Chương 5
Hứa Ngụy Châu lại tham gia hôn lễ.
Đây là hôn lễ thứ ba cậu tham gia.
Hai lần trước đều là của bạn tốt ngoài vòng giải trí, huynh đệ nhiều năm, lúc cậu đi còn phải nhìn tâm lý heo ủi cải trắng (*) của lão phụ thân nhà mình.
(*) Heo ủi cải trắng: ý là bạn bè ZZ cưới hết rồi mà bé vẫn chưa cưới nên ba ba lo lắng (vì mốc thời gian đã là 8 năm sau nha).
Mà lần này là của một người bạn tốt trong vòng giải trí, cũng mời phần lớn người trong giới, ngược lại không giống một cái hôn lễ mà là giống như một kỳ đại hội minh tinh ngồi ghép bàn, nghe xong liền rất mệt mỏi.
Nghe nói toàn bộ quá trình không có phóng viên truyền thông, nhưng tiếng vang lớn như thế, Hứa Ngụy Châu luôn cảm thấy rất phiền, trong trường hợp này không chừng sơ ý một chút thì ngày mai liền lên trang nhất báo.
Chỗ ngồi không có bảng tên cụ thể, chỉ lên kế hoạch đại khái có những ai, Hứa Ngụy Châu đến sớm, ứng phó xong một vòng người, sau khi đi vệ sinh về, chỗ ngồi liền bị chiếm mất, cậu nhìn bóng lưng khá quen kia, trong lòng một trận thầm nói, sao lại giống ai kia như vậy, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người đó, "Thật xin lỗi, chỗ này..."
Người kia quay đầu, mỉm cười với cậu.
Hai chữ sau nghẹn trong cổ họng, Hứa Ngụy Châu tốn sức đem nó nuốt xuống.
"Vậy anh ngồi chỗ bên cạnh, có thể không?" Hoàng Cảnh Du dời chỗ ngồi.
Hứa Ngụy Châu không nói gì, lấy điện thoại di động ra chất vấn chú rể "Cậu sao không nói Hoàng Cảnh Du cũng tới???"
Chỉ chốc lát liền được trả lời "Cái đó cậu cũng không có hỏi a."
Một hơi án trong cổ họng, Hứa Ngụy Châu chậm rãi thở ra, được, hai người này chính là đã thương lượng với nhau, rõ ràng bị người lừa một vố.
Hứa Ngụy Châu bất động thanh sắc uống một hớp nước, sau đó rất thản nhiên ngồi chơi điện thoại, vòng bằng hữu xanh xanh đỏ đỏ muôn màu muôn vẻ, nhưng tâm tư lại lơ lửng trong không trung, quả thực cái gì cũng không thấy nữa.
Ngày mai? Nói không chừng không cần ngày mai, các bên truyền thông liền sẽ đưa tiêu đề 'Hoàng Cảnh Du Hứa Ngụy Châu tham gia cùng một hôn lễ' một đường chiếm đầu nhiệt sưu, lại dùng tốc độ sét đánh lật lại mấy chuyện thật giả đúng sai những năm qua của bọn họ ra xoay mấy vòng.
Sao có thể ngay cả một cái tin cũng không lộ ra được.
Đúng là mỉa mai a, đây được tính là loại chuyện gì. Hứa Ngụy Châu đột nhiên rất muốn cười, ngay lúc người mình đã từng yêu đang ngồi bên cạnh, mình vẫn còn nghĩ đến mấy chuyện tầm phào đáng sợ này.
Trưởng thành đến ngọn nguồn là cái gì, đến tột cùng phải từ bỏ ngây thơ không thành thục, hay là dũng khí kêu gào với thế giới?
Soạt ——
Rượu đỏ tí tách vẩy lên áo sơmi màu trắng, Hứa Ngụy Châu kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện đôi mắt Hoàng Cảnh Du.
"Thật xin lỗi." Hoàng Cảnh Du thu liễm toàn bộ biểu cảm xa cách vừa rồi, lộ ra hai chiếc răng nanh, vậy mà hiếm khi bất an thấp thỏm, nói, "Thật xin lỗi, anh đưa em vào phòng thay quần áo."
Hứa Ngụy Châu tức giận đến muốn cười, Hoàng Cảnh Du trăm phương ngàn kế nói một câu lẽ thẳng khí hùng, cạm bẫy bố trí nghênh ngang, chắc chỉ thiếu một tấm bảng ghi: Mời bạn học Hứa Ngụy Châu nhảy vào.
Nhưng thời điểm cậu nối gót bước chân của Hoàng Cảnh Du phía trước, trong lòng nổi lên mừng rỡ nho nhỏ đã sớm tràn khỏi đập lớn, khiến chút bất bình dâng cao toàn bộ.
"Muốn nhìn em thay quần áo sao?" Hứa Ngụy Châu cầm cái túi trong tay Hoàng Cảnh Du, chậm rãi treo âu phục trên ghế dựa, cởi bỏ cúc đầu tiên trên áo sơmi trắng, lộ ra xương quai xanh.
Hoàng Cảnh Du cười, đi tới bên cửa, răng rắc một tiếng khóa lại.
Cơ hồ ngay giây lát sau, bọn họ đồng thời muốn bắt đầu một nụ hôn, nhưng một khắc ngay trước khi sắp chạm vào, Hoàng Cảnh Du nghiêng nghiêng, cắn hầu kết Hứa Ngụy Châu, hung hăng mút lấy, sau đó một đường hướng xuống phía dưới, thẳng đến khi xương quai xanh xuất hiện vết đỏ xanh tím.
Hứa Ngụy Châu ngửa đầu, nhẹ nhàng hút khí. Lúc phát giác một bàn tay vén áo mình lên, vuốt ve phần bụng sau đó dần dần hướng xuống, bỗng nhiên hung tợn cắn một cái trên cổ Hoàng Cảnh Du, ngoạm sâu đến mức thậm chí có thể nhìn thấy vết máu.
"Tê." Hoàng Cảnh Du nhéo nhéo cánh mông Hứa Ngụy Châu, "Đừng cắn."
"Hoàng Cảnh Du anh có ý gì?"
Chầm chậm hô hấp, Hứa Ngụy Châu thối lui hai bước.
"Khi đó anh nghĩ, nếu như thống khổ nhiều hơn vui vẻ, vậy chi bằng coi như bỏ qua đi."
"Thế nhưng Hứa Ngụy Châu, qua lâu như vậy, anh cho rằng mình đã khỏi hẳn, anh cho rằng anh sẽ không khó chịu nữa."
Hoàng Cảnh Du sờ lên vành tai Hứa Ngụy Châu, cởi chiếc nhẫn trên tay trái xuống.
"Nhưng anh phát hiện, em là chất dị ứng của anh."
Hoàng Cảnh Du yên lặng nhìn Hứa Ngụy Châu, mỗi chữ mỗi câu nói ra, thanh âm không lớn, nhưng từng chữ đều rõ ràng nện vào lòng.
Thật lâu trước đó Hứa Ngụy Châu có một bìa chụp ảnh tạp chí, chủ đề là #Timmy's eyes# , rất được hoan nghênh, thu được không ít fan.
Đôi mắt Hứa Ngụy Châu đẹp đã được công nhận, mi dưới đầy đặn rất sâu, cho nên lộ ra đôi mắt càng lớn, lấp lánh giống như đang nói chuyện với bạn, đôi khi lại toát ra vẻ đáng thương vô tội mà nhóc con này cố ý nũng nịu, Hoàng Cảnh Du luôn luôn không chống đỡ được loại đại sát khí này, lửa giận cũng sẽ tán đi trong đôi mắt hồ nước xuân tháng ba kia.
Nhưng... Nhưng Hứa Ngụy Châu lúc này, nhìn qua đôi mắt Hoàng Cảnh Du, cũng rốt cuộc nói không nên lời những câu chất vấn cùng phản bác, gió mùa đông năm đó, mang theo hương vị tuế nguyệt một đường thổi qua, giống như thời khắc chú cá nhảy khỏi mặt biển, vòng qua dải cầu vồng.
Cậu nhìn không ra trong đáy mắt thâm thúy kia đến cùng ẩn giấu thứ gì, nhưng cậu nhìn thấy hình ảnh bản thân mình trong đó.
Hoàng Cảnh Du cầm chiếc nhẫn mà cả đời chỉ có thể định chế một lần nhưng lại bị Hứa Ngụy Châu trả lại cho mình, một lần nữa đeo lên ngón vô danh của người trong lòng.
"Còn giữ a." Hứa Ngụy Châu sờ lên chiếc nhẫn, "Lại còn dị ứng cái gì, già mồm như vậy, thanh niên giả văn nghệ."
Rõ ràng là ngữ khí ghét bỏ, khóe miệng lại mang theo ý cười.
Kỳ thật Hoàng Cảnh Du, em cũng vậy.
Em đã từng có được tình yêu, em đã từng thưởng thức lời ngon ý ngọt, đều ăn mòn con người đến hầu như không còn gì, em vẫn luôn kết luận rằng đoạn tình yêu này tuyệt đối không cho phép người khác nhúng chàm.
Thế nhưng từ nghèo lên sang thì dễ mà từ xa hoa về đơn giản lại khó.
Một khi đã có được phong cảnh tốt nhất, như vậy về sau cái gọi là sông to núi lớn trứ danh cũng không nhìn ra miệng người ngoài ầm ầm sóng dậy.
Lúc còn trẻ quá mức tự phụ, luôn muốn hoặc thế này hoặc thế kia, muốn đường đường chính chính cùng anh sóng vai, bản thân lại chán ghét mà vứt bỏ thỏa hiệp, thế nên máu me đầm đìa.
Nhưng hôm nay em mới hiểu được. Bản thân tình yêu chính là cùng anh ở bên nhau, cùng anh trưởng thành, mà anh...
Mà anh cũng là của em, trốn không thoát chất gây dị ứng.
Hoàng Cảnh Du nhẹ nhàng hôn cậu, không mang theo tình dục, giống như đang hôn một phần kinh hỉ tuy đánh mất nhưng đã lấy lại được, giống như giáo đồ đang hôn thánh vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com