{ 27.1 } HỒNG TRẦN NIÊN THIẾU
Vài ngày trôi qua, Triệu Chu càng lúc càng ăn ý, việc sửa đổi kiếm phổ tiến triển rất nhanh. Lần đầu tiên Triệu Mẫn chịu suy nghĩ sâu sắc về võ học của mình, thảo luận cùng Chu Chỉ Nhược khiến cho nàng được lợi không nhỏ, lòng than: Quả không hổ là chưởng môn đại phái, trẻ tuổi đã có tầm nhìn như vậy, chắc chắn không chỉ dựa vào thiên phú hơn người, mà còn âm thầm nỗ lực không ít.
Bản thân Triệu Mẫn vốn có trí nhớ tốt, đầu óc nhanh nhạy, mỗi chiêu thức trên kiếm phổ nàng đều có thể nghĩ ra vài chiêu tương tự để tham khảo, chỉ là cả ngày biểu diễn như thế, thể lực tiêu hao quá nhiều, dựa vào giấc ngủ thôi vẫn không đủ để bù lại.
Đêm nay, Chu Chỉ Nhược vừa tắt nến thì Triệu Mẫn ngồi bật dậy khỏi giường, rên - "Không được, nhịn không nổi nữa rồi. Chu Chỉ Nhược, ta đói bụng".
"Ngươi đói bụng thì nói với ta làm gì?" - Chu Chỉ Nhược khó hiểu hỏi.
"Ta vì chuyện của ngươi mà đói, đương nhiên ngươi phải chịu trách nhiệm" - Triệu Mẫn nhướng mày cười, sau lại mang theo phần nũng nịu trong giọng nói - "Ngươi mau đi tìm chút gì đó cho ta ăn đi".
"Trong bếp có bánh lúa mì".
Triệu Mẫn chê bai - "Quá khô, lại không có mùi vị gì, giống như đang gặm vôi".
"Khô thì uống nước" - Chu Chỉ Nhược bất mãn lẩm bẩm - "Ta đâu phải người hầu trong vương phủ của ngươi...".
Triệu Mẫn vừa tiếp tục mè nheo vừa đẩy nàng ra cửa - "Chu chưởng môn, Chu đại chưởng môn, ta nào dám sai ngươi như người hầu, chẳng qua là đang mong ngóng ngươi rủ lòng thương thôi".
"Ta làm sao biết dạ dày thiên kim nhà ngươi muốn ăn cái gì!" - Chu Chỉ Nhược cau mày, do dự một hồi mới đáp ứng - "Vậy ngươi cũng cùng xuống bếp, tự mình chọn, bổn tọa chỉ giúp một chút thôi...".
Triệu Mẫn mừng rỡ lên hẳn, kéo tay Chu Chỉ Nhược, hào hứng nói - "Vậy thì đi thôi".
Thế nhưng trong bếp, ngoài bột gạo và nước đường thì thật sự không còn thứ gì, Triệu Mẫn lục lạo một trận, thất vọng tràn trề - "Chả trách gần đây thức ăn ngày càng tệ, bọn họ không cập bến mua thêm đồ ăn, lẽ nào những ngày còn lại định sống bằng cháo loãng sao?".
"Ta nghe Tiểu Chiêu nói người Ba Tư vì thuận theo hải lưu, lần này đi rất xa bờ, phải đến Sơn Đông mới cập bến mua đồ".
Triệu Mẫn 'hả' một tiếng, than trời - "Mấy ngày tới đây khó sống rồi".
Chu Chỉ Nhược mở vại sành, nhìn mấy cái bánh khô còn sót lại từ bữa tối, đừng nói là Triệu Mẫn kén chọn, ngay cả nàng nhìn cũng không hề muốn ăn.
"Hay là..." - Chu Chỉ Nhược tự biết đuối lý, nên hạ thấp giọng, đề nghị - "Chúng ta kéo lưới lên xem sao?".
Đôi mắt đen láy của Triệu Mẫn sáng bừng - "Ý kiến hay, chúng ta thu một mẻ trước, sau đó thả xuống cả đêm cũng không hề gì" - Nói rồi, nàng quay sang xúi giục Chu Chỉ Nhược - "Đi đi đi, thừa dịp bọn họ đều ngủ hết, không ai phát hiện thì coi như chúng ta không làm gì cả".
Cuối cùng hai người đến bên lan can lén lút kéo lưới, nhưng đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền ra âm thanh một cô gái khác - "Hai người làm gì vậy!".
Cả hai giật thót, quay đầu trông thấy Ân Ly và Tiểu Chiêu đều đã đến. Ân Ly cúi người, châm chọc - "Ồ, ta biết rồi, các cô ở đây lén lén lút lút, là muốn ăn một mình!".
Chu Chỉ Nhược xấu hổ không thôi, mất mặt muốn chết đi. Nàng bất tri bất giác cùng với yêu nữ làm chuyện xấu, còn bị bắt tại trận, nhất thời chỉ hận không thể bưng mặt nhảy xuống biển ngay tức khắc.
Triệu Mẫn thì hùng hồn phản bác - "Đã là hai người, sao gọi là 'ăn một mình' được? ".
"Hừ, đừng tưởng ta không biết, nhất định là ngươi ép Chu tỷ tỷ đi cùng, để người ta cùng ngươi san sẻ tội nghiệt".
Triệu Mẫn nghĩ Chu Chỉ Nhược cũng là vì mình mới nảy ra kế này, do đó không định khai ra chủ mưu, chỉ hỏi lại Ân Ly - "Hai người các ngươi không ngủ, đêm hôm khuya khoắt chạy ra đây là muốn làm gì?".
Tiểu Chiêu đỏ mặt, lí nhí - "Ân cô nương dùng bữa tối quá ít, cho nên...".
Triệu Mẫn tức thì hiểu ý, trỏ vào mũi Ân Ly cười ha hả - "À, hóa ra cô muốn ăn một mình, còn ghen tị bọn ta đi trước một bước nữa ha".
Ân Ly đuối lý, dậm chân trách - "Tiểu Chiêu, cô nói thật với cô ta làm gì...".
Chu Chỉ Nhược quay đầu đi, cố che giấu sự lúng túng, đề nghị - "Hay là... cùng ăn?".
Ân Ly vui vẻ đồng ý - "Được chứ, vốn là ai cũng có phần mà".
Triệu Mẫn hừ lạnh - "Kéo lên còn chưa chắc có gì đâu".
Chu Chỉ Nhược im lặng, tiếp tục thu lưới, trong tay dần cảm giác nặng, chắc chắn là có đồ. Khi nàng kéo hết lưới lên, quả nhiên nó mang theo một con cá vược màu trắng phau.
Ân Ly hoan hô, sau vội vàng che miệng, thì thầm - "Con cá này không lớn lắm, chắc khoảng hai cân, không gọi A Ngưu ca và Phạm Dao nữa, mấy người chúng ta chia nhau đi".
Triệu Mẫn gật gù đồng ý - "Xem ra cô cũng không ngốc".
Nhắc tới không có nam nhân ở đây, bốn người càng thêm phấn khởi. Họ chạy ào vào bếp lùng sục, túm tụm làm thịt cá. Chu Chỉ Nhược dùng một chưởng đánh cá ngất xỉu, Tiểu Chiêu bảo - "Để tôi, ban ngày tôi không tiện xuống bếp làm đồ mặn cho mọi người, hiếm khi được cơ hội".
Chu Chỉ Nhược cũng không tranh, đưa cá cho nàng, mình thì ở bên cạnh ân cần mà nâng nến. Ân Ly và Triệu Mẫn cũng bắt đầu nhóm lửa, đun nước.
Canh cá nấu xong, Triệu Mẫn và Ân Ly đói sắp xẹp bụng đã hăng hái lên trước, mỗi người múc một bát. Chu Chỉ Nhược và Tiểu Chiêu lại không động đũa.
"Hai người không ăn à?" - Ân Ly hỏi. Nàng vốn đang đắc ý vì cướp được miếng bụng cá lớn từ đũa của Triệu Mẫn, nhưng nhìn hai người đối diện chỉ yên lặng ngồi đó, làm mình thẹn vô cớ.
Tiểu Chiêu vẫn lắc đầu từ chối, Chu Chỉ Nhược thì nói - "Phái Nga Mi bọn ta sau bữa tối không ăn gì nữa".
Ân Ly bảo - "Ở đây đâu có người ngoài".
Triệu Mẫn lên tiếng - "Người ta, một là giáo chủ, một là chưởng môn, yêu cầu với bản thân sao có thể giống chúng ta được?".
"Nói tới, cha ta trước kia có nói ta sẽ là Bạch Mi Ưng Vương đời tiếp theo, nhưng chưa kịp lên ngôi, Minh Giáo đã không còn" - Ân Ly ngoẹo đầu cười - "Nhưng mà cũng tốt, ta thấy kêu Bạch Mi Ưng Vương không hay. Chim ưng có lông mày, còn màu trắng nữa, xấu òm".
Dứt câu, cả ba cùng cười ngặt nghẽo theo. Triệu Mẫn vừa cười vừa vô thức lia mắt sang Chu Chỉ Nhược, cảm thấy ngày thường tấm mặt này như tấm ván gỗ, giờ cười lên cũng đặc biệt rạng rỡ, động lòng người, có thể nói mắt như hoa đào cười như nguyệt, ngay cả chu sa giữa trán cũng đáng yêu bội phần.
Chu Chỉ Nhược ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt Triệu Mẫn. Lần này là Triệu Mẫn xấu hổ trước, cúi thấp đầu. Chu Chỉ Nhược ngơ ngẩn, thu lại nụ cười, dời mắt nhanh như chạch, song cũng im lặng đỏ tai.
Về sau, bốn cô nàng tuổi tác tương đương cứ thế trò chuyện rôm rả. Kể về cuộc sống những năm xa cách, mỗi người đều có niềm vui riêng, cũng có nỗi buồn riêng, hơn nữa, những cảm xúc này đều không liên quan đến Trương Vô Kỵ - người mà đã từng có thời điểm rất quan trọng với họ, khiến họ nhận định là duy nhất trong cuộc đời và khi rời xa sẽ không còn vui vẻ nữa. Nhưng thực tế, thiếu đi chàng, họ vẫn sống tốt.
Tiểu Chiêu nói nàng càng ngày càng thấy làm thánh nữ không tệ, ăn sung mặc sướng, có người hầu hạ, về phần những kẻ trong tổng giáo có thật lòng kính trọng nàng hay không, nàng chẳng bận tâm. Nàng đối với Minh Giáo Ba Tư không có tình cảm sâu đậm, bởi vậy sẽ chẳng lo quá nhiều sự vụ, nếu có ngày bị đuổi khỏi vị trí đó, nàng còn thấy thanh nhàn. Phiền não lớn nhất ở bên kia là không có bạn chơi cùng, còn chuyện xuất giá đâu phải việc to tát. Chỉ có mẹ nàng, Đại Ỷ Ty, vẫn nghiêm khắc như xưa, luôn đòi hỏi nàng tiến bộ.
Triệu Mẫn chống cằm, nhận xét - "Ta thấy, mẹ của cô và sư phụ của Chu Chỉ Nhược có vài điểm giống".
Mang đến phần bánh khô xong, Ân Ly vừa húp canh cá, vừa tiếp tục nhai, Triệu Mẫn cười nàng ăn khỏe, nàng lại không thèm để ý, vừa ăn vừa nói - "Kim Hoa bà bà và Diệt Tuyệt sư thái đúng là chỗ quen biết cũ, cả hai là nữ cao thủ hiếm có trong giang hồ, bà bà còn luôn muốn phân cao thấp với sư thái".
Triệu Mẫn thuận miệng hỏi - "Vậy ai là người lợi hại hơn?".
"Chắc là mẹ ta".
"Đương nhiên là sư phụ ta".
Tiểu Chiêu và Chu Chỉ Nhược đồng thanh.
Triệu Mẫn nhanh trí kêu hai người dừng lại - "Coi như ta chưa hỏi".
Ân Ly rầu rĩ bảo - "Ta mặc kệ ai lợi hại hơn, thắng thua của họ đâu liên quan đến ta. Ta chỉ biết Diệt Tuyệt sư thái và bà bà đều rất hung dữ, đều đánh ta".
Tiểu Chiêu vội an ủi, vỗ vai nàng - "Hầy, mẹ ta cũng đánh ta thôi".
Triệu Mẫn phì cười, ngó sang Chu Chỉ Nhược - "Nói như vậy, ngươi dưới tay vị sư phụ 'đương nhiên lợi hại hơn' kia của ngươi...".
Chu Chỉ Nhược lườm nàng, ngắt lời - "Sư phụ ta không đánh ta!".
Thấy cả ba không tin, nàng đành né ánh mắt, bổ sung - "Bình thường người nói ta hai câu, ta đã khóc...".
Triệu Mẫn cười nhạo nàng một trận ra trò, còn bày với Tiểu Chiêu - "Giờ thì cô biết cách đối phó với mẹ cô rồi đấy!".
Chu Chỉ Nhược trừng trộ Triệu Mẫn với vẻ đầy căm tức.
Tiểu Chiêu chỉ nhỏ giọng - "Ta mà khóc, mẹ ta càng tức hơn".
Ân Ly mặc bọn họ đang nói gì, chỉ lầm bầm - "Nhưng ta còn có cha, cha ta bây giờ vẫn rất tốt với ta, mấy năm nay chưa từng nói nặng lời. Chỉ là ông ấy cứ muốn lấy thêm thiếp, ta không thích, nên ngày nào cũng phá đám ông ấy".
Lần này Triệu Mẫn đâm ra đồng cảm, nàng cũng nói - "Đàn ông đều xấu xa như vậy. Cha ta, ca ca ta cũng thế. Nói thật, mắt bọn họ tinh tường gì cho cam, những người họ mang về tính là mỹ nhân gì cơ chứ... Thật ra chính họ cũng đâu yêu thích bao nhiêu, đơn giản vì lòng tham không đáy thôi".
Ân Ly hỏi - "Vậy Trương Vô Kỵ cũng thế sao?".
"Trương Vô Kỵ à..." - Triệu Mẫn ngừng một chập, đảo mắt nhìn ba người còn lại, rồi cười nói - "Mắt hắn thì tốt quá tốt đấy, các ngươi nói có đúng không?".
Cả ba đều gật gù, đồng tình sâu sắc.
Bốn cô nương trò chuyện thâu đêm. Xong bữa khuya, Triệu Mẫn và Ân Ly tràn trề năng lượng, Chu Chỉ Nhược thì giỏi thức đêm, Tiểu Chiêu lại hiếm có dịp buông thả, thế là ai cũng phớt lờ thời gian, mãi khi chân trời bắt đầu nổi trắng, các nàng mới ngáp ngắn ngáp dài, rồi cùng dọn dẹp bếp núc, về phòng ngủ.
Sáng hôm đó, Trương Vô Kỵ thức dậy thu lưới, thấy cá ít hơn mọi khi, nhưng đủ để phân chia. Có điều đã tận trưa vẫn chưa thấy bốn cô nương dậy, chàng lấy làm lạ, lần lượt gõ cửa từng khoang nhưng chỉ nhận về tiếng mắng té tát. Vậy là chàng không kêu nữa, tự nấu một nồi cá tôm chia cho Phạm Dao, song Phạm Dao ăn được hai miếng đã lộ vẻ khó coi.
"Sao vậy?" - Trương Vô Kỵ hỏi.
"Giáo chủ, lúc làm cá người có làm vỡ mật không?".
"Hình như là có..." - Trương Vô Kỵ từ từ nếm thử, nhai được hai miếng thì cũng nhíu mày, khi mặt mũi bình thường lại mới nói với Phạm Dao - "Chê ta làm dở thì tự đi mà làm đi".
"Hì hì, người nói chuyện y như con gái, học từ ai vậy?" - Phạm Dao trêu.
"Ta có sao?" - Thế là chàng hồi tưởng thật, một cách tỉ mỉ, cuối cùng cười - "Có lẽ là học từ mẹ ta".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com