{ 12.1 } VU SƠN DẠ VŨ
Buổi tối sau trận đại thắng đầu tiên, các hiệp sĩ trú vào miếu Nhị Vương trong núi nghỉ ngơi. Từ giữa trưa, họ đã không hề hớp được bao nhiêu ngụm nước, bấy giờ đói khát dâng trào, các phái quây quần ở vị trí riêng của mình, tự nhóm lửa nấu cơm. Cái Bang thì vẫn gìn giữ truyền thống, bưng bát đi xin từng nhà, hễ nhà này một ít, nhà kia một tẹo, và bằng sự hào phóng của mọi người, bữa ăn càng thịnh soạn hơn bất kỳ ai.
Phái Nga Mi bên này ngoại trừ bị Cái Bang ăn chực còn có thêm Triệu Mẫn. Đương nhiên, để ăn mày và thân phận quận chúa được tách biệt thì Triệu Mẫn ngồi với thế nghênh ngang hơn gấp bội.
Cũng không phải nàng thật lòng muốn thân cận với Nga Mi, chả qua vì đồ ăn bên này quá thơm, gia vị xào dưới lửa lớn tỏa mùi phưng phức, dụ dỗ cơn thèm thuồng của nàng mãnh liệt. Nhìn lại đám đại hán Mông Cổ nhà mình, suốt ngày chỉ biết lấy miếng phô mai cứng ngắc nhắm rượu, mất hết cả hứng. Lần này vì Nga Mi lao tâm khổ tứ, sang đây hưởng lộc cũng là hợp lẽ.
Phái Nga Mi thấy Triệu Mẫn thản nhiên chen vào mà không khỏi sững sờ, từng người một buông đũa, Tĩnh Huyền đang húp canh đã suýt nữa bỏng lưỡi. Ai ai cũng trố mắt nhìn nhau, rồi cuối cùng đổ dồn lên Chu Chỉ Nhược.
"Quận chúa nương nương thật là gần gũi nhân dân, cũng học đi ăn cơm mọi nhà" - Chu Chỉ Nhược lên tiếng với nét mặt vô cảm.
Nào dè Triệu Mẫn vênh vang đáp trả - "Cơm nhà khác không hợp khẩu vị, chỉ muốn ăn cơm Nga Mi nhà ngươi. Chu chưởng môn có cho hay không?".
"Gạo của Nga Mi bọn ta đúng là nấu mềm hơn [1]" - Chu Chỉ Nhược quay sang chúng đệ tử đối diện - "Ăn tiếp đi, bất quá là thêm đôi đũa thôi, Nga Mi chúng ta đâu đến mức kẹt xỉ thế".
[1] Trong tiếng Trung, từ 吃软饭 (ăn cơm mềm) có nghĩa bóng là chỉ đàn ông ăn bám phụ nữ hoặc lợi dụng phụ nữ để sống. Cho nên chưởng môn đang khịa quận chúa đi xin ăn của Nga Mi là ăn bám Nga Mi, bị Nga Mi bao nuôi =)))
Món ngon trước mắt, Triệu Mẫn chả buồn tranh cãi thêm nữa, mà rủa thầm thì có: Cái này còn không kẹt xỉ? Cô ta không phát biểu kiểu đấy thì ta nếm thử cho biết, còn nếu đã nói vậy thì càng phải một ngày ba bữa, ngày ngày đều tới ké miếng cơm, ngày ngày đều diễn vở 'tam khí Chu Lang' [2], sớm muộn cũng có người thành con ma đoản mệnh.
[2] Chu Lang là cách gọi khác của Chu Du. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Chu Du ba lần bày mưu nhưng đều bị Gia Cát Lượng đoán biết mà phá hỏng, cũng là ba lần chọc tức Chu Du. Chu Du vì tức quá mà hộc máu chết, trước khi chết còn ngửa mặt lên trời, than - "Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng". Từ đó mà có cụm từ 'tam khí Chu Du' (tam: 3 lần; khí: chọc tức). Nhưng tác giả đổi thành 'tam khí Chu Lang' là có dụng ý, vì thời cổ đại gọi chồng là 'lang quân', cho nên 'Chu lang' là ai thì hiểu rồi đó. Tác giả đỉnh phết =)))
"A! Có đậu phụ nữa nè!" - Triệu Mẫn nhòm vào nồi lớn, reo lên hào hứng.
"Dọc đường xin của dân, mùi rất hăng. Đồ dân dã, ngươi không chê là được" - Chu Chỉ Nhược nói.
"Ta thấy nấu lên rất thơm, đâu thua kém gì tửu lâu của Đại Đô".
Thế là chưa kịp cắn xuống mấy miếng, Triệu Mẫn bỗng thấy miệng tê rần, lật đật buông bát đũa tìm nước uống. Uống xong, nàng lấy hơi oán trách - "Cái gì đây! Các ngươi đổ nước cay [3] vào đây sao?".
[3] Nguyên văn là 麻沸汤, là một món ăn của Tứ Xuyên, lấy ớt và hoa tiêu làm gia vị chính, cay và tê lưỡi.
Chu Chỉ Nhược ra vẻ ngây thơ - "Chẳng lẽ Đại Đô không ăn hoa tiêu sao?".
Phái Nga Mi trên dưới đều một bụng hả hê, thậm chí có kẻ cười khinh khích. Triệu Mẫn nổi thói ương gàn, gắp thêm mấy miếng, cuối cùng không chịu nổi, bưng bát bỏ đi. Cả Nga Mi cười vang rần.
"Khẩu vị dở hơi gì đây!" - Cục tức trong họng dội thẳng tắp vào thuộc hạ khi nàng trở về vị trí vốn là của mình - "Nồi lạnh lò nguội, chỉ có mấy thứ này thôi sao?".
"Lương khô chúng ta mang theo chỉ còn chừng này. Dọc đường thấy có trâu cày nhưng quận chúa lại không cho cướp..." - Các đại hán trong quân đành bất lực đáp.
Triệu Mẫn xẵng giọng cắt ngang - "Còn muốn cướp? Không nhìn xem chung quanh là ai à?".
Đoạn, nàng tự mình châm chọc - "Thôi thôi, cứ coi ta thương dân như con vậy".
Sau bữa ăn no nê, không biết ai mò ra quả bóng khơi mào đầu tiên, chơi một chập hăng say đến nỗi người nhập cuộc càng nhiều. Một đám thi nhau giành bóng nên phô diễn hết cả thần thông, kết cục sân bóng biến thành đại hội luận võ giữa các môn phái lúc nào không hay. Chốc chốc có người vọt lên xà nhà, chốc chốc vờn quanh đốm lửa, những cái bóng đen rượt theo trái bóng si mê, còn có người vây xem chửi đổng vì bị huých không thương tiếc. Náo nhiệt như hội.
Các sư thái Nga Mi dĩ nhiên không tiện chung vui, đệ tử trẻ tuổi thì thẹn thùng, thế là các nam đệ tử thay mặt môn phái nhập cuộc. Bọn hắn chơi không tốt lắm, so với nam đệ tử của phái khác càng giống như liễu yếu đào tơ lúc tranh phong, bởi khí chất nhuốm phần yểu điệu, mà lúc thua cuộc có thể tả thành 'mặt hoa ũ rũ'. Chu Chỉ Nhược bẽ bàng che mặt, hồi sau lại thấy như vầy không hợp phong thái của một chưởng môn cho lắm, vội vã buông tay, vờ điềm nhiên.
Triệu Mẫn đúng lúc đi tới, đặt một ván cờ vạch rõ lằn ranh Sở Hán [4] xuống giữa hai người, rồi bày biện quân. Chả thèm hỏi han Chu Chỉ Nhược có muốn chơi cùng không, miệng chỉ dõng dạc - "Bảy ván thắng bốn, sao hả?".
[4] Nguyên văn là 楚河漢界 (Sở hà Hán giới). Xưa, nước Hán và Sở đánh nhau bất phân thắng bại, cuối cùng thương lượng lấy con sông làm ranh giới hai nước, từ đó mà có cụm 'Sở hà Hán giới' (hà: sông; giới: ranh giới). Chính giữa bàn cờ tướng thường sẽ có chữ 'Sở hà Hán giới' để vạch ranh giới giữa hai quân, chính là dựa trên chuyện này.
"Chưởng môn bọn ta cần nghỉ ngơi sớm" - Tĩnh Huyền bên cạnh lên tiếng - "Đã là canh giờ nào rồi còn chơi với ngươi nhiều ván như vậy".
"Ý là ba ván thắng hai sao?" - Triệu Mẫn nhướng mày, cười - "Được đó, ba ván xong thì mấy người này cũng đá bóng xong, vừa khéo mọi người cùng nhau nghỉ ngơi".
Tĩnh Huyền theo bản năng phản đối, Triệu Mẫn thì uyển chuyển bẻ ý khiến Chu Chỉ Nhược hết đường từ chối.
Chu Chỉ Nhược cúi đầu cùng bày cờ - "Ngươi ra ngoài cũng phải mang theo thứ này sao?".
"Đều là bọn thuộc hạ chu đáo, biết ta sợ nhàm chán".
"Sao ngươi không tìm bọn chúng chơi cùng?".
"Bọn họ chả màng thắng thua, chỉ biết nhường ta, mất hết cả hứng" - Triệu Mẫn đáp - "Chu Chỉ Nhược ngươi thì khác, dù khắp thiên hạ nhường ta thì nửa bước ngươi cũng không chịu nhún nhường".
Chu Chỉ Nhược hừ mỉa một tiếng - "Được thôi! Vậy trước tiên giao kèo, thắng thì thế nào, thua thì thế nào?".
Triệu Mẫn cười đáp - "Cần như thế nữa sao? Giữa ta và ngươi, thắng thua đã là chuyện trọng đại rồi".
"Ngươi nói chuyện, lúc nào cũng có mấy phần ngụy biện".
"Chu chưởng môn chẳng phải chỉ thích duy nhất điểm này của ta sao?".
"Quận chúa quá khiêm tốn rồi. Điểm nào của ngươi, ta cũng không thích".
Bày xong quân cờ cuối cùng, Triệu Mẫn bốc ngay quân đỏ đi trước [5]. Theo lẽ thường, người thách đấu nên cầm quân đen, nhưng đối diện là Chu Chỉ Nhược thì nhường nhịn chỉ tổ râu ria.
[5] Trong cờ tướng, quân đỏ là đại biểu cho quân của Lưu Bang (lãnh đạo nước Hán) do Lưu Bang tự xưng là con trai của Xích Đế (Xích: màu đỏ), Lưu Bang cũng rất thích màu đỏ. Quân đen đại biểu cho quân của Hạng Vũ (lãnh đạo nước Sở) do Hạng Vũ thích màu đen, từ y phục, giáp trụ, chiến mã đều là màu đen. Xưa kia Lưu Bang và Hạng Vũ từng thách nhau, quân ai vào quan ải trước thì người đó thắng, và kết quả Lưu Bang thắng. Do vậy trong cờ tướng, quân đỏ sẽ được đi trước.
Quả nhiên hai người vừa nhập cuộc đã tàn sát túi bụi, quân cờ đập nhau đùng đùng, chẳng chốc trên bàn trống trơn hơn phân nửa. Triệu Mẫn nhịn không được, chỉ trích - "Chu Chỉ Nhược, ngươi như thế có thú vị gì không? Hấp tấp quá đi".
"Cho Triệu Mẫn ngươi có thời gian bày bố kỹ càng thì khác nào tự chuốc thất bại?".
"Có ai như ngươi đâu chứ! Đấu không nổi chứ gì!".
"Bởi vì phong cách không hợp mà bảo người ta đấu không nổi, đó mới là kẻ đấu không nổi".
Giữa bầu không khí sặc mùi 'giết chóc', cả phái Nga Mi chung quanh đều không cho rằng chưởng môn nhà mình đang chơi đùa cùng yêu nữ triều đình, đây chính là cuộc tương tàn đẫm máu bằng phong cách tao nhã nhất từ trước tới giờ.
"Cách đánh kế tiếp đã tính xong chưa?" - Chu Chỉ Nhược đột nhiên lên tiếng.
"Trong vòng mười nước ta đã nghĩ kỹ rồi, nhưng đừng hòng ta nói cho ngươi. Ngươi chỉ cần chờ ta chiếu tướng thôi".
"Ta đang bàn chuyện đánh quân Khăn Xanh" - Chu Chỉ Nhược mất kiên nhẫn - "Đánh cờ có gì mà phải nghĩ nhiều".
"Bọn chúng biết chúng ta bên này, lấy lại huyện Quán chắc chắn là không thể, khả năng cao sẽ chạy đến Đại Ấp" - Triệu Mẫn nghiêm mặt nói - "Nếu không muốn chúng tới đó, vậy thì khiến cho nó mất đi giá trị để chúng chạy sang đó".
"Nhưng làm thế nào để chúng quay về hướng đông?".
"Nói khó thì khó, nói dễ cũng dễ. Ban đầu chúng chỉ quanh quẩn ở Kham, ta đoán là ý của Lưu Phúc Thông, bởi vì sợ chúng đụng độ với Minh Ngọc Trân, chỉ muốn chúng cướp của quan thổ ty là được. Nhưng giờ ở Kham không còn lương thực hay nhân lực để bổ sung nữa, thời tiết lại lạnh, ngay cả vật tư dồi dào như ta đi theo chúng một đoạn cũng khổ sở không ít. Sau đó chúng cạn kiệt lương thực, quân Khăn Đỏ tất nhiên thành quân Khăn Xanh, hành quân cũng chuyển hướng về đồng bằng Thành Đô".
"Sợ là chúng ở bên này sẽ không rơi vào tình cảnh giống như ở Kham".
"Đây chính là chỗ khó. Đồng bằng trù phú, chúng cầu còn không được. Nhưng đối phó cũng rất đơn giản, quân Khăn Xanh muốn tới đâu, ta đốt thôn trấn ở đó, thu gom lương thực, cắt sạch mạ non, để cho nơi đó mất hết giá trị, ép chúng quay đầu".
"Triệu Mẫn!" - Chu Chỉ Nhược trừng trừng mặt nàng, đập mạnh lên bàn cờ - "Ngươi đừng có lải nhải với ta mưu kế của Mông Cổ nhà ngươi nữa!".
"Ai nói là người Mông Cổ mới dùng? Mà nói đi cũng phải nói lại, Chu chưởng môn nhà ngươi tuy không phải hạng tốt lành gì, nhưng đúng là không điên tới mức đó" - Triệu Mẫn vừa đáp vừa dùng quân xe ăn mất quân tốt của Chu Chỉ Nhược - "Không có người nào sinh ra đã tàn ác thế cả, nhưng chênh lệch quá lớn, nếu đánh trực diện để chặn đường, e rằng thành châu chấu đá xe".
"Giang hồ bọn ta hành sự sao mà giống đám quyền quý được" - Chu Chỉ Nhược nói.
"Chẳng lẽ Chu chưởng môn có biện pháp cao siêu gì rồi?".
"Ngươi vẫn luôn đứng ở góc độ của quý tộc ngạo mạn để suy xét, cũng chẳng cao siêu là bao. Chuyện này ta không nên hỏi ngươi mới phải. Các hiệp sĩ đều là người địa phương, là đồng hương với nhau, ta nghĩ muốn cắt đứt nguồn cung của quân Khăn Xanh, bọn họ có lẽ đã có cách" - Dứt lời, Chu Chỉ Nhược đổi quân xe của cả hai người.
Triệu Mẫn tức tối mắng - "Chu Chỉ Nhược, ngươi chừa lại một đống binh tôm tướng tép còn vui gì nữa hả? ".
Đêm dần sâu, đám người chơi bóng tan cuộc, nhóm xem cờ cũng sụp mi mắt. Duy chỉ có Triệu Chu vì thắng thua mà ganh đua quyết liệt, từ ba ván biến thành bảy, rồi từ bảy biến thành vô số ván [6]. Ngọn nến mà mọi người thắp cho cha con Lý Băng [7] lo việc trị thủy lúc vào miếu còn chưa cháy hết, bấy giờ đã thành ánh sáng duy nhất trong miếu soi lấy bàn cờ dưới bệ thờ suốt đêm dài. Nửa đêm, Triệu Mẫn khát nước, tiện tay cầm lấy quả cam trên bệ thờ, Chu Chỉ Nhược trừng mắt bất mãn. Song, khi đối phương bóc vỏ, chia làm hai nửa cho mỗi người, Chu Chỉ Nhược cũng không từ chối.
Kết quả... cả hai ngậm một hơi chua lè chua loét [8] suốt đêm.
[6] Từ ba ván thành bảy, rồi thành vô số ván, đoạn này thực ra sắp đặt rất hay. Bởi tiếng Trung có câu 'Kỳ phùng tri kỷ thiên cục thiểu (棋逢知己千局少)' ý nói gặp được tri kỷ thì nghìn ván cờ cũng là ít. Cho nên Triệu Chu có thể chơi cờ với nhau suốt đêm mà không chán chính là dấu hiệu cho thấy hai người là tri kỷ của nhau, nếu có bên nhau thì chắc chắn thú vị, không nhàm chán.
[7] Miếu Nhị Vương thờ cha con Lý Băng, hai người có công trong việc trị thủy.
[8] Từ 'chua (酸)' trong tiếng Trung ngày nay còn có hàm nghĩa khác là ghen ghét, đố kỵ, ganh tị, cho nên ở đoạn này tác giả dùng tình huống ăn trúng trái cam chua để miêu tả tình cảnh đánh cờ của cả đêm đó, hai mẻ ganh nhau quyết liệt, ai cũng ôm một bụng tức. Tinh tế quá chừng =)))
🐾🐾🐾
🗣️ Editor:
1️⃣ "...ta sợ nhàm chán"
Để ý câu này và những hành động của Triệu Mẫn xuyên suốt bộ fic sẽ thấy tác giả bám rất sát hình tượng của nhân vật mà mình xây dựng ngay từ đầu. Câu này cũng gợi mở một phần lý do vì sao Triệu Mẫn chọn Chu Chỉ Nhược mà không phải Trương Vô Kỵ.
2️⃣ Đoạn chơi cờ có một ngụ ý. Các văn nhân, sĩ phu xưa thường chơi cờ lúc nhàn rỗi, dùng việc này để rèn trí và năng lực suy nghĩ. Bởi vậy đánh cờ dần được dùng để ví von mọi người tại lúc đối mặt với vấn đề phức tạp, cần cẩn thận suy nghĩ và quyết định giống như việc đánh cờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com