Chương 2 Viện điều dưỡng Hoàn Mỹ Nhân Sinh (2)
Nhưng những người khác làm sao có thể vui nổi, chỉ cảm thấy người trước mặt này cổ quái cực kỳ.
"Cái kia...... Cô ấy là người chơi phải không?" Phó Kỳ Kỳ nhỏ giọng hỏi nam nhân trung niên Mạc Đông.
Mạc Đông gật đầu, "Có lẽ. Người chơi mới tiến vào trò chơi cấm kỵ, ba phó bản đầu đều thuộc về phó bản cho tay mới, sẽ không trực tiếp buông xuống bên trong phó bản.
Ba phó bản đầu đều sẽ ở trạm đài giao thông công cộng giống như vậy, sẽ có xe buýt đưa bọn họ đến chỗ phó bản, xem như để lại thời gian cho người chơi mới hiểu biết, tiếp thu tình cảnh của chính mình.
Đây là phúc lợi cho người mới.
Cho nên lúc này xuất hiện ở trạm, không thể nghi ngờ nhất định là người chơi.
Mạc Đông một bên cùng đàn người chơi mới vừa tiến vào, đầu óc còn chưa thể vận chuyển này giải thích, một bên nhìn hướng trên biển của trạm giao thông công cộng ở bên cạnh.
Quả nhiên, trên biển của trạm giao thông công cộng chỉ có một tuyến đường.
Đường 1044.
Viện điều dưỡng Hoàn Mỹ Nhân Sinh.
Đây là tên phó bản này của bọn họ.
......
......
Ngân Tô vui vẻ trực tiếp chói lọi mà viết ở trên mặt, cô rất muốn cười, bất quá vì chiếu cố¹ cho đàn đồng bạn thật bất vả mới nhìn thấy này, mỗi lần cô đều phải đem ý cười nín trở lại.
A, không thể làm bọn họ bị doạ sợ.
Cô cũng không phải cố ý cười đến kỳ quái như vậy, nhưng là mặc cho ai bị nhốt và luân hồi ở một cái phó bản vô số lần, lúc rời đi mà còn không điên đều đã rất lợi hại rồi.
Rốt cuộc cô cũng rời đi cái phó bản cho tay mới đáng chết kia.
Thật vui vẻ a......
Khoé miệng Ngân Tô lại muốn giương ra đằng sau.
Mạc Đông xem biển trạm xong, lại hướng Ngân Tô bên kia nhìn một cái.
Nữ sinh rất an tĩnh mà đứng ở một bên, rũ mắt nhìn dưới mặt đất, nhưng trên mặt vẫn còn quái dị tươi cười như cũ, giống như sắp nhịn không được mà cười ra tiếng.
Mạc Đông: "......"
Mạc Đông lấy lại tinh thần, nhìn về phía những người khác, "Nếu đã vô đây, khóc và sợ hãi cũng không giải quyết được vấn đề gì. Tôi là Mạc Đông, tuy rằng cũng chỉ là lần tham gia trò chơi thứ hai, nhưng ngày thường tôi có nghiên cứu về phương diện tin tức của trò chơi cấm kỵ, có nơi nào có thể giúp đỡ mọi người, tôi sẽ tận lực² giúp đỡ mọi người."
Thanh âm của Mạc Đông bình tĩnh mà trầm ổn, cho những người hoang mang lo sợ này thêm vào lực lượng, cho bọn họ tìm được ngọn hải đăng thuộc về bọn họ trong bóng đêm.
Trừ Ngân Tô và may ô nam kia ra, tất cả mọi người đều vây quanh bốn phía của Mạc Đông.
"Quy tắc thông dụng của trò chơi cấm kỵ chắc mọi người đều xem qua, vậy tôi không nói nhiều......"
Ngân Tô ngước mắt, quy tắc thông dụng?
Có cái thứ này nữa hả?
Lúc trước Ngân Tô thật sự là đối với từ ' người chơi ' này xa lạ, cho nên lúc này càng không biết quy tắc thông dụng là cái gì.
Thời điểm cô đi vào trò chơi căn bản không có từ ' người chơi '.
Cô là đang trên đường trở về trường học không thể hiểu được bị kéo vào một nơi khác.
Sau đó trước mặt cô liền xuất hiện phụ đề, đại ý là hoan nghênh cô đi vào trò chơi cấm kỵ, và nói chỉ khi thông quan³ được phó bản cô mới có thể tiếp tục tồn tại, trở lại thế giới hiện thực.
Đột nhiên gặp phải chuyện ly kỳ lại thái quá như vậy, người thường có lẽ bị doạ ngốc.
Nhưng Ngân Tô lại là --
Thật tuyệt vời, còn có chuyện tốt cỡ này!
Cô cho rằng sinh hoạt khô khan có thêm gia vị, đang chuẩn bị đại triển thân thủ.
Nhưng mà cuộc đời xui xẻo cho cô một đòn trí mạng, cô bị nhốt ở phó bản cho tay mới chết tiệt kia kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, ngay cả cái phụ đề lúc ban đầu kia cũng không hề xuất hiện lại.
Môi lần cô tử vong đều sẽ sống lại về lúc đầu.
Một lần, hai lần, ba lần...... Vô số lần.
Ở giai đoạn đầu cô cẩn thận đánh quái, muốn rời đi sớm một chút; giai đoạn giữa không còn thế tục dục vọng bắt đầu mặc kệ, cùng quái cùng chết; giai đoạn sau một mình cô chết tới chết đi, chết xong không được đi ra lại không thể chết hoàn toàn, thật sự là quá khó tiếp thu rồi, lại chỉ có thể tỉnh lại lên tiếp tục đánh quái.
Cái trò chơi rách gì đây, có BUG còn phát hành, còn không có bồi thường.
Nghĩ đến đây đáy lòng Ngân Tô rất tức giận, bất quá chút tức giận này cuối cùng là thắng không lại sự vui sướng khi rời đi phó bản cho tay mới của cô.
Ngân Tô kiềm nén vui sướng trong lòng, ngẩng đầu quét mắt một cái về đại gia đình Mạc Đông bên kia, cuối cùng tỏa định trên người xa lánh người khác may ô nam.
Ngân Tô nhích qua đi.
May ô nam đã phát hiện từ lúc Ngân Tô nhích bước đầu tiên, nhưng hắn đứng không nhúc nhích, trưng một khuôn mặt hung ác liếc cô, muốn nhìn một chút cô muốn làm gì.
Ngân Tô đem chính mình nhích đến bên cạnh may ô nam, hơi hơi nghiêng đầu, đụng đến tầm mắt hung ác của may ô nam, cô cũng không sợ, ngược lại lộ ra tươi cười thoả đáng lễ phép, “Xin hỏi, hiện tại là năm nào?”
Ngực nam: “???”
Đây là cái vấn đề gì?
Ngân Tô nhìn không chớp mắt mà nhìn hắn.
May ô nam: “……”
Ngân Tô tiếp tục nhìn không chớp mắt mà nhìn hắn.
May ô nam: “……”
Không biết là ánh mắt quá mức chuyên chú nghiêm túc của Ngân Tô nhìn chằm chằm đến hắn không quá thoải mái, hay là bị ánh mắt giàu có ‘ lòng hiếu học ’ của cô đả động, may ô nam không kiên nhẫn mà mở miệng nói: “2045.”
Nhưng mà trả lời xong, sau đó lại trào phúng một câu: “Đầu óc cô có vấn đề?”
Ngân Tô không thèm để ý thái độ của may ô nam, lẩm bẩm một tiếng: “5 năm a.”
Cô vậy mà bị nhốt ở cái phó bản chết tiệt kia 5 năm……
Không……
Không đúng.
Tuy rằng cô không có cẩn thận đếm qua thời gian ở phó bản, nhưng thời gian cô ở bên trong tuyệt đối không chỉ 5 năm.
Ngân Tô: “Thời gian của trò chơi và hiện thực không bình đẳng?”
Ngực nam: “???”
May ô nam như là đang nhìn một con ngốc, thậm chí có một chút đồng tình.
Thường thức cơ bản như vậy, vậy mà cô ta cũng không biết.
Chút đồng tình không nhiều lắm này của may ô nam quấy phá, trả lời câu hỏi này của Ngân Tô: “Sau khi vào trò chơi, thời gian thế giới hiện thực là yên lặng.”
Cho dù ở trong trò chơi ở một tháng, đi ra ngoài vẫn là thời gian lúc đi vào trò chơi.
Ngân Tô: “……”
Dưới sự xem nhẹ bất kể tỉ lệ thời gian, thời gian của cô lặng yên không một tiếng động lưu động 5 năm.
Cho nên rốt cuộc cô ở cái phó bản kia chờ bao lâu?
Ngân Tô thực mau tiêu hóa xong tin tức này, lại hỏi: “Vừa rồi bọn họ nói cái quy tắc thông dụng gì kia, là cái gì?”
Có hai cái vấn đề thái quá phía trước thêm vào dưới, may ô nam có vẻ như đã tiếp thu cô không thường thức như vậy, “Quy tắc thông dụng của trò chơi cấm kỵ có sáu điều.”
1, sinh tồn là yếu tắc⁴ đệ nhất.
2, xin hãy xác định đồng bạn của ngươi là đồng bạn của ngươi.
3, xin đừng đề cập nội dung của phó bản với bất luận kẻ nào.
4, xin hãy cố hết sức tuần hoàn thường thức. ( Nhận thức chung của xã hội đối với sự tồn tại phổ biến hằng ngày của cùng sự vật )
5, sau khi người chơi tử vong, sẽ và chỉ sinh ra một cái quy tắc cấm kỵ, có ≥1 người phát hiện hoặc >60 phút không người phát hiện, quy tắc cấm kỵ sẽ biến mất. ( cấm kỵ có chính xác hay không cần người chơi tự tiến hành thăm dò )
6, địa ngục sẽ tùy thời buông xuống.
Sáu điều quy tắc thông dụng này, là do phía chính phủ thông báo ra tới.
Ngân Tô có chút cạn lời: “Này nói với chưa nói khác nhau cái gì?”
May ô nam: “……”
May ô nam dùng nhìn con ngốc ánh mắt nhìn Ngân Tô: “Bởi vì trò chơi không cho phép tiết lộ ra nhiều tin tức hơn.”
Giống như tin tức của trò chơi phó bản, lúc ban đầu có người đem cách thông quan và phát hiện quy tắc cấm kỵ của mình phát ra tới, muốn giúp đỡ người chơi đi vào sau thông quan.
Sau đó…… Phó bản kia trở thành tử cục, người chơi đi vào không người còn sống.
Ban đầu không biết cái này, rất nhiều người đều phát qua hướng dẫn. Cho nên hiện tại trong trò chơi cấm kỵ có không ít ‘ phó bản tử vong ’, cũng có rất nhiều người chơi chết ở những phó bản này.
Theo số lượng người chơi tăng nhiều, phó bản mở ra tới càng ngày càng nhiều, mấy năm nay số lần xuất hiện của phó bản tử vong thật ra lại không nhiều lắm.
________
• Tận lực¹: cố/làm hết sức mình.
• Chiếu cố²: chăm sóc, săn sóc, lo lắng.
• Thông quan³: qua màn, qua ải, qua cửa.
• Yếu tắc⁴: quy tắc trọng yếu, thiết yếu, cần thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com