Chương 10: Một nồi canh đen #
Edit: Bilun
Có lẽ do bộ tộc Dực Hổ không am hiểu bắt cá, nên mới khiến cá trong sông cực khuyết thiếu tính cảnh giác, kết quả đây là lần bắt cá nhẹ nhàng nhất từ trước tới nay của Đinh Tiếu.
Cho nên trong một giờ đồng hồ cậu bắt được mười con cá lớn. Hơn nữa mỗi con đều trên dưới 2,5kg, thịt da béo tốt, cái này nếu xuất hiện ở thế giới loài người sẽ trở thành mặt hàng thủy sản cao cấp cho xem.
Hơn nữa từ việc xiên cá này, Đinh Tiếu cảm thấy sức lực bản thân giống như lớn hơn trước kia. Chẳng lẽ có liên quan tới đồ ăn ở nơi này?
Hôm nay Đinh Tiếu đặc biệt vui vẻ, chính xác mà nói là ngày vui vẻ nhất từ sau khi đến thế giới thú nhân.
Không có bất cứ áp lực nào, ngay cả bắt cá cũng chỉ để thư giãn mà thôi.
Nhớ tới kiếp trước ba và người kia yêu nhau 10 năm, chỉ sợ mình cũng không có được mấy ngày bừa bãi như vậy.
Quay đầu nhìn ba đang ở bờ sông đào cái gì đó, Kinh và Lục Hi liên tiếp chỉ huy cho mình con kia lớn, con kia lại lớn hơn, cậu liền không nhịn được bật cười. Con người ấy mà, quả nhiên cuộc sống phải vô ưu vô lự mới tốt.
Cho nên nhất thời hưng phấn, liền đứng ở trong sông hơn nửa giờ, bắt thêm bốn con cá chuối lớn.
Mới vừa rồi ở trong sông không cảm thấy gì, chờ đến lúc lên bờ, Đinh Tiếu lập tức cảm thấy hai chân lạnh lẽo cứng đờ. Chân run run, ngồi bệt xuống bờ sông. Thảm cỏ xanh thật dày và mềm mượt, còn có ánh mặt trời thẳng chiếu ấm áp, thoải mái!
"Này, các cậu tự chọn đi, mỗi người ba con đủ không?"
Mấy con cá gì đó cậu cũng không để ý một chút nào, kỳ thực đối với Kinh và Lục Hi mà nói, Đinh Tiếu coi bọn họ như là trẻ con mà đối đãi.
Không liên quan tới tuổi tác, mà ở tâm trí. Bạn bè hay không cậu cũng không để ý, nhưng việc có thể dễ dàng khiến cho người khác vui vẻ cậu rất sẵn lòng.
Kinh và Lục Hi vốn đang dùng dây cỏ buộc cá, vội đến vô cùng vui vẻ. Nghe được Đinh Tiếu cho bọn họ mỗi người lấy ba con cá, còn hỏi có đủ hay không, thật làm bọn họ khiếp sợ.
Phải biết rằng bộ tộc đã sớm thực hành chế độ tư hữu, cá này nếu đi đổi trong buổi chợ nhỏ, không nói một con có thể đổi được 5, 6 bối, cư nhiên để cho họ mỗi người lấy những ba con nhiều như vậy.
Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng, Đinh Tiếu sẽ cho bọn họ mỗi người một con, sau đó về nhà sẽ có canh cá tươi ngon uống, hiện tại giống như vượt khỏi tưởng tượng rồi!! Cho nên hai người liền nhìn nhau một cái, cùng nhau chạy tới đẩy ngã Đinh Tiếu đang ngồi phơi nắng trên cỏ (Tác giả: không nên suy nghĩ quá đen tối)
Kinh hô to: "Đinh Tiếu cậu thật tốt!!!" Nói xong lấy đầu cọ cọ cổ Đinh Tiếu.
Lục Hi hơi uyển chuyển một chút, cũng vui vẻ bắt lấy cánh tay Đinh Tiếu không buông: "Tiếu Tiếu, về sau chúng ta đều là bạn tốt có được không?!"
Đinh Tiếu bị hai người bọn họ đột nhiên tập kích sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ mà mỉm cười: "Chúng ta về sau đương nhiên là bạn tốt. Chính là hiện tại bạn tốt đang rất đói bụng, chúng ta hẳn là nên chuẩn bị bữa trưa. Hai vị bằng hữu kéo tôi lên có được không?"
Cách đó không xa Quỳnh đang đào gừng nhìn thấy ba cái ấu tể hòa hợp vui vẻ, trong lòng thật an ủi.
Kỳ thực khi còn chưa cùng Hạ yêu nhau, mình cũng có mấy người bạn như vậy. Thật hi vọng tương lai Tiếu Tiếu có thể tìm được một người bạn lữ ưu tú giống như Hạ, cũng đừng vì như vậy mà bị bạn bè hiện tại xa lánh.
Buổi sáng trước khi xuất phát Quỳnh đã chuẩn bị tốt bánh bạch đậu nhân thịt. Đương nhiên đây là xuất ra từ chính tay nghề của anh, dựa theo phương pháp của Đinh Tiếu mà anh đứng bên cạnh nhìn thấy làm.
Thời điểm bữa sáng nghe được nhóc con nói tay nghề của mình còn ngon hơn cậu làm lập tức càng tự tin thêm vài phần. Vì thế đem đồ ăn còn dư lại đều mang theo làm đồ ăn trưa.
Nhưng vì không dự đoán được sẽ nhiều thêm ra hai nhóc con, hơn nữa vốn dĩ bánh bạch đậu nhân thịt không nhiều lắm, hiện tại mặc dù có cá, cũng nhất định phải săn thêm một chút dã vật để nướng ăn.
Cho nên Quỳnh đem giỏ tre đựng một ít gừng cùng rau dại kiếm được đưa cho Đinh Tiếu, cười nói với bọn họ: "Ta đi săn chút dã vật, ba đứa các con đắp bếp nhé?"
Kinh lập tức giơ tay: "Không thành vấn đề! Cháu được chân truyền tay nghề đắp bếp của cha cháu, cam đoan chú Quỳnh có thể vừa lòng."
Lục Hi nói theo: "Cháu đi nhặt củi đốt, lại đi kiếm thêm chút rau lưỡi bò, cái đó nấu canh rất ngon."
Lực chú ý của Đinh Tiếu bị đồ vật trong giỏ tre hấp dẫn: "Ba, thì ra nơi này của chúng ta có gừng à!"
Quỳnh thực kinh ngạc: "Đương nhiên là có. Con mỗi ngày đều uống thuốc có gừng mà, sao lại hỏi cái này?"
Đinh Tiếu hắc tuyến.
Tuy cậu rất quen thuộc với vị gừng, nhưng hương vị và công dụng là một trong những gia vị cho ẩm thực Trung Hoa.
Cậu vốn đang nghĩ vào rừng tìm kiếm, kết quả người ta không phải là không có gừng mà là chỉ được dùng làm dược liệu.
Ngẫm lại cũng phải, mình vẫn luôn bị nhức mỏi và sốt, gừng đúng là có thể trị hàn.
Kiếp trước chỉ cần mình bị cảm mạo phát sốt hay thân thể không thoải mái, ba sẽ nấu cho mình một nồi canh gừng uống. Xem ra phương pháp dùng dược của tư tế ở thế giới thú nhân cũng tương tự như Trung y.
"Chúng ta có thể dùng gừng này sao?"
Quỳnh không rõ: "Dùng để làm gì? Cái này không thể ăn sống."
"Khi làm cá, cho chút gừng vào hương vị sẽ càng thêm tươi ngon, còn có thể loại trừ mùi tanh. Nơi con sống lúc trước ai làm cá cũng cho thêm vào. Nếu còn có tỏi thì càng tốt." Đinh Tiếu nói, trên mặt lộ ra một chút tiếc nuối.
Lục Hi ngẩng đầu "A? Có tỏi. Nhưng mà cái đó rất khó ăn. Ăn xong trong miệng còn có mùi hôi, căn bản không có ai sẽ ăn! Có điều cha tôi nói nếu bị xà trùng cắn, bôi tỏi vào da là có tác dụng. Khắp núi rừng đều có. Khi còn nhỏ tôi tò mò ăn qua một lần, miệng khó ngửi vài ngày, quá đáng sợ."
Đinh Tiếu lần thứ hai không còn gì để nói. Mùi hôi của tỏi là không ai không nhận thấy, nhưng cậu cũng đừng chán ghét đến rõ ràng như vậy chứ! Làm hết mùi vị tỏi cũng không phải việc gì rất khó có được không...
"Tỏi dùng mỡ phi lên sẽ không còn mùi như vậy nữa, vị cay cũng sẽ biến mất. Lục Hi, cậu giúp tôi đào một ít đi, có được không?"
Lục Hi khó xử, y thực sự rất ghét hương vị tỏi. Có điều quay đầu nhìn đôi chân của Đinh Tiếu ngâm nước đến nhăn nheo cùng những con cá lớn, y quyết định hi sinh một chút cái tôi của mình vỗ vỗ bộ ngực: "Cứ giao cho tôi!"
Nhờ Kinh đi kiếm thêm một ít hắc nha quả, Đinh Tiếu lấy dao đa năng của mình dắt bên hông, sau đó bắt đầu làm cá.
Bốn người nếu dựa vào sức ăn của cậu mà tính chắc chắn sẽ không hết, nhưng cậu lo lắng Kinh và Lục Hi là dân bản địa lượng cơm có lẽ giống như ba.
Cho nên cuối cùng vẫn quyết định nướng ba con. Nếu hai tên nhóc kia ăn không hết, thì cho mang về nhà buổi tối ăn nốt.
Dựa vào ba con cá này, cậu tin tưởng tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng trong ba con này thì mình không thể nào ăn hết được một con, cho nên cậu lại đứng lên, cầm lấy xiên một lần nữa tiến vào trong sông, đại khái mất khoảng năm phút đồng hồ, xiên được một con cá trích khoảng nửa kg. Con cá này mới vừa tầm cho cậu.
Sau khi làm sạch bốn con cá, Đinh Tiếu phát hiện mình không có đồ đựng chúng, cũng không thể cầm nó trong tay, cậu còn muốn ướp chúng một chút. Cho nên xoay người tìm kiếm, phát hiện bờ sông cách đó không xa có một loại lá cây rất to. Phiến lá kia to như chậu rửa mặt, hái mấy lá trở về chắc chắn có thể đựng được mấy con cá kia.
Hái mấy cái lá, Đinh Tiếu ngồi xổm xuống bên sông rửa chúng, vừa rửa vừa tính toán, buổi tối trở về chiên hai con cá cho ba và cha nếm thử xem, như vậy một lát nữa cần phải làm sạch sẽ sau đó dùng muối ướp, đến tối là vừa. Cũng không biết dùng mỡ chiên cá có cảm giác như thế nào, trước kia thật đúng là chưa thử qua.
Đại khái là do ngồi xổm thời gian dài, cũng có thể là do thân thể còn chưa tốt, hoặc có lẽ là do đứng trong nước lâu, Đinh Tiếu rửa sạch lá xong muốn đứng lên, đầu lập tức có chút choáng.
Cậu liền ngồi xuống, nhắm mắt lại đợi trong chốc lát, loại cảm giác này qua đi, cậu mới một lần nữa mở to mắt.
Khí hậu không hợp gì đó quả thực là chịu tội. Cũng không biết mình tới khi nào mới có thể hoàn toàn thích ứng với thế giới này. Nghĩ như vậy, cậu thở dài một hơi thật sâu, quay đầu lại, phát hiện dưới lá cây lớn lộ ra một chuỗi quả xinh đẹp, bên ngoài màu vàng nhạt có chút bóng, bên trong trái có cảm giác dị thường no đủ mập mạp, tròn xoe nổi bật dưới nền xanh phụ họa của lá cây, nhìn qua thật thích mắt.
Thứ này liền khiến Đinh Tiếu sinh ra rất nhiều hứng thú. Vốn dĩ mục đích ban đầu cậu tới không phải là muốn tìm thức ăn hay sao.
Lục Hi cầm hai củ tỏi và một đống rau lưỡi bò trở về, bỏ đồ vật xuống sau đó liền nhìn thấy quả trân châu bên cạnh Đinh Tiếu.
"A! Tiếu Tiếu cậu hái quả trân châu làm gì vậy? Cái này chẳng có vị gì, ăn sống rất ê răng, nấu lên cũng chẳng ăn được."
Nghe thấy vật này có tên như vậy, phản ứng đầu tiên của Đinh Tiếu chính là: À! Thứ này có thể ăn, phản ứng thứ hai là: Có trân châu à?
Lục Hi sửng sốt một chút, sau đó đầy mặt khao khát: "Trân châu thật xinh đẹp! Có điều chỉ có bộ tộc Thiên Ngư mới có thể lấy được, mỗi một lần chợ lớn bọn họ đều có thể dùng trân châu đổi lấy rất nhiều da và thịt thú. Tương lai khi tôi thành thân, nếu có thể có một chuỗi vòng cổ trân châu liền hoàn mỹ!"
Kinh lúc này đang nâng vạt áo của mình, bên trong đựng một đống hắc nha quả trở về. Nghe được Lục Hi nói như vậy liền bĩu môi: "Còn chưa thành niên đã nghĩ tới giống đực, thật không biết xấu hổ."
Lục Hi đỏ mặt, sau đó liếc Kinh một cái: "Lần trước cũng không biết là ai, khi nhìn thấy Khôn hai mắt liền phát sáng, còn có mặt mũi nói tôi."
Nghe được tên Khôn, ngay cả cổ Kinh đều đỏ: "Tôi nhìn Khôn thì làm sao?! Hắn là dũng sĩ thiếu niên có thực lực nhất bộ tộc! Tôi sùng bái hắn không được sao?!"
Lục Hi nhún vai: "Không sao cả. Dù sao bán thú nhân như chúng ta cũng chỉ có thể sùng bái hắn mà thôi. Tiếu Tiếu, cậu thả ở trên mình cá cái gì vậy?"
Đinh Tiếu nhìn cá một chút: "À, chính là gừng và một chút muối. Như vậy lát nữa khi nướng liền không cần rải muối, tránh cho rải không đều, một miếng mặn một miếng nhạt."
Hai người lập tức như hiểu ra: "Như vậy quả nhiên là tiện lợi hơn nhiều, Tiếu Tiếu cậu thực sự hiểu biết nhiều nha, thật lợi hại!"
Đinh Tiếu không hề cảm thấy mình lợi hại chút nào, ngược lại đối với đồ vật hai tên nhóc này mang về càng hứng thú. Bên trên củ tỏi là ngồng hoa đã nở, giống như địa cầu, điều này khiến cậu thực yên tâm.
Đinh Tiếu cũng biết rau lưỡi bò, chính là loại rau bánh lái (*)có thể tùy thời thấy được ở địa cầu, là một loại rau dại rất có dinh dưỡng.
Đương nhiên cậu cảm thấy hắc nha quả Kinh hái tới quá nhiều. Có lẽ bởi vì hiếm khi y gặp được một người "biết hàng", cho nên kích động gây ra. Nhưng cũng không quan trọng, vốn dĩ cậu cũng không dùng làm đồ ăn vặt, tuy dùng nó làm đồ ăn vặt cũng không tồi, chỉ là mỗi ngày hàm răng đều đen...điều này thật không phải thẩm mỹ quan phổ biến của toàn thể dân tộc Trung Hoa.
* Rau lưỡi bò
Năm con cá lớn, sáu con cá nhỏ đều được ướp gia vị, Đinh Tiếu lấy ba bình gốm ra. Vốn dĩ tính toán buổi tối mới trở về, cho nên Quỳnh cũng mang theo dụng cụ nấu ăn, dù sao đối với anh, thứ đồ chơi này cũng không nặng mấy. Đương nhiên đối với Đinh Tiếu thì khác, cho nên muốn hiếu thuận với ba mình thật là sự việc khó khăn.
Điều vui mừng nhất hôm nay không phải là bắt được nhiều cá, cũng không phải gặp được gừng và tỏi, mà là trong lúc vô tình phát hiện ra quả trân châu.
Bởi vì nghe Lục Hi nói có thể ăn, cho nên thừa dịp hai người tiếp tục chạy đi nhặt củi, cậu lột một quả trân châu ra nếm thử. Cậu cũng không cảm thấy ê răng, bởi vì cậu cũng không thể cắn được!
Có điều dùng răng cố gắng cắn cắn một hồi, cậu cũng phát hiện ra mùi vị của mạch. Trong vị mạch có vị ngọt ngọt của tinh bột đường, tuyệt đối giống với mùi vị của lúa mạch.
Bạch đậu tuy có thể coi như món chính, nhưng đối với người Trung Quốc mà nói, không có gạo và mì là không thể sống qua ngày.
Cho nên cậu vốn nghĩ tương lai tìm kiếm một chút mạch và lúa, cho dù là lúa hoang cũng tốt, không ngờ nhanh như vậy liền phát hiện quả trân châu có vị tương tự như lúa mạch.
Cuối cùng để thí nghiệm quả trân châu này sau khi nấu là cái dạng gì, Đinh Tiếu liền đem một chuỗi ba mươi quả trân châu mình hái được lột vỏ bỏ vào trong bình gốm. Quyết định nấu chung với cá nheo!
Chờ đến khi Quỳnh quay lại, anh liền nhìn thấy trong nồi gốm mình mang theo một nồi canh đen, cùng với vẻ mặt chờ mong bên cạnh của Kinh, còn Lục Hi thì tràn đầy rối rắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com