Chương 1 Viện điều dưỡng Hoàn Mỹ Nhân Sinh (1)
"Sao tôi đột nhiên lại đến đây? Đây là nơi nào?"
"Tại sao bốn phía có nhiều sương mù như thế, thấy không rõ cái gì hết a."
"Chúng ta có phải bị lựa chọn không?"
"Lựa chọn cái gì?"
"Trò chơi cấm kỵ......"
Bốn chữ này vừa ra, bốn phía bỗng dưng an tĩnh lại. Qua khoảng chừng một phút, có một nữ sinh hình như kiên trì không được, trực tiếp khóc ra tiếng.
Lúc này vị trí của bọn họ là ở trạm giao thông công cộng số 1044.
Trạm giao thông công cộng này là một trạm bị vứt đi ở vùng hoang vu, bốn phía bao phủ sương mù dày đặc, chỉ có phía trên đình¹ của trạm có ánh đèn mỏng manh sáng lên, miễn cưỡng chiếu sáng cho một mảnh đất trời nho nhỏ này.
Mọi người trong đình của trạm giao thông công cộng đều từ trong mắt lẫn nhau nhìn thấy sợ hãi cùng vô thố.
"Ô ô ô, tôi muốn về nhà, tôi không muốn chết......"
"Khóc cái gì mà khóc, phiền gần chết." Nam nhân dựa ở một bên đột nhiên lên tiếng, ánh mắt hung lệ, hung tợn mà mở miệng, "Mẹ nó còn khóc nữa tao cho mày chết."
Nữ sinh vốn là bởi vì đột nhiên tới nơi này mà hoang mang lo sợ, lúc này lại bị doạ, sắc mặt càng trắng bệch, run rẩy cánh môi không dám khóc lên thành tiếng, nhưng vẫn không ngăn được mà khụt khịt.
Nam nhân uy hiếp nữ sinh lớn lên cao lớn thô kệch, mặc một chiếc áo may ô² màu đen, dựa ở đằng kia giống như một toà tiểu sơn. Ánh mắt hắn từ trên người mọi người đảo qua, mọi người theo bản năng cùng tầm mắt của hắn tránh đi, cũng di chuyển đến một bên, kéo ra khoảng cách với hắn.
"Ngu xuẩn."
May ô nam cười nhạt một tiếng, sờ soạng túi quần, nhưng hình như phát hiện trong túi không có đồ vật gì, lại nặng nề mà hừ một tiếng, không hề để ý tới những người khác.
Có lẽ là may ô nam nhìn quá đáng sợ, trong đình của trạm giao thông công cộng quỷ dị an tĩnh trong chốc lát.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc cái người trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch run rẩy mà mở miệng: "Vì sao...... Vì sao lại là ta."
Bên cạnh có một thanh niên khác tựa hồ đã tiếp thu sự thật này, "Còn có thể là vì sao, xui xẻo, bị lựa chọn thôi."
Lời này vừa ra, vài người đều trông như tận thế buông xuống, mặt xám như tro tàn.
Bọn họ không hiểu, tại sao mình lại xui xẻo như vậy, bị chọn vào trò chơi cấm kỵ.
Cái trò chơi bách tử nhất sinh đáng sợ này.
......
......
5 năm trước, trò chơi cấm kỵ buông xuống các thành phố lớn trên toàn cầu.
Người nào bất hạnh bị lựa chọn, đều sẽ đi vào trò chơi cấm kỵ, tham gia cái gọi là trò chơi phó bản. Mà chuẩn tắc để thông quan của trò chơi chỉ có một -- tồn tại.
Các loại hình thức phó bản rất nhiều, nhưng chủ đề vĩnh hằng bất biến -- sinh tồn.
Chỉ có sống sót, mới có thể rời đi phó bản. Tuy rằng...... Kế tiếp cũng bất quá là tiếp tục ở trong một cái lại một cái phó bản giãy giụa cầu sinh.
Trò chơi cấm kỵ hạn chế duy nhất là tuổi tác, dưới 10 tuổi, 65 tuổi trở lên sẽ không bị lựa chọn. Trừ cái này ra, ai cũng có khả năng trở thành người tham dự trò chơi.
Sau khi binh hoang mã loạn³ ở lúc ban đầu, mọi người không thể không tiếp thu hiện thực này. Từ đây, trò chơi cấm kỵ dần dần dung nhập sinh hoạt của mọi người, làm bạn sớm chiều.
Nhưng là, vẫn có rất nhiều người ôm tâm lý may mắn, cho rằng mình sẽ không xui xẻo như vậy, trở thành người bị lựa chọn kia.
Hiện tại, địa ngục buông xuống, bọn họ trở thành kẻ bất hạnh.
......
......
"Chúng ta còn có thể tồn tại đi ra ngoài không?" Mặc váy ngắn, nữ sinh cõng một cái túi xách hình gấu bắt lấy tay bạn trai ở cạnh người, vẻ mặt sợ hãi.
Nam sinh bên cạnh lập tức an ủi cô: "Đừng sợ Kỳ Kỳ, anh sẽ bảo vệ em."
Nghe thấy bạn trai mình nói một cách có đảm đương⁴ như vậy, đáy lòng Phó Kỳ Kỳ liền an tâm không ít, nắm chặt tay bạn trai hấp thu cảm giác an toàn.
"Ha......"
Tâm của Phó Kỳ Kỳ còn chưa buông xuống, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ từ phía sau cô vang lên, tiếp theo đó là liên tiếp tiếng cười quái dị, tố chất thần kinh.
"Ha ha ha ha...... Ha ha ha......"
Ở dưới hoàn cảnh như vậy, tiếng cười đầy thần kinh kia làm người nghe da đầu tê dại, cảm giác sợ hãi hít thở không thông quấn quanh lên.
Phó Kỳ Kỳ dùng sức bắt lấy tay bạn trai, muốn hét chói tai, nhưng trong cổ họng như bị nhét bông, không phát ra được một chút âm thanh nào.
Bạn trai cô - Tưởng Lượng cũng không tốt hơn là bao, thậm chí hai người nhấc không nổi bước chân để chạy thoát, cứng đờ chuyển động cổ, nhìn hướng nơi mà thanh âm truyền lại.
Bên cạnh bọn họ là biển quảng cáo của trạm giao thông công cộng, lọt vào trong tầm mắt là người phát ngôn của quảng cáo bị bôi nhem nhuốc bởi vết bẩn màu đen, trên bề mặt dán đầy các loại lung tung rối loạn quảng cáo nhỏ.
Tiếng cười bên tai vẫn còn tiếp tục, Phó Kỳ Kỳ nuốt nuốt nước miếng, cuối đầu xem hướng phía dưới.
Trên mặt đất đối diện biển quảng cáo có một đạo bóng dáng màu đen, theo tiếng cười quái dị kia, bóng dáng đều đang run rẩy......
Không chỉ có Phó Kỳ Kỳ thấy đạo bóng dáng màu đen kia, lúc này ánh mắt mọi người đều dừng trên đạo bóng dáng kia.
"Không...... Không phải nói là tay mới có...... Có thời gian bảo hộ hả? Thế...... Thế nào lại trực tiếp gặp gỡ quái vật như này!!" Rốt cuộc, có người hoảng sợ mà rống lên.
"Hiện tại chúng ta còn chưa có đi vào phó bản, quái vật sẽ không xuất hiện." Nói chuyện là một nam nhân trung niên ăn mặc thoả đáng, tiếng nói bình tĩnh trầm ổn, "Chỗ này không nên xuất hiện quái vật."
"......"
Không phải quái vật vậy...... Đó là người chơi?
Nhưng là người mà cười thành bộ dạng quỷ quái này?
Doạ ai hả?
Lá gan của may ô nam rất lớn, trực tiếp đi vòng qua.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy người đứng ở bên kia.
Là người nữ sinh.
Một nữ sinh lớn lên rất đẹp.
Nữ sinh mặc một chiếc áo gió đen loại dài, tươi cười quái dị trên mặt nàng cũng theo hắn đi tới mà dừng hình ảnh, dần dần thu liễm lại, hơi hơi ngước mắt nhìn qua.
Ánh sáng nhạt lọt vào cặp mắt đen nhánh kia, đều không chiếu ra được một chút ánh sáng, kết hợp với sắc mặt hơi tái nhợt, đột nhiên có loại cảm giác âm trầm.
Tuy rằng may ô nam cảm thấy nữ sinh này có chút kỳ quái, nhưng hắn vẫn cười lạnh một tiếng: "Giả thần giả quỷ!"
Nam nhân trung niên cũng lại đây, đánh giá nữ sinh hai mắt, "Người chơi?"
"Người chơi?" Cánh môi có chút trắng của nữ sinh trương trương, lặp lại lời nói của nam nhân trung niên, không biết là cân nhắc cái gì, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng trả lời: "Phải không."
"......"
Phải là phải, không phải là không phải, sao còn phải không là như thế nào?
Chính cô còn không xác định được mình có phải người chơi hay không hả?!
Đây là vừa vô phó bản đã bị doạ điên rồi? Hay là đầu óc cô ta vốn dĩ không quá bình thường......
Nam nhân trung niên thử hỏi: "Vì sao cô trốn ở chỗ này?"
"Trốn?" Nữ sinh đem tay bỏ vào trong túi áo gió, ngữ điệu khẽ nhếch: "Tôi vẫn luôn ở chỗ này, chẳng qua là các người không nhìn thấy tôi thôi."
Tất cả mọi người đều xuất hiện ở phía trước trạm giao thông công cộng, lúc sau những người chơi mới đó lại lâm vào trong sợ hãi vì bị kéo vào trò chơi, đúng thật là không ai đi qua phía sau.
Nhưng mà lúc ấy mọi người đều ở phía trước nói chuyện, cô ta cũng không ra......
......
......
Ngân Tô khép lại áo gió đi ra từ bên kia biển quảng cáo, may ô nam cùng nam nhân trung niên một trước một sau theo cô đi ra, hai người đều cùng cô duy trì khoảng cách nhất định, rõ ràng là cảnh giác và phòng bị với cô.
Gặp được người chơi mới không ngừng khóc nháo không đáng sợ, mà là sợ gặp được loại người chơi bệnh tâm thần không thể hiểu được này.
Không ngừng khóc nháo trên cơ bản đều là bọn họ tự chính mình chết, nhưng người chơi bệnh tâm thần lại là muốn bắt đồng đội để tế thiên......
Ngân Tô thực tự giác đi đến một bên, không có gia nhập đại gia đình tụ tập ở bên nhau.
Ánh mắt mọi người không tự chủ được đi theo cô.
Bị nhìn chăm chú Ngân Tô: "......"
Cảm nhận ánh mắt ' nhiệt tình ' của mọi người, Ngân Tô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn giơ lên tươi cười lễ phép chào hỏi, "Chào mọi người. Nhìn thấy các người thật vui vẻ."
Cô là thật sự vui vẻ.
*
Lời của tác giả:
# toàn văn hư cấu ## vô cp vô nam chủ #
Từ hôm nay trở đi đổi mới văn lạp ~
Vô hạn cầu sinh văn, hoan nghênh tiểu khả ái nhóm ~
***
• Đình¹: từ "đình" này không phải "đình" (một loại kiến trúc của VN), mình không tìm được từ thay thế nên để nguyên.
• Áo may ô²:
• Binh hoang mã loạn³: luốn cuốn.
• Đảm đương⁴: nhận lấy phần công việc khó khăn, quan trọng, và làm với đầy đủ ý thức trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com