Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

41-42-43

Sau khi lên xe, suốt một đường Giang Hoài không nói một lời.

Ban đầu, cậu còn nghĩ rằng Lục Vô Túy sẽ nhân cơ hội này để làm cậu khó xử một lần nữa... Dù gì, cú đâm đầu của cậu thực sự rất đau.

Nhưng sau khi ngồi vào, Lục Vô Túy lại có vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mở máy tính xử lý công việc.

Chỉ là không biết hắn có phải cố ý hay không.

Trong khi giải quyết công việc, hắn thỉnh thoảng chạm vào ngực mình, như thể nó rất đau.

Giang Hoài giả vờ như không nhìn thấy, cách xa hắn một chút.

Lục Vô Túy:...

Chậc chậc.

*

Khi về đến nhà, Giang Hoài nhìn Lục Vô Túy bước vào thư phòng và không có ý định tính toán với mình, vì vậy trong lòng đã hoàn toàn nhẹ nhõm.

Cậu thăm dò và bước vào phòng vẽ của mình.

Ở giữa là bức tranh đã lâu cậu chưa đem đi tặng.

Nhìn chằm chằm vào bức tranh, cảm thấy dường như thầy không có duyên với bức tranh này.

Bức tranh này không nhất thiết phải tặng cho thầy Tạ, nó cũng chỉ là món quà thích hợp nhất trong những món quà mà cậu có thể nghĩ ra.

Nhưng trong quan niệm của cậu, giữa tranh và người còn có duyên phận.

Không chỉ trong giới hội họa mà bất cứ tác phẩm nghệ thuật nào cũng đều có cơ duyên, nếu đã có duyên thì dù trong hoàn cảnh nào, vật đó cũng sẽ đến tay người có duyên sau vài lần chuyển tới chuyển lui.

Nếu không có duyên phận, giống như cậu tặng tranh cho thầy Tạ, đi mấy vòng vẫn không tặng được.

Quên đi, đổi thứ gì khác cho thầy Tạ.

*

Buổi tối khi Giang Hoài đi ngủ vẫn chưa thấy Lục Vô Túy trở về.

Vốn dĩ cậu muốn trực tiếp đi ngủ, nhưng khi chìm vào giấc ngủ, ngay lập tức chợt nhớ ra, nếu hôm nay Lục Vô Túy không nguôi giận, tiền bình hoa của cậu còn tính không?

Nghĩ đến đây, Giang Hoài lập tức ngồi dậy.

Trong khoảng thời gian này, chắc chắn Lục Vô Túy còn trong phòng làm việc. Giang Hoài vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Lục Vô Túy cầm một lọ thuốc mỡ đi tới.

Bốn mắt chạm nhau, rất ngượng ngùng.

Giang Hoài vội vàng đóng cửa lại.

Lục Vô Túy: "... Em tính không cho tôi vào ngủ?"

Sau khi Giang Hoài đóng cửa lại, mới ý thức được mình đã làm gì, ảo não mở cửa ra.

Lần này, khe hở được mở ra, để lộ nửa khuôn mặt.

Mở, nhưng lại không mở hoàn toàn.

Lục Vô Túy hít sâu một hơi, đưa tay muốn đẩy cửa, Giang Hoài đột nhiên nói: "Chờ đã, anh bị thương sao?"

"Tôi bị thương sao?" Lục Vô Túy nhai đi nhai lại câu này, "Hỏi hay đấy, tôi còn tưởng rằng trên đầu em hẳn là có một vết thương lớn, gián tiếp biết vết thương của tôi như thế nào"

Giang Hoài: "..."

Cũng may, cậu không có.

Lúc này Giang Hoài mới từ đáy lòng cảm thấy có chút có lỗi.

Tất nhiên, cậu thấy mình có lỗi một chút thui.

Lục Vô Túy đẩy cửa vào, Giang Hoài đi theo sau hắn từng bước một, nhìn hắn ngồi ở trên sô pha.

Lục Vô Túy đặt lọ thuốc mỡ xuống, đột nhiên cười nói: "Có muốn tôi cởi qu.ần áo ra cho em nhìn một chút không?"

Giang Hoài ánh mắt cơ hồ dọc theo đường viền cổ của hắn chui vào trong đó.

"Ay, không cần," Giang Hoài đột nhiên cảm thấy vô lễ, "Bất quá, anh muốn thì cũng có thể."

Lục Vô Túy: "..."

Lục Vô Túy không cùng cậu nói nhảm nữa, trực tiếp cởi q.uần áo, lộ ra nửa thân trên săn chắc.

Ngực của hắn thực sự bị đỏ một mảng, bất quá cũng không nghiêm trọng lắm.

Thứ mà thấy dễ dàng nhất là cơ bụng dưới ngực của hắn.

Tuy rằng đều là nam, nhưng Giang Hoài kỳ thật cũng có chút ngượng ngùng, cậu lớn như vậy, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Tất nhiên, cũng không ôm ai ngủ mỗi ngày.

Lục Vô Túy bôi thuốc xong, đột nhiên gọi cậu: "Lại đây."

Khẽ xin lỗi, Giang Hoài tiến lên một bước, trước khi cậu có thể đứng yên, Lục Vô Túy đã kéo một phát, ngay lập tức cậu ngã vào lòng ngực của Lục Vô Tuý.

Cậu lập tức giẫy giụa.

Lục Vô Túy như đang ôm một con mèo xù lông, tay bị cào mà không thể làm gì, chỉ có thể ậm ừ: "Đau, đau, đụng đến vết thương đau."

Giang Hoài cả người cứng đờ, sau đó mới bình tĩnh lại.

Cậu nghĩ rằng Lục Vô Túy muốn tính sổ với mình, vì vậy nhanh chóng nhắm mắt lại.

Lục Vô Túy xoay đầu cậu qua, nhìn kỹ một chút.

Ngay lập tức, kết luận: "Thật sự rắn chắc."

Giang Hoài:...

Nói vậy, nhưng Lục Vô Túy vẫn đổ thuốc mỡ vào lòng bàn tay, xoa một ít lên đỉnh đầu Giang Hoài.

Một cảm giác mát lạnh từ trên đầu truyền đến.

Giang Hoài nhìn chằm chằm vào ngực của Lục Vô Túy, cảm thấy mình có thể nghe thấy nhịp tim của hắn.

Cậu chớp mắt, cảm thấy một chút kỳ diệu trong thời điểm này.

*

Ngày hôm sau, Giang Hoài nghe tin trong trường có một giáo viên đã bị phát hiện nhận hối lộ.

Thật trùng hợp, thứ nhận được cũng là một bức tranh.

Nhà trường đã ra thông báo đuổi việc và thu hồi chứng chỉ giáo viên, đồng nghĩa với việc trực tiếp bị đưa ra khỏi ngành giáo dục.

Đồng thời, sự kiểm soát của trường học đối với khía cạnh này đã bắt đầu thắt chặt trở lại.

Sự đồng cảm của Giang Hoài đối với mọi người chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.

Nhưng lúc này, cậu đột nhiên vui mừng, vì mình chưa có đem bức tranh tặng cho thầy giáo.

Nếu không, lòng biết ơn sẽ biến thành giết người ngay lập tức.

Ngay sau khi điều này xảy ra, Giang Hoài không biết nên xin lỗi Lục Vô Túy hay cảm ơn hắn.

Nếu không phải do hắn ngăn cản, hiện tại cậu và thầy đã xảy ra chuyện.

Hôm nay vừa vặn là tiết học của thầy Tạ, Giang Hoài tranh thủ lúc tan học chạy lên bục giảng, thầy Tạ vẫn lễ độ, cười hỏi: "Sao vậy?"

Giang Hoài từ trong túi lấy ra một cái bút vẽ đưa cho anh.

Tạ Nhất Minh nhìn thấy cậu lấy ra thứ gì đó thì sắc mặt biến đổi, nhìn thấy chỉ là một cây bút thì thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói với Giang Hoài: "Hù chết tôi rồi, thầy còn tưởng em hối lộ."

Giang Hoài nghiêm mặt nói: "Đây là quà cảm ơn của thầy, không phải hối lộ."

Tạ Nhất Minh nói: "Thầy gần đây làm cái gì khiến em cảm động sao?"

Giang Hoài nói: "Không phải gần đây, mà là lúc ra ngoài ký họa."

Tạ Nhất Minh nhớ tới, cầm lấy cây bút cậu đưa tới, vặn xoay xoay xoay thân bút, che đi sự nhu thuận trong mắt, "Cái này là em tự vẽ?"

Giang Hoài gật đầu.

"Rất đẹp." Tạ Nhất Minh nói: " Giang Hoài, em vĩnh viễn là học sinh tôi tự hào nhất."

Giang Hoài nhớ tới cái gì, nói: "Nhưng điểm của em không phải tốt nhất..."

"Tôi biết, " Tạ Nhất Minh cười cười, đem trả lại cho cậu, "Hiện tại nhiều người quá, tan học đi văn phòng đưa cho tôi."

Giang Hoài vốn tưởng rằng thầy không muốn.

Không có kiểu đùng đẩy, bỗng vui vẻ hơn rất nhiều.

Dưới đôi mắt cười của Tạ Nhất Minh, Giang Hoài ngồi xuống ghế với cây bút vẽ trong tay.

Cây bút vẽ này phần cán hơi nhỏ, cho nên cậu liền vẽ hai nét, cũng không tính thương mại cho lắm, cho dù bị trường học phát hiện, cũng không thành vấn đề lớn.

Nhưng lại rất có tâm.

Nhìn thấy sự yêu thích của thầy Tạ đối với nó, Giang Hoài cảm thấy rằng những thứ còn nợ cuối cùng đã được giải quyết.

Chính là Lục Vô Túy bên kia...

*

Buổi chiều, nhà cũ Lục gia.

Lục Vô Túy vừa tan làm, lão phu nhân liền gọi hắn tới.

Hắn vốn tưởng rằng lão phu nhân bảo qua đây chẳng qua là như vậy.

Tuy nhiên, bà yêu cầu Lục Vô Túy đến đây hôm nay không phải vì Giang Hoài.

Bà đưa một tập tài liệu cho Lục Vô Túy, với giọng điệu nghiêm túc, "Con biết bao nhiêu về cha mình?"

Có vẻ như không cần phải tiếp quản tài liệu này.

Lục Vô Túy vẫn mở ra xem, sau khi phát hiện đó là thứ mình muốn xem, mới bình tĩnh nói: "Là con khiến tiểu thư Đào gia bán tin tức ra. "

Lục Như Mai tức giận đập bàn, " Cháu hồ đồ! Ông ấy là cha con!"

Lục Vô Túy đặt tấm ảnh lên bàn, toàn bộ trạng thái vô cùng bình tĩnh, "Bà ngoại, cháu đương nhiên biết ông ta là cha cháu."

"Biết rồi còn làm như vậy?" Lục Như Mai hít sâu một hơi, "Nếu không phải hắn gọi điện thoại cho ta, suýt chút nữa đã chết ở nước ngoài! Tiểu Túy, sao con có thể tàn nhẫn như vậy?"

Trong mắt Lục Vô Túy thoáng qua một tia lạnh: "Từ ngày con sinh ra ông ta đã làm tròn trách nhiệm của người cha chưa?"

Lục Như Mai nói, "Dù gì thì ông ấy cũng là cha con."

Lục Vô Túy dừng lại.

"Việc mẹ con sinh khó không liên quan gì đến cha con. Trước khi mẹ con qua đời, ông ấy đối với mẹ con chưa bao giờ có lỗi." Lục Như Mai nói, "Ta biết con hận ông ấy, bằng không những người khác sẽ chỉ trỏ tay Lục gia. Con căn bản sẽ không quan tâm, nhưng..."

"Bà ngoại" Lục Vô Túy đột nhiên cắt ngang, "Con không muốn nghe."

Lục Như Mai thở dài và im lặng.

"Còn một điều nữa," bà nói, "Bà định đưa cha con về quốc nội dưỡng thương, nhưng bà không tìm được nơi nào thích hợp, vì thế chỉ có thể đưa ông ấy đến chỗ con."

Lục Vô Túy thần sắc như thường, không chút thay đổi.

Hắn biết rằng không có đường cứu vãn cho chuyện này.

Hắn được Lục Như Mai nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, Lục Như Mai là cha là mẹ của hắn, và không ai hiểu nhau hơn họ.

Lục Như Mai cũng biết rằng hắn không phục.

Khi còn nhỏ thì không sao, nhưng khi Lục Vô Túy lớn lên và có chủ kiến của riêng mình, hai người cuờng thế va chạm với nhau, sẽ luôn xảy ra nhiều xung đột.

Đáng sợ nhất, vẫn là Lục Vô Túy.

Bà vẫn có thể mắt nhắm mắt mở trước những thủ đoạn tàn nhẫn mà hắn dùng để đối phó với những người không cùng quan điểm.

Nhưng bây giờ, hắn thậm chí ngay cả cha ruột của mình cũng xuống tay.

Lục Như Mai không có ý thiên vị cha hắn.

Thân là người ở địa vị cao nên có một điểm mấu chốt về đạo đức cao hơn những người bình thường, để tránh không mắc phải những sai lầm lớn.

Khi đã có quyền lực trong tay thì càng phải biết kiềm chế.

Nếu không, làm sao bà có thể yên tâm giao Lục gia cho hắn?

Lục Như Mai thở dài, "Tiểu Túy, bà không phải muốn đối nghịch với con."

Lục Vô Túy nói: "Con biết, bà ngoại."

Nhưng--

Miễn là Đường Bình Kiến dám đến.

Hắn dám làm cho ông phải hối hận khi đến.

*

Sáu giờ rưỡi, không sai biệt lắm là lúc Giang Hoài và Lục Vô Túy đồng thời ở nhà, một người vừa tan học, một người vừa tan sở.

Khi Giang Hoài quay về, mọi thứ trong Lục gia đều yên tĩnh, quản gia giơ ngón tay ra hiệu cho cậu im lặng.

Cậu còn không biết tại sao.

Sau khi ăn xong, hỏi người quản gia và phát hiện ra rằng kể từ lúc Lục Vô Túy về nhà, hắn đã nhốt mình trong phòng ngủ không ăn gì cả.

Giang Hoài thấy lạ, bình thường vào giờ này, nếu Lục Vô Túy có việc chưa hoàn thành, thì nên ở lại thư phòng.

Trong vài tháng qua, chưa từng có ngoại lệ.

Cậu nhớ ra mình muốn xin lỗi chuyện gì, nhét nửa miếng bánh mì vào miệng, đi đến phòng vẽ của mình, tìm bức tranh trước đó.

Dù sao, nó đã được dự định đem tặng.

Khi Giang Hoài mang bức tranh ra ngoài, tình cờ đụng phải quản gia đang bưng cơm.

Cậu nghiêng đầu có chút nghi hoặc, tiến lên một bước, gõ cửa phòng ngủ dưới ánh mắt khiếp sợ của quản gia đang muốn ngăn cản.

Không có âm thanh nào từ bên trong cánh cửa.

Giang Hoài lại gõ cửa, bởi vì trong miệng ngậm bánh mì, cậu nói không rõ: "Lục Tiên Sâm."

Quản gia vội vàng nói: "Tiểu Giang thiếu gia, Lục tiên sinh..."

Đúng lúc này, trong cửa vang lên giọng nói của Lục Vô Túy: "Muốn vào thì nhanh lên."

Người quản gia im lặng.

Giang Hoài vừa định đi vào, liền vội vàng đem khay đưa cho Giang Hoài, ra hiệu Giang Hoài thuyết phục Lục Vô Túy ăn.

Sau khi bước vào, Giang Hoài nhìn thấy Lục Vô Túy đang đứng ở giữa phòng.

Hắn dường như vô cùng mệt mỏi, lông mày cau chặt, che giấu một vẻ u ám mơ hồ.

Lục Vô Túy mặt không đổi sắc, đột nhiên nói với cậu: "Đây là cái gì?"

Giang Hoài "A" một tiếng, lấy bức tranh trong tay ra: "Cho anh."

Lục Vô Túy không nhúc nhích.

Giang Hoài đặt cơm lên bàn trước, sau đó tự mình mở ra, theo động tác của cậu, bức tranh từng chút một lộ ra, lộ ra vẻ đẹp mùa xuân.

Lục Vô Túy nhìn hồi lâu.

Không biết đã qua bao lâu, hắn khó khăn nói: "Em không phải muốn đem bức tranh này tặng cho thầy giáo sao?"

"Thầy không có duyên với nó. " Giang Hoài thành thật nói, "Dù sao cũng là để tặng, nếu là ở bên cạnh anh vẽ, hẳn là cùng anh có duyên. "

Mảnh hoa đào tươi tốt đó, với sức sống kinh người, được phản chiếu trong mắt Lục Vô Túy, không thể thoát khỏi nó.

Đứng trước bức tranh đó, Giang Hoài ngước đôi mắt động lòng nhìn hắn.

Lục Vô Túy đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy Giang Hoài.

Giang Hoài ngẩng đầu lên, lông mi run rẩy.
Lục Vô Túy ôm Giang Hoài vào lòng.

Giang Hoài nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy Lục Vô Túy nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu chặt, sửng sốt trong chốc lát.

Mỗi lần Lục Vô Túy gọi cậu là Giang Điềm Điềm, đều là tức giận hoặc là đang muốn tức giận.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi với giọng điệu bình tĩnh như vậy.

Giang Hoài thậm chí còn cảm thấy nghe nhiều lần như vậy, cậu gần như không còn mẫn cảm với cái tên này nữa.

Không biết đã qua bao lâu, Giang Hoài thấp giọng nói: "Đồ ăn nguội rồi."

Lục Vô Túy chậm rãi buông ra.

Hắn nhìn đồ ăn bên cạnh, nghĩ tới Giang Hoài muốn khuyên hắn ăn, lông mày giãn ra một chút, nhẹ giọng nói: "Vậy ăn đi..."

Hắn còn chưa nói xong, Giang Hoài đã bước qua trước hắn một bước ngồi xuống.

Lục Vô Túy:...?

Hắn bất đắc dĩ nhìn Giang Hoài, cầm đôi đũa trên mâm lên, gắp đồ ăn trên hai chiếc đũa nhét vào miệng, lẩm bẩm: "Quản gia thấy anh không muốn ăn liền đưa những thứ này cho tôi. Nếu nguội thì sẽ ăn không ngon."

Lục Vô Túy: "Cơm này, có khả năng là.."

Giang Hoài ngẩng đầu.

Lục Vô Túy dừng một chút, bất đắc dĩ nói: "Em ăn đi. "

Giang Hoài lại cúi đầu, thậm chí còn chọn ra món mình không thích, chọn vừa ý mới bắt đầu ăn.

Lục Vô Túy nhìn Giang Hoài ăn, dần dần có chút thèm ăn.

Hắn ra ngoài nhờ quản gia hâm nóng bữa ăn.

Quản gia mặc dù có chút khó hiểu nhưng vẫn làm theo, mười phút sau gõ cửa, bưng đồ ăn mới chuẩn bị đi vào.k

Người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Lục Vô Túy đang ngồi lặng lẽ bên cạnh.

Sau đó là Giang Hoài đang vùi đầu chăm chỉ ăn.

Quản gia:...Có chuyện gì vậy?

Lục Vô Túy xoa xoa thái dương, ra hiệu cho anh đặt bữa ăn xuống.

Bình thường Lục Vô Túy không thích dùng bữa trong phòng ngủ, quản gia sợ đặt sai chỗ sẽ không vui nên do dự một lần, lại đặt ở bên cạnh Giang Hoài.

Sau khi đặt nó xuống, Giang Hoài sửng sốt.

Hai người còn lại cũng sửng sốt, vừa định nói chuyện, Giang Hoài lại giơ đũa ra nói: "Tôi không ăn được nữa, sao còn đem lên cho tôi?"

Quản gia sợ hãi mở to hai mắt: "Không được, Tiểu Giang thiếu gia, cái này..."

"Khụ," Lục Vô Túy đột nhiên ngắt lời anh, "Đưa cho cậu ấy."

Người quản gia muốn nói lại thôi.

Vừa rồi, Giang Hoài, không phải đã ăn cơm sao? Nếu anh nhớ không lầm thì hình như cậu đã ăn rất nhiều?!

Lục Vô Túy đợi Giang Hoài chọn, sau khi chọn hết những món mình thích, hắn hỏi: "Chọn xong chưa?"

Giang Hoài gật đầu.

Lục Vô Túy thở dài, đứng dậy khỏi ghế bên cạnh, ngồi xuống cạnh Giang Hoài.

Hắn cầm đũa lên, chậm rãi ăn món ăn mà Giang Hoài làm loạn lên.

Kỳ thật nếu có người cùng Giang Hoài ăn cơm tối, cậu sẽ không chọn đồ ăn lộn xộn lên.

Tuy nhiên, cậu cứ tưởng những món ăn này đều là của mình.

Giang Hoài: "..."

Bất tri bất giác nhận ra điều gì đó.

Cậu hiếm khi có thông minh, nhanh nhẹn ngậm miệng lại.

*

Hai ngày sau, Đường Bình Kiến được đưa đến.

Tình cờ hôm đó Giang Hoài không có lớp, Lục Vô Túy cũng không có ở nhà, đứng trên bậc thang cùng quản gia, nhìn thấy một đám người đang kéo Đường Bình Kiến say khướt, trong lòng có chút tò mò.

Những người đó tuyệt đối không có ý định hù dọa cậu, vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết, liền an ủi cậu: "Cậu là Tiểu Giang thiếu gia đúng không? Đây là lão phu nhân sai chúng tôi đem người tới đây, sẽ có người canh ông ấy 24/24, cậu không cần phải lo lắng ".

Giang Hoài nói: "Ông ấy là ai?"

Cậu cảm thấy khuôn mặt người này quen quen nhưng lại không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.

Người áo đen nói: "Ông ấy là cha của Lục tổng."

Giang Hoài kinh ngạc mở to mắt.

Lúc này, Đường Bình Kiến đang nằm trên mặt đất đột nhiên nói: "Rượu! Sao không cho ta uống!"

Người đàn ông mặc đồ đen nghiêm túc nhìn ông như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, hết sức đề phòng.

Giang Hoài tò mò bước tới, ngồi xổm trước mặt Đường Bình Kiến.

Cậu nói: "Không ai cấm ông uống rượu."

Đường Bình Kiến sửng sốt mở nửa con mắt, thẳng thắn nói: "Cậu là ai?"

Giang Hoài nói: "Tôi là con trai của ông..."

Ủa, là gì?

Cậu có phải là vợ của Lục Vô Túy không?

Giang Hoài nhất thời bế tắc, không biết tiếp tục như thế nào, Đường Bình Kiến đã nhận ra, khẽ hừ một tiếng: "Ồ, là cậu, đối tượng kết hôn của con trai ta."

Giang Hoài gật đầu: "Đúng vậy."

i, thô lỗ nói: "Cậu đã nói không ai ngăn cản ta uống rượu, nhưng rượu đâu? Mang cho ta!"

Người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh cau mày nói: "Ông ngày nào cũng cờ bạc hoặc uống rượu, lão phu nhân đang cho một cơ hội ăn năn, sao ông không trân trọng?"

"Lão phu nhân?" Đường Bình Kiến cười hắc hắc, "Ồ, cậu đang nói mẹ vợ của ta."

Giang Hoài chống cằm nhìn ông.

"Quả nhiên, mẹ vợ đã cho ta một cơ hội, ta dù thế nào cũng phải cư xử đúng mực..."

Đường Bình Kiến chật vật đứng dậy.

Giang Hoài chưa từng thấy qua có người chật vật đứng dậy như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy kỳ quái, liền duỗi ra một ngón tay chọc chọc ông.

Đường Bình Kiến ngay lập tức giống như phải chịu một đòn nặng nề.

Dứt khoát ngã nằm xuống lần nữa.

"Ôi, tôi không thể đứng dậy được."

Giang Hoài: "..."

Người áo đen: "......"

Giang Hoài nhớ tới nơi mình gặp Đường Bình Kiến, trong lòng kinh ngạc: "Lần đầu tiên tới Lục gia, ông không như thế này."

Đường Bình Kiến nói: "Tiểu thiếu gia, bình thường ta cũng như vậy, nhưng hôm đó ta nhìn giống người hơn một chút."

Giang Hoài gật đầu, trong lòng thầm chấp nhận.

Gật đầu xong, cậu nhớ tới Đường Bình Kiến không nhìn thấy mình, thế là lại nói: "Ông nói không sai."

Đường Bình Kiến nằm trên mặt đất cười.

Người áo đen tiến lên nói với Giang Hoài: "Tiểu Giang thiếu gia, lão phu nhân đã đặc biệt ra lệnh cho cậu tránh tiếp xúc với ông ta, việc còn lại giao cho chúng tôi, cậu có thể đi chơi vui vẻ..."

Nhìn Giang Hoài, người ta có thể mắng cậu sao.

Giang Hoài gật đầu.

*

Buổi tối khi Lục Vô Túy về, việc đầu tiên hắn làm chính là kiểm tra trên người Giang Hoài.

Thấy không có vết thương nào, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn còn cảnh cáo Giang Hoài: "Sau này em không được phép tiếp xúc với người vừa mới đến, hiểu chưa?"

Giang Hoài cảm thấy ngày hôm nay mọi người đều rất kỳ lạ.

Đến giờ ăn tối, Đường Bình Kiến bị "áp" vào bàn ăn như tù nhân.

Lục Vô Túy không hề vui mừng khi gặp lại ông sau một thời gian dài.

Hai người này cũng không hẳn là cha con mà là hai người xa lạ ngẫu nhiên gặp trên đường, khi bị ép ở bên nhau, bầu không khí trên bàn ăn gần như đóng băng.

Giang Hoài nhìn cái này cái kia.

Lục Vô Túy dùng đũa gắp cho cậu một ít đồ ăn, cậu vội vàng nghiêm túc ăn.

Trong khoảng thời gian này, dù có phải là ảo giác của cậu hay không, những "bữa ăn bổ dưỡng" không ngon miệng của Lục gia dường như đã được thay đổi rất nhiều.

Ngoài ra còn có rất nhiều món cậu thích ăn.

Làm cậu không thể dừng miệng được.

Tất nhiên, trong khi ăn cũng không quên dừng lại và quan sát.

Lục Vô Túy vẻ mặt thờ ơ, tựa như không hề coi trọng Đường Bình Kiến, so sánh với Đường Bình Kiến thì cầm đũa có chút khó khăn, nhưng vẫn nhịn, cũng không có biểu hiện say xỉn trước mặt con trai mình.

...,..Bình thường giữa hai cha con, đều như thế này sao?

Chờ những ngày tới sẽ còn kỳ lạ hơn nữa.

Một người sống sờ sờ đi vào nhà, coi như không có chuyện gì xảy ra, Đường Bình Kiến được đặt trong một phòng ngủ nhỏ dành cho khách, có hai người canh giữ.

Theo như lời những người này, họ không hạn chế quyền tự do của Đường Bình Kiến.

Nói cách khác, là do ông không đi ra ngoài.

Về phần Lục Vô Túy, hắn chỉ đơn giản coi như ở nhà không có người như vậy, mỗi ngày đều sống một cuộc sống bình thường.

Bất quá Giang Hoài cũng tò mò mấy ngày.

Cậu giống như một chú mèo tò mò, luôn ngập ngừng và cảnh giác với những điều mới mẻ.

Nhưng sau khi phát hiện không có uy hiếp thì sẽ quên đi.

*

Nhưng điều không ai ngờ tới là sau vài ngày, chuyện xấu lại xảy ra nhưng mà là của chính Giang Hoài chứ không phải Đường Bình Kiến.

Mấy ngày trước cậu cùng Lục Vô Túy đi ăn cơm cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng mấy ngày sau lại bỏ ăn.

Nửa đêm không ngủ được, trằn trọc hồi lâu ồn ào khiến Lục Vô Túy mất ngủ.

Khi bật đèn lên, hắn nhìn thấy Giang Hoài ôm bụng cắn môi, đáng thương ngẩng đầu lên.

Cổ tay gầy guộc và nhỏ nhắn của cậu ấn vào bụng, như thể động tác này có thể làm giảm cơn đau.

Quai hàm nhỏ nhắn trắng nõn cũng căng chặt, ánh đèn chiếu sáng giọt mồ hôi trên trán, tạo thêm chút quyến rũ cho cảnh tượng này.

Lục Vô Túy dừng một chút, ở trên bàn đầu giường tìm được một viên thuốc tiêu hóa.

Giang Hoài khó hiểu: "Sao anh biết tôi ăn no..."

"Gần đây một đêm em ăn hai bữa," Lục Vô Túy nói, "Ồ không, em thỉnh thoảng cũng ăn chút đồ ăn vặt, cho rằng tôi không biết sao?"

Giang Hoài: "..."

Có đạo lý.

Lục Vô Túy cười nửa miệng nói: "Xứng đáng."

Giang Hoài: "..."

Không thể bác bỏ.

Sau khi Giang Hoài nuốt viên thuốc tiêu hóa, vẫn còn đau.

Lục Vô Túy đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp đặt lên bụng cậu, có lẽ vì có ánh sáng nên vẻ mặt trông rất ôn hòa.

Giang Hoài đưa tay ra, cơ hồ không nhịn được, rụt lại.

Sau khi bị giữ chặt, cậu mới ngừng cử động.

Lục Vô Túy trở lại giường, vươn tay về phía cậu, nhẹ giọng nói: "Lại đây."

Giang Hoài hết lần này đến lần khác do dự, cậu còn chưa kịp ra quyết định, liền bị Lục Vô Túy cưỡng ép kéo tới.

Cậu ngã vào vòng tay của Lục Vô Túy, lúc đầu vẫn rất cứng ngắc.

Cho đến khi bụng dễ chịu hơn rất nhiều, từ từ chìm vào giấc ngủ, khi ở trong vòng tay của Lục Vô Túy, luôn cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc, giống như ngày nào cậu cũng nằm trong vòng tay này, thậm chí cả cơ thể trong vòng tay này đều quen thuộc với nhiệt độ.

Lục Vô Túy chợt ngừng tay lại khi Giang Hoài sắp ngủ.

Tay hắn dọc theo cổ Giang Hoài, sờ lên khuôn mặt còn mịn màng hơn sữa của Giang Hoài, giống như làn da của trẻ sơ sinh, chỉ cần chạm một ngón tay là sẽ vỡ ra.

Một người như vậy đang ở trong vòng tay của hắn.

Sự trầm thấp mấy ngày trước dường như không còn tồn tại trên người Lục Vô Túy nữa. Đôi mắt hắn lóe lên, thay vào đó là một cảm xúc hoàn toàn mới.

Những cảm xúc này đã khiến hắn giữ được sự bình thản dù ở cùng một mái nhà với Đường Bình Kiến.

Trước đây hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Thật kỳ diệu.

Lúc nhìn Giang Hoài, hắn liền có cảm giác muốn ôm lấy cậu, lúc Giang Hoài ở trong ngực hắn, hắn liền muốn ôm chặt lấy.

Sờ vào da thịt Giang Hoài, hắn muốn ấn xuống cắn xuống.

Trước đây hắn chỉ biết mình động lòng với Giang Hoài.

Nhưng có chút giống như trêu chọc, cho dù là đối với Giang Hoài, hắn vẫn có một mức độ phòng ngự nhất định.

Nhưng hôm nay, hắn muốn giữ Giang Hoài ở bên cạnh.

Chỉ cần ở lại bên hắn.

Hắn cúi đầu hôn lên tai Giang Hoài.

Bé ngốc vẫn ngủ say, không biết gì, thỉnh thoảng lại thốt ra vài lời ngái ngủ.

Những ngày tiếp theo, gió êm biển lặng, như thể không có ai khác sống trong nhà nữa.

Nếu không phải ngày ngày ngồi vào bàn ăn, Giang Hoài nhìn thấy Đường Bình Kiến.

Thì cậu thực sự nghĩ rằng Đường Bình Kiến đã đi rồi.

Để không làm phiền cuộc sống bình thường của họ, thời điểm làm nhiệm vụ các vệ sĩ đều ở phòng Đường Bình Kiến.

Vì vậy, phòng ngủ của Đường Bình Kiến, cũng gió êm sóng lặng, ngay cả vệ sĩ bên ngoài cũng không nhìn thấy được.

Ngoài ra, còn có Lục Vô Túy kỳ quái.

Giang Hoài không biết có chuyện gì, nhưng cậu luôn cảm thấy khác thường ngày.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu mới phát hiện Lục Vô Túy đã rất nhiều ngày không có nhắc tới tiền bạc.

Bình thường Lục Vô Túy rất thích nói về chuyện này.

Mà mấy ngày nay, cho dù nhìn thấy Giang Hoài vô thức ôm thú bông lên giường mấy lần, hắn cũng không nói gì.

Buổi sáng khi Giang Hoài tỉnh dậy, thú bông thường ở trên đầu giường, cậu thì nằm trong vòng tay của Lục Vô Túy.

...Vậy trong trường hợp này, vẫn tính tiền cho mình phải không ta?

Giang Hoài có chút lo lắng.

So với cậu, Lục Vô Túy bình tĩnh khác thường.

Hàng ngày hắn đều đi làm bình thường, ngay cả khi ngồi ăn tại bàn ăn và ở cùng phòng với Đường Bình Kiến, hắn cũng rất ôn hòa.

Giang Hoài quyết định ám chỉ gì đó.

Buổi tối cậu cất hết thú bông trước khi Lục Vô Túy quay lại.

Lúc Lục Vô Túy đi làm về, cậu đã ngoan ngoãn cuộn tròn trên giường, giả vờ ngủ.

Lục Vô Túy giả vờ như không nhìn thấy lông mi run rẩy của cậu, bình tĩnh ngồi lên giường, sau đó nằm xuống phía sau, chờ đợi động tác tiếp theo của Giang Hoài.

Hắn muốn xem Giang Hoài sẽ làm gì.

Quả nhiên, một lát sau, Giang Hoài quay người lại nói với hắn: "Lục Vô... Lục tiên sinh."

Lục Vô Túy mở mắt ra, nhìn Giang Hoài đang đối mặt với mình.

Dưới ánh trăng, đôi mắt Giang Hoài cũng sáng lên, có chút ngây thơ, đầu óc Lục Vô Túy lang thang, hồi lâu mới hoạt động hầu kết, nói "Ừm".

Giang Hoài lập tức nói: "Nhìn xem, gần đây tôi biểu hiện rất tốt."

Lục Vô Túy ý thức được điều gì, nheo mắt lại, cử động thân thể, nhìn Giang Hoài từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa.

Hắn bình tĩnh nói: "Cũng bình thường."

"Bình thường gì?" Giang Hoài hỏi.

Lục Vô Túy cũng không vòng vo phức tạp, "Bình thường thì là bình thường."

Giang Hoài: "..."

Vốn cậu trì độn, nhưng đột nhiên cảm thấy hắn có lệ.

Không bỏ cuộc, cậu tựa vào vai Lục Vô Túy, nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày nay tôi không ăn cơm trên giường, cũng không ôm cái gì cả..."

"Ai nói không có chuyện đó?" Lục Vô Túy bỗng nhiên nói.

Giang Hoài nghi ngờ nhíu mày.

Lục Vô Túy nói: "Không phải ngày nào em cũng ôm tôi ngủ sao?"

Cậu có chút uỷ khuất "Nhưng, đó không phải là tôi muốn ôm anh ngủ..."

Lời này khiến Lục Vô Túy có chút không vui.

Tuy rằng hắn ôm Giang Hoài mấy lần, nhưng cũng có mấy lần - hai ba lần, một hai lần, Giang Hoài chủ động chui vào trong ngực hắn.

"Thật sao?" Lục Vô Túy cố ý nói: "Tôi không tin."

Giang Hoài: Dù cho có hiền lành nhưng cậu cũng có chút muốn đánh người.

Thấy ám chỉ không có tác dụng, cậu quyết định nói rõ ràng thì tốt hơn, dù sao cậu cũng không thể đánh bại Lục Vô Túy.

Giang Hoài trực tiếp nói: "Mấy ngày nay tôi ngoan như vậy, anh có ghi nhớ không?"

Lục Vô Túy hỏi: " Em có ngoan sao?"

Giang Hoài khẳng định nói: "Tôi ngoan mà."

Ít nhất không ngủ với một con thú bông nào, cũng không ăn hay vẽ trên giường.

Lục Vô Túy vẫn nói: "Tôi không tin."

Giang Hoài: "..."

Cậu nhận thấy điều gì đó từ thái độ của Lục Vô Túy.

Giang Hoài trầm mặc.

Hết rồi, hết rồi.

Lục Vô Túy lừa gạt sao?

Giang Hoài nghĩ đến đây, trong lòng lạnh lẽo.

Nếu Lục Vô Túy muốn lừa gạt, khi rời khỏi Lục gia, cậu vẫn sẽ phải mang trên mình món nợ trăm ngàn.

Thực ra, nếu trả dần dần thì đó không phải là không được...

Lúc Giang Hoài đang suy nghĩ, Lục Vô Túy thấy cậu im lặng hồi lâu, tưởng cậu đang tức giận, quay người lại nhìn khuôn mặt cậu dưới ánh trăng.

Có vẻ như mắt hơi đỏ.

Lục Vô Túy có chút hoảng hốt, sau khi bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Tôi không có ý định không tính cho em."

Giang Hoài chậm rãi nhìn hắn.

Lục Vô Túy đến gần, hơi thở hòa cùng cậu: "Mấy ngày nay đều tính. "

Giang Hoài cẩn thận hỏi: "Thật sao?"

Lục Vô Túy cười nói: "Thật."

Lúc này Giang Hoài mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Vô Túy ánh mắt lóe lên - chỉ cần có thứ này, hắn có thể khống chế được mệnh môn của Giang Hoài, có thể nắm chắc bé ngốc này.

Hắn sẽ không ngu ngốc đến mức giao quyền chủ động.

Trước tiên phải khống chế được mệnh môn của Giang Hoài, sau đó mới có cơ hội nói chuyện khác.

Mà hắn không biết chính là.

Suy nghĩ của Giang Hoài cũng trải qua những thay đổi kinh thiên động địa.

——Nhường quyền chủ động cho người khác có vẻ hơi bị động.

Chỉ cần Lục Vô Túy muốn nuốt lời, cậu nhất định vẫn sẽ phải ngoan ngoãn trả lại số tiền.

Cậu phải nghĩ biện pháp, không những có thể khiến Lục Vô Túy không nuốt lời mà còn hủy bỏ món nợ trăm triệu.

Dựa vào lời của Giang Hoài, cũng không nghĩ ra biện pháp hữu hiệu nào, chỉ có thể để hôm sau đi học rồi hỏi Chu Tiểu Ngải.

Hiện tại Chu Tiểu Ngải vừa nghe được Giang Hoài nhắc đến Lục Vô Túy liền sẽ bắt đầu kêu một tiếng.

Y giơ tay đầu hàng: "Buông tha cho một cẩu độc thân như tớ đi!"

Giang Hoài cũng không phải bắt y ăn cơm chó, mà thực sự muốn nghe lời khuyên, thế là yêu cầu Chu Tiểu Ngải nghe chuyện này.

Chu Tiểu Ngải nghe vậy có chút sửng sốt, "Cái quái gì thế, cậu còn muốn trả tiền cho anh ta?"

Giang Hoài gật đầu.

"Lục tổng... có chuyện gì vậy?" Chu Tiểu Ngải hỏi: "Sau khi trả lại tiền, cậu không tính tiếp tục ở Lục gia sao? Có phải vậy không?"

Giang Hoài Hoài nói: "Anh ấy rất tốt."

Chu Tiểu Ngải nói: "Vậy tại sao lại vậy?"

"Tại sao, tại sao?" Giang Hoài nói: "Ngay từ đầu trong hợp đồng đã quy định rồi, cuộc hôn nhân của chúng tớ sẽ không kéo dài được lâu, đến lúc đó sẽ tan vỡ."

Chu Tiểu Ngải sửng sốt.

Y run rẩy nói: "Chuyện này... ý tớ là ý này của cậu, Lục tổng có biết không?"

Giang Hoài kỳ quái nói: "Hắn viết thỏa thuận."

Chu Tiểu Ngải chết lặng.

Trong khoảng thời gian, bạn tốt của mình và Lục tổng ân ái như vậy, đều là diễn xuất, nếu mà là vậy thì có cần diễn thật như vậy không trời? Y tin sái cổ luôn rồi.

Chu Tiểu Ngải nói: "Cậu đang ở trong tình thế này, muốn giải quyết thì phải dành dụm đủ tiền để trả lại cho anh ta. Nói cách khác, để những quy định bằng lời nói trước đây của Lục tiên sinh được thực hiện trên giấy, có ký tên và cam kết, có hiệu lực pháp luật."

Giang Hoài có cái hiểu có cái không hiểu.

Giang Hoài còn chưa kịp ra tay thì đã bị người nhà cũ cử đến đón.

Cậu biết những người này, khi đến chỗ bà cụ, những người này thường xuyên xuất hiện.

Vì vậy, khi Giang Hoài nghe tin lão phu nhân muốn gặp mình, ngoài tò mò ra, cũng không hề sợ hãi mà bước lên xe.

Cậu cũng muốn gặp lão phu nhân.

Sau khi lão phu nhân khỏi bệnh, vẫn luôn miệng nói lúc dưỡng bệnh không muốn gặp ai, Giang Hoài vẫn có chút lo lắng.

Sau khi nhìn thấy bà, thấy nước da của bà không tệ.

Lão phu nhân thấy cậu đến liền nhanh chóng nhờ người dọn ghế, hai người ngồi đối diện nhau.

Trong ngành chỉ có một số ít người có thể ngồi cùng bàn với bà, nhưng bà lại trao vinh dự này cho Giang Hoài, điều này khiến những người xung quanh vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

Tuy nhiên, dù tò mò đến đâu, họ cũng sẽ đi ra ngoài khi bà cụ vẫy tay.

Sau khi bình tĩnh lại, lão phu nhân cũng không nóng vội, hỏi thăm tình hình hiện tại của Giang Hoài.

Ví dụ như gần đây con thế nào, sống ở Lục gia có thấy thoải mái không? Đã ăn tối chưa?

Giang Hoài nói mình chưa ăn tối nên bà để Giang Hoài ở nhà cũ ăn tối.

Khi Giang Hoài còn nhỏ, cậu cũng có một trưởng lão giống như lão phu nhân và trưởng lão đó chính là bà ngoại của cậu.

Trong ấn tượng của cậu, người Giang gia không thích cậu lắm, nhưng bà ngoại lại rất thích.

Mỗi lần cậu đến nhà bà ngoại, bà sẽ mang ra rất nhiều món ăn cậu yêu thích.

Đó cũng là lần duy nhất cậu được hưởng sự ưu ái duy nhất của những người lớn tuổi.

Và bà của cậu chỉ chiều chuộng cậu.

Bởi vì khi Giang Dục sinh ra, bà ngoại cũng đã qua đời, cậu ta còn chưa có thời gian gặp được bà ngoại, bà đã trở thành trưởng lão duy nhất không chia sẻ tình yêu thương Giang Hoài với người khác.

Nhưng bây giờ bà đã qua đời rồi, nghĩ tới chuyện đó cũng chẳng ích gì.

Giang Hoài chớp mắt đồng ý lời mời ở lại ăn tối.

" Đứa trẻ ngoan," Lão phu nhân nói khi nụ cười trên khuôn mặt bà mím lại, "Bà có thể hỏi con một điều được không?"

Giang Hoài cũng gật đầu.

"Kỳ thật không có việc gì." Lão phu nhân sờ sờ tay Giang Hoài, thấp giọng hỏi: " Con cùng Tiểu Tùy, mỗi buổi tối đều đóng cửa, có làm việc gì khác không?"

Giang Hoài có chút khó hiểu, nghiêng đầu về phía bà cụ, khổ tâm suy nghĩ: "Mỗi tối cứ ngủ thôi ạ."

"Những ngày khác thì sao? Ví dụ như chơi một số trò chơi?" Bà cụ nói rất khó hiểu.

Giang Hoài lắc đầu, "Chúng con không bao giờ chơi game, Lục Vô... Lục tiên sinh mỗi đêm sau khi làm việc rất mệt mỏi, sẽ đi ngủ sớm."

Ngủ sớm à?

Tin tức cậu tiết lộ vô tình khiến bà cụ giật mình.

Nói thật, bác sĩ lão phu nhân để bên cạnh Lục Vô Túy đã lâu không có biện pháp can thiệp.

Cháu trai của bà là một con đại bàng cứng cánh đang bay lượn, ngoại trừ việc nó còn quá trẻ, nhưng đã không còn nằm dưới sự kiểm soát của bất kỳ ai nữa.

Còn có một chuyện nữa cũng khiến lão phu nhân tối sầm mắt.

Hóa ra cháu trai bà chưa bao giờ chạm vào Giang Hoài.

Khó trách, khó trách lâu như vậy, đừng nói Giang Hoài có động tĩnh gì hay không, ngay cả Lục Vô Túy cũng không có lộ ra bất kỳ khẩn trương cùng chờ đợi.

Bởi vì không có thể thụ thai!

Buổi tối Giang Hoài ở trong nhà cũ ăn cơm tối, thái độ của lão phu nhân vẫn rất hòa nhã, đối với Lục Vô Túy cũng không hề tỏ ra bất mãn chỉ vì hắn không chạm vào cậu.

Bữa ăn mới được nửa đường, Lục Vô Túy đã tới.

Hắn vừa đi tới liền vội vàng bước đi, hiển nhiên vừa nhận được tin tức liền chạy tới, bộ vest trên người chỉnh tề, trong lòng có cảm giác thương mại.

Thấy Giang Hoài vẫn bình an vô sự, hắn thở dài nhẹ nhõm.

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ta sẽ không ăn thịt thằng bé, con nhìn xem con có bao nhiêu lo lắng."

Lại không lộ chút không hài lòng nào.

Tuy nhiên, Lục Vô Túy hiểu bà.

Càng như vậy, thì càng phải đề phòng.

Trong một gia đình lớn như họ, dù con người có thân thiết đến đâu cũng khó tránh khỏi những cám dỗ.

Chỉ là sự cám dỗ giữa những người không thân thiết là đề phòng vì lợi ích mà thôi.

Mối quan hệ giữa hắn và lão phu nhân là dựa trên tiền đề "Ta vì tốt cho ngươi".

Giang Hoài thấy Lục Vô Túy đến có chút vui mừng.

Lão phu nhân dù có tốt đến mấy, thì cậu và lão phu nhân cũng không phải người thân quen, nhưng Lục Vô Túy mỗi ngày đều ngủ cùng nhau, coi như không quen, cũng đã ngủ cùng nhau rồi.

Lục Vô Túy kề tai Giang Hoài nói nhỏ: "Bà ngoại tôi kêu em tới đây làm gì?"

Giang Hoài thấy thế, thấp giọng đáp: "Trò chuyện."

Lục Vô Túy: "..."

Nói nhảm, hắn chẳng lẽ không biết là nói chuyện sao?

"Tôi hỏi là..." Lục Vô Túy thanh âm dần dần cao hơn, hấp dẫn sự chú ý của lão phu nhân.

Hắn nhanh chóng ngậm miệng lại, gắp hai đũa rau củ cho Giang Hoài, đen mặt nói: "Ăn đi, ăn nhiều vào, no bụng."

Lão phu nhân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn biểu diễn.

May mắn, sau khi bữa ăn kết thúc, lão phu nhân cũng không làm khó dễ, khi người hầu tiến lên dọn dẹp bát đĩa, bà sốt ruột xua tay ý bảo hai người nhanh chóng rời đi.

Sau khi rời khỏi nhà cũ, Lục Vô Túy để Giang Hoài nhắc lại lời lão phu nhân đã hỏi.

Nói tới phần mấu chốt, Lục Vô Túy liền để cậu dừng lại.

"Giang Điềm Điềm" Lục Vô Túy duỗi ngón tay mảnh khảnh ra, nhéo nhéo gò má người nọ, dùng giọng yêu thương nói: " Em thật ngu ngốc."

Giang Hoài: "..."

Đêm đó, Lục Vô Túy nhận được thành tích "Giang Hoài ngủ quay lưng về phía hắn suốt đêm".

Dù có dỗ ngọt thế nào, có khen Giang Hoài thông minh thế nào, Giang Hoài cũng không quay đầu lại.

Hắn phải đợi đến nửa đêm, khi Giang Hoài đã ngủ say, Lục Vô Tuý mới có thể tiến tới ôm Giang Hoài vào lòng ngực.

Hắn phát hiện ra rằng con người thực sự là những sinh vật tham lam.

Trước kia chỉ cần Giang Hoài ở bên cạnh, hắn liền có thể ngủ được.

Hiện tại chỉ cần Giang Hoài không ở trong lòng ngực hắn, cho dù là nửa đêm, hắn cũng vẫn không ngủ được.

Hắn giống như một con sói, phải đưa con mồi vào miệng và đảm bảo rằng con mồi sẽ không bỏ chạy trước khi hắn cảm thấy thoải mái.

Theo tư thế của lão phu nhân, bà nhất định sẽ ra tay.

Chỉ là không ai ngờ rằng bà có thể làm được nhanh như vậy, trực tiếp bắt đầu từ Giang Hoài.

Bà và người nhà Giang gia đều hy vọng Giang Hoài có thể mang thai.

Nhưng điểm khác biệt giữa bà và Giang gia là ở chỗ Giang gia dùng thủ đoạn trong thầm lặng, còn lão phu nhân lại dùng thủ đoạn quang minh chính đại.

Chính là loại này, dù biết là bà ấy làm nhưng lại không tìm ra nên chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Khi Giang Hoài đi học, cậu bị bạn cùng lớp Trần Đại Nghiên tố cáo, nói rằng cậu hối lộ giáo viên, tác phong có vấn đề.

Trước khi Giang Hoài tới trường học, Lục Vô Túy đã nói với cậu rằng gần đây có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Vì vậy, Giang Hoài đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nhưng không ngờ việc nhỏ như vậy lại bị Lục lão phu nhân biết.

Và Trần Đại Nghiên đã được đặc biệt chọn để làm việc đó.

Trần Đại Nghiên nói cứ như thể đã tận mắt chứng kiến, nhưng khi được yêu cầu đưa ra bằng chứng, lại do dự và không thể giải thích tại sao.

Tạ Nhất Minh và Giang Hoài đứng trước mặt lãnh đạo trường học, liếc nhìn Trần Đại Nghiên, trong lòng tràn đầy thất vọng.

Mọi người đều biết Trần Đại Nghiên là người như thế nào, lần trước hắn ta ức hiếp Giang Hoài nhưng bị Lục Vô Túy dạy cho một bài học, mọi người trong lớp đều xa lánh đã lâu không có ai liên lạc với hắn ta.

Ánh mắt của họ xuyên thấu, xuyên thấu vào cơ thể Trần Đại Nghiên.

"Không, không thể là bởi vì lần trước xảy ra chuyện, cậu ta ghi hận trong lòng, làm vậy là để báo thù Giang Hoài đúng không?"

"Lần này hắn thật sự làm được, còn có thể lôi kéo Tạ lão sư?"

"Đúng."

Lãnh đạo nhà trường ở phía trước ho khan hai tiếng: "Các em, hiện tại chúng ta cơ bản đã hiểu rõ tình hình, kết quả xử lý cần phải bàn bạc thêm. Các em hãy bình tĩnh."

Các sinh viên dù muốn bình tĩnh lại cũng không thể bình tĩnh được.

Họ nói: "Thầy, thầy Tạ của chúng em luôn rất tốt với chúng em, thầy rất ngay thẳng. Không thể nào làm được chuyện như vậy. Em mong thầy có thể trả lại công bằng cho thầy chúng em."

Lãnh đạo nhà trường lau mồ hôi trên trán: "Được rồi, tôi biết, tôi biết."

Một lúc sau, Giang Hoài và Tạ Nhất Minh được "mời" vào văn phòng nơi không có ai khác.

Vào văn phòng, Giang Hoài đột nhiên nói: "Thầy cứ việc xử lý em đi, đừng làm khó thầy Tạ."

Tạ Nhất Minh đột nhiên nhìn cậu, trong mắt tràn đầy không đồng tình.

Anh ta nói: "Lãnh đạo, tôi và học sinh này chưa bao giờ có giao dịch không chính đáng nào cả, chúng tôi..."

"Được rồi được rồi, nhà trường đã kiểm soát được tình hình," Hiệu trưởng lại có vẻ áy náy lau mồ hôi, "Cho nên Tiểu Giang, trường chúng ta đề nghị em tạm nghỉ nửa năm, sau này có thể quay lại. Mọi chuyện lắng xuống rồi tiếp tục tới lớp, em thấy thế nào?"

Tạ Nhất Minh thất thanh nói: "Cái gì?!"

Còn Giang Hoài: "..."

Cậu đã có thể nhìn thấy người lãnh đạo đang chuẩn bị di chuyển bàn tay đang cầm giấy chứng nhận đình chỉ.

Làm sao có thể có giấy chứng nhận đình chỉ nhanh như vậy! Kỹ năng diễn xuất của ông ta quá tệ!

Tạ Nhất Minh tức giận nói: "Em ấy là học sinh của tôi, em ấy không làm gì sai, tôi không đồng ý đình chỉ học tập em ấy! Tại sao lại không điều tra rõ ràng?"

Đây chính là điều mà hiệu trưởng lo sợ, ông rõ ràng là tới đây để xử lí người, nhưng lại khép nép giải thích: "Chúng tôi cũng không phải có ý đó..."

"Vậy ý anh là gì?!"

Giang Hoài nghe được tiếng huyên náo có chút trầm ngâm suy nghĩ.

Nhà trường làm chuyện mất công như vậy, mục đích có lẽ là muốn cậu phải tạm nghỉ học.

Lão phu nhân đặc biệt chọn Trần Đại Nghiên, người mang tiếng xấu, để cho mọi người biết Giang Hoài bị oan, sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến danh tiếng.

Với danh nghĩa để nhà trường cho cậu thời gian nghỉ ngơi, đem cậu đưa về nhà.

Sự quên lãng của mọi người cũng rất nhanh, nửa năm sau khi Giang Hoài trở về, sẽ không còn ai nhớ tới chuyện này nữa.

Chỉ là lão phu nhân nhất quyết muốn đưa cậu về nhà nửa năm, vì cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com