tử đáp một tiếng: "Cùng đi."
Anh trai nhân ngư không đồng ý, "Căn cứ cần người chỉ huy, yên tâm đi, ở Hải Tinh không ai dám ra tay với tàu biển của tôi."
"Không dò ra vật thể dưới biển, hạng mục khai thác cũng phải ngừng lại." Biết rằng có anh trai hộ tống, Tiểu hải sản tươi sẽ rất an toàn, nhưng trong lòng Đại hoàng tử vẫn không nỡ, hoàn toàn không thể buông lơi Tiểu nhân ngư như trước đây, đặc biệt là vào trạng thái tồi tệ như bây giờ.
Đại hoàng tử cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Tiểu nhân ngư, đáy mắt tràn đầy đau lòng, "Đến thủy cung rồi ta sẽ về ngay, tiến độ bên này đã có thuộc hạ liên tục báo lại, không cần lo lắng."
Anh trai nhân ngư tuy cảm thấy không ổn lắm, nhưng nhìn Đại hoàng tử kiên trì như vậy cũng không ngăn cản nữa.
Đến chiều, Đại hoàng tử ôm Tiểu nhân ngư lên tàu của Anh trai nhân ngư, báo cho thuộc hạ thân cận rằng mình sẽ rời đi mấy ngày.
Chạng vạng Đại hoàng tử lo cậu đói bụng, lại không nỡ đánh thức. Tiểu nhân ngư thế mà chầm chậm mở mắt, màu mắt còn đậm hơn ban sáng mấy phần, hoa văn màu vảy cá cũng kéo dài đến nửa khuôn mặt.
"Tỉnh rồi? Có đau chỗ nào không?"
Bàn tay sau lưng Đại hoàng tử đã nắm chặt thành quyền, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa.
Tiểu nhân ngư theo bản năng sờ sờ bụng, gật đầu rồi lại lắc đầu, tầm mắt quét qua cửa sổ, hỏi: "Chúng ta phải đi đâu sao?"
Nâng người ngồi dậy, Đại hoàng tử múc một muỗng cơm đút đến miệng cậu, "Mang vợ ta về nhà ngoại."
Tiểu nhân ngư chớp chớp mắt, nhai nuốt cơm trong miệng, vui vẻ nói: "Anh sẽ đưa em về nhà!"
Thấy cậu cười rạng rỡ, tâm trạng tệ hại của Đại hoàng tử cũng tốt hơn không ít, cúi đầu hôn nhẹ cậu, "Ừ, về nhà với em."
Tiểu nhân ngư vui hết biết, ăn cơm cũng không im lặng, ngồi trên đùi Đại hoàng tử ngửa cổ nhìn hắn, ngoan ngoãn đáng yêu, "Anh biết không, trong phòng của em có một cái vỏ trai siêu to khổng lồ, bên trong có rất nhiều... Đố anh biết là cái gì?"
Đại hoàng tử lau khóe miệng cậu, vô cùng phối hợp đoán, "Mù tạt?"
Nụ cười của Tiểu nhân ngư cứng đờ, nhớ tới hồi ức không mấy vui vẻ kia, phồng hai má, nhỏ giọng phản bác: "Mới không phải."
Đại hoàng tử: "Ừ thế là cái gì?"
"Trân châu á!" Tiểu nhân ngư vô cùng thần bí ghé sát tai hắn, vừa êm ái vừa mềm mại, thanh âm ngọt ngào, "Nhiều vô cùng luôn, em lén giấu đi đấy, đảm bảo bán được rất nhiều tiền, cho anh hết..."
Đại hoàng tử bật cười, mềm lòng rối tinh rối mù, đau lòng cậu muốn mạng.
Nhiều trân châu như vậy, Tiểu hải sản tươi của hắn phải khóc bao lâu...
Lúc trước còn có thể cười cợt nhìn cậu rơi lệ hóa châu, mà bây giờ hắn chỉ cần nghe nhắc tới là đã đau lòng không chịu được.
Không được khích lệ như dự đoán, Tiểu nhân ngư hơi thất vọng, "Anh không thích à?"
"Thích, đương nhiên thích, cái gì của Tiểu hải sản tươi ta cũng thích." Đại hoàng tử ôm chặt cậu.
Tiểu nhân ngư cười đến híp cả mắt, vảy cá trên mặt cũng biểu cảm sinh động.
Trân châu nhiều thế có thể xài một thời gian dài lắm í.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com