{ 21.4 } BI XƯỚNG NHƯ PHONG
Cũng vào cuối năm Chí Chính thứ mười chín ấy, sau khi nếm mùi thất bại ở Hoài An, Triệu Quân Dụng cùng tàn quân tìm đến Sơn Đông nương náu. Mao Quý là thuộc hạ cũ của Triệu Quân Dụng, nay thấy chủ cũ hạ mình đến hàng, tự nhiên muốn tiếp đón nồng hậu, trùng hợp thay đúng dịp năm mới, Mao Quý quyết mở tiệc linh đình ở Ích Đô hòng khao thưởng toàn quân.
Lúc bấy giờ, quân đồng minh võ lâm chẳng khác nào thân quân của Mao Quý, Mao Quý và Trương Vô Kỵ còn có thể xem là anh hùng trọng nhau như tri kỷ, ba ngàn vị hào kiệt không thể không góp mặt chung vui. Các nhân vật trọng yếu từ các phái và các vị đại tướng trong quân cùng xôm tụ tại sảnh chính, nhóm còn lại được sắp xếp vào bàn tiệc lưu động ở bên ngoài, lẫn cùng các binh sĩ. Trong trong ngoài ngoài, hết thảy đều cơm rượu no nê, hân hoan mừng năm mới.
Từ khi tham gia bắc phạt đến nay, Trương Tùng Khê mãi luôn ghi khắc lời Trương Tam Phong dặn, có thể không đụng rượu thì tuyệt đối không đụng rượu, nhưng hôm nay là giao thừa, trước mắt lại không có chiến trận, vì vậy khi Mao Quý, Triệu Quân Dụng, Điền Phong và Vương Sĩ Thành thay phiên xui giục, rượu đã vào bụng được kha khá. Là một minh chủ, Trương Vô Kỵ càng dễ bị hầu hết người nơi đây chén mời chén đáp, suốt cho tận khi gục thẳng xuống bàn, ngáy o o. Tây Hoa Tử phái Côn Luân, Đường Văn Lượng, Thường Kính Chi phái Không Động, Hoa Sơn nhị lão, Ngũ Tản Nhân Minh Giáo và hai vị trưởng lão Cái Bang cùng bàn cũng không tránh nổi lúy túy, chỉ có người của Thiếu Lâm và Nga Mi vì giữ giới nên không đụng rượu.
"Mọi người, hôm nay quả là ngày vui hiếm có. Quân đông lộ ta đây ở mặt bắc quần thảo với quân Nguyên lâu như vậy, vẫn chưa bao giờ binh hùng tướng mạnh như hôm nay" - Mao Quý đứng dậy trong cơn say, toan bước qua kính rượu Trương Vô Kỵ, song chàng đã bất tỉnh nhân sự.
Tất cả cười ồ lên, trêu rằng Trương đại minh chủ võ công cái thế, ấy vậy mà tửu lượng luyện chưa xong, e là danh hiệu anh hùng phải xén đi vài phần.
Mao Quý đành quay sang hướng Triệu Quân Dụng, nâng chung - "Đại ca, huynh mãi là đại ca đáng kính nhất của đệ. Nhớ ngày nào ở Từ Châu, chúng ta cùng khởi nghĩa mưu sự, nhờ có sự đề cao của huynh mà đệ mới có ngày hôm nay...".
Triệu Quân Dụng phất tay, ngắt lời, cầm chén rượu lên, nói - "Huynh đệ chúng ta đừng nhiều lời chi nữa, cứ cạn chén là xong" - Đoạn, cả hai lại dõng dạc đối ẩm ba phen, chung quanh đều trầm trồ khen hay. Bỗng lúc này, bên ngoài có một tên lính xông vào, đóng sập cửa đại sảnh.
"Đóng cửa làm gì?" - Không Trí thần tăng hỏi.
Triệu Quân Dụng giải thích - "À, là như vầy, bên ngoài sắp bắn pháo hoa, ồn lắm, nên ta dặn bọn họ đóng cửa trước".
Vừa dứt lời xong, tiếng pháo quả nhiên ầm ầm toác cả tai. Dẫu cho đóng cửa, tiếng ồn vẫn cực kỳ lớn.
"Ha ha ha ha, ta nói rồi mà" - Triệu Quân Dụng cười to, có điều tất cả chỉ thấy miệng hắn mấp máy, mà lời hắn nói đâu có chữ nào lọt được vào tai.
Sao lại lâu thế? Lũ người này tiền bạc dư dả đến mức chả biết tiêu pha vào đâu ư? Tĩnh Nhàn sư thái bực bội nghĩ.
Đì đùng như thế át mọi âm thanh, nàng không phát giác được động tĩnh chung quanh, chỉ biết Vương Sĩ Thành bên cạnh lại đứng lên kính rượu Điền Phong tại kế bên Mao Quý.
Tuy nhiên, sau khi cụng chén, Vương Sĩ Thành và Điền Phong đều không hớp một giọt, chỉ nhất loạt đưa tay trống ra sau. Cùng lúc, Triệu Quân Dụng vỗ nhẹ vai Không Trí, ghé tai như muốn thủ thỉ.
"Nói to lên, nghe không rõ!" - Không Trí hô - "Tiếng pháo át hết rồi!".
"Ta nói, đại sư, chúc mừng năm mới" - Triệu Quân Dụng hét toáng một tiếng, tức thì đem con dao đâm phập lồng ngực Không Trí. Cùng lúc đó, Mao Quý và Tĩnh Nhàn sư thái cũng bị người đâm lén sau lưng, xuyên qua tim.
"Các ngươi làm gì đó!" - Trương Tùng Khê lập tức nhảy bật dậy, men rượu tan hơn phân nửa - "Các ngươi tính làm gì!".
Như cùng một thời điểm, trên những bàn tiệc khác cũng bắt đầu đồ sát. Các kẻ lén lút mang theo binh khí thoăn thoắt rút dao, chém vào bạn nhậu cùng bàn. Hiệp sĩ võ lâm dầu bản lĩnh tới đâu thì chỉ là thân xác phàm trần, bằng da bằng thịt, dưới sự biến bất ngờ, 'dao trắng đâm vào, dao đỏ dứt ra' chính là chuyện trong chớp mắt.
Vương Sĩ Thành tước Ỷ Thiên Kiếm trên thân Tĩnh Nhàn, tiếp tục vung tay lia lịa, chém liên hồi vào Tây Hoa Tử và Hoa Sơn nhị lão còn chếnh choáng say. Lũ tướng lĩnh tại bàn khác cũng huơ dao, xông vào hỗ trợ giết Ngũ Tản Nhân. Tiếp theo, Triệu Quân Dụng nhắm tới Trương Vô Kỵ, có điều bị Trương Tùng Khê - vẫn còn sót chút tỉnh táo - liều mạng ngăn trở.
Trương Tùng Khê không quay đầu lại, ra sức gào thét - "Vô Kỵ! Vô Kỵ! Mau tỉnh dậy!".
Trong sảnh đường, các nhân sĩ võ lâm không nhấp giọt rượu nào chống cự một hồi thì tự biết tay không khó địch được dao kiếm bèn tính đường đồng loạt lao ra. Tĩnh Phong, Tĩnh Chân cùng vài vị đại sư Thiếu Lâm chữ 'Viên' vận nội lực phá toang cánh cửa sảnh chính. Song, bày ngay trước mắt họ đâu phải là đường sống. Đó là một hàng lưỡi dao nhuốm màu máu khác.
Ở bên ngoài, khi tiếng pháo nổ vừa vang thì cũng là lúc trận đồ sát bắt đầu. Toàn bộ thân binh của Mao Quý bị xử lý sạch sẽ, giờ chỉ còn lại những kẻ giang hồ thân cận hắn đã tụ tập ở trong sảnh chính này thôi. Ba tên Triệu, Điền, Vương chả ham hố đâu mà đụng độ với bọn luyện võ, chúng nhanh chóng lui ra sau lưng toán quân ngoài cửa. Trương Tùng Khê được dịp rảnh tay bèn tung chưởng đập lưng Trương Vô Kỵ. Chàng ọe ra một bãi rượu, choàng tỉnh.
"Tứ thúc, có chuyện gì thế?" - Trương Vô Kỵ mơ mơ màng màng mở mắt, đợi trông rõ thảm cảnh nơi đây thì ré lên thảm thiết, gân cổ đỏ bừng bừng đòi lao lên tính sổ với lũ ác nhân.
"Đi mau!" - Trương Tùng Khê lôi chàng chạy ra hướng cửa sổ.
Bấy giờ, những tay cung thủ hàng sau đã dâng cao, bắt đầu phát mưa tên vào đại sảnh. Trong số các anh hùng võ lâm, ngoại trừ Tĩnh Nhàn sư thái luôn mang theo Ỷ Thiên Kiếm, ai ai cũng tuân thủ lễ nghi, không đem binh khí vào dự tiệc. Do vậy, đối mặt với loạn tiễn trước mắt, bọn họ gần như mất hết lực chống cự, chẳng mấy chốc đã trúng tên, gục xuống sàn. Trương Tùng Khê che chắn cho Trương Vô Kỵ rút lui, một đoạn đường này chỉ biết vừa lùi vừa huơ tay không gạt những mũi tên lao tới. Vì say và cộng thêm kiệt sức, mấy mũi tên cắm phập vào hắn rất nhanh sau đó, đầu gối khẽ cong và ra chiều xiêu đổ.
"Đi! Sống sót để báo thù cho bọn ta!" - Trương Tùng Khê lấy hết sức bình sinh đẩy Trương Vô Kỵ ra cửa sổ, cuối cùng gục xuống nền đất.
Bấy giờ Đồ Long Đao trong phòng Trương Vô Kỵ bị lục tìm thấy, Triệu Quân Dụng mở miệng cười ha hả - "Thật không ngờ, Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao, hai thứ binh khí từng khuấy đảo giang hồ giờ lại nằm gọn trong tay ta, chưa kể còn không hao phí tâm sức nào. Đáng tiếc, ta chẳng hứng thú gì với chúng nó. Mấy thứ này sao sánh bằng đội quân và địa bàn của Mao Quý được?" - Nói rồi, hắn vờ than thở - "Mao Quý ơi Mao Quý, ta đã bảo rồi, đừng đánh Đại Đô, ở lại Sơn Đông mà phát triển, ngươi không nghe, cứ khăng khăng tìm đường chết, sao trách ta được?".
Triệu Quân Dụng tiện tay ném Đồ Long Đao cho đồng mưu - Điền Phong. Điền Phong cầm lấy Đồ Long Đao, Vương Sĩ Thành thì giữ Ỷ Thiên Kiếm, sải bước trở vào đại sảnh nhuộm đỏ máu tanh. Chúng vung tay thọc thêm mấy nhát chí mạng vào những hiệp sĩ đương thoi thóp hơi tàn. Tĩnh Đạo vốn chỉ thương nhẹ nhờ sự che chắn của các sư tỷ giờ bị lôi ra. Vương Sĩ Thành cầm Ỷ Thiên Kiếm đâm thủng thân nàng.
Điền Phong chậm rãi bước tới trước Trương Tùng Khê.
"Đêm giao thừa, mà dám ra tay giết người... Các ngươi, sẽ chết không yên thây đâu..." - Trương Tùng Khê nôn ra ngụm máu, thều thào, nhưng dáng dấp vẫn hiên ngang.
"Cho các ngươi hưởng trọn bữa cơm tất niên rồi mới đưa tiễn, đã là quá nhân từ. Chớ trách bọn ta!" - Điền Phong đáp trả - "Muốn trách thì trách các ngươi đã chọn sai chủ mà thôi".
Dứt lời, hắn vung cao Đồ Long Đao, bổ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com