Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 👑

Chương 6.

"Không được khóc! Khóc nữa ta mang em đi làm gỏi cá!" Hết cách, Đại hoàng tử không thể làm gì hơn là hung ác với cậu.

Tiểu nhân ngư rất sợ câu này, lau nước mắt cố nín khóc, bả vai run run vô cùng đáng thương.

Đại hoàng tử đau lòng, lại không thể không tiếp tục nghiêm mặt doạ cậu, "Em đúng thật là từ biển ngoi lên, nước mắt chảy không ngừng, tóm lại là khóc cái gì?"

"Người ta mắng anh."

"Ai?"

"Người ta!" Tiểu nhân ngư tức giận móc trí não ra, lướt lướt tìm bài viết đó, ngón tay chỉ chỉ vào cáo trạng, "Người này mắng anh nè, người này cũng mắng anh, còn có người này..."

Đại hoàng tử trầm mặc nửa ngày, cánh tay ôm eo nhỏ của Tiểu nhân ngư siết chặt, bỗng nhiên cảm thấy Tiểu hải sản tươi này nhìn chỗ nào cũng vừa mắt, chỗ nào cũng tri kỷ, nhìn đôi mắt ướt nhẹp của cậu, giọng nói ôn nhu mà chính hắn cũng không nhận ra, "Người bị mắng là ta, em khóc cái gì?"

"..." Tiểu nhân ngư cúi đầu áy náy cực kỳ, "Đều tại em... cái tay vịn kia không tan nát, người ta sẽ không mắng anh."

Dù là việc tay vịn bị đập vỡ, hay là việc Đại hoàng tử nói cậu xấu, Tiểu nhân ngư vẫn nghĩ lỗi là ở cậu, cậu ngây thơ cho rằng chỉ cần bồi thường tiền là xong việc, ai ngờ còn bị nhiều người hiểu lầm mắng chửi.

Chuyện này thì liên quan gì đến mấy người đó cơ chứ?

Tiểu nhân ngư vừa khóc vừa nói: "Anh không hề đánh em, người ta dựa vào cái gì mà mắng anh như thế... Chúng ta không phải đã bồi thường tiền rồi sao, có phải là không đủ không, vậy em lại khóc đền trân châu cho bọn họ nha?"

Lần này Đại hoàng tử thật sự bị cậu khóc cho đau lòng, từng chút từng chút hôn lên đôi mắt sưng tấy của Tiểu nhân ngư, lau đi nước mắt chưa kịp chảy ra, "Không được, không cho khóc nữa, trân châu của Tiểu hải sản tươi nhà ta đều là của ta."

Lông mi Tiểu nhân ngư ngấm nước mắt ướt nhẹp thành từ đám rũ xuống, cậu bình sinh chưa từng gặp phải thị phi của dư luận, cũng không hiểu được chính trị địch ta hay thế gian hiểm ác, chỉ quy hết những điều này là lỗi mình, đánh nát tay vịn khiến cho dân chúng hiểu lầm Đại hoàng tử.

Sáng sớm còn có dũng khí cầm trí não phản bác với người khác, mà giờ đã nằm trong ngực Đại hoàng tử oan ức không ra cái dạng gì, túm lấy vạt áo hắn khóc không thành tiếng, luôn miệng xin lỗi.

"Không phải tại em." Đại hoàng tử đau lòng vô cùng, lo lắng Tiểu nhân ngư khóc đến mất nước, bèn cho cậu uống vài ngụm cà phê, rồi ôm người vừa dỗ vừa hôn.

Miệng hắn ôn nhu an ủi nhưng sắc mặt lại âm trầm, đặc biệt là khi nhìn thấy bên trong trí não của Tiểu nhân ngư có người đuổi theo mắng cậu.

Nói thật hắn cũng không quá để tâm đợt sóng gió này, so với tổn thất lợi ích, cái loại bịa đặt tin tức này chẳng có mấy tác dụng, sớm muộn gì hắn cũng đòi lại từ đối phương.

Nhưng hắn không ngờ tới Tiểu nhân ngư sẽ để ý đến mức này.

Mà cũng đúng thôi, hắn sớm biết Tiểu nhân ngư tinh khiết ngây thơ, không rành thế sự, nếu không cũng chẳng tội gì phải lập tức bác bỏ phương án đưa Tiểu nhân ngư ra mặt giải thích. Dân chúng hóng hớt trò vui, chuyện đúng sai có mấy ai quan tâm, giờ mà bắt Tiểu nhân ngư nhát gan này đứng ra, sợ là chẳng thể làm người tin phục, trái lại lũ người ác ý ngoài kia có khi còn bày ra chuyện hắn dụ dỗ cưỡng ép cậu không chừng.

Ban đầu hắn có ý định đợi mọi chuyện đâu vào đó sẽ từ từ xây dựng lại danh tiếng, nhưng bây giờ Tiểu nhân ngư nước mắt rơi lạch tạch, quyết tâm của hắn bị khóc cho trôi sạch không còn một mống, thầm nghĩ phải giải quyết thật nhanh để Tiểu nhân ngư sớm vui vẻ.

Trời mới hửng sáng, Đại hoàng tử đã lặng yên ngồi dậy, chỉ lo đánh thức Tiểu nhân ngư. Mấy ngày nay Tiểu nhân ngư đều dính bên người hắn, đi học không thèm ngồi xe riêng mà leo tót lên xe của Đại hoàng tử.

Nơi hai người đến không cùng đường, Đại hoàng tử lại không có thời gian, muốn xách Tiểu nhân ngư về xe mình, cơ mà Tiểu nhân ngư sống chết ôm chặt eo hắn, nhất quyết phải ngồi xe này, thiếu chút nữa túm hắn ngẹt thở.

"Tiểu hải sản tươi dám không nghe lời hả?"

"Em cứ!" Tiểu nhân ngư không sợ chết gật đầu.

Đại hoàng tử rất tức giận, "Được lắm, xe này cho em luôn."

Nói xong định đổi xe khác nhưng chân chưa kịp thò ra ngoài, Tiểu nhân ngư đã duỗi mấy ngón tay trắng nộn nộn kéo hắn lại, "Anh không được đi đâu hết."

"Em rửng mỡ quá nhỉ?" Đại hoàng tử véo hai má cậu, giọng điệu hung ác.

"Ui ..."

Toàn thân Tiểu nhân ngư chỗ nào cũng non mềm, mặt đỏ rần mà vẫn cố làm bướng, ôm riết cánh tay Đại hoàng tử kéo vào trong xe.

"Tiểu hải sản tươi!"

Đại hoàng tử bất đắc dĩ, giận mà không thể đánh, vừa nhìn hai mắt hồng hồng của Tiểu nhân ngư liền nhớ đến dáng vẻ cậu ở trong lồng ngực mình khóc không thành tiếng đáng thương vô cùng, tim cũng mềm một nửa.

Cân nhắc một lúc, ai bảo Tiểu hải sản tươi này tuy rằng nhát gan nhưng lại đáng yêu thế cơ chứ.

Cứ coi như dỗ dành em ấy đi.

Đại hoàng tử tự tẩy não cho mình, vẫn không nhịn được ấn Tiểu nhân ngư xuống gặm cắn miệng mấy cái, có thế mới bớt khó chịu một tí.

Riết mấy ngày rồi quen luôn, trước khi ra cửa Đại hoàng tử còn đứng chờ Tiểu nhân ngư, đúng giờ tan tầm lại quay đầu đi đón Tiểu nhân ngư về nhà.

Tiểu nhân ngư ngả người dán vào cửa xe, con ngươi xanh thẳm đi dạo xa xăm, không biết đang suy nghĩ điều gì, đến trường học chào Đại hoàng tử một câu rồi nhanh chóng xuống xe.

Nhưng mà ánh mắt Đại hoàng tử còn chưa thu về đã thấy Tiểu nhân ngư a một tiếng ngã nhào xuống đất.

Tiểu nhân ngư ngã sấp mặt hình như vẫn chưa kịp load, ngồi đơ dưới đất một hồi. Đại hoàng tử bước chân dài xuống xe, nâng Tiểu nhân ngư dậy, giọng điệu ghét bỏ đến cực điểm, "Đi đứng cũng không ra hồn, xứng danh là con cá vô dụng."

Tiểu nhân ngư túm vạt áo hắn đứng dậy, sắc mặt mệt mỏi có chút oan ức.

Đại hoàng tử nhướng mày, đang định tiếp tục nói móc, miệng vừa mới mở ra, Tiểu nhân ngư vừa rồi còn ngay đơ giờ đã đi cà nhắc tưng tưng, khuôn mặt nhỏ bé đẹp đẽ cười rộ lên, bẹp một cái thơm lên má Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử bất ngờ được hôn nuốt xuống một ngụm nước, một câu Tiểu phế cá cũng vội nuốt trở về, trừng mắt nhìn Tiểu nhân ngư điếc không sợ súng đang cười hihi, "Em làm gì?"

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu, vừa ngoan vừa mềm nói, "Cảm ơn anh nha."

"..." Đại hoàng tử cảm thấy trái tim đang đập thình thịch sắp văng ra ngoài rồi.

Cử chỉ thân thiết của bọn họ làm mấy người qua đường chú ý, Đại hoàng tử giữ cá đứng yên một chỗ, hỏi cậu có bị đau chỗ nào không, Tiểu nhân ngư lắc đầu một cái, Đại hoàng tử vẫn không yên lòng vén ống quần cậu kiểm tra một hồi, thấy đúng là không trầy da mới lên xe rời đi.

Khi xe vừa chạy khuất bóng, các bạn học xung quanh đã không kiềm chế được chạy đến kích động hỏi: "Người đó có phải là...là..."

"Là Đại hoàng tử." Tiểu nhân ngư tiếp lời.

Bạn học không tin nổi trợn to mắt, "Hai người quen nhau?"

"A..." Tiểu nhân ngư nhớ lời Đại hoàng tử nói trước đây, không trả lời.

Im lặng chính là định cao của sự thừa nhận ('⊙ω⊙')

"Các cậu có quan hệ gì vậy? Nói mau nói mau, hóng quá!"

"Ảnh là chồng tớ!" Tiểu nhân ngư nhỏ giọng kiêu ngạo nói, sau đó lủi đi như một làn khói, làm bộ như mình chưa từng nói gì.

Bạn học bị bỏ lại đứng hỗn độn trong gió, tui vừa nghe thấy cái gì ấy nhể?

Ngay hôm sau đã có mấy trang báo nhỏ đưa tin rằng Đại hoàng tử và Đại hoàng phi phu thê đồng tâm, còn đính kèm bức ảnh Đại hoàng tử ngồi xổm xuống giúp Tiểu nhân ngư vén gấu quần.

Vì vậy lại có những người hóa thành quả chanh tinh chua đến chua đi, lại cũng có những người nói họ chỉ giỏi giả vờ giả vịt.

Đại hoàng tử cũng không thèm để ý tới đám bình luận trên Internet, hắn còn đang bận xem báo cáo sức khoẻ của Tiểu nhân ngư, mọi thứ đều bình thường, trên bàn có một báo cáo khác về kết quả kiểm tra mẫu bạch ngọc bị vỡ, cũng hoàn toàn bình thường, nếu được bảo dưỡng định kỳ, trăm năm nữa vẫn dùng tốt ấy chứ.

Đây là chuyện bình thường nhưng không bình thường, điều bất thường là với sức lực của Tiểu nhân ngư thì tuyệt đối không thể đập vỡ được tay vịn bạch ngọc kia.

Đại hoàng tử đỡ trán thở dài, không tìm ra vấn đề nằm ở chỗ nào, tính toán phải đưa Tiểu nhân ngư đi kiểm tra toàn thân.

Cửa thư phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, sau đó bị đẩy ra, Tiểu nhân ngư thò đầu qua khe cửa ngoan ngoãn hỏi hắn, "Bao giờ anh mới đi ngủ?"

Đại hoàng tử đặt báo cáo kiểm tra sức khỏe vào ngăn kéo, nói: "Bây giờ."

Thời gian này Tiểu nhân ngư luôn dính hắn, ngủ cũng phải chờ hắn ngủ cùng, sáng sớm cũng dính nhơm nhớp không cho hắn dậy, Đại hoàng tử hù dọa thế nào cũng không biết sợ. Đại hoàng tử tuy nói thế nhưng vẫn cực kỳ hưởng thụ một Tiểu nhân ngư mềm mụp dính người.

Áo ngủ đã thay xong, chỉ đợi Đại hoàng tử về phòng thì cùng ngủ. Tiểu nhân ngư thích nhất là ngả vào người Đại hoàng tử, dạo này Đại hoàng tử ôn nhu vô cùng, cậu chẳng sợ hãi nữa, nghĩ muốn bên hắn đến già luôn.

Đại hoàng tử rửa mặt xong mới về phòng, Tiểu nhân ngư nằm trên giường vẫn chưa ngủ, trợn to mắt cá nhìn hắn.

"Sao vẫn chưa ngủ?"

"Bụng hơi chướng." Tiểu nhân ngư sờ sờ bụng nhỏ dưới chăn.

Đại hoàng tử vén chăn bò lên giường, thuận tiện vươn tay sờ lên, cảm nhận bụng nhỏ dưới tay hơi nhô ra, nhíu mày lại, "Đã dặn em đừng có ăn khuya."

"Nhưng em đói." Tiểu nhân ngư nói, cậu gần đây hay bị đói bụng, bữa nào cũng chở đều đều hai bát cơm.

Đại hoàng tử nhíu mày vừa muốn nói gì, Tiểu nhân ngư đã nghiêng người nằm nhoài trong ngực hắn, nhìn sắc mặt Đại hoàng tử cẩn thận nói: "Em cũng không ăn nhiều mà, một cái bánh ngọt với mấy cái bánh bao thôi, nếu không... Em trả anh trân châu nhé?"

Dù sao trân châu cũng là vô hạn còn cơm ăn mấy miếng đã hết rồi.

Đại hoàng tử đè trên người Tiểu nhân ngư, vừa bóp eo vừa sờ soạng cậu, "Ngại nước mắt nhiều quá phải không, vậy đến lúc đó dù em có rớt trân châu đầy giường ta cũng không dừng lại."

Tiểu nhân ngư cười đến mềm thành một vũng dán lên người hắn, đuôi mắt hồng hồng, nhỏ giọng phản bác, "Em mới không khóc đầy giường đâu."

Đại hoàng tử nhíu mày cười nói: "Phải thử mới biết."

Một lần liền lăn lộn đến nửa đêm.

Sau khi vụ lùm xùm kia hoàn toàn bị đè xuống, Đại hoàng tử lại bận suy nghĩ làm sao mới vác được Tiểu nhân ngư đi làm kiểm tra, cách chưa nghĩ ra, hạng mục hợp tác khai thác Lưu Thạch bên kia đã chính thức tiến hành, là tổng phụ trách kiêm người đại diện cho Đế quốc - Đại hoàng tử phải đến Hải Tinh đi một chuyến.

Hắn vẫn chưa quyết định xem có nên đem theo Tiểu nhân ngư về thăm nhà ngoại không.

Nhận được tin tức của Anh trai nhân ngư, Tiểu nhân ngư lập tức chạy đến hỏi hắn có phải muốn đến Hải Tinh không.

Đại hoàng tử nghiêm mặt gật đầu.

Tiểu nhân ngư hoan hô một tiếng, hai mắt sáng lấp lánh, đầy mặt viết mấy chữ mang em theo mang em theo đi, "Em muốn về nhà."

Đại hoàng tử nghe lời này trong bụng có hơi khó chịu, "Nơi này mới là nhà em."

Nói vậy thôi chứ Đại hoàng tử vẫn sai quản gia thu dọn hành lý cho Tiểu nhân ngư, ngày xuất phát Tiểu nhân ngư bám giường không chịu dậy, Đại hoàng tử lôi kéo đuôi cá, "Dậy mau Tiểu hải sản tươi, không ta sai quản gia lấy mù tạt lên đấy."

Hai chữ mù tạt vừa thốt ra Tiểu nhân ngư đã giật bắn mình tỉnh lại, tay dụi dụi hai mắt, mơ mơ tỉnh tỉnh, nhìn vừa ngoan ngoãn vừa ngây ngốc, "Đừng lấy mà, em dậy đây."

Cậu buồn ngủ muốn chết, không biết có phải do thời tiết nóng lực không, cậu càng lúc càng mệt rã rời, rõ ràng sáng hôm qua đã ngủ tới trưa, buổi tối cũng đi ngủ sớm, mà giờ mí mắt không mở ra được, thôi mở không được thì dứt khoát nhắm lại đi.

Đại hoàng tử lấy khăn lông ở phòng tắm chùm lên mặt cậu, lau lung tung mấy cái, nói rằng: "Em mà là cá à? Là rùa mới đúng, thích làm biếng như vậy."

Tiểu nhân ngư không phục ngửa cổ phồng má, thế nhưng không dám cãi lại, đành xỏ dép loẹt quẹt chạy vào phòng tắm đánh răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com