Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Giương cung bạt kiếm

Văn vật chữa trị sư.

Kỳ thật nghe ý tứ mặt chữ, Tả Ninh đại khái có thể hiểu, nhưng mà cô chưa từng tiếp xúc, thậm chí còn rất ít khi nghe thấy cho nên khó tránh khỏi có chút tò mò.

Văn Khải An giải thích: "Chính là ở viện bảo tàng sửa chữa các văn vật bị hư hại."

Dứt lời hắn giơ mấy khối ngọc về phía Tả Ninh, "Cái này của cô không phải là văn vật, nhưng có người nhờ vả, tự nhiên tôi sẽ làm."

Tả Ninh sửng sốt vài giây, đột nhiên từ ghế trên đứng dậy, có chút khẩn trương hỏi: "Cái này..... Có thể tu sửa lại sao? Có thể không để lại vết nứt không? Hoặc là phải nạm vàng?"

Văn Khải An tỉ mỉ nhìn lại một lát, lúc này mới gật đầu khẳng định: "Có thể, không cần phải nạm vàng, vết rách cũng sẽ không có, nhưng cần có thời gian."

"Thật sự có thể...... Có thể tu sửa thật sao?"

Tả Ninh cực kỳ kích động, nhìn vẻ mặt tươi cười sủng nịnh của Thu Dật Bạch, cô lập tức nhảy vào lòng ngực hắn, hướng về phía môi hung hăng hôn một cái: "Cảm ơn anh, Thu Dật Bạch."

Thu Dật Bạch vẻ mặt đắc ý: "Thế nào? Kinh hỉ này cũng không tệ đi?"

"Không tệ không tệ, không tệ chút nào!" Tả Ninh ôm chặt lấy Thu Dật Bạch, "Thu Dật Bạch, em cảm động quá, em yêu anh muốn chết!"

Nhìn nữ nhân trong lòng nhảy nhót như một đứa trẻ, đặc biệt là ánh mắt tràn đầy tình yêu, cả thể xác và tinh thần của Thu Dật Bạch xao động một trận, cũng không màng có người ngoài ở đây, hướng đến cái miệng nhỏ kiều diễm ướt át hung hăng hôn xuống.

"Nghe nói đoàn phim hôm nay được nghỉ một ngày, tôi còn tưởng đạo diễn Thu thật sự thông cảm cho nhân viên công tác, không nghĩ tới lại đi đến nơi này tiêu dao sung sướng."

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Tả Ninh hoảng sợ đến mức đẩy Thu Dật Bạch ra, giương mắt nhìn Du Hạo Nam đứng trước cửa thư phòng.

"Tại sao anh lại ở đây?"

Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng, bộ dạng cuồng vọng như cũ: "Đây là phòng ở của tôi, em nói xem tại sao tôi lại ở đây?"

Phía bên kia Văn Khải An hơi mỉm cười: "Chỉ là đã từng là phòng ở của cậu ta thôi, bây giờ đã bị tôi mua lại."

Dừng một chút, hắn lại bổ sung, "Tôi với Hạo Nam là bạn tốt, cậu ta có chìa khoá nhà tôi."

Trong lòng Tả Ninh đã sớm xem thường mấy chục lần, tại sao đi chỗ nào cũng có thể gặp cái tên đáng ghét này?

Thu Dật Bạch chậm rì từ ghế trên đứng dậy, mỉm cười nói: "Thật trùng hợp a, Du đổng."

Du Hạo Nam cũng giương lên khóe miệng: "Có thể mời được bằng hữu của tôi, xem ra mặt mũi đại minh tinh của chúng ta cũng thật lớn."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thu Dật Bạch khẽ biến, còn Tả Ninh thì nghi hoặc nhìn về phía Du Hạo Nam.

Du Hạo Nam nhướng mày: "Như thế nào? Vị bạn trai này của em không nói với em, Cao Hạ phải bán nhan sắc mới mời được người sao?"

Hai từ "'Bạn trai" này hắn cố ý nhấn mạnh ngữ khí, nghe đến thập phần nghiền ngẫm.

Tả Ninh theo bản năng nhìn về phía Thu Dật Bạch, thấy biểu tình của hắn có chút mất tự nhiên, trong lòng đã sớm hiểu được đại khái.

Làm trò trước mặt Du Hạo Nam, cô chủ động nắm tay Thu Dật Bạch, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau, cười nói: "Đây là chuyện giữa tôi và bạn trai tôi, không cần người ngoài quan tâm."

"Bạn trai?" Du Hạo Nam khóe môi giương lên một tia trào phúng, "Cô không phải là nữ nhân của Thu Dật Mặc sao? Mà cũng không đúng, cô hẳn là.... nữ nhân của Cao Hạ đi? Nếu không tại sao hắn lại vì cô lại mất công tìm đến Văn Khải An?"

Nụ cười của Tả Ninh cứng lại, Thu Dật Bạch cầm chặt lấy tay cô, ánh mắt nhìn về phía Du Hạo Nam nhiều thêm vào phần sắc bén: "Chẳng lẽ Du đổng thường ngày ở công ty cũng hồ ngôn loạn ngữ* như vậy sao?"

"Chẳng lẽ không phải?" Du Hạo Nam làm ra vẻ vô tội mà nhìn Tả Ninh, "Như thế nào? Cô chưa từng cùng Thu Dật Mặc ngủ qua sao?"

"Du Hạo Nam!" Toàn bộ sự tức giận của Thu Dật Mặc đã viết hết lên trên mặt, nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Chú ý lời nói của anh!"

Ý cười trên mặt Du Hạo Nam càng sâu: "Kỳ thật có một vấn đề tôi vẫn muốn thỉnh giáo đạo diễn Thu, anh nói xem nếu chủ tịch Thu biết nữ nhân này có quan hệ với anh trai anh, ông ấy sẽ nói cái gì? Tôi nhớ hôm đó không phải anh nói muốn mang cô ấy về nhà sao? Chủ tịch Thu đối với người con dâu tương lai này có vừa lòng không?"

Đột nhiên Thu Dật Bạch tiến lên một bước giống như muốn động thủ, lại bị Tả Ninh gắt gao giữ chặt.

Tả Ninh lạnh lùng nhìn Du Hạo Nam, ánh mắt lộ ra vài tia khinh miệt: "Anh biết không? Bộ dáng hiện tại của anh giống như một con gà trống bại trận, rất khó coi."

Thấy ánh mắt Du Hạo Nam dần hiện ra tức giận, cô tiếp tục nói: "Có một số chuyện anh có lẽ chưa hiểu rõ lắm, Tả Ninh tôi mặc dù có ngủ cùng nam nhân nào thì đời này vĩnh viễn cũng sẽ không ngủ cùng anh."

Du Hạo Nam không tự giác nắm chặt nắm tay, hai mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, con ngươi màu đen toả ra hơi thở nguy hiểm.

Nhưng lúc này, Tả Ninh không hề sợ hắn.

Cô coi như hắn không tồn tại, xoay người qua nhìn Văn Khải An nói: "Văn tiên sinh, vậy làm phiền anh."

Yên lặng ngồi một bên xem bọn họ diễn nửa ngày, Văn Khải An lúc này mới chậm rãi đứng lên nói: "Không phiền, nhưng mà ngày thường tôi còn phải đi làm, cái này của cô chỉ có thể sửa trong thời gian nghỉ ngơi, nhanh nhất cũng phải mất khoảng hai ba tháng."

"Không có vấn đề gì, anh có thể giúp tôi đã rất cảm kích, mặc kệ là bao lâu cũng được, chuyện của anh vẫn quan trọng hơn."

"Vậy sau khi tôi sửa xong sẽ gọi vào số điện thoại của Thu tiên sinh."

"Được, vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt."

Hai người nắm tay đi tới cửa, Thu Dật Bạch đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Du Hạo Nam: "Chuyện đổi vai, hẳn là anh trai tôi đã nói với Du đổng. Tôi không biết Du đổng muốn làm thế nào, nhưng mà về Giang Thuần Tâm, chỉ cần có tôi ở đoàn phim, tuyệt đối sẽ không cho cô ta bước vào nửa bước. Nữ nhân của anh, bất quá cũng chỉ có vậy, thủ đoạn ti tiện, tâm tư dơ bẩn, cũng không biết có nên gọi..... Vật họp theo loài?

Tận đến khi bóng dáng hai người biến mất ở hành lang, Du Hạo Nam tức giận giơ chân đá văng chiếc ghế dựa trước mặt, thấp giọng mắng một tiếng.

Văn Khải An quay trở lại bàn làm việc, suy tư nhìn hắn.

Du Hạo Nam đặt mông ngồi xuống, kéo kéo cà vạt, sự tức giận trên mặt vẫn chưa vơi, không nói một tiếng nào.

Văn Khải An nhẹ nhàng cười: "Nếu thích thì quang minh chính đại mà theo đuổi, hà tất gì phải vũ nhục người ta như vậy? Chọc giận cô ấy đối với cậu có gì tốt?"

Du Hạo Nam cười nhạo một tiếng: "Tôi thích cô ta? Tôi sẽ thích cái loại nữ nhân ong bướm lả lơi sớm ba chiều bốn sao?"

"Nếu không thích, vậy tất cả mọi chuyện cậu làm vừa rồi là vì cái gì?" Văn Khải An khoan thai nhìn hắn, "Tôi chưa từng thấy cậu nói chuyện khó nghe như vậy, người ta là con gái, cậu lại làm trò như vậy trước mặt nhiều người, đặc biệt bạn trai cô ấy cũng ở đây, cậu nói xem là vì cái gì?"

"Đó vốn dĩ chính là sự thật, nói không chừng bạn trai của cô ta vẫn chưa hay biết gì, tôi vạch trần cô ta có gì không đúng?"

"Cho dù sự thật có như thế nào, đó cũng là chuyện riêng của người ta, cậu lấy lập trường gì mà quản?" Văn Khải An lắc đầu than nhẹ, "Du Hạo Nam, cậu nên xem lại bộ dáng bây giờ của cậu xem, vẫn còn là cậu sao?"

*hồ ngôn loạn ngữ: nói xằng nói bậy.

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com