Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Edit by 𝓱𝔂𝓭𝓻𝓪𝓷𝓰𝓮𝓪

Gió đêm mùa hạ mang theo hơi thở ấm áp của ban ngày, nhưng đã dịu mát hơn rất nhiều. Thẩm Trị nhấp một ngụm rượu, cảm giác đầu hơi đau. Nhân lúc trời chưa sáng, anh bước ra khỏi căn phòng ồn ào, một mình ra ban công để đón gió.

Cao Lãng, bạn thân của anh, sở hữu một biệt thự ở ngoại ô. Cuối tuần nào Cao Lãng cũng mời bạn bè tới đây thư giãn, tổ chức tiệc nướng, bơi lội, hay tiệc tùng thâu đêm. Dù Thẩm Trị không quá hứng thú với những hoạt động này, anh vẫn thỉnh thoảng tham dự. Nhưng hôm nay, tâm trạng anh không tốt, vô tình uống nhiều hơn thường ngày. Sau đó, anh một mình rời khỏi đám đông, đi vào khu rừng cây gần đó, ngồi tựa lưng vào gốc cây, khép hờ mắt nghỉ ngơi.

Một lát sau, tiếng bước chân của hai người vang lên. Cách bụi cây và thân gỗ, họ không nhìn thấy anh. Thẩm Trị dự định đứng dậy rời đi, nhưng ngay lúc ấy, âm thanh mờ ám vang lên.

Tiếng thở dốc dồn dập, kéo dài và ái muội. Trong khu rừng yên tĩnh, âm thanh của môi lưỡi quấn quýt càng trở nên rõ ràng. Người phụ nữ khẽ phát ra tiếng nức nở đầy mê hoặc.

Thẩm Trị phân vân không biết có nên rời đi hay không. Nhưng ngay sau đó, tiếng sột soạt của quần áo bị cởi ra vang lên. Không lâu sau, âm thanh va chạm của cơ thể bắt đầu quanh quẩn giữa rừng cây. Khoảng cách giữa Thẩm Trị và hai người kia rất gần, nhưng họ mải mê đến mức không phát hiện ra sự hiện diện của anh, vô tình chắn luôn lối đi của anh.

Thời gian dường như kéo dài vô tận. Sau một hồi dồn dập mãnh liệt, tiếng động cũng dần lắng xuống. Chờ đến khi họ rời đi, Thẩm Trị mới đứng dậy trở về biệt thự.

___

Khi anh bước vào trong nhà, không khí vẫn còn náo nhiệt. Một số người đã say mèm, số khác vẫn đang uống rượu và chơi game. Các cô gái tụm lại trò chuyện, cười đùa. Cao Lãng ngồi trên sofa, ngửa đầu uống một ngụm bia, trên cổ anh lộ rõ những dấu vết ái muội.

Các cô gái khẽ liếc nhìn Cao Lãng, ánh mắt lấp lánh sự mến mộ không hề che giấu. Cao Lãng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên. Nhìn thấy Thẩm Trị bước vào, anh ta lên tiếng hỏi: "Nãy giờ cậu đi đâu thế?"

Thẩm Trị không trả lời. Anh cầm một lon bia trên bàn, rót ra cốc nhưng phát hiện bia đã hết lạnh.

Mùa hè vừa mới bắt đầu, nhưng đối với Thẩm Trị, đây dường như là mùa hè oi bức nhất mà anh từng trải qua.

___

Du Âm giúp chú làm vườn suốt cả buổi sáng. Mẹ Thẩm mấy ngày trước đã bay đến Ireland, nghe nói để tránh nóng cùng nhóm bạn thân. Cha Thẩm bận rộn công việc, rất ít khi ở nhà. Đại thiếu gia của Thẩm gia thì quanh năm sống ở nước ngoài. Một biệt thự rộng lớn như vậy, chỉ còn lại mình Thẩm Trị ở lại.

Buổi tối, Thẩm Trị không về nhà. Du Âm cùng dì Trần ăn cơm, sau đó trở về phòng. Cô không vội nghỉ ngơi mà lấy bài thi ra làm. Ngày cuối tuần sắp kết thúc, ngày mai lại phải trở về trường. Năm nay, Du Âm học lớp 11, năm sau sẽ bước vào lớp 12. Cô không dám lơ là việc học.

Bất giác, kim đồng hồ đã chỉ hơn 12 giờ khuya. Du Âm vừa cắn đầu bút, vừa chăm chú giải bài tập. Ngoài cửa sổ, tiếng xe vang lên. Hẳn là Thẩm Trị đã trở về.

Thẩm Trị rất ít khi làm phiền người khác vào buổi tối, nhưng lần này, điện thoại nội tuyến trong nhà bỗng reo lên. Du Âm nhanh chóng nhấc máy.

"Nấu cho tôi một bát canh giải rượu."

Mọi người trong nhà đã đi ngủ. Du Âm đặt bút xuống, đi vào bếp nấu một bát canh giải rượu, sau đó bưng đến phòng của Thẩm Trị.

"Cốc cốc."

"Vào đi."

Du Âm bước vào, thấy Thẩm Trị đang tựa lưng trên sofa, mắt nhắm hờ, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Cô đặt bát canh lên bàn trà trước mặt anh, rồi chuẩn bị rời đi.

"Xả nước bồn tắm giúp tôi. Cảm ơn."

Thẩm Trị vẫn không mở mắt. Du Âm khẽ gật đầu, xoay người bước vào phòng tắm. Cô mở nước, để dòng nước ấm chảy đầy bồn tắm.

Một lát sau, Thẩm Trị uống hết bát canh, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn. Anh đứng dậy, lấy quần áo từ phòng ngủ, rồi bước vào phòng tắm. Thấy Du Âm vẫn đang đứng đó, anh nói: "Cô nghỉ ngơi đi."

Du Âm ngồi xổm kiểm tra mực nước trong bồn tắm. Nghe tiếng anh, cô đứng dậy quá nhanh, máu không kịp lưu thông khiến mắt cô tối sầm lại. Trong giây lát, cô ngã xuống bồn tắm.

"Bùm" một tiếng, nước bắn tung tóe.

Nửa người Du Âm ngập trong nước, bộ dạng vô cùng chật vật. Cô mặc một bộ đồ ngủ trắng kín đáo, nhưng phần bị ướt đã trở nên trong suốt, để lộ rõ lớp áo lót bên trong.

Ánh mắt Thẩm Trị khẽ nheo lại, dừng ở cô gái trước mặt.

Du Âm không xấu, ngũ quan ưa nhìn. Bình thường, cô ăn mặc kín đáo, nên Thẩm Trị không ngờ dáng người cô lại đẹp đến vậy. Đặc biệt là vòng ngực đầy đặn, không giống như của một thiếu nữ mười bảy tuổi.

Không khí mùa hè bỗng trở nên ngột ngạt hơn. Thẩm Trị cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên.

Du Âm nhanh chóng đứng dậy, dùng tay che ngực, vội vàng bước ra ngoài. Nhưng Thẩm Trị đứng chặn trước cửa, không hề nhường đường.

"Nhị thiếu gia...!" Giọng nói của cô run rẩy, vừa ngại ngùng vừa lo lắng.

Thẩm Trị không nhúc nhích. Khi cô đến gần, anh càng nhìn rõ gương mặt và dáng người cô hơn. Một mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ cô, như quấn lấy tâm trí anh, khiến cổ họng anh khô khát.

"Nhị thiếu gia, xin nhường đường." Giọng Du Âm run nhẹ, mang theo chút cầu khẩn.

Cuối cùng, Thẩm Trị cũng lùi sang một bên, chỉ nhường một lối nhỏ. Du Âm vội vàng lách qua, nhưng vô tình đụng phải anh. Một đôi bàn tay to lớn giữ lấy vai cô...

Thẩm Trị nhận ra, anh thực sự đã uống quá say.

___

Sáng chủ nhật, Thẩm gia bận rộn. Đám người làm đang làm việc tất bật. Du Âm dậy sớm như mọi người, nhưng lần này, cô xin phép đi sớm.

Dì Trần không do dự đồng ý. Khoảng chín giờ, Du Âm đeo cặp rời khỏi Thẩm gia.

Cô không đến trường ngay, mà lang thang vô định. Sau một hồi ngồi xe buýt, cô xuống tại một nơi xa lạ. Đi bộ một đoạn, Du Âm mệt mỏi ngồi xổm xuống, ôm mặt, khóc thầm.

Người qua đường chú ý nhưng không dừng lại. Thành phố tấp nập, những khoảnh khắc buồn bã này không phải hiếm gặp.

Du Âm khóc một lúc, lau nước mắt rồi đi vào tiệm thuốc gần đó.

"Tôi muốn mua thuốc tránh thai."

"Thuốc tránh thai khẩn cấp."

Ra khỏi tiệm, Du Âm ngồi trên ghế đá công viên, uống thuốc. Sau đó, cô tìm một tiệm đồ ăn vặt, ngồi làm bài tập. Kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, không có thời gian lãng phí.

Mấy tiếng sau, Chu Kỳ - bạn thân của Du Âm - gọi điện hỏi khi nào cô về trường. Nghe vậy, Du Âm thu dọn đồ đạc, quay về ký túc xá.

Chu Kỳ là cô gái hòa đồng, vui vẻ. Bạn bè thường thắc mắc tại sao Chu Kỳ và Du Âm lại thân thiết. Trong mắt mọi người, Du Âm trầm lặng, khó gần, trái ngược hoàn toàn với tính cách của Chu Kỳ.

Nhưng hai người lại như hình với bóng.

Vừa vào phòng, Chu Kỳ đã hào hứng khoe: "Mẹ tớ làm rất nhiều chân gà ngâm, mang cho cậu nè!"

Du Âm chỉ nhàn nhạt đáp lời. Chu Kỳ không để ý, đã quen với sự điềm đạm của cô.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại Du Âm bất ngờ reo. Nhìn số lạ, cô tắt máy, bảo: "Không quen biết."

Chu Kỳ tò mò nhưng không hỏi thêm. Cả hai cùng đi ăn tối. Dù bận rộn trò chuyện, trong túi Du Âm, điện thoại vẫn liên tục rung...

___

Sáng sớm hôm sau, mẹ Thẩm trở về từ Ireland. Bà nghe dì Trần kể, Thẩm Trị về nhà rất muộn và hình như uống rượu.

Đang trò chuyện, Thẩm Trị từ trên lầu bước xuống. Mẹ Thẩm giả vờ nghiêm khắc: "Mẹ ít khi quản con, nhưng con vừa trưởng thành mà đã học uống rượu rồi sao?"

Thẩm Trị cười trừ, đổi đề tài: "Mẹ, cha biết mẹ đã về chưa?"

"Ông ấy quản được mẹ chắc?" Bà lập tức trách móc khi nhắc đến chồng mình.

Hôm nay, cả nhà về tổ trạch dùng bữa. Thẩm gia là gia tộc lớn, ông nội Thẩm Trị - Thẩm Thế Phạn - vẫn là người đứng đầu. Những ngày lễ hay dịp cố định, tất cả các thành viên đều phải tụ họp.

Thẩm Thế Phạn thường nghiêm khắc răn dạy con cháu. Nhưng với Thẩm Trị, ông lại rất yêu thương. Mỗi lần đến tổ trạch, ông luôn dành thời gian chơi cờ với anh, hỏi han cuộc sống và việc học tập.

Khi Thẩm Trị chơi cờ, ông luôn cảm thấy vui vẻ. Anh không chỉ trẻ tuổi mà còn rất giỏi cờ, khiến ông nội luôn hài lòng.

Buổi chiều, sau bữa cơm, Thẩm Trị rút điện thoại, vẫn không thấy gì. Gọi hai cuộc cho Du Âm, cô đều không nghe. Anh cũng không gọi lại lần nữa.

Thứ hai, như thường lệ, Thẩm Trị dậy sớm đến trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com