Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Thời điểm Thượng Ẩn đã phát sóng được tròn tám năm, fan hâm mộ của hai người trùng trùng điệp điệp làm rất nhiều hoạt động, ngày đó Hoàng Cảnh Du có một buổi họp báo phim, không ít người đồng loạt mặc đồng phục ngồi bên dưới.

Nữ phụ trong phim là người mới, cũng không quá quen biết Hoàng Cảnh Du, tựa hồ không nắm rõ những quy tắc chuẩn mực lắm, đến phần đặt câu hỏi liền gọi fan hâm mộ mặc đồng phục hàng đầu tiên.

Fan hâm mộ hỏi một vấn đề chung quy rất quy củ, hỏi về chuyện thú vị trong đoàn làm phim, thời điểm Hoàng Cảnh Du vừa mở miệng, đột nhiên lại tăng thêm một câu, "Lão đại vậy cậu... Cậu còn nhớ rõ chuyện thú vị ở đoàn làm phim đầu tiên tám năm trước không?"

Rất nhiều tiếng hô kinh ngạc.

Kỳ thật đến bây giờ bộ phim kia đã sớm không thể tính là hồng thủy mãnh thú (nguy hiểm khi nhắc đến) nhưng khi những diễn viên vai phụ, đạo diễn, thậm chí những người không liên quan đều lấy nó xào ra nhiệt độ, tùy tiện nhắc đến để thu hút sự chú ý một chút, hai vị diễn viên chính lại thống nhất im lặng không nói gì.

Bọn họ đã từng khát vọng, bây giờ lại đều ăn ý trầm mặc như vậy —— Những người này có lẽ vẫn còn đang ở nguyên đó, nhưng bọn họ đã rời đi rồi.

Hứa Ngụy Châu đã từng bị dụng tâm của họ đả động.

"Hoàng Cảnh Du, họ sao có thể yêu thích chúng ta một khoảng thời gian dài như vậy a?" Cậu thật sự đang hỏi.

Vì cái gì? Hoàng Cảnh Du đã từng nghĩ đến câu hỏi này, lúc còn trẻ mèo khen mèo dài đuôi cho rằng mình là đệ nhất thế gian, vô địch vũ trụ, nhưng chân chính trong lòng cũng không phải không tự biết, phần cố sự này bất quá chỉ là trong lúc vô tình bị đặt lên bàn cân thắng thua, không có ý gì mới, không bằng nói là vận khí.

Vậy, vì cái gì? Dựa vào cái gì? Những người này ngay từ đầu vẫn luôn chờ đợi, bởi vì sao?

Anh và Hứa Ngụy Châu nói trắng ra bất quá chỉ là hai người bình thường, tình yêu cũng không tính là có nhiều sóng gió trầm bổng chập trùng, những người này ôm lấy chân tình, dưới ánh trăng mờ mịt trong làn nước, theo đuổi cái gì đây.

Nhưng Hoàng Cảnh Du chỉ xoa xoa đầu Hứa Ngụy Châu, nhẹ nói, "Đại khái bởi vì chúng ta đáng giá."

Nhưng bây giờ, Hoàng Cảnh Du cảm thấy mình có lẽ không thể lại nói ra loại câu chữ dõng dạc này, khả năng là... anh đã vứt bỏ thứ gì đó.

Vứt bỏ thứ gì đó... Vô cùng trọng yếu.

Anh lấy lại bình tĩnh, "Câu hỏi này lạc đề rồi a ~ Đổi một câu khác."

Anh trông thấy tiểu cô nương trông phi thường quen mắt kia —— Có lẽ tuổi tác cũng chẳng phải nhỏ, mà anh cũng đều đã qua 30, tiểu cô nương một đường đồng hành bây giờ có lẽ cũng đã làm người vợ, người mẹ.

Anh trông thấy đôi mắt sáng lấp lánh kia ảm đạm xuống, cô ngồi xuống, không nói gì thêm.

Đoạn đường từ buổi họp báo ra bên ngoài bị fan hâm mộ chen lấn chật như nêm cối, bảo an rất khó khăn mở đường, Hoàng Cảnh Du trông thấy tiểu cô nương kia chen lấn mặt đỏ bừng, đưa một cái túi qua, "Lão đại, thư, không, không phải đồ quý hay nặng."

Một câu bị biển người nuốt sống hai, ba lần, thật vất vả mới nói xong.

Hoàng Cảnh Du nhìn tấm ảnh chính mình đang mặc đồng phục bên ngoài phong thư, vậy mà lộ ra một ý cười nhàn nhạt chính mình cũng chưa từng phát giác.

Anh nhận lấy.

Phong thư dày hơn so với anh nghĩ, giống như che lấp một chút vật gì khác.

"Hoàng Cảnh Du cậu nhất định phải xem a!!!"

Không chỉ một người ở trước cửa xe hô, có chút khàn cả giọng.

Trên phong thư viết "Lần cuối nói với thanh xuân tôi yêu rằng tôi yêu người."

Khó đọc cực kỳ.

'Lão đại, mở thư rồi
Tôi biết cậu nhất định sẽ không xem, bất quá cũng không sao, không quan trọng, quan trọng chính là tôi viết.

Cậu biết tôi vẫn một mực không quá tin rằng hai người thật sự đã tách ra, tôi vẫn luôn thôi miên chính mình, hai người không hề không hề không hề như vậy, chỉ là cãi nhau, hoặc là nguyên nhân gì khác, nhưng lừa mình dối người thật không tốt, tôi bây giờ nghĩ thông rồi, thật đó.

Chỉ là a, hai người xứng đôi như vậy, tôi nghĩ không ra ngoại trừ Hứa Ngụy Châu thì còn ai có thể xứng với Hoàng Cảnh Du, ngoại trừ Hoàng Cảnh Du thì ai có thể xứng với Hứa Ngụy Châu đây?

Tôi đã thích các cậu rất nhiều năm, nhìn các cậu một đường đến bây giờ, tôi nghĩ, đến thời điểm nói tạm biệt với hai người rồi.

Tôi xưa nay không hối hận vì đã thích hai người, mỗi lần vừa nhắc tới thanh xuân liền nói cái gì mà "Tôi đã biến thanh xuân cuồn cuộn thành cậu ấy", còn nói "Thanh xuân cuối cùng của tôi đã đem cho cậu ấy", thế nhưng thanh xuân của tôi là viết, sáng tác về Hoàng Cảnh Du Hứa Ngụy Châu, tôi yêu các cậu.

Hai người vĩnh viễn vĩnh viễn đáng giá."

Hoàng Cảnh Du nhìn chằm chằm hai chữ 'đáng giá', không biết vì sao đột nhiên có loại kiềm chế thở không ra hơi.

Thanh xuân.

Trong thanh xuân của những tiểu cô nương này đều tràn ngập hai người bọn họ, vậy thanh xuân của mình thì sao?

Ngay từ đầu tràn ngập hương vị mỳ kéo Lan Châu 5 hào cùng với mì hoành thánh cát tường, về sau là tiếng đèn flash tách tách, về sau nữa, trong tiếng reo hò và hoa tươi, trong khe hở đông nghịt người, trông thấy đều là ba chữ kia: Hứa — Ngụy — Châu.

Cậu vĩnh viễn toả ra khí khái thiếu niên, Hứa Ngụy Châu người này giống như không dùng hết thanh xuân, một mực đều tràn đầy sức sống.

Thanh xuân của Hoàng Cảnh Du nguệch ngoạc đều là Hứa Ngụy Châu từng nét vẽ lên, thậm chí đến lúc cuối, rất khó nói đến cùng là trong thanh xuân tràn ngập Hứa Ngụy Châu, hay là bản thân Hứa Ngụy Châu đại biểu cho quãng thời gian quý giá nhất của anh.

Giấy viết thư chỉ có một tờ, còn lại đều là những cái khác.

Tỉ như, viết tay từng mốc thời gian của bọn họ những năm qua, lại tỉ như...

Tỉ như tấm ảnh chụp chung kia, anh nhớ rõ, mình ký tên ngay phía trên hình của Hứa Ngụy Châu.

Anh còn nhớ rõ, là Hứa Ngụy Châu lấy bút trước, nở nụ cười cố ý, xoạt một cái ký lên chỗ của anh.

Khi đó Hứa Ngụy Châu phải mang một lớp trang điểm tra tấn rất khó chịu lúc quay Thượng Ẩn, tiểu hài tử đẹp như thế mỗi ngày đều chất vấn anh về nhan trị (giá trị nhan sắc), Hoàng Cảnh Du nhìn bộ dáng cậu ỉu xìu liền đau lòng, tẩy não cậu, "Em đẹp mắt, thật sự trông rất đẹp."

Chờ đến khi phản ứng lại, Hoàng Cảnh Du đã cầm tấm hình kia sửng sốt rất lâu.

Anh sờ lên ngực, cảm thấy chua xót không tưởng nổi.

Những ngày tách nhau ra, anh đều nén một hơi, đem toàn bộ sóng to gió lớn đều nén dưới mặt biển, giả vờ một mảnh gió êm sóng lặng, thời gian dần qua, chính anh cũng đều tin.

Không có người nhắc đến Hứa Ngụy Châu trước mặt anh, tận lực hoặc vô ý, bọn họ đều ngậm miệng không nói, càng về sau, Hoàng Cảnh Du lại ngẫu nhiên nhớ tới, cũng giống như cảm thấy không đau không ngứa.

Nhưng không phải như vậy, anh biết.

Ngày đó cùng tham gia một hoạt động, thời gian chênh lệch nhau, nhưng anh kỳ thật đã nhìn thấy.

Anh thoáng nhìn bóng lưng của cậu nơi cuối hành lang, giống như có chút gầy, cả người có chút đơn bạc, giống như ngọn gió chợt xuất hiện nhưng lại lập tức biến mất.

Hoàng Cảnh Du mở cửa sổ xe, gió bấc phần phật thổi lên mặt.

Dị ứng, anh nghĩ.

Cảm giác lúc đó giống như bây giờ, tựa như... anh và Hứa Ngụy Châu vậy.

Là dị ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com