{ 25.2 } TỨ NỮ ĐỒNG CHU
Trong hành lang, Chu Chỉ Nhược đứng lặng một lúc, cuối cùng quyết tâm bước vào gian của mình. Cửa vừa mở, một chiếc gối bay thẳng vào mặt, nàng phản ứng cực nhanh mà chụp lấy.
Triệu Mẫn đứng bên trong, sắc mặt nom cục cằn, quát - "Đi ngủ với Ân cô nương của ngươi đi!".
Chu Chỉ Nhược tiến lên, ném chiếc gối trở lại giường, bộ mặt lạnh tanh như thể không muốn đôi co với nàng - "Ngươi tưởng ta muốn cùng ngươi lắm sao?".
"Vậy thì đổi đi!" - Triệu Mẫn đáp trả. Nhưng rồi nàng lại nghĩ, Minh Giáo Ba Tư từ lâu đã tại Hãn quốc Y Lợi [1] tạo phản, một quận chúa Mông Cổ như nàng mà ngủ cùng với giáo chủ Minh Giáo Ba Tư quả là chuyện rợn tóc gáy. Còn Ân Ly, điên điên dại dại, hống ha hống hách hơn cả quận chúa nàng đây, ưa động thủ đánh người hơn cả Chu Chỉ Nhược, nàng càng không thích. Nên là nói tới nói lui, nàng vẫn đứng y nguyên tại chỗ.
[1] Là một hãn quốc của người Mông Cổ thành lập tại Ba Tư vào thế kỷ 13, được coi là một phần của đế quốc Mông Cổ (Nguồn: Wikipedia).
"Đi đi, đi đổi đi" - Chu Chỉ Nhược nhích sang bên phải, nhường đường cho Triệu Mẫn.
"Thôi..." - Triệu Mẫn bỗng dịu giọng - "Ngươi chỉ mong được cùng Ân cô nương người ta chung chăn gối chứ gì? Người ta còn không dám kia kìa, ai mà biết sáng ra sẹo trên mặt có nhiều thêm mấy nhát nữa không?".
Chu Chỉ Nhược đối với câu này chẳng còn lời nào bào chữa, nhưng lòng Triệu Mẫn chưa nguôi phiền muộn, tiếp tục châm chọc - "Ta thật không ngờ Chu đại chưởng môn lại là người hào hiệp đến vậy, còn hơn cả tổ tiên Nga Mi Quách đại hiệp nữa. Người ta cùng lắm là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, Chu 'siêu hiệp' ngươi thì siêu quần trong giới đại hiệp rồi, gặp chuyện bất bình còn phải chịu trách nhiệm cả đời với kẻ nguy nan".
Chu Chỉ Nhược mang theo bất lực mà rằng - "Là ta biến gương mặt người ta thành như vậy, e là cả đời này Ân cô nương khó tìm được lương duyên... Nửa đời sau theo lý phải là ta coi sóc".
"Coi sóc thế nào?" - Triệu Mẫn sáp tới, vẻ mặt dò xét chòng chọc nàng - "Ý là ngươi lấy người ta?".
"Ngươi nói hươu nói vượn!" - Chu Chỉ Nhược hằn học quay lưng - "Ta... ta làm sao lấy được người ta? Hơn nữa cũng không phải coi sóc như thế...".
"Vậy chỉ là lo cho cô ta ăn uống đầy đủ thôi ư?" - " Triệu Mẫn hơi chút thoải mái, song vẫn nói thêm - "Người ta có tay có chân, cần ngươi chu cấp sao?".
Chu Chỉ Nhược chẳng thèm đoái hoài, đi mở cửa sổ trong khoang thuyền. Triệu Mẫn vẫn bám theo hỏi - "Chu Chỉ Nhược, ta hỏi ngươi, tại sao lúc trước ngươi rạch mặt người ta?".
"Vì nó giống là chuyện ngươi làm nhất" - Chu Chỉ Nhược lườm nàng.
"Ngươi..." - Triệu Mẫn nghẹn họng, không thốt nên lời. Lát sau nàng lục lọi trong mình ra một lọ thuốc, làu bàu lẩm bẩm - "Được, được lắm, nếu đã vì ta mà ra, vậy ta sẽ tự giải quyết chuyện này!".
Chu Chỉ Nhược lấy làm kỳ quặc, nhăn mặt hỏi - "Triệu Mẫn, ngươi cứ lằng nhằng mãi, chuyện này có liên quan gì tới ngươi?".
"Đương nhiên là liên quan tới ta" - Triệu Mẫn ngang ngược trừng mắt, dùng ngón tay điểm vai nàng, nói - "Chu Chỉ Nhược, hai ta là kẻ thù truyền kiếp, là tử thù của nhau, có đúng không? Ngươi chỉ nên chuyên tâm hận ta, ghét ta, trong đầu nghĩ nghìn cách vạn cách để giết ta, hoặc tra tấn ta. Tóm lại, ngươi mãi mãi chỉ được nghĩ đến ta, không được phép còn có người khác".
Chu Chỉ Nhược khẽ giật mình, trực giác không thể lý giải được suy nghĩ của Triệu Mẫn, buột miệng mắng - "Ngươi bị hâm à!".
"Hừ, ta đi tìm cô ta ngay đây" - Dứt lời, Triệu Mẫn liền trở gót ra cửa. Chu Chỉ Nhược bị nàng làm cho đầu óc mòng mòng, một hồi sau sực hoàn hồn, vừa đuổi theo vừa hô - "Ngươi muốn làm gì!".
Triệu Mẫn đẩy cửa khoang của Ân Chiêu, thấy hai người nằm trên giường hát nghêu ngao trong vui vẻ. Đó là bài 'Đến như nước chảy xuôi khe, đi như gió cuốn biết về nơi nao'. Cả hai thấy Triệu Mẫn đột ngột xông vào cũng giật mình. Tiểu Chiêu ngồi dậy trước, hỏi - "Quận chúa, cô có chuyện gì sao?".
Triệu Mẫn không trả lời, tiến lên ấn chặt Ân Ly mà bắt đầu bôi thuốc lên mặt nàng. Ân Ly chỉ cảm thấy mặt mát lạnh, ân ẩn châm chích, bèn hét ầm lên.
Tiểu Chiêu chứng kiến mặt Ân Ly bị bôi đen xì, lại nghe nàng kêu oai oái, tưởng Triệu Mẫn hạ độc thủ, lập tức vận Càn Khôn Đại Na Di, hất văng Triệu Mẫn ra ngoài. Chu Chỉ Nhược đến sau vô tình đỡ được Triệu Mẫn.
Tiếp đó, Trương Vô Kỵ nghe tiếng mà đến. Trông thấy bốn nữ tử, chàng bèn bối rối hỏi - "Mọi người... mọi người đang đánh nhau?".
Triệu Mẫn được Chu Chỉ Nhược đỡ dậy, trả lời - "Ta cũng muốn hỏi, Tiểu Chiêu muội muội, đang yên đang lành cớ gì đánh ta?".
Tiểu Chiêu nâng Ân Ly dậy, bụng sôi tiết - "Ta cũng muốn hỏi quận chúa, đây là ý gì? Sao lại làm vậy với Ân cô nương?".
Ân Ly bụm mặt, bắt đầu nức nở - "Tiêu rồi, tiêu rồi, A Ngưu ca ca, lần này ta càng xấu xí hơn rồi".
Chu Chỉ Nhược chằm chằm Ân Ly một lúc, nhỏ nhẹ hỏi Triệu Mẫn - "Là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao?".
"Đúng!" - Triệu Mẫn thở dài thườn thượt - "Trời ơi, ta nghĩ thuốc này ngay cả gãy xương còn chữa được thì vài ba vết kiếm ngoài da có là gì! Đáng tiếc, mấy người các ngươi, không một ai biết trân trọng lòng tốt".
Trương Vô Kỵ đi lên, nâng mặt Ân Ly ngắm nghía một chập, mừng rỡ reo - "Quả đúng là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao. Mẫn muội, muội chịu lấy thứ thuốc quý này trị thương cho Thù Nhi, thật vô cùng cảm kích! Chỉ là hiệu quả của nó đối với sẹo ra sao, thật sự khó nói".
Triệu Mẫn trả lời - "Dù sao cũng đâu còn cách khác, đành thử bôi một thời gian xem sao".
"A Ngưu ca, huynh thật thiên vị!" - Ân Ly mắng - "Ai bảo ta muốn trị vết sẹo này? Cô bôi thuốc kín hết vết thương, mủ độc không thoát ra được, sau này chẳng phải lại sưng vù lên sao?".
Trương Vô Kỵ kinh ngạc hỏi - "Muội lại luyện Thiên Thù Vạn Độc Thủ nữa sao?".
"Ừ, cha muội cực lắm mới giúp muội cải tiến môn võ công này, khiến cho cơ thể có thể tích độc mà không làm máu độc tụ trên mặt, tránh cho tướng mạo xấu xí, chỉ là luyện công tiến triển chậm rất nhiều... Nhưng muội tất nhiên phải luyện, huynh lại không chịu ở bên cạnh bảo vệ muội, muội đành phải tự bảo vệ mình thôi" - Nói đoạn, Ân Ly rủ mắt.
"Hả? Ý muội là... là muội đồng ý cho huynh bảo vệ muội suốt đời sao?" - Trương Vô Kỵ thoáng thấy rung động, vui mừng khôn tả.
"Muội..." - Sắc mặt Ân Ly nhuộm đỏ, nói - "Thế nhưng mà huynh còn có Triệu cô nương, Chu cô nương, Tiểu Chiêu, từng người từng người đều cần huynh bảo vệ, huynh làm sao lo xuể".
"Hừ, Chu cô nương và Tiểu Chiêu đều lợi hại, cần gì hắn bảo vệ? Còn ta, giờ đã chẳng chung phe với hắn, hắn cũng không bảo vệ ta được" - Triệu Mẫn bước lên trước, nói - "Ta thấy cô mau mau chữa lành mấy vết sẹo kiếm này đi, kẻo có người vì gương mặt này của cô mà áy náy cả đời".
"Ta không chữa!" - Ân Ly ngoan cố đáp - "Dù ta đã tha thứ cho Chu cô nương, không còn giả ma giả quỷ bám lấy cô ta nữa nhưng cô ta vẫn nên áy náy. Đây là chính cô ta gây ra!".
"Cô... cô vô lý hết sức!" - Triệu Mẫn bực bõ mắng.
"Cô mới vô lý" - Nói đoạn, Ân Ly hùng hổ nhấc chân - "Ta muốn rửa nó ngay".
"Không được!" - Triệu Mẫn đưa tay ngăn cản, Ân Ly cũng lập tức xuất thủ, hai người thoắt cái lao vào so chiêu. Trương Vô Kỵ vội xông vô giữa, dùng Cửu Dương Chân Khí đẩy cả hai ra. Tiếp đó, Chu Chỉ Nhược giữ chặt Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu níu lấy Ân Ly.
Trương Vô Kỵ sốt ruột bảo - "Bình tĩnh nói chuyện nào, sao lại đánh nhau?".
Ân Ly cả giận đáp - "A Ngưu ca, huynh phân xử rõ ràng đi!".
Triệu Mẫn cũng chất vấn - "Trương Vô Kỵ, rốt cuộc huynh giúp phe nào?".
"Ta... ta..." - Trương Vô Kỵ bắt đầu lắp bắp, mồ hôi rịn ra trán. Lâu nay, chàng vẫn quen ai đứng trước mặt mình thì chiều theo người đó, nhưng giờ cả bốn đều cùng hiện diện, thói quen xưa hoàn toàn vô dụng, mà chàng cũng chẳng nảy ra được mẹo nào mới.
"Được, huynh không giúp cũng không sao" - Triệu Mẫn lùi lại sau lưng Chu Chỉ Nhược - "Chu Chỉ Nhược, ngươi lên đi, ta đang tranh cãi vì ngươi đó".
Ân Ly cũng mau chóng bày tư thế, kêu lớn - "Tiểu Chiêu, chúng ta cùng lên!".
"Không được đánh nhau!" - Trương Vô Kỵ dang hai tay chắn ngang ở giữa mà la ầm lên.
Khi này Triệu Mẫn lại chất vấn trước - "Trương Vô Kỵ, huynh chọn giúp ta và Chu Chỉ Nhược, hay giúp Ân Ly và Tiểu Chiêu?".
Ân Ly lên tiếng - "A Ngưu ca ca, võ công của Chu cô nương lợi hại vô cùng, huynh phải giúp bọn muội mới được".
Chu Chỉ Nhược và Tiểu Chiêu thoạt đầu không muốn tham gia vào cuộc ẩu đả này, nhưng giờ thì nảy sinh tâm lý ganh đua, chờ Trương Vô Kỵ đưa ra câu trả lời, thế là im lặng, dáng vẻ sắp sửa lao vào tẩn nhau.
Bốn cặp mắt sáng quắc lại đồng loạt đổ dồn về Trương Vô Kỵ, đầy ý dò xét - "Ta... ta không chọn, ta không giúp bên nào hết!".
Dưới đủ kiểu giày vò, rốt cuộc chịu không nổi, chàng ngửa mặt lên trời gào 'A' thật bi thiết - "Các cô... các cô nếu còn thế nữa, ta... ta sẽ nhảy xuống thuyền cho xem! Đúng, ta sẽ nhảy xuống!" - Nói đoạn, chàng quay ngoắt người chạy ra ngoài.
Bốn nữ cũng lẹ chân đuổi theo thì thấy Trương Vô Kỵ đã nửa người thò ra ngoài lan can boong thuyền, gió biển đánh tung vạt áo của chàng, chỉ cần buông nhẹ tay là lập tức rớt xuống ngay. Trương Vô Kỵ quay đầu hô - "Trương Vô Kỵ ta có tài đức gì khiến cho các cô liên tục cãi vã vì ta, chi bằng chết quách cho xong!".
Bốn nữ liếc nhìn nhau, Ân Ly thuận tay vòng qua người bên cạnh, người đó lại là Triệu Mẫn. Cả hai đều không bận tâm hành động thân thiết này. Ân Ly hỏi - "Này, hắn thật sự muốn nhảy sao?".
Triệu Mẫn đáp - "Nếu muốn nhảy đã nhảy từ lâu rồi, còn đợi chúng ta làm gì?".
Tiểu Chiêu bảo - "Chúng ta không ai ra cản, thế có ổn không?".
Chu Chỉ Nhược nói - "Hắn không giúp ta, ta cũng không giúp hắn".
Vì vậy họ chỉ trơ mắt đứng nhìn Trương Vô Kỵ, chẳng một ai bước lên khuyên nhủ. Trương Vô Kỵ đâm ra ngẩn người, nhảy không được mà không nhảy cũng không xong.
May sao, Phạm Dao nghe tiếng ồn ào nên bước ra, thấy cảnh ấy liền lao lên níu chặt chàng, sửng sốt kêu - "Ôi, giáo chủ của ta ơi, người làm gì mà lại nghĩ quẩn thế kia?".
Trương Vô Kỵ cũng thuận thế cho hắn kéo xuống, vỗ vỗ bụi trên thân, đi qua hỏi bốn nữ tử với vẻ hoang mang - "Các cô... làm hòa rồi sao?'.
Cả bốn cùng gật đầu, Ân Ly cười tựa người vào Triệu Mẫn - "Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao này không phải thuốc độc, thoa lên mặt mát rượi, sảng khoái vô cùng".
Triệu Mẫn cười toe toét - "Thích thì ta sẽ cho thêm để cô thoa chơi".
Tiểu Chiêu cũng dắt tay Chu Chỉ Nhược - "Tôi và Chu tỷ tỷ quan hệ rất tốt, đâu có ý định đánh nhau".
Chu Chỉ Nhược nhoẻn miệng nhã nhặn và dễ thân.
Trương Vô Kỵ cảm thấy cảnh tượng trước mắt lúng túng khó tả, song chàng cũng không biết vấn đề chỗ nào, chỉ biết cười trừ. Cuối cùng năm người lại một lần nữa khoác lên bộ mặt hòa ái. Phạm Dao thì nghĩ mãi không ra vì sao vừa rồi Trương giáo chủ lại muốn nhảy thuyền.
Đúng lúc, thủy thủ chạy lại báo đã đến giờ ăn tối, mấy người lại lục tục đi xuống khoang đáy. Triệu Mẫn nhìn trên bàn vẫn như mọi khi, không có một miếng thịt, mặt mày chán nản hết biết, cả buổi chẳng thèm đụng đũa.
Ngồi ở đối diện, Trương Vô Kỵ an ủi - "Ăn chút đi. Theo tổng giáo hành động mấy tháng nay, huynh cũng toàn ăn chay, mới đầu không quen nhưng giờ cảm thấy đồ chay... ừm, cũng rất ngon miệng".
Triệu Mẫn hỏi - "Huynh chưa từng thèm thịt chút nào sao?".
Trương Vô Kỵ gặm bánh lúa mì, không nói gì. Tiểu Chiêu lên tiếng - "Trên thuyền có lưới đánh cá, thật ra mọi người có thể tự đánh bắt, làm một bữa ngon cũng được".
"Thật sao?" - Hai mắt Triệu Mẫn sáng rỡ.
Trương Vô Kỵ cũng thoáng thấy chiếc bánh nhúng nước đường trong tay thơm hơn hẳn, nói với Triệu Mẫn - "Ăn xong chúng ta đi thả lưới đi, tranh thủ sáng mai có cháo hải sản".
Ân Ly nói - "Vui thế, muội muốn cũng đi!".
Trương Vô Kỵ cười đồng ý. Triệu Mẫn ngượng ngùng, tằng hắng một tiếng, sau cúi đầu không nói chi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com