{ 9.2 } TÂM TÚ NGHIỆP HỎA
Cả ba đi một mạch mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, chẳng chốc đã đứng trước chỗ giam nữ tù. Bấy giờ, Chu Chỉ Nhược thoáng hồi hộp, bất an trước tình huống sắp phải đối mặt.
Tên mật thám khom người nói với Triệu Mẫn - "Thuộc hạ sẽ đi đốt lương thảo. Quận chúa, người nhất định phải cứu người nhanh chóng. Hễ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì thừa dịp loạn mà trốn ngay, đừng chần chừ. Nếu tướng tá bọn chúng nhận ra sẽ tập hợp binh mã, vậy thì khó thoát".
"Ừ!" - Triệu Mẫn gật đầu, đợi người kia đi được hai bước thì chợt nói - "Ngươi cũng phải hết sức giữ thân".
Tên mật thám bất ngờ vô cùng, bèn xoay lại hành lễ hai lần. Triệu Mẫn trước đây vốn chẳng hề thương xót mạng sống của thuộc hạ nửa phần, thậm chí có thể nói như phần lớn các vương công quý tộc, chủ động đi suy nghĩ mạng sống của người khác chỉ là thừa thãi, nhưng từ khi xông xáo giang hồ, tiếp xúc với bình dân bách tính lâu dài, quan điểm của nàng đã có chiều thay đổi.
Nàng trả Ỷ Thiên Kiếm lại cho Chu Chỉ Nhược. Cả hai bước vào lều, vệ binh bên trong lập tức đổ xuống bởi hai đường kiếm lập lòe. Quả nhiên nơi đây giam toàn nữ tù, hầu hết đều bị thương, tay chân bị trói chặt, tinh thần uể oải, chỉ có số ít còn ổn định. Thấy có người xâm nhập giết vệ binh thì trong lều reo lên, dù chưa rõ là được cứu hay phải đón tai họa khác lớn hơn.
"Muốn đi thì nhỏ tiếng, đừng rước đám lính vào đây!" - Triệu Mẫn vội cảnh cáo.
Chu Chỉ Nhược nhanh chóng đã nhận ra các sư tỷ của mình trong đám đông. Vì võ công cao, tình huống của họ đặc biệt hơn số còn lại. Người khác chỉ bị trói bằng dây thừng thông thường mà các sư tỷ lại bị xiềng bằng xích sắt, trạng thái càng tồi tệ, tay chân đều có vết thương rõ rệt, giờ phút này đang mê man nhắm mắt, ngay cả chưởng môn tới cứu còn không biết.
Nàng tiến lên, chém từng chiếc xích.
Giữa lúc đó, Tĩnh Không, Tĩnh Già và Tô Mộng Thanh lần lượt tỉnh dậy, mừng khôn xiết - "Chỉ Nhược, là muội tới sao? Chỉ Nhược?".
Riêng Tĩnh Chiếu yếu ớt nhấc mi rồi rất nhanh khép lại.
Chu Chỉ Nhược từ lâu đã chú ý y phục của họ rách mướp, ống tay áo tả tơi lộ màu sắc trắng bệch chướng mắt thay vì thủ cung sa trước kia, trái tim nàng như bị phạt một nhát đau điếng. Nghe tiếng gọi rã rời của họ, tinh thần tan tác cả, nàng gục đầu nức nở - "Các sư tỷ, là tiểu muội không tốt, tiểu muội đến muộn".
Triệu Mẫn thấy bộ dạng Chu Chỉ Nhược bấy giờ, nhất thời ngơ ngẩn, thầm than thở: Chu Chỉ Nhược này đức hạnh không tốt nhưng đối với Nga Mi đích thực là thật lòng thật dạ!
Thoạt đầu, Triệu Mẫn rất ưa chòng ghẹo đối thủ này, miễn là cô ta khóc trào như mưa mới ưng cái bụng, nhưng khi nhìn đối phương yếu đuối ngay trước mắt, lòng nàng lại trỗi dậy niềm chiếm hữu kỳ lạ đối với mảnh chân thành ẩn chứa trong kia. Nàng tiếp tục nghĩ: Chu Chỉ Nhược xưa nay rất tốt với sư phụ và đồng môn, có thể coi là hiếu nghĩa song toàn. Xét như vậy thì cô ta cũng là một người tốt, không biết phải làm thế nào để cô ta đối xử với kẻ thù là ta đây cũng tình nghĩa được như thế.
Bỗng dưng, Tĩnh Già ngửa đầu cười hai tiếng, nói trong cơn hổn hển - "Có gì mà đáng khóc, bọn ta chưa chết, bất quá là bị ong đốt hai mũi thôi". Dứt câu, liền nôn ra ngụm máu rồi ngất đi.
"Sư tỷ!" - Chu Chỉ Nhược sốt ruột gọi.
Tĩnh Không lắc đầu bảo - "Tĩnh Già không chịu khuất phục, nằng nặc đòi chôn sống Phó Hữu Đức nên bị đánh trọng thương... Tĩnh Chiếu từ lúc vào đây đã bị thương, không được cứu chữa nên đến giờ chưa tỉnh".
Nghe vậy, Chu Chỉ Nhược bèn sờ lên trán Tĩnh Chiếu, thấy nóng ran - "Sư tỷ, ta sẽ mang mọi người ra, sau đó tìm người chữa trị".
Tĩnh Không lắc đầu, ý bảo Chu Chỉ Nhược nhìn tất cả nữ tù nơi đây, nói - "Vậy còn họ thì sao? Ai cứu họ đây?".
Nàng đảo mắt xung quanh, lòng vốn sẵn áy náy nên những cặp mắt khao khát được cứu kia dễ dàng xuyên thủng bức tường phòng thủ được xây đắp bằng sự vị lợi và cẩn trọng bấy lâu, ghim thẳng tim nàng.
"Bọn ta may mắn được muội cứu, nhưng những người khác thì không có ai" - Tĩnh Không lắc đầu - "Trải qua kiếp nạn này, ta mới thực sự thấu hiểu Phật pháp. 'Vô ngã tướng, vô nhân tướng' [1] chính là thế, thân xác khổ đau chẳng là gì".
[1] Hiểu nom na là Vô: chẳng có; Ngã: Ta; Tướng: hình tướng; Vô Ngã Tướng: chẳng có cái Ta. Ý nói 'Ta' vốn là hạt bụi trong vũ trụ, nhân duyên hòa hợp mà sinh ra và diệt đi.
Vô nhân tướng: 'Người khác' cũng là hạt bụi trong vũ trụ, nhân duyên hòa hợp mà sinh ra và diệt đi, không khác gì 'Ta'.
Do đó không nên có tâm phân biệt vì chúng sinh đều bình đẳng. Cũng chính là câu nói của trụ trì ở chương 8.2 khi che chở cho kỹ nữ thanh lâu: 'Chúng sinh đều có tâm phật, trên đời vốn không có người không thể độ hóa' đã để Tĩnh Không ngộ ra ý này.
Chu Chỉ Nhược chần chừ mở miệng - "Nhưng sư tỷ, tiểu muội vô năng, không thể cứu tất cả mọi người".
"Ta biết, vì vậy kính xin chưởng môn mang những người khác đi trước. Nay tai ương giáng xuống, thân ta là đệ tử cửa Phật, ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục đây?" - Tĩnh Không nói.
Lời này khiến nàng nghẹn họng, không thể đáp trả, mà vốn có một bụng uất ức khó tỏ bày là Tô Mộng Thanh cũng lựa chọn im lặng. Nhưng làm gì có chuyện Chu Chỉ Nhược nỡ bỏ mặc các sư tỷ của mình? Nàng lại khuyên nhủ, muốn kéo Tĩnh Không đi, có điều Tĩnh Không như pho tượng Phật bằng đá, chẳng mảy may rục rịch, trong mắt choáng hết nỗi niềm dâng hiến tâm hồn và thân xác này cho tín ngưỡng.
"Vậy thì cùng đi!" - Chu Chỉ Nhược quyết định - "Mọi người đồng loạt xông ra, ta sẽ bọc hậu".
Triệu Mẫn nghe vậy thì cuống lên, thầm nghĩ nếu Chu Chỉ Nhược hy sinh tại đây, chẳng phải mọi kế hoạch ban đầu đều đổ bể hết sao? Nàng bước lên đẩy mạnh đối phương, mắng - "Chu Chỉ Nhược, lúc này còn giả bộ làm Bồ Tát nữa à? Thân lo chưa xong mà bày đặt phát lòng từ bi?".
"Triệu Mẫn, không liên quan tới ngươi!".
"Coi như ngươi ngăn được thiên quân vạn mã trong chốc lát, nhưng những người mang thương tích này chạy được bao xa? Ngươi muốn chết oan uổng vì sợ ta đòi ngươi thực hiện lời hứa chứ gì?".
Chu Chỉ Nhược đương nhiên không phục cách nói của Triệu Mẫn, nhưng từ thâm tâm nàng biết đối phương nói đúng, bèn lấy lại bình tĩnh.
"Ngày thường không làm việc thiện, giờ tính một lần tích hết âm đức cho kiếp sau luôn đúng không?" - Triệu Mẫn tiếp tục mỉa mai, nhưng nhìn đôi mắt đẫm lệ, lòe nhòe kia, tâm nàng yếu hẳn đi, bỗng thoáng qua trong đầu chuyện nhiều năm trước Chu Chỉ Nhược uống thuốc độc cứu đồng môn, không khỏi thầm thở dài.
Lúc này, bên ngoài đã có tiếng náo loạn, tiếng người ồn ã liên tục.
"Cháy rồi, có người đốt lương thảo!".
"Mau bắt kẻ đốt lương!".
"Cứu hỏa trước đã!".
Lại có giọng tranh cãi - "Đi báo với Lý nguyên soái!".
"Không! Ngụy phó tướng phụ trách lương thảo, mau tìm ngài ấy, không được tự ý vượt cấp!"
"Tiêu rồi! Bên kia đã hành động, chúng ta còn do dự thì lỡ mất thời cơ" - Triệu Mẫn siết chặt tay Chu Chỉ Nhược - "Trước tiên, chúng ta hãy đưa Tĩnh Chiếu và Tĩnh Già, hai người bị thương nặng nhất, rời đi. Khi đã tập hợp thêm nhân lực, chúng ta sẽ quay lại cứu những người khác".
Chuyện đến nước này, Tĩnh Không chẳng màng thân phận quận chúa triều đình của Triệu Mẫn chi nữa, cũng như không hiếu kỳ vì sao nàng ở đây, chỉ cho rằng mọi sự trên đời đều có nhân quả, nghe Triệu Mẫn nói có lý, liền tán thành, hướng về tất cả mọi người, cất tiếng - "Chư vị, hai sư muội của ta hiện đang trọng thương, hôn mê bất tỉnh, chưởng môn nhà ta sẽ đưa họ ra cứu chữa, Tĩnh Không ta sẽ ở đây cùng mọi người. Kính xin chư vị tin tưởng, Nga Mi ta nhất định sẽ quay lại cứu các vị".
Triệu Mẫn cõng Tĩnh Già lên lưng. Chu Chỉ Nhược hiểu tại thời khắc này không còn thời gian cho nàng nghĩ biện pháp khác, đành lặng lẽ ôm lấy Tĩnh Chiếu.
"Chưởng môn nhân..." - Tô Mộng Thanh bỗng nhiên gọi, nhưng khi đối phương ngoái đầu thì ấp úng, cúi gầm mặt - "Ta... ta không sao, mọi người đi trước đi".
Tô Mộng Thanh rõ ràng thương thế của mình, sẽ chạy không nhanh, cũng biết hai vị tỷ muội cần được cứu chữa gấp hơn, và nên học theo Tĩnh Không, xả thân vì nghĩa lớn, chả màng đến bản thân. Song, nàng càng khao khát hơn có thể chủ động mở miệng để Chu Chỉ Nhược mang theo mình cùng đi.
Nhưng Chu Chỉ Nhược đến giờ hãy còn mông lung, nàng cần phải có thời gian để chấp nhận hết thảy, lúc này lại phải giành giật từng giây từng phút, khó mà phân tâm cho những việc khác, vì vậy bỏ lỡ tuyệt vọng ẩn trong đôi mắt của Tô Mộng Thanh.
"Tô sư tỷ, tỷ cùng Tĩnh Không sư tỷ nhớ bảo trọng, ta nhất định sẽ mau chóng mang thêm người đến cứu tất cả" - Nói xong, Chu Chỉ Nhược liền cùng Triệu Mẫn chạy ra quân trướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com