Chương 7
Edit by 𝓱𝔂𝓭𝓻𝓪𝓷𝓰𝓮𝓪
Ngày hôm sau khi trở về, Du Âm chủ động tìm dì Trần để xin nghỉ, rồi lập tức hẹn gặp Chu Kỳ.
Hai người hẹn nhau tại một quán nước yên tĩnh, nơi luôn vang lên những bản nhạc nhẹ nhàng. Du Âm không giấu giếm, đem toàn bộ sự việc giữa cô và Thẩm Trị trong thời gian qua kể lại cho Chu Kỳ. Mọi cảm xúc, mọi mâu thuẫn dây dưa không dứt, cô đều thuật lại rõ ràng.
Chu Kỳ vẫn là một cô gái chưa từng trải qua tình yêu, nhưng trong lòng luôn khao khát những mối tình đẹp đẽ, trọn vẹn. Khi nghe Du Âm kể, Chu Kỳ không biết bản thân nên cảm thấy như thế nào. Một phần hoảng hốt, một phần bất an.
"Âm Âm, những gì cậu nói đều là thật sao?" Chu Kỳ không muốn tin, nhưng cô cũng biết bạn mình chưa bao giờ nói dối.
Nhìn Du Âm nhẹ nhàng gật đầu, Chu Kỳ chỉ biết im lặng, cảm giác khiếp sợ dâng lên không ngừng. Mãi một lúc lâu sau, cô mới thốt ra được một câu: "Vậy bây giờ cậu tính sao?"
"Tớ cũng không biết nữa." Du Âm cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối. Cô không dám tưởng tượng nếu mẹ Thẩm biết chuyện sẽ thế nào, càng không dám nghĩ đến việc phải đối mặt với ân nhân của mình ra sao.
Chu Kỳ mấy lần muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cô hiểu mình không phải Du Âm, nên không thể thực sự hiểu hết nỗi lòng và tình cảnh của bạn. Sau cùng, cô chỉ biết im lặng. Không khí giữa hai người chùng xuống, khiến Du Âm phải chuyển đề tài để phá vỡ sự ngột ngạt: "Lâu rồi chúng ta chưa đi xem phim, hay hôm nay mình đi đi?" Chu Kỳ lập tức đồng ý. Cả hai tính tiền xong và chuẩn bị đến rạp chiếu phim.
Đúng lúc đang chờ nhân viên thối tiền, điện thoại của Du Âm reo lên. Người gọi là Thẩm Trị.
"Em xong việc rồi sao? Tôi đến đón em về."
"Không cần... Tôi sẽ tự về..."
Du Âm ngập ngừng muốn từ chối, nhưng Thẩm Trị dường như không để ý, chỉ lạnh nhạt ra lệnh: "Địa chỉ."
Sau một hồi im lặng, Du Âm cuối cùng vẫn nói địa chỉ cho Thẩm Trị. Cô áy náy quay sang Chu Kỳ: "Kỳ Kỳ, thật xin lỗi. Lần sau chúng ta đi xem phim nhé."
"Không sao đâu. Xem phim lúc nào rảnh mình đi cũng được. Hơn nữa, mình cũng chưa mua vé." Chu Kỳ cười đáp, nghĩ rằng Du Âm có việc gấp.
Hai người tạm biệt. Chu Kỳ lên xe buýt rời đi, còn Du Âm ở lại chờ ở quán nước.
___
Thẩm Trị đến một mình, tự bắt taxi đến nơi. Vừa thấy cô, câu đầu tiên anh nói là: "Em nhìn gì bên rạp phim thế?" Rồi không đợi cô trả lời, anh kéo cô đi thẳng đến rạp chiếu phim.
Du Âm không đáp, cũng không muốn xem phim. Nhưng Thẩm Trị chẳng buồn hỏi ý kiến, bởi anh biết, nếu hỏi, cô nhất định sẽ từ chối. Vì thế, anh tự quyết định.
Sự im lặng của cô, đối với Thẩm Trị, lại giống như sự cam chịu.
Anh luôn nghĩ, Du Âm từ nhỏ đến lớn đều như vậy: như một cái hũ nút, không bao giờ chịu nói ra suy nghĩ thật của mình. Chính tính cách đó nhiều khi khiến anh cảm thấy phiền lòng, nhưng cũng làm anh đau lòng không kém.
Hồi nhỏ đã như vậy, lớn lên càng thêm trầm mặc.
Thẩm Trị bước nhanh, còn Du Âm thì bước chậm rãi. Thỉnh thoảng anh ngoái đầu lại, thấy cô cách mình một đoạn. Anh dừng lại chờ, nhưng khi cô đuổi kịp, chỉ một lúc lại tụt lại phía sau.
Thẩm Trị khó chịu, cuối cùng quyết định nắm tay cô kéo đi. Du Âm vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng không thành công. Hành động của họ khiến người qua đường nhìn ngó, như thể đây là một cặp đôi đang cãi nhau. Cuối cùng, cô đành từ bỏ giãy giụa, cúi đầu lặng lẽ bước đi, gương mặt hiện lên vẻ không vui.
Nhìn cô cúi đầu, mái tóc che khuất khuôn mặt, Thẩm Trị đột nhiên cảm thấy buồn cười. Trong lòng anh thoáng dâng lên một niềm vui âm ỉ.
Khi chọn phim, Du Âm hoàn toàn không phối hợp. Hỏi gì cô cũng chỉ đáp qua loa, hoặc im lặng như một chiếc hồ lô kín miệng. Thẩm Trị không quan tâm, cứ tùy ý chọn một bộ phim hài kịch lãng mạn. Trong lúc chờ mua vé, anh thấy một cặp đôi bên cạnh đang tranh cãi. Cô gái muốn xem phim tình cảm, còn chàng trai thích phim hành động. Kết quả, cô gái giận dỗi bỏ đi, khiến chàng trai vội vàng chạy theo xin lỗi.
Mua vé xong, Thẩm Trị dẫn Du Âm đi mua bắp rang và nước ngọt. Cô từ chối, nhưng anh lạnh lùng ép cô nhận, ánh mắt nghiêm khắc khiến cô không thể không nghe theo. Thẩm Trị rất ít khi bộc lộ vẻ mặt xấu xa. Nếu nói theo cách dễ nghe, anh như vân đạm phong khinh; còn khó nghe hơn thì chính là lạnh lùng, thờ ơ. Từ khi còn nhỏ, Thẩm Trị đã như vậy.
Anh rất hiếm khi cao hứng, cũng rất ít khi lộ ra vẻ vui mừng. Trong ký ức của Du Âm, cô chỉ nhớ rằng Thẩm Trị chưa từng tỏ vẻ vui mừng quá hai lần.
Du Âm có phần e sợ Thẩm Trị, vì thế khi thấy sắc mặt anh thay đổi, cô lập tức nhận lấy hộp bắp rang trên tay anh. Thẩm Trị nhìn sắc mặt cô và chỉ sau khi cô nhận, nét mặt của anh mới dịu lại đôi chút. Nắm lấy tay cô, anh dẫn cô bước vào rạp chiếu phim.
Bộ phim không có gì đặc sắc, cả Thẩm Trị và Du Âm đều thấy như vậy. Tuy nhiên, Du Âm vẫn giả bộ chăm chú xem, ánh mắt long lanh, nhìn chằm chằm vào màn hình. Thẩm Trị đưa bắp rang, cô ăn một chút; anh đưa ly nước ngọt, cô uống một ngụm. Du Âm ngồi nghiêm chỉnh, cố gắng lấy lòng anh, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười nhẹ nhàng.
Bên cạnh có hai nữ sinh đang xì xào, Thẩm Trị hoàn toàn phớt lờ, ánh mắt anh không rời khỏi màn hình, dù đang cười nhưng lòng chẳng bận tâm đến bất kỳ điều gì.
Du Âm tập trung xem phim, khi phim kết thúc thì trời đã ngả chạng vạng. Sau đó, Thẩm Trị cùng cô leo lên taxi. Du Âm tưởng rằng họ sẽ về nhà, nhưng Thẩm Trị lại đưa cô đến một nhà hàng.
Rõ ràng là Thẩm Trị đã chuẩn bị. Anh đặt bàn từ trước, nhân viên phục vụ dẫn cả hai đến bàn. Khi thực đơn được đưa tới, Thẩm Trị đẩy về phía cô và nói: "Em muốn ăn gì thì cứ gọi."
Du Âm muốn đề nghị về nhà ăn, nhưng vì có nhân viên phục vụ đứng đợi bên cạnh, cô đành giữ ý. Cô đẩy thực đơn về phía Thẩm Trị, không chọn món.
Trái với sự căng thẳng của Du Âm, Thẩm Trị lại ung dung, thong thả. Trên khuôn mặt hắn còn thoáng hiện chút dương dương tự đắc.
Không gian trong nhà hàng tràn đầy vẻ lãng mạn. Các món ăn được trang trí tinh tế, nhưng cả hai vẫn giữ sự trầm mặc. Du Âm cảm thấy mình như đang "đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than". Cô vội ăn vài miếng rồi nói mình đã no. Thẩm Trị không nói thêm, chỉ gắp một số món mà anh thấy ngon vào bát cô, ra lệnh cô ăn.
Một bữa ăn kết thúc với cả tâm hồn lẫn dạ dày của Du Âm đều no căng.
Rời khỏi nhà hàng, Thẩm Trị tiếp tục kéo cô đi tản bộ, không hề tỏ ý sẽ về nhà. Đèn đường vừa mới sáng lên, các cửa hàng hai bên lấp lánh ánh đèn neon. Ngẩng đầu lên, cô có thể thấy vầng trăng tròn sáng rực giữa bầu trời đêm đen tuyền, không hề có dấu tích của sao.
Khi đi đến một con đường vắng người qua lại, Du Âm cuối cùng cũng gom đủ can đảm để nói rằng cô muốn về nhà. Như đoán trước được ý định của cô, Thẩm Trị dừng bước và xoay người đối mặt với cô. Cô còn chưa kịp nói gì, anh đã cúi xuống, hôn lên môi cô.
Đó nhất định là một nụ hôn dài vô tận, bởi trong suy nghĩ của Thẩm Trị, anh đã chờ khoảnh khắc này suốt cả ngày.
___
Chu Kỳ còn chưa về đến nhà, Lâm Thư đã gọi điện rủ cô ra ngoài chơi. Thấy vẫn còn sớm, Chu Kỳ đồng ý. Một nhóm bạn tụ họp tại biệt thự, không khí vô cùng náo nhiệt với đồ ăn và tiếng cười nói.
Trong số đó, có một vài người mà Chu Kỳ đã gặp trong lần đi cắm trại trước, còn lại đều là gương mặt mới. Trong lòng Chu Kỳ lại có chút thất thần, cô ngồi một mình ở mép bàn, ánh mắt lơ đãng.
Lâm Thư, với tính cách cởi mở và nhân duyên tốt, trò chuyện vui vẻ với mọi người. Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy Chu Kỳ mang dáng vẻ tâm sự nặng nề liền bước đến hỏi thăm.
Chu Kỳ có quá nhiều suy nghĩ trong lòng. Nguyên nhân không chỉ bởi câu chuyện của Du Âm, mà còn bởi vì cô bất giác nảy sinh chút thiện cảm với Thẩm Trị.
Cô thực sự không thể tưởng tượng được, một người ưu tú như Thẩm Trị lại có thể làm những chuyện bại hoại với Âm Âm. Hình tượng hoàn mỹ của hắn trong cô sụp đổ trong nháy mắt.
"Sao thế? Ai bắt nạt em à?" Lâm Thư ân cần hỏi.
"Không có ai, chỉ là bạn em gặp chút chuyện thôi."
"Ai cơ? Chuyện gì? Có liên quan đến con trai không?" Lâm Thư, với bản năng nhạy cảm của một cô gái, lập tức đoán ngay vào trọng tâm.
Chu Kỳ nghĩ rằng Lâm Thư từng có bạn trai, chắc hẳn sẽ hiểu biết nhiều về chuyện tình cảm hơn mình. Cô không giấu được Lâm Thư, bèn kể lại chuyện của Du Âm và Thẩm Trị, nhưng thay đổi một chút danh tính, đặt vào một bối cảnh khác.
Khi nghe đến thái độ trầm mặc của "Du Âm", Lâm Thư bình luận: "Cô gái này không phải là thích cậu bạn kia rồi chứ?"
"Không đâu, bạn em đã nói rõ ràng là không thích cậu ta." Chu Kỳ phủ nhận ngay.
"Cậu kia trông thế nào? Đẹp trai không? Cao không? Khí chất có tốt không?" Lâm Thư tò mò.
"Đẹp trai, cao, khí chất cũng không tồi."
"Nếu chị mà được một người vừa đẹp trai, cao ráo, khí chất tốt lại giàu có như vậy cưỡng ép, chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý luôn!" Lâm Thư bật cười rồi nói tiếp, "Hơn nữa, hai người này lại là thanh mai trúc mã, có khi thầm mến nhau mà chẳng ai chịu nói ra cũng nên."
Chu Kỳ nghe xong mà không biết phản bác thế nào.
Lâm Thư liền chuyển đề tài: "Đừng vì chuyện này mà ủ ê mặt mày. Chưa đến mức đó đâu. Chị kể em nghe, gần đây chị đang để ý một soái ca, nhưng người này khó theo đuổi lắm. Để chị cho em xem ảnh chụp lén của anh ta..."
Cô nhanh chóng mở điện thoại, đưa ra một bức ảnh chụp chàng trai trẻ. Chu Kỳ cầm lấy ngắm nghía vài lần rồi khen: "Rất đẹp trai, so với người nổi tiếng cũng không kém."
"So với người nổi tiếng còn đẹp hơn ấy chứ!" Lâm Thư mỉm cười hạnh phúc, hồi tưởng đến những lần cô tình cờ gặp anh chàng trong lòng.
___
Buổi tối về đến nhà, Chu Kỳ lập tức gửi tin nhắn cho Du Âm, hỏi: "Âm Âm, cậu thích Thẩm Trị sao?"
Hồi lâu, phía bên kia mới trả lời tin nhắn: "Không thích, tớ chán ghét hắn."
Du Âm giận mà không dám nói ra, cảm thấy như có một áp lực vô hình đè nén tâm trí mình. Vì sợ sự ổn định trong cuộc sống bị phá vỡ, mỗi khi đối diện với Thẩm Trị, cô chỉ biết trầm mặc. Nhưng cũng có đôi lúc, sự không cam lòng khiến cô bật lên ý nghĩ phản kháng, như khi cô trả lời Chu Kỳ qua màn hình.
Giữa người với người, khi cách nhau bởi một màn hình, dường như can đảm cũng lớn hơn rất nhiều.
Từ nhỏ, mẹ Du Âm đã dạy cô phải trở thành người khoan dung. Cô chưa từng nói ghét ai, và cũng chưa từng nghe ai nói ghét mình. Nhưng với Thẩm Trị, đây là hoàn cảnh bất đắc dĩ. Cô không muốn ghét anh, nhưng vẫn không thể ngăn cản được cảm xúc của mình.
___
Du Âm nói với dì Trần rằng cô sẽ về nhà trước giờ cơm tối, nhưng khi cô trở về, đồng hồ đã chỉ gần mười giờ.
Cô cúi đầu, khẽ giọng xin lỗi dì Trần: "Dì, con cùng bạn học đi chơi vui quá nên quên mất thời gian."
Dì Trần mỉm cười đáp: "Không sao đâu, con về là tốt rồi." Nhưng ánh mắt dì lại không có chút cảm xúc, khiến Du Âm cảm thấy chột dạ.
Cố ý giữ khoảng cách thời gian với Thẩm Trị, cô đợi hơn mười phút sau mới bước vào nhà. Cô nói với dì Trần: "Con muốn một ly sữa bò."
"Được." Dì Trần gật đầu rồi vào bếp chuẩn bị.
Thẩm Trị từ phòng mẹ anh bước ra. Khi đi ngang qua cô, anh hơi khựng lại, giọng nói đủ để cả hai nghe rõ: "Tối nay đừng khóa cửa."
Ngón tay Du Âm bấu chặt lấy góc áo mình. Chỉ khi bóng Thẩm Trị khuất đi, cô mới dám thả tay ra.
Thẩm gia nằm ở ngoại thành, xung quanh là khuôn viên cây xanh bao phủ. Những đêm hè, tiếng côn trùng rả rích vang vọng. Tối nay, ánh trăng sáng ngời chiếu vào căn phòng nhỏ của Du Âm, phản chiếu hai thân ảnh dây dưa trên giường. Ánh mắt hai người đều mang theo sự mê ly, hơi thở dần trở nên nóng bỏng.
Du Âm mơ màng nghĩ, với tần suất hôn nhau như vậy, liệu có ngày nào môi cô sẽ bị thâm hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com