Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

59-60-61

Khi Giang Hoài nhìn thấy vẻ mặt của Lục Vô Túy, cậu biết đã đến lúc mình nên im lặng.

Nhưng lời này đã nói ra, Lục Vô Túy cũng không có điếc.

Hắn thậm chí không muốn cười lạnh với Giang Hoài.

Thay vào đó, hắn nói một cách vô cảm: "Đừng nghĩ về điều đó."

Giang Hoài: "..."

Trực tiếp như vậy.

Làm cho Lục Vô Túy ghen hoặc dứt khoát để hắn nghĩ cậu ngoại tình, là chiêu cuối cùng được Trân tỷ đưa ra.

Kết quả là ngay cả chiêu cuối cũng không có tác dụng!

Rốt cuộc là vì cái gì?

Giang Hoài chán nản, ủ rũ nói: "Sao anh không để tôi đi?"

Lục Vô Túy dừng một chút, hít sâu một hơi: "Em thật sự không biết, hay là đang giả vờ không biết?"

Nói xong, hắn nhìn thấy trên mặt Giang Hoài là vẻ nghi hoặc.

Lục Vô Túy đè nén ghen tuông cùng tức giận vừa dâng trào, dùng giọng điệu ôn hòa dẫn đường hỏi: "Em nghĩ thế nào?"

Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, Giang Hoài không khỏi lùi lại nửa bước.

Trong bầu không khí im lặng đang chờ cậu suy nghĩ, trong đầu cậu đột nhiên chợt lóe rồi biến mất, hình ảnh hai người đang ôm nhau một nam một nữ trong phim truyền hình.

Giang Hoài theo bản năng nói: "Chồng ơi, vợ chồng có nghĩa vụ gì vậy?"

Thực ra đó không phải là điều cậu muốn nói.

Nhưng đó là gì thì cậu không thể tóm tắt được, bởi trong đầu cậu chỉ có hình ảnh một cặp đôi ôm nhau, cũng không có từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc hiện tại của mình.

Lục Vô Túy: "..."

Trong lúc nhất thời, Lục Vô Túy không biết nên nghiến răng trước hay thở dài trước.

Hắn ngoài cười trong không cười nói: "Giang Điềm Điềm."

Giang Hoài nghe được hắn kêu như vậy, theo phản xạ ngồi thẳng người.

Lục Vô Túy nói: "Em định làm tôi tức chết."

*

Trở lại Lục gia, bầu không khí giữa Giang Hoài và Lục Vô Túy thập phần vi diệu.

Quản gia vốn muốn nói chuyện nhưng sau khi thấy hai người đều không để ý đến đối phương, liền im lặng ngậm miệng lại.

Cổng thành có thể bốc cháy nhưng cá trong chậu không thể bị vạ lây.

Vào ban đêm, khi đang ngủ.

Giang Hoài trong khoảng thời gian này khi ngủ đều ôm thú bông, Lục Vô Túy cũng chưa từng nói cái gì.

Nhưng thực ra, bấy lâu nay cậu đã quên mất một điều.

Chính là, Lục Vô Túy đã xóa sạch số nợ, nhưng tại sao hắn chưa bao giờ đòi tiền?

Giang Hoài thỉnh thoảng lại nghĩ tới chuyện này.

Nhưng Lục Vô Túy chưa bao giờ yêu cầu, lúc Giang Hoài nhớ tới một chút lại liền quên mất, căn bản không nhớ được.

Đêm nay khi ôm thú bông trong tay đi ngủ, cậu chợt nghĩ đến chuyện đó.

Lục Vô Túy không có đòi tiền?

Hình như là muốn?

Nhưng nếu hắn muốn, tại sao cậu lại không nhớ Lục Vô Túy có đòi tiền hay không?

Nhưng nếu cậu không đưa cho hắn, tại sao Lục Vô Túy lại không hỏi cậu?

Làm sao có chủ nợ không muốn đòi nợ?

Giang Hoài đang nghĩ tới đây, lại không khỏi nhớ tớ ánh mắt ban ngày Lục Vô Túy nhìn cậu như thế nào.

Cách Lục Vô Túy nhìn chằm chằm vào cậu giống như cách nam diễn viên nhìn nữ diễn viên trong bộ phim truyền hình mà cậu đã xem cách đây không lâu.

- --Nhưng cậu không phải là phụ nữ.

Nhưng người bên trong là vợ chồng.

Cậu và Lục Vô Thường có thể coi là chồng...chồng.

Trong lúc Giang Hoài đang suy nghĩ, Lục Vô Túy ở bên cạnh đưa tay về phía cậu.

Giang Hoài cứng đờ.

Vừa nghĩ đến Lục Vô Túy liền đưa tay chạm vào.

——Lục Vô Túy đưa tay lướt qua cậu, đặt lên con thú bông trong lòng cậu.

Giang Hoài:???

Trong bóng tối, cậu hơi nheo mắt lại, mơ hồ có thể nhìn thấy động tác của Lục Vô Túy.

Lục Vô Túy dùng chút sức lực.

Hắn xách con thú bông ra khỏi tay Giang Hoài.

Giang Hoài: "..."

Đây là muốn làm gì?

Sau khi Lục Vô Túy lấy thú bông từ trong lòng ra, nhìn nó một lúc.

Trong tầm nhìn ngoại vi của Giang Hoài, Lục Vô Túy ném con thú bông xuống gầm giường.

Giang Hoài:!

Công chúa Kỳ Kỳ!!

*

Ban ngày, sau khi Giang Hoài tỉnh lại, cậu không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt Lục Vô Túy.

Cậu chán nản ngồi trên giường, ôm Công chúa Kỳ Kỳ, người đã bị sát hại dã man trong tay Lục Vô Túy.

Thỉnh thoảng, lại sửa sang lại kiểu tóc của Kỳ Kỳ công chúa.

Ngoài Công chúa Kỳ Kỳ, còn có một con thú bông mới trên tay.

Tối hôm qua.

Công chúa Kỳ Kỳ đã bị ném ra khỏi giường tổng cộng sáu lần, và cậu đã âm thầm nhặt thêm năm lần nữa sau khi bị ném ra khỏi giường.

Tại sao lại năm lần.

Đó là vì cậu không thể nhịn được và ngủ thiếp đi lần thứ sáu.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cảm giác trong tay mình đã thay đổi, nhìn kỹ thì thấy Công chúa Kỳ Kỳ đã biến thành một cô gái ếch!

Cô Gái Ếch là nhân vật được cậu yêu thích thứ hai sau Công chúa Kỳ Kỳ.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.

Điều quan trọng là Công chúa Kỳ Kỳ của cậu vẫn đang nằm trên mặt đất bẩn thỉu! Nằm đó cả đêm!

Giang Hoài hết sức đau lòng mà sửa sang đầu kem của Công chúa Kỳ Kỳ.

Công việc thêu thùa của Lục Vô Túy tuy không đạt yêu cầu nhưng vẫn may được, Giang Hoài cũng rất yêu quý.

Bây giờ cái đầu kem đã trở thành một cái đầu bẩn thỉu.

Giang Hoài buồn bã nghĩ.

Ngay lúc cậu đang nhìn Lục Vô Túy với vẻ mặt buồn bã, Lục Vô Túy mở mắt ra.

Giang Hoài:!

Sau khi Lục Vô Túy tỉnh lại, nhìn thấy Giang Hoài, vẻ mặt hắn theo bản năng dịu đi.

Nhưng khi ánh mắt hắn rơi vào con búp bê trong lòng Giang Hoài.

Sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.

Lục Vô Túy biểu tình dịu đi, bình tĩnh ngồi dậy.

Giây tiếp theo, hắn lại đưa tay về phía con thú bông trong tay Giang Hoài.

Giang Hoài còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Kỳ công chúa đã bị mang đi, cậu nhất thời sửng sốt.

- --Công chúa Kỳ Kỳ lại xuống đất.

Giang Hoài cực kỳ bi thương: "Công chúa Kỳ Kỳ!"

Lục Vô Túy rất hài lòng.

Đêm qua sau khi Giang Hoài ngủ quên, hắn đã kiểm tra tất cả búp bê của Giang Hoài, phát hiện tổng cộng có sáu con thuộc về Đào Ra Nam.

Điều khiến hắn tức giận đến ngứa răng là.

Những con thú bông này đều là những con mà Giang Hoài thích ôm trong lòng, ngoại trừ con ếch bị gãy.

Hắn biết mình so đo chuyện này với Giang Hoài rất là ấu trĩ.

Nhưng hắn không thể chịu đựng được.

Hắn có thể chịu đựng được hành động của Giang Hoài, cũng có thể chịu đựng được trái tim Giang Hoài tạm thời không ở chỗ hắn.

Nhưng Giang Hoài lại dám ôm thứ do người đàn ông khác thiết kế đi ngủ.

Đừng hòng nghĩ về nó.

Giang Hoài quay đầu lại, ủy khuất nói: "Lục Vô Túy! Tôi liều mạng với anh..."

Cậu lao thẳng về phía Lục Vô Túy.

Tuy nhiên, vào lúc cậu lao tới, Lục Vô Túy lại không hề ngăn cản mà giang rộng cánh tay về phía cậu.

Hai người va chạm.

Sáng sớm thức dậy như vậy, khó tránh khỏi tràn đầy một chút, Lục Vô Túy  kêu lên một tiếng.

Giang Hoài bỗng nhiên mở to mắt.

- --Những gì cần trải qua đều đã trải qua.

Và cậu cũng là một người đàn ông, biết mình đã gặp phải chuyện gì.

Giang Hoài hoảng sợ muốn rời khỏi vòng tay của Lục Vô Túy.

Lục Vô Túy dừng lại một chút, sau khi cảm nhận được sự giãy dụa của cậu, hắn liền buông ra.

Hắn có cảm giác như chuyện ôm Giang Hoài là chuyện đời trước.

Giang Hoài gần đây gặp rắc rối, người cảm thấy khó chịu nhất chắc chắn không phải Giang Hoài.

Nhưng......

Giang Hoài đang gây rắc rối vì hắn cũng cảm thấy khó chịu.

Thay vì làm cho Giang Hoài cảm thấy khó chịu, Lục Vô Túy lại không ngại mình cảm thấy khó chịu hơn một chút.

Lục Vô Túy nói: "Kể từ hôm nay, Kỳ Kỳ công chúa chính thức bị sa thải."

Giang Hoài mở to mắt.

"Công chúa Kỳ Kỳ sẽ luôn bị loại khỏi danh sách ứng cử viên lên giường," Lục Vô Túy nghiêm túc nói, "bao gồm tất cả những con thú bông trong hệ liệt."

Tức là toàn bộ tác phẩm của Thoại Đồ.

Giang Hoài: "..."

*

Giang Hoài là người chỉ nhận tác phẩm chứ không nhận người, nên lúc biết Đào Ra Nam là Thoại Đồ, cậu vẫn thích Công chúa Kỳ Kỳ.

Cho nên cậu không hiểu tại sao Lục Vô Túy một hai phải làm như vậy.
————————————

Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ ngồi trước mặt cậu.

Hai người cùng chống cằm, cau mày, trao đổi tín hiệu cho nhau.

Chu Tiểu Ngải nói: "Không hổ là cậu."

Trân tỷ nói: "Ngưu bức."

Chu Tiểu Ngải lại nói: "666*"

Giang Hoài: "..."

Cậu mời hai người này đến để tìm giải pháp cho mình - không phải chia trà sữa và ăn bánh ngọt cậu mời.

Nói một cách mỉa mai!

Chu Tiểu Ngải tò mò hỏi: "Hôm qua cậu bị bắt quả tang làm như vậy, Lục Vô Túy sao có thể buông tha cậu vậy?"

Trân tỷ nói: "Tôi luôn nghĩ Lục tiên sinh tính tình không tốt, nếu nói vậy thì, tính tình cũng khá tốt? Nếu chuyện này rơi trên đầu tôi, tôi sẽ đem món đồ chơi của cậu cắt nát ra thành từng mảnh."

"Bạn ơi, bạn thực sự nghĩ rằng Lục tổng có tính tình tốt? Tôi có một người họ hàng làm việc tại Lục thị.Theo lời anh ấy nói, trong mùa tốt nghiệp hàng năm, trung bình Lục tiên Sinh mắng ba thực tập sinh." Chu Tiểu Ngải kịp thời ngăn cản ý nghĩ sai lầm của chị Trân: "Hơn nữa, khi Giang Tiểu Hoài cưới anh ta, không hề giống thế này - chị có nghe tiêu chuẩn kép nghĩa là gì chưa?"

Trân tỷ lập tức hiểu ra, đập tay với y: "Tôi qua loa đấy bạn ạ."

Giang Hoài: "...Nhưng công chúa Kỳ Kỳ vô tội."

"Ồ," Trân tỷ như đang xem động vật quý giá nào đó, "Ngày nào cũng có một anh chàng đẹp trai như vậy lảng vảng trước mặt cậu. Cậu lại không muốn ôm anh chàng đẹp trai đó mà ôm..... ừm..."

Chu Tiểu Ngải bịt miệng Trân tỷ cười nói: "Cậu ấy có thể vì con thú bông mà cãi nhau với Lục tiên sinh. Chị nghĩ mình sẽ bị đối xử như vậy không?"

Trân tỷ ngay lập tức hiểu ra và làm động tác ok.

Cuối cùng cả hai cũng hết ngạc nhiên và dừng lại.

Giang Hoài chán nản cúi đầu.

"Cho nên là?" Chu Tiểu Ngải lại nói: "Hôm qua Lục tiên sinh bảo cậu đoán cái gì rồi cậu có hiểu không?"

Giang Hoài ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn y lắc đầu.

Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ đồng thời thở dài.

Trân tỷ hận sắt không thành thép nói: "Sao cậu ngốc thế? Tôi hận không thể thay cậu để yêu đương, rõ ràng đã kết hôn với..."

Chu Tiểu Ngải hoảng sợ, cơ hồ nhịn không được.

Y vội vàng nói: "Suỵt... suỵt, chị không thể ngừng nói vài lời à!"

Trân tỷ quay đầu lại, ngạc nhiên thấp giọng hỏi: "Tôi lại nói sai à?"

Chu Tiểu Ngải nói: "Chị nói cậu ấy ngu ngốc, tức giận là chuyện nhỏ, nhưng nếu khóc thì sẽ rất khó giải quyết."

Trân tỷ vội vàng nhìn Giang Hoài.

——Cũng may, Giang Hoài không có khóc.

Cả hai cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Giang Hoài lại có chút kỳ lạ.

Cậu nhìn chằm chằm Trân tỷ một lúc lâu rồi mới chậm rãi hỏi: "Chị vừa nói... yêu đương sao?"

Trân tỷ lần này trở nên thận trọng hơn rất nhiều, "Không... thì cái gì nữa?"

Chính là.

Giang Hoài thầm nghĩ, mình và Lục Vô Túy không yêu nhau.

Dù đã kết hôn nhưng cậu và Lục Vô Túy không  phải yêu đương, chỉ đơn giản là mối quan hệ đã kết hôn.

Hơn nữa cũng đã nói rõ ràng, qua mấy tháng sẽ đường ai nấy đi.

Bây giờ đã thay đổi từ vài tháng đến hơn mười tháng và xu hướng này vẫn tiếp tục phát triển.

Trân tỷ và Chu Tiểu Ngải nhìn nhau.

Trân tỷ lại thận trọng nói: "Ừm, tuy có lẽ không nên nói ra, nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng Lục tổng có thể thích mình không?"

Giang Hoài hơi hơi mở to mắt.

Cậu vô thức muốn lắc đầu, nhưng trước khi lắc đầu, lại nhận ra điều gì đó, lúng túng hỏi: "Nhưng, nhưng thích là cái gì?"

Cậu đã nhìn thấy những nghĩa vụ trên TV.

Nhưng loại chuyện thích này chưa bao giờ được đề cập trên TV, Lục Vô Túy cũng chưa bao giờ nói cho cậu biết.

"Thích, giống như cậu thích thú bông, giống như thích công chúa Kỳ Kỳ," Chu Tiểu Ngải nói, "Nhưng tình yêu giữa người với người phức tạp hơn, vui vẻ hơn tình yêu của cậu dành cho thú bông. Khi trong tình huống cậu mắc lỗi, Lục tiên sinh cũng không nỡ giáo huấn cậu, đây chính là thích."

Trân tỷ nói: "Anh ta nói rõ ràng như vậy, là do cậu ngu ngốc... Không phải, là để cậu tự mình phát hiện ra thôi."

Giang Hoài chớp mắt.

Cho nên Lục Vô Túy thích cậu sao?

Ban đầu cậu muốn tìm câu trả lời và phương pháp cụ thể hơn từ bạn bè của mình.

Nhưng lại không ngờ rằng họ lại đưa ra cho cậu một câu hỏi trừu tượng hơn thế.

*

Lục Vô Túy có thích cậu không?

Mấy ngày nay, trong đầu Giang Hoài đều tràn ngập vấn đề này.

Ngay cả vấn đề ly hôn cũng vô tình bị câu hỏi này làm lu mờ.

Giang Hoài không có khả năng đồng cảm tốt với người khác, điều đó có nghĩa là cậu thực sự không thể tiếp thu và cảm nhận được rất nhiều cảm xúc của người khác.

Con người đã rất phức tạp đối với cậu.

Nếu cậu tiếp xúc với cảm xúc cao cấp hơn, nó sẽ chỉ khiến cậu thêm bối rối.

Nhưng vì tò mò nên cậu vẫn sẵn sàng quan sát nhiều hơn.

Đối tượng quan sát là Lục Vô Túy.

Cậu phát hiện, kỳ thực mỗi buổi sáng cậu thức dậy, Lục Vô Túy đã có thể bắt đầu ăn sáng nhưng hắn vẫn luôn đợi cậu.

Lúc mới chuyển đến Lục gia, việc hai người có thể ăn cùng nhau hay không đều phụ thuộc vào duyên phận.

Dậy sớm một chút thì có thể cùng nhau ăn.

Bởi vì dậy muộn, Lục Vô Túy có lẽ đã trên đường đến công ty.

Nhưng bây giờ, cậu đã không còn nhớ lần cuối cùng hai người ăn riêng là khi nào.

Bình thường buổi sáng cậu thức dậy tắm rửa, xuống lầu, Lục Vô Túy đang ở dưới lầu chờ cậu.

Giang Hoài gần đây đã tạo một nhóm chat nhỏ với Trân tỷ và Chu Tiểu Ngải.

Sau khi phát hiện chuyện này, cậu đã gửi tin nhắn vào nhóm.

[Hình như anh ta đang đợi mình ăn sáng, đây có tính là thích không? ]

Trân tỷ: [...]

Chu Tiểu Ngải nói: [ Giang Tiểu Hoài, chuyện này không phải nhìn như vậy...]

Giang Hoài nghi hoặc nói: [ nên nhìn như thế nào? ]

Không đợi hai người trong nhóm trả lời.

Hành động cúi đầu nghịch điện thoại khiến Lục Vô Túy nheo mắt lại.

Lục Vô Túy bỗng nhớ tới, cách đây không lâu Giang Hoài cũng mê trò chuyện trực tuyến như vậy.

Khi hỏi thì cậu nói đang trò chuyện với bạn qua mạng.

Bây giờ nghĩ lại, bạn qua mạng đó quả thực quá đáng nghi.

Làm sao Đào Ra Nam biết người mua thú bông là Giang Hoài? Làm sao Giang Hoài biết Thoại Đồ là người Đào Ra Nam?

Lần trước khi Lục Vô Túy nhìn thấy hai người họ trong một bữa tiệc, dường như hai người có quen biết nhau.

Vậy hai người họ gặp nhau như thế nào?

Chắc là do bức tranh.

Lục Vô Túy nhớ lại, họa sĩ ngày nay thích tạo tài khoản, nói trắng ra là khai thác tài khoản trên mạng xã hội để tăng tương tác và được bên A nhìn thấy.

Sau khi tài khoản mạng xã hội của họ quen thuộc với nhiều người, hai người hơi nổi tiếng nên có cơ hội quen biết nhau nhiều hơn.

Lục Vô Túy ho khan nói: "Trong lúc ăn cơm không được dùng điện thoại di động."

Giang Hoài mấy ngày nay đều bận rộn việc mới.

Kết quả cậu hoàn toàn quên mất mình đang diễn tinh, nghe Lục Vô Túy nói như vậy, vô thức nghe theo, buông điện thoại xuống.

Tuy nhiên, điện thoại đã đặt xuống nhưng trái tim cậu vẫn chưa ở đó.

Ánh mắt không ngừng lướt qua chiếc điện thoại di động.

Máy móc nhét cơm vào miệng, trong lòng đang suy nghĩ chính là Lục Vô Túy thích mình sao?

Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi, nhìn Giang Hoài thất thần.

Trong lòng nghĩ là: Đừng để cho hắn biết người đang nhắn tin với Giang Hoài là ai.

Cùng lúc đó, Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ, người đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Giang Hoài, cảm thấy sống lưng ớn lạnh, đồng thời hắt xì.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đột nhiên da đầu tê rần.

*

Khi Giang Hoài đang ăn, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Cậu cau mày, vốn định nhịn xuống nhưng không nhịn được, Lục Vô Túy còn chưa kịp phản ứng, cậu đã đẩy ghế ra, bịt miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Lục Vô Túy nắm chặt nắm tay, đột nhiên đứng dậy.

Người quản gia thường đợi bọn họ ăn, thấy thế cũng hoảng sợ.

Nhưng lần trước anh cũng đã chứng kiến Lục Vô Túy mất bình tĩnh trong bệnh viện.

Lần này cũng không quá ngạc nhiên.

Khi Lục Vô Túy đối mặt với Giang Hoài, hắn dường như đã mất đi sự thành thục trước đây, tính khí xấu xa và độc miệng cũng sẽ thu liễm đi không ít.

Thậm chí có thể trở nên ấu trĩ.

Không đợi quản gia hỏi, Lục Vô Túy sải bước đi về phía phòng vệ sinh mà không hề để ý rằng bát đũa đã bị hất văng.

Nghe được tiếng nôn mửa từ phòng tắm truyền đến, Lục Vô Túy cũng không vặn tay nắm cửa.

Hắn siết chặt nắm tay, lòng nóng như lửa đốt.

Mãi cho đến khi có tiếng nước xối từ bên trong vọng ra, hắn mới nói: "Điềm Điềm ngoan, mở cửa ra được không?"

Giang Hoài nghe được hắn gọi, trầm mặc hồi lâu mới mở cửa.

Cánh cửa mở ra, để lộ khuôn mặt và đôi mắt ướt đẫm.

Lục Vô Túy lập tức chạy tới, nhìn từ trên xuống dưới: "Em khó chịu chỗ nào? Bắt đầu nôn mửa từ khi nào? Hôm nay là lần đầu hay mấy lần?"

"A..." Giang Hoài ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt vẻ mặt vô cùng ngây thơ, "Tôi, tôi bị nghẹn, hôm nay là lần đầu tiên nôn."

Lục Vô Túy: "..."

Lục Vô Túy có chút xấu hổ, buông tay ôm vai Giang Hoài xuống.

Hắn nhắm mắt lại và thở dài, "Tôi chỉ lo lắng thôi, không sao đâu."

Quản gia đúng lúc đi ra nói: "Lục tiên sinh, tôi đã nhờ nhà bếp đổi bát đĩa và đũa cho ngài."

Lục Vô Túy gật đầu, quay người đi.

*

[Vì tôi nôn mửa nên anh ta sơ ý làm vỡ bát đũa, đây có tính là thích không? ]

Giang Hoài vẫn kiên trì nhắn tin trong nhóm.

Về phần Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ, từ đầu đã trả lời những câu hỏi của cậu một cách tỉ mỉ, nhưng về sau lại trở nên tê liệt.

Trân tỷ: [Tôi là đang nghi ngờ rằng cậu đến đây để thể hiện tình cảm. ]

Chu Tiểu Ngải hỏi: [ Điều khiến tớ tò mò hơn là, tại sao cậu lại nôn mửa? ]

Nghe vậy, Giang Hoài có chút xấu hổ nói: [ tớ muốn đọc tin nhắn trả lời của các cậu, nhưng anh ta không cho tôi ở bàn ăn nghịch điện thoại, tôi ăn quá nhanh, mắc nghẹn. ]

Chu Tiểu Ngải: [...]

Trân tỷ: [Hôm nay tôi ăn no quá nên không cần cho ăn nữa, cảm ơn. ]

Giang Hoài có chút không hiểu:[ tớ cái gì cũng không có cho ăn mà." ]

Chu Tiểu Ngải nói: [Cô ấy nói đến cẩu lương. ]

Giang Hoài càng khó hiểu: ["Tớ cũng không cho cô ấy ăn cẩu lương. ]

Chu Tiểu Ngải cố gắng giải thích với cậu, nhưng Trân tỷ lại kịp thời nói: ["Được rồi được rồi, không nói rõ chuyện này với bảo bối nữa, tới nói cho chúng tớ biết suy nghĩ của chính cậu đi.]

Giang Hoài có chút đỏ mặt khi nhìn thấy chữ "bảo bối".

Sao đột nhiên lại gọi như vậy?

Giang Hoài nghiêm túc nói: [ tớ cảm thấy...]

Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ đều nhìn vào điện thoại với vẻ mong đợi.

Giang Hoài dừng một chút, thở dài, gõ chữ: ["Tớ vẫn chưa tìm được gì cả." ]

Chu Tiểu Ngải: [...]

Trân tỷ: [...]

Lần này ngay cả Chu Tiểu Ngải cũng nhịn không được, oán giận nói: ["Giang Hoài, cậu thật ngu ngốc." ]

*

Giang Hoài sắp chết vì ngu ngốc, buổi chiều được Lục Vô Túy đưa đi bệnh viện.

Lần cuối cùng tới bệnh viện là gần một tháng trước, sau đêm cùng Lục Vô Túy, Giang Hoài sốt cao.

Kỳ thực đối với một người bình thường, một năm hai ba lần đến bệnh viện được coi là quá nhiều.

Giang Hoài chưa bao giờ đến bệnh viện thường xuyên như vậy.

Nhưng vì trước đó có đối lập, trước đây một tháng bị kéo ba lần đi kiểm tra, bây giờ mỗi tháng chỉ một lần, có vẻ ít hơn một chút.

Hơn nữa không biết có phải là vì lần trước cậu nhập viện được Lục Vô Túy dốc lòng chăm sóc hay không.

Cậu đối với bệnh viện cũng giảm đi bài xích.

Ít nhất cậu sẽ không bị dọa nhảy dựng khi gặp bác sĩ.

Nhưng lần này, cuộc kiểm tra mà bác sĩ đưa ra cho cậu có chút khác biệt so với trước đây.

Đồ vật yêu cầu đặc biệt kỳ quá, không thể thay đổi được.

Việc kiểm tra cũng rất nghiêm ngặt.

Khi Giang Hoài được yêu cầu cởi quần áo ra, vẫn có chút đỏ mặt, vô thức nhìn về phía Lục Vô Túy.

Chỉ có Lục Vô Túy đứng ở bên cạnh cậu mới cảm thấy an toàn.

Bác sĩ bóp cái gì đó lạnh lẽo lên bụng, Giang Hoài tò mò nhìn dụng cụ trượt trên bụng mình.

Phải rất lâu sau bác sĩ mới đem cái vật đó khỏi.

Lục Vô Túy trước tiên giúp Giang Hoài lau thuốc trên bụng, sau đó giúp mặc quần áo, sau đó nhìn bác sĩ.

Bác sĩ lấy bản báo cáo mới in và đi ra ngoài cùng hắn.

Sau khi đi ra ngoài, Lục Vô Túy hỏi: "Làm sao vậy?"

"Kết quả xét nghiệm hiện tại là không có, nhưng chỉ mới chưa đầy một tháng. Xét đến tình trạng thể chất của tiểu Giang thiếu gia, việc kiểm tra không ra là điều bình thường", bác sĩ nói. "Ngài cũng không cần quá sốt ruột, tuy rằng càng ít tháng thì việc phá thai sẽ càng ít tổn thương, nhưng lại chờ thêm một hai tuần nữa, ngài lại đưa tiểu Giang thiếu gia đến đây kết quả vẫn như vậy."

Lục Vô Túy không biết hắn đang nhẹ nhõm hay lo lắng hơn.

Bác sĩ nói: "Nếu chờ hai tháng vẫn không phát hiện ra thì có thể chắc chắn rằng không có ".

Vẻ mặt Lục Vô Túy không hề dịu đi.

"Thật ra, lần trước tôi chỉ muốn nói lại thôi," bác sĩ nói sau khi ngừng một chút, "Việc thụ thai là một quá trình vô cùng kỳ diệu. Một số cặp vợ chồng dị tính bình thường cũng rất khó có con. Và càng nhiều cặp vợ chồng phải trải qua hàng chục lần thụ tinh mới có thể mang thai, nếu ngài và tiểu Giang thiếu gia chỉ có một lần thì tỷ lệ thụ tinh cũng không cao."

Khi Lục Vô Túy nghe những lời này, vẻ mặt rốt cuộc cũng thả lỏng đi rất nhiều.

Hắn thay đổi chủ đề và nói, "Tôi có thể sắp xếp thời gian cho cuộc phẫu thuật thắt garo mà tôi đã nói vào tháng trước, có lẽ là vào tháng tới."

Bác sĩ ngập ngừng nói.

Bây giờ Giang Hoài có thai hay không, cho dù có thì ông cũng cho rằng Lục Vô Túy nhất định phải phá bỏ.

Là người của một đại gia tộc, lại không có con nối dõi, thực sự khá mạo hiểm.

Đặc biệt là khi mối quan hệ giữa những thân thích trong Lục gia không được tốt.

Trong tương lai, không có gì đảm bảo rằng Lục gia mà Lục Vô Túy đã dày công quản lý gần như cả đời sẽ rơi vào tay các nhánh khác, làm áo cưới cho người khác một cách vô ích.

Nhưng bây giờ Lục lão phu nhân đã qua đời, Lục Vô Túy nắm quyền trong Lục gia, bọn bác sĩ nhỏ như bọn họ cũng không khống chế được nhiều như vậy.

Chỉ có thể gật đầu.

Đợi hai người trở về phòng làm việc, Giang Hoài buồn chán đến mức bắt đầu trò chuyện với hai người còn lại trong nhóm.

Lúc Lục Vô Túy đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy Giang Hoài hoảng sợ giấu điện thoại di động.

Hai người nhìn nhau.

Lục Vô Túy sắc mặt tối sầm, hai mắt nheo lại.

[Trên đường về anh ta phớt lờ tớ, tớ nghĩ anh ta không thích mình.]

[Nhưng anh ta lại đến giúp tớ tháo dây an toàn, có lẽ anh ta vẫn thích phải không? ]

[Vậy là có thích hay không? ]

[Sao hai người không nói chuyện nữa? ]

[Vẫn còn ở đó chứ? ]

Giang Hoài gõ xong chữ cuối cùng liền đụng phải lưng Lục Vô Túy đột nhiên dừng lại.

Đau quá!

Cậu xoa mũi, trong mắt có chút nước mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Vô Túy.

Kỳ thật, trước khi nhìn Lục Vô Túy, cậu muốn lên án Lục Vô Túy. Nhưng nghĩ đến điều mình muốn biết, lại ngừng nói.

Vẻ mặt của Lục Vô Túy đã rất xấu.

Bất quá gần đây hắn đối với Giang Hoài tương đối kiềm chế, cho nên cũng không có lập tức tức giận.

——Đương nhiên, cho dù cho hắn một cơ hội tức giận đối với Giang Hoài.

Phỏng chừng hắn cũng không giận được.

Sắc mặt hắn âm trầm nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.

"Em đang nói chuyện với ai vậy? Em cầm điện thoại cả ngày nói chuyện không chán à?"

Nửa đầu câu nói khá bình thường.

Nửa sau của câu nghe có vẻ kỳ lạ.

Giang Hoài lập tức nhắn lên nhóm: ["Xong rồi, anh ta nổi giận với tớ, có phải anh ta không thích tớ phải không?" ]

Đồng thời, Lục Vô Túy cũng không nhịn được nữa.

Hắn hơi cụp mắt xuống, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Giang Hoài, kéo về phương hướng của mình.

Giang Hoài còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị lấy đi.

Hành vi "xã hội đen" như vậy đã trực tiếp khiến Giang Hoài bối rối.

Lục Vô Túy trước đây chưa bao giờ như thế này!

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Lục Vô Túy nhìn thấy những lời cậu nhắn trong nhóm?

Giang Hoài thực sự không biết rõ hậu quả.

Nhưng cậu lại cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.

Ngay lúc Giang Hoài cho rằng Lục Vô Túy muốn xem điện thoại của mình, Lục Vô Túy liền quay đầu tắt màn hình điện thoại.

Sau đó ném lại cho cậu.

Rồi lại cứng ngắt nói: "Đi bộ và quan sát đường đi".

Giang Hoài:...Thật nguy hiểm!

Điều cậu không biết là sau khi Lục Vô Túy trả lại điện thoại cho cậu, lại siết chặt nắm tay.

——Lúc này sao có thể giả vờ làm người tốt?

*

Vì người trong nhóm đã lâu không trả lời tin nhắn nên Giang Hoài dứt khoát gọi điện thoại.

Cậu gọi xong thì hai người còn lại bắt máy.

Giang Hoài nghi hoặc hỏi: "Các cậu không phải đều online sao?"

Tại sao không trả lời tin nhắn của cậu?

Trân tỷ cười ngượng nghịu trong điện thoại: "Tôi đang bận nấu ăn."

Chu Tiểu Ngải nói: "Tớ chỉ đang đọc sách thôi."

Giang Hoài lúc này cũng không nhận ra có gì không ổn.

Vừa định nói, nhớ tới cái gì, liền nói với Chu Tiểu Ngải: "Cậu không phải không thích đọc sách à?"

Chu Tiểu Ngải lập tức xấu hổ.

Hai người từ nhỏ đã chơi với nhau, không thể nói hiểu rõ thói quen của nhau mà chỉ có thể nói là hoàn toàn biết rõ.

Nhìn sắc mặt Giang Hoài càng ngày càng kém, vội vàng nói: "Trân tỷ, chẳng phải chị nói chị không biết nấu ăn sao?"

Trân tỷ: "..." Mẹ kiếp, người nào?

Cô cũng cười, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình bằng nụ cười: "Cũng chỉ là một ý tưởng bất chợt thôi."

"Quên đi," Giang Hoài quyết định bỏ qua những chi tiết nhỏ này, nói với hai người: "Các cậu có thấy tin nhắn tớ vừa gửi trong nhóm không?"

Hai người giả vờ quay lại và nhìn qua.

Giang Hoài lo lắng, chờ hai người họ tới giải đáp thắc mắc của mình.

"Thật ra, tôi nghĩ," Trân tỷ nói, "việc này khác với những chuyện khác. Dù là tình yêu hay cảm tình con người thì đó cũng là một vấn đề phức tạp, đầy rẫy những biến đổi và bất trắc. Không phải một hai ngày là biết.."

"Còn nữa, Giang Hoài," Chu Tiểu Ngải nghiêm túc nói: "Tại sao cậu phải biết Lục Vô Túy có thích mình hay không?"

Giang Hoài sửng sốt.

Cậu, tại sao cậu lại phải biết?

"Đương nhiên là bởi vì... bởi vì," Giang Hoài dừng một chút, "Đương nhiên là bởi vì anh ta  không chịu để tớ đi, không chịu ly hôn."

"Vậy nếu cậu biết anh ta có thích mình hay không, là hai người có thể ly hôn sao?" Chu Tiểu Ngải lại hỏi.

Giang Hoài lần này hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Bởi vì câu trả lời có vẻ đã rõ ràng.

—- Cậu xác nhận chuyện này, cũng không ảnh hưởng đến chuyện ly hôn.

Vậy tại sao cậu lại muốn xác nhận chuyện này?

"Cậu có xác định sau khi biết anh ta thích mình là có thể thành công ly hôn?" Chu Tiểu Ngải lại hỏi.

Giang Hoài do dự nói: "...Tại sao không?"

Chu Tiểu Ngải nói: "Cậu tự mình suy nghĩ đi."

Lại là câu trả lời này nữa.

Đây là câu trả lời mà Giang Hoài nhận được từ Lục Vô Túy, lại từ bạn bè nhận được câu trả lời này.

Có vẻ như cậu suy nghĩ hơi ít.

"Được rồi được rồi, dù sao thì cậu cũng sẽ ly hôn phải không?" Trân tỷ cắt ngang đúng lúc, "Thật ra chuyện này không liên quan gì đến việc cậu ly hôn, dù cậu có biết hay không thì tất cả đều phải xem số mệnh. Vì vậy, đừng quá cố gắng, hãy thư giãn."

Giang Hoài tựa hồ hiểu được, gật đầu.

Bên ngoài camera, Trân tỷ và Chu Tiểu Ngải đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

——Lục tiên sinh, thực sự xin lỗi!

Không phải là hai người họ không muốn giúp đỡ.

Mấu chốt là bọn họ thật sự không chịu nổi khi bị lão tổ tông nhỏ suốt ngày gọi mình như ma!

*

Nếu quá nóng lòng muốn có được đáp án, Giang Hoài sẽ bối rối.

Cậu tạm thời chôn vùi sự nghi ngờ trong lòng.

Nhưng bây giờ hạt giống nghi ngờ đã được gieo trồng, việc hạt giống bén rễ và nảy mầm sau khi được tưới nước và bón phân chỉ là vấn đề thời gian.

Thế là Lục Vô Túy vui vẻ phát hiện.

Thời gian chơi điện thoại của Giang Hoài ngắn đi rất nhiều, ngày hôm sau lại trở lại trạng thái bình thường, ngoại trừ việc dùng điện thoại di động để xem ảnh trong giờ giải trí, cả ngày  chưa bao giờ dùng điện thoại di động để trò chuyện.

Lục Vô Túy chỉ là nhắm mắt làm ngơ, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, không truy cứu thêm nữa.

Suy cho cùng, Giang Hoài là người chậm chạp, cho dù có người muốn nói chuyện, cậu cũng có thể không hiểu được vì sao đối phương lại đối xử với mình như vậy.

Không ai có thể thoải mái hơn hắn.

Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

*

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt lại một tháng nữa trôi qua.

Tuần thi ở trường sắp đến, Giang Hoài cũng bận rộn.

Giang Hoài suốt học kỳ không bỏ buổi nào, thậm chí nhờ có gia sư Lục Vô Túy thuê cho, trình độ của cậu tăng lên nhảy vọt, điểm số cũng tăng lên rất nhiều.

Nhưng dù điểm số đã được cải thiện, thời điểm nên bận rộn cũng bận rộn.

Thời điểm này trong mỗi học kỳ chính là thời điểm "sôi động" nhất của sinh viên.

Khi một nhóm người đi ngang qua trước mặt bạn, bạn có thể thấy một số trạng thái khác nhau - một số vui mừng và một số lo lắng.

Người vui mừng đương nhiên là những học sinh như Giang Hoài và Chu Tiểu Ngải, những người thường học tập chăm chỉ.

Còn những người buồn thì Trân tỷ có thể là người đại diện trong số đó.

Cô than thở: "Xong rồi, bay màu rồi! Kỳ thi này phải làm sao đây?"

Chu Tiểu Ngải và Giang Hoài bây giờ đã quen thuộc với cô.

Nghe vậy, tàn nhẫn cười nói: "Bình thường không chăm chỉ, cuối học kỳ bi thương."

Mỹ thuật khác với các chuyên ngành khác, các chuyên ngành khác có thể bù đắp bằng việc ghi nhớ cuối học kỳ, nhưng mỹ thuật thì không.

Mỹ thuật không thể tách rời khỏi thẩm mỹ và luyện tập hàng ngày.

Thật sự rất khó để bù đắp tất cả cùng một lúc.

Giang Hoài nghiêm túc nói: "Tôi có thể giúp chị."

Trân tỷ tâm khá lớn, nghe vậy xua tay: "Ở trình độ của tôi, không thể bù đắp được, vì vậy tốt nhất nên nghĩ cách vui vẻ trong những ngày nghỉ lễ."

Giang Hoài chỉ có yêu cầu cao đối với bản thân.

Đối với người khác, đặc biệt là bạn bè, cậu luôn giống như một người mẹ hiền chiều hư con - là loại tâm thái bạn bè như thế nào cũng tốt.

Vì vậy cậu gật đầu: "Chơi cũng rất quan trọng."

"Ôi," Trân tỷ không nhịn được nhéo nhéo mặt cậu, "Sao em có thể dễ thương như vậy, Giang Hoài, nói gì thì nói nấy. Nếu một ngày nào đó chị đây không nhịn được mà bắt cóc em, có phải em cũng nghĩ khá tốt không?

Giang Hoài: "..."

Mặc dù đó là một lời khen.

Nhưng sao nghe khó chịu thế nhỉ?

Ba người đang đi dạo trong khuôn viên trường, Chu Tiểu Ngải đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi Trân tỷ: "Trước kia không phải chị có mấy người bạn là bạn tốt sao? Sao gần đây chị luôn đi theo hai chúng tôi?"

"Bọn họ," Trân tỷ không mấy quan tâm nói, "Tính cách tôi thô bạo, bình thường tôi cũng không biết mình có xúc phạm họ hay không. Bầu không khí đó thực sự khiến tôi khó chịu..."

Lời còn chưa dứt, cô đã thấy vẻ mặt Giang Hoài trở nên có chút quái dị.

Không chỉ có cô mà Chu Tiểu Ngải cũng nhìn thấy.

Hai người đều giật mình, một người trong số họ nhanh chóng đỡ cậu lên và hỏi: "Cậu bị sao vậy?"

Sắc mặt Giang Hoài tái nhợt, được đỡ ngồi xuống ghế đá bên cạnh.

Cậu cau mày, ôm bụng, sờ so.ạng chỗ đau dưới ánh mắt lo lắng của hai người.

Có vẻ như đó là vị trí của bụng dưới.

Giang Hoài có chút mơ hồ, gần đây cậu cũng không có ăn cái gì kỳ quái.

Cậu không khỏi nghĩ đến lúc mình phát bệnh đã phải chịu ở kiếp trước.

Nhưng ở kiếp trước, bụng cũng không đau như thế này mà là loại đau như bị dao đâm.

Lần này đau như có vật gì rơi xuống.

Cũng may, cảm giác này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn và biến mất không lâu sau khi ngồi xuống.

Chỉ là sắc mặt cậu vẫn không được đẹp cho lắm.

Chu Tiểu Ngải cau mày nói: "Muốn đến phòng y tế không?"

Giang Hoài ngẩng đầu lên, máu trên mặt dần dần dâng lên, trở về màu hồng bình thường, bước đi hai bước, nhỏ giọng nói: "Có vẻ như mọi việc vẫn ổn nhỉ?"

Chu Tiểu Ngải xác nhận một lần nữa: "Mọi việc ổn chứ?"

Giang Hoài gật đầu.

Hai người còn lại bị cậu dọa sợ đến mức không có ý định tiếp tục trò chuyện.

Trân tỷ nói: "Chắc là do phơi nắng lâu nên bị say nắng. Chúng ta nhanh chóng quay về thôi. Chỗ tôi có nước ấm.."

Giang Hoài được hai người đỡ về phòng học.

Tuy nhiên, sau khi trở lại lớp học, Giang Hoài không gặp phải tình huống tương tự nữa.

Cậu cũng không để tâm đến chuyện này nữa.

Trân tỷ và Chu Tiểu Ngải ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, cảm thấy cậu không sao nữa thì đem lo lắng nhét vào trong bụng.

Ngay khi lớp học sắp bắt đầu, có người bước vào lớp.

Sau khi đi vào, trước tiên nhìn quanh phòng học một lượt, Chu Tiểu Ngải thấy vậy nói: "Đây không phải là trợ giảng của thầy Tạ sao?"

Sau sự cố bút vẽ lần trước, Giang Hoài cảm thấy có lỗi với thầy Tạ.

Sau khi trở về, cậu mới biết thầy Tạ đã nộp đơn về trường, mong nhà trường cho cậu quay lại tiếp tục đi học.

Tuy nhiên, việc Giang Hoài bị đình chỉ học không liên quan nhiều đến bút vẽ.

Cho nên trường học vẫn luôn giả ngu.

Trợ giảng nhìn thấy Giang Hoài, hai mắt sáng lên, vẫy tay với cậu: "Giang Hoài, thầy Tạ có việc kêu cậu qua."

Nghe vậy, Giang Hoài kỳ quái đứng dậy.

Sau khi đến văn phòng.

Tạ Nhất Minh vẫn ngồi trên bàn làm việc trước đây, bàn làm việc của anh rất đơn giản và gọn gàng, nhưng vì được anh trang trí cẩn thận nên đơn giản mà đẹp mắt.

Sau khi Giang Hoài vào văn phòng, nhìn thấy máy tính để trên bàn, tức khắc sửng sốt.

Máy tính để bàn của Tạ Nhất Minh- hóa ra là một trong những bức tranh của cậu.

Tạ Nhất Minh cười nói: "Tranh của em rất đẹp, lần trước đi triển lãm mỹ thuật tôi phát hiện ra."

Giang Hoài có chút kỳ quái.

Chữ ký của cậu trong triển lãm là cái tên chọn ngẫu nhiên chứ không phải tên thật, làm sao thầy Tạ nhận ra được?

"Nhưng hôm nay tôi không phải tới gặp em để nói chuyện này," Tạ Nhất Minh nói, "Tôi đưa cho em xem cái này."

Sau khi Giang Hoài cầm lấy nhìn xem, đôi mắt cậu hơi mở to.

Cậu nhìn Tạ Nhất Minh rồi nhìn đồ vật trên tay.

Tạ Nhất Minh nói: "Mặc dù em không phải là học sinh có thành tích cao nhất lớp, nhưng tôi nghĩ tranh của em là có cảm hứng nhất." Tạ Nhất Minh nói,: "Khi nghỉ phép trở về, trường sẽ chọn học sinh trao đổi. Tôi nghĩ đây là một cơ hội, em nhìn xem có muốn đăng ký hay không?"

Giang Hoài lần này thật sự có chút choáng váng.

Đi ra nước ngoài?

Mặc dù cậu đã nghĩ khi ly hôn với Lục Vô Túy và tốt nghiệp xong liền rời khỏi thành phố, nhưng vẫn chưa nghĩ đến việc ra nước ngoài.

"Trong tay tôi có một danh tiến cử," Tạ Nhất Minh nói, "Chỉ cần em muốn, thầy có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào."

Giang Hoài chớp mắt.

*

Buổi tối tan sở về nhà, Lục Vô Túy luôn cảm thấy tâm trạng Giang Hoài không thích hợp lắm.

Có vẻ thấp hơn bình thường một chút.

Trong khi ăn, Giang Hoài mấy lần suýt chạm đũa xuống đất.

Lục Vô Túy bình tĩnh nhìn cậu.

Chán ăn và thờ ơ dường như là triệu chứng của thời kỳ đầu mang thai.

Cũng đã sắp được hai tháng.

Ánh mắt hắn nhìn vào bụng Giang Hoài, có chút khẩn trương.

Mặc dù hắn đã quyết định không sinh đứa con này nhưng khi đứa trẻ thực sự có thể xuất hiện, trong lòng vẫn có những cảm xúc phức tạp.

Dù sao đây cũng là con của hắn và Giang Hoài.

Ông trời ban cho Giang Hoài thể chất này, không biết là quà hay trừng phạt, có lẽ giống trừng phạt hơn.

Nếu là sự trừng phạt.

Hắn sẽ chịu đựng với Giang Hoài.

Lục Vô Túy chỉnh lại quần áo, nói với Giang Hoài: "Ngày mai ở trường có tiết không?"

Giang Hoài đang trầm tư, nghe được hắn hỏi, lập tức cảnh giác.

Sau đó chậm rãi nói: "Buổi sáng không có."

Đến tuần thi, lớp học thưa thớt.

Sau cuối tuần này sẽ là thời gian thi chính thức.

"Vậy thì tốt," Lục Vô Túy nói, "Sáng mai tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, em có thể chuẩn bị một chút."

Lại phải làm kiểm tra?

Giang Hoài dù trì độn đến đâu nhưng vào lúc này cũng nhận ra có điều gì đó kỳ lạ.

Từ nhỏ đến lớn, cậu so với bạn cùng lứa tuổi xác thật làm nhiều lần kiểm tra sức khỏe hơn, nhưng cũng không nhiều như năm nay.

Nhưng khi hỏi Lục Vô Túy, câu trả lời mà lần nào cậu cũng nhận được là không có vấn đề gì.

Giang Hoài hôm nay liên tưởng đến việc mình đau bụng ngày hôm nay.

......Không thể nào?

Có lẽ nào cậu lại bị bệnh nữa?

Giang Hoài gần đây thích xem phim truyền hình, thu được rất nhiều kiến thức vô dụng.

Ví dụ, trong các bộ phim truyền hình, sau khi nhiều người mắc bệnh nan y, gia đình họ thường không nói cho họ biết mà chỉ giữ bí mật.

Bây giờ Lục Vô Túy là gia đình của cậu về mặt pháp lý.

Vậy sau khi biết cậu bị bệnh, hắn cũng giấu cậu sao?

*

Ngày hôm sau, sau khi khám xong, kết quả của bác sĩ đã có.

Lục Vô Túy cầm mảnh giấy mỏng này, cảm thấy trái tim vốn đã ấp ủ suốt hai tháng nay của mình lại được đưa trở lại trong cơ thể.

Bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, nói với hắn: "Bây giờ anh đã thấy nhẹ nhõm rồi phải không?"

Đâu chỉ là yên tâm.

Nếu không phải lo lắng hình tượng của mình, Lục Vô Túy liền xông vào phòng ôm lấy Giang Hoài mà hôn.

Lục Vô Túy vẫn có chút lo lắng, trầm giọng nói: "Lần kiểm tra này chắc chắn sẽ không có chẩn đoán sai chứ?"

Bác sĩ lưỡng lự.

Chính là vì ông lần này do dự, làm cho sắc mặt Lục Vô Túy lại lần nữa âm trầm, hắn trầm giọng nói: "Lần trước ông nói là bởi vì tháng nhỏ, lần này sẽ không tìm lý do khác đúng không?"

"Cái này..." hắn đã nói như thế nào, bác sĩ còn dám nói cái gì?

Bác sĩ nói: "Với thể chất của Tiểu Giang thiếu gia, không có khả năng chẩn đoán sai, nhưng nếu thai nhi được hai tháng là đã có thể phát hiện được, nên khả năng chẩn đoán sai là rất nhỏ."

Họ làm bác sĩ lâu năm và đã quen với việc không ăn nói quá gay gắt, suy cho cùng, con người không phải là máy móc và không thể nào 100% không có lỗi.

Lục Vô Túy vẫn cau mày nói: "Khả năng thấp, nói cách khác cũng có thể chẩn đoán sai?"

Bác sĩ nghe vậy, biết hôm nay không cho hắn một đáp án hắn sẽ không từ bỏ.

Ông bất lực nói: "Nếu chẩn đoán sai, anh có thể đem đầu tôi chơi đá banh, có được không?"

Lục Vô Túy: "..."

Lông mày của hắn cuối cùng cũng giãn ra nhiều, chậm rãi nói: "Cái đó không cần."

Giang Hoài:......

Bác sĩ: Nếu ông mà không nói như vậy, vị này chắc là có ý nghĩ đó rồi.

Bất quá ông cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hiện tại vừa lúc.

Giang Hoài cũng không cần chịu tội, Lục Vô Túy cũng không cần lo lắng đề phòng, thời thời khắc khắc lo lắng cho cả, mà bác sĩ cũng không cần sợ vì làm không tốt việc phẫu thuật cho Giang Hoài mà mất chén cơm.

"Đúng rồi, còn có mở việc," bác sĩ nói, " Nếu hiện tại Tiểu Giang thiếu gia không mang thai, thời gian cũng đã thoáng, ngài cũng có thể tạm thời không tiến hành buộc garo, với việc y học sẽ ngày càng phát triển, tương lai Tiểu Giang thiếu gia cũng có thể an toàn sinh con."

Lời nói như vậy.

Nhưng Lục Vô Túy...

Hắn ho một tiếng.

Chờ kỹ thuật phát triển, hắn sao có thể nhịn không chạm vào Giang Hoài?

Tuy rằng mỗi tối đi ngủ Giang Hoài đều không cho hắn ôm.

Nhưng cũng là con người sao có thể không nghĩ đến chuyện đó?

*

Giang Hoài ngồi trong văn phòng của bác sĩ.

Mỗi lần cậu đến đây kiểm tra, bác sĩ sẽ cùng Lục Vô Túy đi ra ngoài nói chuyện, nữa ngày cũng chưa về.

Bởi vì mới làm siêu âm màu xong, cũng vừa lau gel siêu âm, nhưng Giang Hoài vẫn cảm thấy bụng lạnh lạnh.

Không biết có phải ảo giác hay không.

Cậu vẫn cảm thấy bụng mình có chút khó chịu, vẫn là cảm giác đau bụng giống lần trước.

Con người khi nổi lên lòng nghi ngờ, liền có chút khống chế không được.

Người có ngốc thế nào cũng vậy.

Dù gì kiếp trước Giang Hoài chết cũng không phải là chết già, cậu căn bản không có cảm giác an toàn, hiện giờ cậu ôm bụng, càng thêm nghi thần nghi quỷ.

Có thể cậu nhớ lầm chỗ đau ở kiếp trước hay không.

Kỳ thật kiếp trước cậu đau ở đâu?

Chờ đến lúc Lục Vô Túy và bác sĩ trở lại phòng, thấy bộ dạng bất an của cậu.

Lục Vô Túy thấy thế, có chút đau lòng.

Trong khoảng thời gian này bởi vì hắn quá lo lắng, mang Giang Hoài đi tới bệnh viện quá nhiều lần, hắn vẫn không quên Giang Hoài sợ bệnh viện.

Hắn bước tới, tay đặt trên vai Giang Hoài, nhỏ giọng nói: "Đi, chúng ta về nhà."

Giang Hoài vội vàng đứng lên.

Lần này Lục Vô Túy nắm tay cậu, mấy ngày nay số lần hai người tiếp xúc với nhau rất ít, Lục Vô Túy rất ít chủ động chạm vào cậu.

Giang Hoài thấy thế, tức khắc trở nên lúng túng.

Lần trước Lục Vô Túy nhu hòa với cậu cũng là ở lần đó.

Dù sao không có chuyện gì là tốt rồi.

Sau khi ngồi trên xe, Lục Vô Túy giúp Giang Hoài thắt dây an toàn, sau khi xong cũng không rút tay về, mà là đặt trên mặt Giang Hoài.

Ánh mắt hắn giống như vừa sống sót khỏi tai nạn.

Còn có chút áy náy và thương tiếc với Giang Hoài.

Giang Hoài có chút ngốc: Xong rồi xong rồi, vì sao hắn phải dùng ánh mắt bi thương như vậy để nhìn mình.

Lục Vô Túy nhéo nhéo má Giang Hoài, khóe miệng cong lên.

Giang Hoài: cười cũng thật miễn cưỡng.

Lục Vô Túy hôm nay phá lệ cao hứng, khi lái xe tốc độ cũng nhanh lên không ít, đi qua những cung đường xinh đẹp, trực tiếp giảm thời gian đi về một nửa.

Lúc trước hắn sợ Giang Hoài mang thai, nên khi lái xe cũng lái rất chậm.

Mà Giang Hoài lại nghĩ: Xong rồi!

Quả nhiên tâm trạng không tốt, nên bắt đầu đua xe rồi.

*

Buổi tối, Giang Hoài rút vào ổ chăn, một mình tra baidu.

[ Làm sao để xác định mình có bệnh hay không?]

[Bệnh nan y có dấu hiệu gì? Bụng đau có phải là chuẩn đoán chính xác của bệnh nan y hay không?]

Lại câu trả lời khác hiện lên: [ Chính mình có bệnh hay không cũng không biết à?]

Giang Hoài:...

Các câu trả lời được tìm thấy ở phần sau đáng tin cậy hơn.

[ nếu nói, thỉnh thoảng bị đau bụng, có thể kiểm tra xem mình có bị tiêu chảy hay tương tự không, bình thường đây không phải là vấn đề lớn. Nhưng nếu bạn bị đau bụng dữ dội và thường xuyên thì bạn thực sự cần chú ý, bụng trên có thể là xxx (một loại ung thư nào đó), bụng giữa có thể là xxx (một khối u nào đó), và bụng dưới có thể là xxxxx (một căn bệnh nghiêm trọng hơn)  ]

Giang Hoài: Chấn động.

*

Khi Lục Vô Túy đi làm về, nhìn thấy Giang Hoài đang cuộn tròn thành hình con sâu bướm.

Bây giờ đã là mùa hè, nếu ngủ như thế này, có thể sẽ bị phát ban do nóng.

Lục Vô Túy dừng một chút, sau khi lên giường liền đưa tay kéo chăn bông của Giang Hoài.

...không hề di chuyển.

Thì ra nhóc ngốc này đã tỉnh.

Lục Vô Túy hơi nhướng mày.

Hắn nhớ ra Giang Hoài không có việc gì, nên chỉ dùng chút sức trực tiếp đem Giang Hoài ôm vào trong ngực, bao gồm cả cậu cùng chăn bông.

Chờ ôm lấy, hắn mới nhận ra có gì đó không ổn.

Giang Hoài không rên một tiếng.

Lục Vô Túy mở chăn trước mặt ra, sửng sốt một chút, cau mày nói: "Sao vậy? Ai chọc em?"

Đôi mắt Giang Hoài đỏ hoe, vừa nhìn là biết vừa mới khóc.

Không chỉ đôi mắt đỏ hoe, mà vì cậu đã che kín mặt nên toàn bộ khuôn mặt trông như vừa bước ra từ một chiếc nồi hấp, làn da trong suốt như pha lê — nhưng màu sắc lộ ra lại là màu hồng.

Lục Vô Túy có chút lo lắng: "Có người bắt nạt em sao?"

Giang Hoài vội vàng lắc đầu.

Lắc đầu, hai giọt nước mắt lại rơi xuống.

"Vậy thì làm sao?" Lục Vô Túy dịu giọng, lau nước mắt, "Điềm Điềm, xin em hãy nói cho tôi biết?"

"Không, không có ai bắt nạt tôi." Giang Hoài nghẹn ngào nức nở.

Nhưng lại nhìn thấy thái độ ôn hòa của Lục Vô Túy.

Liền cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa.

Lục Vô Túy nhìn thấy cậu khóc, trong lòng như có ai đó kéo mạnh, cắn chặt răng: " Rốt cuộc là làm sao?"

"Lục Vô Túy," Giang Hoài đáng thương nói: "Anh có phải không vui không... còn rất thích tôi sao?"

Nếu không, tại sao lại phải hao tâm tổn sức mà gạt cậu, không cho cậu biết bệnh tình của mình?

Kiếp trước Đào gia chưa bao giờ quan tâm tới chuyện này.

Lục Vô Túy: "..." Chuyện này quá đột ngột.

Lục Vô Túy nghe được cậu hỏi như vậy, mới bắt đầu còn có chút không được tự nhiên.

Nhưng mà, hắn rất nhanh đã phát hiện ra, Giang Hoài hỏi vấn đề này cũng chỉ là một câu hỏi thôi.

Giang Hoài vẫn đang nằm trong lòng hắn.

Sau khi không nghe thấy câu trả lời của hắn, chậm rãi di chuyển, cố gắng di chuyển sang phía bên kia.

Lục Vô Túy: "..." Em có thể kiên trì hơn một chút nữa được không.

Kiên trì là không thể.

Trong lòng Giang Hoài đều bị ám ảnh bởi khả năng mình có thể bị bệnh.

Sự sống và cái chết đã trở thành một vấn đề lớn, tự nhiên sẽ không quan tâm nhiều đến những điều khác.

Nhìn thấy cậu thất thần quay người sang một bên, Lục Vô Túy đột nhiên đưa tay nắm lấy cậu.

Giang Hoài có chút ngơ ngác nhìn hắn.

Dưới ánh sáng của ánh trăng, làn da cậu sáng như ngọc, đường gò má tròn và mịn màng, đôi mắt trong sáng và ngây thơ độc nhất vô nhị, như thể trên đời này không có gì có thể làm vấy bẩn đôi mắt ấy.

Lục Vô Túy dừng lại một chút, sau đó không chút do dự, nắm lấy cằm cậu, hôn lên đôi môi.

Hai người họ không chỉ có tiếp xúc ở cấp độ này.

Nhưng mỗi lần tiếp xúc đều có cảm giác dính dính khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Đặc biệt là khi đã lâu rồi không có thân cận.

Giang Hoài mở to mắt, lúc này cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Lục Vô Túy gần trong gang tấc, sức lực trong lòng bàn tay càng tăng thêm.

Như có dòng điện chạy qua tóc, khiến cậu cảm nhận được từng đợt tê dại.

Còn sống lưng của cậu dường như đã biến thành bông, khiến cậu mềm nhũn ngã xuống, có vài phần vô thố.

Hai môi mím lại, nghiến răng mút. Sau khi hôn mấy lần, kỹ năng hôn của Lục Vô Túy đã thành thạo, nhưng Giang Hoài vẫn cảm thấy khó thở.

Cuối cùng, Lục Vô Túy cũng buông tha cậu.

Môi họ tách ra, tạo ra một âm thanh nhỏ "pop".

Giang Hoài ngu luôn rồi.

Trước đây được Vô Túy hôn từng có loại cảm giác tê dại này không?

Nếu không thì tại sao nó lại có vào thời điểm này?

Cậu lắp bắp, khó có thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh: "Anh, anh đang làm gì vậy..."

"Không phải em hỏi tôi có thích em không hay sao?" Lục Vô Túy thở hổn hển, áp trán vào trán cậu, "Gần đây em xem nhiều phim truyền hình như vậy, nhân vật chính thường làm những chuyện như thế này dưới tình huống nào?"

Giang Hoài giống như một học sinh trong lớp đột nhiên bị giáo viên hỏi một câu.

Vấn đề là cậu không có sẵn câu trả lời.

Lục Vô Túy không trông cậy cậu đột nhiên hiểu được điều này.

Thật không ngờ hôm nay Giang Hoài lại có thể hỏi hắn vấn đề này.

Giang Hoài nói: "T-thích à?"

Lục Vô Túy ôm mặt cậu dỗ dành: "Còn gì nữa?"

"Còn có cái gì?" Giang Hoài có chút hoài nghi nhân sinh.

Lục Vô Túy nói: "Chúng ta còn phải thích nhau."

Giang Hoài lần này thực sự hoài nghi nhân sinh, tận lực phân tích: "Nói cách khác, anh thích tôi, tôi cũng thích anh?"

Kỳ thật, những lời này hoàn toàn rút ra từ phim truyền hình.

Khi xem phim truyền hình dài tập, cậu không tìm kiếm những bộ phim có chất lượng đặc biệt cao mà về cơ bản cậu cảm thấy bất cứ đài truyền hình nào phát sóng chúng đều có giá trị.

Hơn nữa cậu còn đặc biệt thích xem phim cẩu huyết của một đài truyền hình trong khung giờ vàng tám giờ.

Nguyên nhân chính là đài truyền hình này thường xuyên chiếu phim truyền hình, có thời trùng với thời gian cậu được nghỉ lúc tám giờ.

Bên trong đều là "Âu Hạo Thần, tôi thích anh." và "Anh cũng thích em." và sau đó nam nữ chính hôn nhau.

Lục Vô Túy vui mừng khôn xiết, nhìn Giang Hoài.

Hắn khó có thể kìm nén khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy."

"Nếu như vậy," Giang Hoài nói, "Chúng ta không đủ điều kiện."

Lục Vô Túy: "..." Một đòn ngay tim.

Khi không nên thông minh, cậu lại khá thông minh.

Và tại sao hắn lại có cảm giác như bị đâm vào tim?

Giang Hoài như được mở ra một thế giới mới, ngồi dậy, cực kỳ mới mẻ nói: "Vậy anh không nên hôn tôi!"

Lục Vô Túy: "..."

Gần giống như tự bê đá đập vào chân mình?

Lục Vô Túy ấn gân xanh trên trán, kìm nén cơn tức giận nói: "Tuy rằng không đáp ứng đủ điều kiện, nhưng chúng ta cũng đã đáp ứng được phần lớn."

Giang Hoài tò mò hỏi: "Cái gì?"

"Tôi thích em," Lục Vô Túy dừng một chút, "Mối quan hệ của chúng ta là hôn nhân được pháp luật bảo vệ."

Trong mắt Giang Hoài tràn đầy nghi hoặc.

Lục Vô Túy nắm lấy tay cậu, "Cho nên tôi hôn em là có thể."

Hắn không trông cậy vào điều gì khác.

Nhưng quyền lợi được hôn Giang Hoài phải giữ được.

Giang Hoài mở ra một thế giới mới chỉ trong một đêm, thậm chí quên mất bệnh của mình.

Cậu thậm chí còn nóng lòng muốn khoe với cả nhóm vì đã học được những kiến thức mới.

[Hóa ra hôn môi là việc chỉ những người thích nhau mới làm được. Tuy nhiên, nếu có mối quan hệ được pháp luật bảo vệ thì cũng có thể xảy ra.]

Hai người còn lại dường như sống trên Internet, online 24/24 sau đó trả lời tin nhắn.

Chu Tiểu Ngải sửng sốt: [□□Trân tỷ, cô đã nói gì với cậu ấy? ]

Trân tỷ bị oan: [Tôi không nói gì cả! ]

Giang Hoài vội vàng nói: ["Không có, là Lục Vô Túy nói cho tớ biết." ]

Chu Tiểu Ngải gửi ra một biểu tượng cảm xúc ác ý: [Trong hoàn cảnh nào mà cậu biết được? Anh  ta sẽ không vô duyên vô cớ mà nói chuyện này với cậu. ]

Giang Hoài nghĩ tới nụ hôn nhớp nháp đó, hai má không hiểu sao lại đỏ lên.

Cậu không hề để ý đến khía cạnh này mà nói thẳng: ["Bởi vì anh ta hôn tớ." ]

Trân tỷ tò mò hỏi: ["Hôn như thế nào?" ]

Giang Hoài cũng không giấu diếm, suy nghĩ một chút rồi nói: [ ban đêm chúng tớ ngủ với nhau, anh ta ôm tớ, sau đó tớ mới hỏi anh ta có thích tớ không, sau đó anh ta hôn tớ. ]

Trân tỷ ngơ ngác: [Là một kẻ độc thân không bao lâu, tôi bỗng đỏ mặt và cảm thấy phấn khích - đây là chuyện được phép nghe sao? ]

Giang Hoài không hiểu ý của cô, vội vàng nói: ["Được, được." ]

Chu Tiểu Ngải nói: [ Ngược cẩu, phải báo cáo. ]

Giang Hoài cảm thấy có lỗi.

Rút kinh nghiệm từ những sai lầm trong quá khứ, Giang Hoài đã vứt bỏ những kinh nghiệm quý giá nhưng vô ích của mình.

Cậu tự nhận thức và biết rằng mình biết rất ít, nếu lộ ra chắc chắn sẽ bị chê cười.

Vì vậy, cậu đã tìm đến sự khiêm tốn trong hội họa và giấu đi công lao và danh tiếng của mình.

Ngoài ra, có một số thay đổi tinh tế trong mối quan hệ giữa cậu và Lục Vô Túy.

Giang Hoài không biết vì sao, nhưng từ lần trước bị Lục Vô Túy hôn đến nay, mỗi lần cậu nhìn Lục Vô Túy luôn có một loại cảm giác kỳ quái.

Giống như nụ hôn đó.

Nó nhão nhão dính dính và khiến cậu không được tự nhiên.

Nhưng sau đó, điều mà Lục Vô Túy làm với cậu nhiều nhất chỉ là nắm tay, ôm vai và ngủ cùng nhau vào ban đêm.

Nói cách khác, Lục Vô Túy chưa bao giờ chọc cậu.

Nhưng tại sao cậu vẫn cảm thấy thế này?

Và từ khi cậu biết Lục Vô Túy thích cậu.

Nếu cậu mà nhìn chằm chằm Lục Vô Túy hồi lâu, cũng sẽ nhớ tới chuyện này, Lục Vô Túy nghiêm túc nói với cậu "Tôi thích em".

Giang Hoài gần đây đã đến tuần thi.

Sẽ không có vấn đề gì lớn trong tuần thi, đặc biệt là khi trình độ của cậu cao hơn nhiều so với các bạn cùng lớp.

Không thể không nói, Lục Vô Túy kỳ thật rất hiểu cậu.

Nếu không, gia sư ở nhà sẽ không phù hợp với cậu và có thể dẫn cậu lên một trình độ cao hơn.

Ban đầu, cậu chỉ đạt điểm trên trung bình trong lớp.

Lần này, có lẽ không khó để giành được vị trí đầu tiên.

Cuối cùng thi xong, Giang Hoài thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Lúc này, cậu nghe thấy có thanh âm gọi mình: "Giang Hoài!"

Khi Giang Hoài quay đầu lại, cậu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tạ Nhất Minh, vui vẻ nói: "Thầy Tạ."

Tạ Nhất Minh đứng yên, nhìn thẳng vào Giang Hoài.

Anh thu liễm lại, mỉm cười: "Chuyện lần trước tôi có nói qua với em chuyện sinh viên trao đổi, lần nghĩ hè này, em chuẩn bị một chút, sau khi nghỉ hè trở về thì có thể xuất cảnh vào tháng 9."

Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện đến nỗi Giang Hoài thậm chí còn quên mất chuyện này.

Nghe đến đây, cậu hơi giật mình.

Sống ở nước ngoài một năm với tư cách là sinh viên trao đổi là một trải nghiệm quý giá cho dù bạn có học chuyên ngành nào.

Đặc biệt đối với một họa sĩ tài năng như Giang Hoài, ra ngoài sẽ học hỏi được nhiều kiến thức hơn, tích lũy thêm kinh nghiệm và giao lưu với các tài năng nước ngoài.

Theo lời Chu Tiểu Ngải, chỉ cần có đủ tiền, kẻ ngốc mới từ chối.

Tiền không phải là vấn đề đối với Giang Hoài.

Hơn nữa cậu cũng đã nghĩ tới, đã dự định ở một thành phố khác sinh sống, thay đổi một quốc gia cùng thay đổi một thành phố cũng không có gì khác biệt.

Thế là cậu đồng ý.

Nhưng bây giờ, sau khi nghe được lời của thầy giáo, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cậu chính là khuôn mặt của Lục Vô Túy.

Tạ Nhất Minh có chút không hiểu: "Giang Hoài? Em sao vậy?"

Giang Hoài phục hồi tinh thần lại, lắc đầu.

Tạ Nhất Minh càng lo lắng hơn: "Thầy lần trước cảm thấy em không thể quyết định được. Chẳng lẽ... gặp khó khăn ở phương diện nào đó sao?"

Giang Hoài tốt về mọi mặt.

Nhưng vì điều này mà cậu càng trở nên bối rối hơn.

Thấy cậu không nói gì, Tạ Nhất Minh càng lo lắng hơn, nhẹ nhàng nói: "Nếu có khó khăn gì cứ nói với thầy, thầy có thể giúp em."

"Không có khó khăn gì..." Giang Hoài kỳ quái nói.

Giang Hoài nhìn thấy anh như vậy, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Lục Vô Túy.

Không, thầy Tạ chỉ là thầy của cậu thôi.

Nhưng Lục Vô Túy lại thích mình... Lục Vô Túy là chồng của mình.

Tạ Nhất Minh thấy biểu tình của cậu không ổn, liền có chút quan tâm đưa tay đặt lên trán cậu: "Hay là em bị say nắng hay là cảm thấy không khỏe..."

Khoảnh khắc Giang Hoài bị anh chạm vào.

Như sợ hãi, nhanh chóng lùi lại một khoảng xa.

Bàn tay của Tạ Nhất Minh lúng túng dừng lại giữa không trung.

Mà Giang Hoài lại càng kinh ngạc hơn.

Cậu không có thói quen ở sạch, cũng không phải không cho phép người khác chạm vào mình, Chu Tiểu Ngải mỗi ngày đều ôm cậu, nhưng vẫn không có cảm giác gì cả.

Lục Vô Túy thậm chí mỗi ngày đều chạm vào cậu, ôm cậu, nhưng cậu cũng sẽ không cự tuyệt.

Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tạ Nhất Minh có chút thất vọng bỏ tay xuống.

Giang Hoài vội vàng nói: "Thầy, thật xin lỗi..."

"Em không làm gì sai, tại sao lại xin lỗi?" Tạ Nhất Minh gượng cười, giọng điệu vẫn ôn hòa, "Được rồi, đã qua giờ tan học rồi, em mau chóng về nhà tận hưởng kỳ nghỉ đi."

Giang Hoài gật đầu xin lỗi.

Tạ Nhất Minh đứng tại chỗ, nhìn Giang Hoài nhẹ nhàng đi ra khỏi trường học, trong lòng có chút ngây ra.

Một lúc lâu sau, anh thất vọng giơ tay lên và nhìn.

Sau khi Giang Hoài về đến nhà thì phát hiện Lục Vô Túy cũng ở đó.

Đây là một điều hiếm hoi những ngày này.

Giang Hoài vốn đã siêng năng vẽ tranh, cậu trở nên siêng năng vì thích nó.

Lục Vô Túy thì khác.

Dù ghét công việc, nhưng hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc tiếp tục làm, hoàn thành nó một cách tỉ mỉ và thường không dừng lại cho đến khi hoàn thành.

Người nghiện công việc trong truyền thuyết.

Hình như gần đây hắn càng bận rộn hơn, buổi tối Giang Hoài ngủ quên hắn còn chưa ra khỏi thư phòng.

Nhưng hôm nay thì khác.

Lục Vô Túy không những không đi làm.

Thậm chí còn đang tỉa hoa.

Còn có nhàn nhã nói chuyện điện thoại với ai đó, nội dung đương nhiên là Giang Hoài không hiểu được nhiều.

Lục Vô Túy nói với người bên kia: "Chiều nay tôi sẽ đến đó, ừm, tôi không định nhập viện."

"Thời gian đã sắp xếp ổn, cần bao nhiêu ngày mới có thể khôi phục?"

Người bên kia không biết đang nói cái gì, Lục Vô Túy im lặng hồi lâu mới nói: "Tôi biết rồi, sẽ ngủ riêng."

Giang Hoài rơi vào trạng thái hoang mang.

——Lục Vô Túy đang tỉa hoa, cảnh tượng này quá kí.ch thích.

Cậu sợ Lục Vô Túy chỉ cần một cái lắc tay sẽ giế/t chết những bông hoa nhỏ tội nghiệp này.

Quả nhiên.

Trong lúc cậu vừa nảy ra ý nghĩ này, chiếc kéo trong tay Lục Vô Túy nghiêng đi, cắt đứt một cành hoa không nên cắt tỉa.

Giang Hoài: "..."

Giang Hoài và quản gia đau lòng nhìn cành hoa rơi trên mặt đất.

Lục Vô Túy quay người, bình tĩnh nói: " Em về rồi?"

Giang Hoài còn chưa kịp nói gì thì đã bổ sung thêm: "Anh đưa em đi chơi vài ngày, em có muốn không?"

Giang Hoài sửng sốt.

Chưa kịp vào nhà thì Giang Hoài đã bị đưa lên xe.

Hành lý của cậu đã được chuẩn bị, hiển nhiên Lục Vô Túy đã sắp xếp xong, Giang Hoài nhìn những chiếc vali gọn gàng, trong lòng đầy tò mò.

Đi đâu.

Lần này ra ngoài cậu không cần thu dọn hành lý, quá là tuyệt vời.

Hai người ngồi ở ghế sau, Lục Vô Túy ngồi ở bên cạnh Giang Hoài, hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, từ khi lên xe liền ngủ một giấc.

Giang Hoài nhìn góc nghiêng Lục Vô Túy, có chút thất thần.

"Giang Điềm Điềm..." Lục Vô Túy gọi Giang Hoài mấy lần, nhưng cậu không có phản ứng, liền gọi một tiếng: "Giang Hoài."

Giang Hoài rất nhanh tỉnh táo lại.

Cậu nhìn Lục Vô Túy biểu tình có chút bất lực, toàn thân chấn động, cảm giác như bị Lục Vô Túy xem thường.

Vì thế cậu ho khan - cậu tựa hồ đã hiểu được vì sao trước đây Lục Vô Túy luôn ho khan, vì để che đậy xấu hổ sẽ làm như vậy trong tiềm thức.

Lục Vô Túy cau mày.

Gần đây Giang Hoài càng lúc càng mất tập trung, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy Giang Hoài... trên người cậu hình như có chút thịt.

Bất quá lúc bình thường ôm Giang Hoài vào trong ngực rất mềm mại, Lục Vô Túy cũng không xác định cậu có béo hay không.

Có lúc, hắn không nhịn được đem Giang Hoài lại gần hướng mang thai.

Nhưng vì có báo cáo của bác sĩ nên cho dù có nghi ngờ như vậy thì hắn cũng sẽ nhanh chóng bác bỏ.

Một là phẩm chất của bác sĩ Lục gia được thể hiện ở đây, tất cả đều được hắn lựa chọn cẩn thận.

Huống chi hắn lại bài xích khả năng Giang Hoài gặp nguy hiểm.

Con người luôn sợ hãi những điều chưa biết, cũng giống như rất ít người tưởng tượng một người thân yêu của mình sẽ bị bệnh và qua đời.

Giang Hoài vẫn ngốc.

Cậu đã thi xong và được trút bỏ gánh nặng.

Vốn tưởng rằng sau kỳ nghỉ hè sẽ phải ở nhà ủ rũ, nhưng không ngờ Lục Vô Túy lại dẫn đi chơi.

Nơi bọn họ đến chính là "khu nghỉ dưỡng mùa hè" tư nhân của Lục Vô Túy, cũng ở trong thành phố này, nơi đó cũng không xa lắm.

Sở dĩ có thể trốn nóng là vì ở đây trồng rất nhiều cây xanh, cây khắp núi và đồng bằng, đứng dưới gốc cây có thể cảm nhận được sự mát mẻ sảng khoái, dễ chịu hơn cả điều hòa.

Nếu một người bình thường đến một nơi như thế này, về cơ bản sẽ bị cô lập với phần còn lại của thế giới.

Nhưng Lục gia có vô số xe và tài xế toàn thời gian đến đón, cho nên dù ở nơi như thế này cũng sẽ không có bất kỳ chậm trễ nào.

Giang Hoài nhìn chung quanh, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.

Đây là một nơi hoàn hảo để cậu phác họa!

Hai người xuống xe, Giang Hoài suýt chút nữa lao vào trong hoa viên.

Nếu không phải bị Lục Vô Túy tóm lấy, cậu đã giống như ngựa hoang chạy lung tung, một giây cũng không dừng lại.

Lục Vô Túy che giấu nụ cười trong mắt, ho khan nói: "Hôm nay tôi có việc phải làm, em chơi một mình được không?"

Quá tuyệt.

Giang Hoài vội vàng gật đầu, trên mặt tràn đầy vui mừng.

Cho đến khi Lục Vô Túy rời đi.

Lúc này Giang Hoài mới nhớ ra, trước khi Lục Vô Túy đưa cậu tới đây, rõ ràng nơi muốn cùng cậu nghỉ ngơi một tuần, sao còn rời đi?

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã quên mất tiêu điều đó.

Không có gì khác, bởi vì cậu không chỉ nhìn thấy những cánh đồng trong biệt thự này, thậm chí còn có một khu vườn dành riêng cho việc trồng hoa hồng!

Đôi mắt của Giang Hoài sáng lên kể từ khi nhìn thấy những bông hồng này.

Quản gia đặc biệt dời một chiếc ghế nhỏ cho cậu, để cậu ngồi xuống vẽ.

Giang Hoài đang vẽ thì trong miệng có chút đắng chát.

Cậu nhìn chằm chằm vào bông hồng trước mặt và hỏi quản gia: "Quản gia, hoa ở đây có ăn được không?"

Người quản gia:"......"

Sao có thể nhìn hoa mà cảm thấy đói bụng được vậy?

Giang Hoài cảm thấy trong bụng có chút nóng rát.

Kỳ thực gần đây cậu vô cớ đói bụng, có lúc mới ăn nửa giờ liền cảm thấy hơi đói.

Và những thứ muốn ăn đều kỳ quặc và kỳ lạ.

Ví dụ như bông hoa trước mặt.

Sau khi quản gia và người làm vườn gọi điện xác nhận không có phun thuốc trừ sâu, Giang Hoài nóng lòng chọn một cái, rửa ở vòi nước bên cạnh rồi cho vào miệng.

Phi.

Hương vị không ngon như mong đợi.

Những bông hoa bị hành hạ và khinh miệt một cách dã man:...

Quản gia cười nói: "Thiếu gia xem, thứ này còn chưa qua chế biến, khẳng định không ngon. Nếu thiếu muốn ăn, tối nay tôi có thể nhờ phòng bếp làm mấy cái bánh bằng hoa được không?"

Nghe vậy, Giang Hoài vội vàng gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mấy món còn lại cũng làm thanh đạm một chut."

Vẻ mặt của người quản gia trở nên kỳ lạ.

Trong thế giới của Giang Hoài có hai chữ thanh đạm sao?

Phải biết rằng, Giang Hoài là người có thể vào buổi sáng ăn cá chua ngọt, bình thường trong bếp đều làm vì cậu, biến đổi các món ăn.

Một người như vậy – lại đổi tính?

Quản gia dù có lạ lùng đến mấy vẫn chào bếp một tiếng.

Đầu bếp nghe yêu cầu kỳ lạ của Giang Hoài cũng bối rối.

Có thể nói hiện tại đầu bếp đều dựa vào khẩu vị của Giang Hoài, nấu nướng khẳng định khẩu vị rất nặng.

Yêu cầu của Giang Hoài ít nhiều khiến đầu bếp hơi khó xử.

Đợi đến buổi tối Lục Vô Túy trở về.

Tất cả những gì hắn thấy là một bàn đồ chay.

Lục Vô Túy: "..."

Hắn cố chịu đựng cơn đau trên người, nghiến răng nghiến lợi: "Thức ăn hôm nay là để chiếu cố cho tôi à?"

Giang Hoài không hiểu ý của hắn, hỏi: "Anh sao thế?"

Vì mặt mũi đàn ông.

Lục Vô Túy nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "...Không có gì."

Nếu không phải biết chỉ số IQ của Giang Hoài, Lục Vô Túy thậm chí sẽ hoài nghi liệu cậu có biết hắn phải phẫu thuật và đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc chay như vậy hay không.

Hắn là vì ai?

Buổi tối, Giang Hoài và Lục Vô Túy vẫn ngủ chung giường.

Lục Vô Túy đã lâu không đến ôm Giang Hoài.

Giang Hoài nằm nghiêng trên giường - tuy không muốn thừa nhận nhưng thực ra cậu cũng đang đợi Lục Vô Túy ôm mình.

Rõ ràng, trong khoảng thời gian này đều như vậy.

Trong bóng tối, Giang Hoài nghiêng người đối mặt với Lục Vô Túy.

Bình thường cậu quay lưng về phía Lục Vô Túy, cũng không cần cậu quay người, hai người đều sẽ tự nhiên ôm nhau.

Nhưng cậu đã quay lại.

Lục Vô Túy vẫn nhắm chặt mắt, bất động như núi.

Giang Hoài cắn môi, tiến về phía trước

Bây giờ đã đủ rõ ràng chưa?

Tuy nhiên, khi cậu sắp chạm vào Lục Vô Túy thì Lục Vô Túy lại nghiêm túc đẩy cậu ra, nghiêm túc nói: "Em nhất định phải tránh xa tôi ba ngày."

Giag Hoài hỏi: "Tại sao?"

Lục Vô Túy cố chịu đau nói: "Không có lý do gì cả."

Nguyên bản hắn nhịn đã rất vất vả, hơn nữa loại phẫu thuật này ở vị trí tương đối khó xử.

Nếu buổi sáng nhìn thấy Giang Hoài trong lòng hắn, hắn sẽ không cẩn thận giương cờ.

Thật là đau lòng.

Giang Hoài có chút ủy khuất.

Tuy nhiên, ngay khi cảm giác ủy khuất dâng lên, cậu tức khắc sửng sốt.

- -Tại sao cậu lại muốn ủy khuất?

Chỉ là Lục Vô Túy không ôm mình ngủ nữa, trước đây không phải mình rất ghét cảm giác bị trói buộc toàn thân sao?

Thậm chí còn gặp ác mộng.

Cậu mơ thấy mình bị vướng vào một sợi dây, cảm thấy nóng bức và ngột ngạt, nhưng khi tỉnh dậy, nhận ra mình đang bị Lục Vô Túy ôm chặt.

Thân thể Giang Hoài đang muốn cử động cứng đờ, tức giận nói: "Tôi mới không lại gần anh đâu."

Chính là không chờ cậu mất mát vài giây.

Lục Vô Túy tỉnh lại sau cơn đau kéo dài, đã nhận ra điều gì đó.

—— hình như vừa rồi Giang Hoài là lần đầu tiên tiếp cận hắn?

Nghĩ tới đây, Lục Vô Túy đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Giang Hoài.

Hắn nén lại giây phút ngây ngất.

Vào lúc này, cơn đau trong cơ thể dường như biến mất và hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc giảm đau gây mê nào.

Làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này?

Vài giây sau, vòng eo của Giang Hoài bị siết chặt, chưa kịp hoàn hồn thì một thân hình nóng bỏng đã ôm chặt lấy cậu.

Giang Hoài: Hả??

Lục Vô Túy: Quả nhiên không có giãy giụa, sao bé ngốc này lại kỳ quái như vậy?

Vài phút sau.

Giang Hoài: Trời nóng quá, tui hối hận rồi.

Lục Vô Túy nhắm mắt lại, tóc tê dại vì đau.

Vừa rồi hưng phấn quá, còn chưa sáng sớm đã giương cờ, quả là muốn chết đi.

Không được bận tâm.

Hắn là người lớn rồi, nỗi đau nho nhỏ này cũng chẳng là gì cả.

Lại là vài phút sau.

Giang Hoài cử động cánh tay đẫm mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Lục Vô Túy..."

Lục Vô Túy tàn nhẫn nói: "Câm miệng."

Hắn đã đoán được Giang Hoài muốn nói điều gì.

Giang Hoài im lặng ngậm miệng lại.

Mấy phút sau, Giang Hoài lại ngẩng đầu gọi hắn: "Lục Vô Túy, tôi nóng quá."

Lục Vô Túy: Phải không? Hắn cũng rất đau.

Thấy hắn im lặng, Giang Hoài lại ngậm miệng lại.

Cuối cùng, cả hai không tách rời và ngủ với nhau suốt đêm.

Nhưng rõ ràng một là nóng muốn chết.

Một người đau như đi địa ngục.

Lại không ai nói gì về việc ngủ riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com