Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☀️ Chương 116: Quyên góp cũng cần hẹn trước?

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

Bầu trời vang lên một tiếng sấm mùa hạ, mưa to như trút nước, gió lớn nổi lên, cửa kính bị thổi va vào khung cửa, phát ra những tiếng lách cách.

Giản Nhược Trầm vừa làm xong bài thi một môn học, ngồi trong lớp chống cằm nhìn ra ngoài.

Mùa hè ở Hồng Kông chính là như vậy, nhiệt độ cao, mưa nhiều, độ ẩm khiến người ta mệt mỏi rã rời. Cậu nhìn những nhân viên vệ sinh trong sân trường đang quét dọn dưới mưa, buồn chán lật qua lật lại đồng năm đô Hồng Kông trong tay.

Một đồng xu nhỏ bé xoay tròn giữa các đốt ngón tay, từ phải sang trái rồi từ trái sang phải, động tác lưu loát, tùy ý mà chưa từng rơi xuống.

Một vài bạn học cũng đã làm xong bài thi, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Thật là khả năng khống chế chính xác và ngón tay linh hoạt, ngay cả việc chơi đồng xu cũng mượt mà đẹp mắt đến vậy, không phát ra chút tiếng động thừa nào, như thể đây chỉ là động tác theo thói quen khi đang suy nghĩ, chẳng ảnh hưởng đến bất cứ ai.

Bọn họ thì không dám thử, thậm chí cả xoay bút cũng không dám, sợ làm rơi gây tiếng động.

Giản Nhược Trầm bỗng dừng lại, cổ tay lật một cái, thu đồng xu vào lòng bàn tay.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, chuông thu bài vang lên.

Giám thị đi xuống từng bàn thu bài thi.

Giữa tiếng sột soạt của giấy thi, Giản Nhược Trầm nghe thấy tiếng đối thoại của các giám thị tuần tra bên ngoài cửa.

"Bên Vật lý thiên văn, hôm nay giáo sư Connaught không đến... Báo cáo của nhóm nghiên cứu sinh là do đại sư huynh của bọn họ chủ trì, giám thị của sinh viên năm thứ nhất là do giảng viên mới đến tạm thay thế. Ông ấy làm sao vậy?"

"Không rõ lắm, cậu không gọi điện thoại cho ông ấy à?"

"Tôi có gọi rồi, nhưng không ai nghe máy."

Tim Giản Nhược Trầm bất giác nhảy lên.

Đợi hơn một tháng, cuối cùng thì Oliver Connaught Keith cũng mắc câu rồi?

Cậu còn muốn nghe thêm, nhưng tờ bài thi trước mặt đã bị giám thị rút đi, sau đó vai lại bị ai đó vỗ nhẹ.

Giản Nhược Trầm quay đầu.

Người nọ chống cằm trên bàn, cười tươi tắn: "Anh bạn, cậu chơi đồng xu hay thật đấy, làm thế nào vậy?"

"Chủ yếu dựa vào vận may thôi." Giản Nhược Trầm đáp.

"Sao có thể chứ." Nam sinh kia tròn mắt không tin, hứng thú nói: "Chỉ cho tôi đi."

Giản Nhược Trầm cảm giác bên phía giáo sư Connaught đã có tiến triển, không muốn nấn ná ở trường nữa, nhưng cũng không muốn để lại ấn tượng xấu với bạn học trước mặt.

Ra ngoài xã hội, có thêm một người bạn vẫn tốt hơn có thêm một người có ấn tượng xấu về mình.

Cậu đặt đồng xu vào tay bạn học phía sau, mỉm cười nói: "Đây, đồng xu may mắn, thật sự là do vận may đấy. Nếu cậu hứng thú, có thể đi tìm một ảo thuật gia học thử, dùng chính đồng xu này."

Nam sinh sửng sốt, hai vành tai từ từ ửng hồng.

Cậu ta ngơ ngác nhìn đồng xu 5 đô còn vương hơi ấm trong lòng bàn tay, trong đầu toàn là nụ cười của Giản Nhược Trầm.

Cậu ta chưa từng thấy nam sinh nào đẹp rực rỡ đến vậy, nụ cười tươi sáng tinh quái, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Đôi mắt màu hổ phách trong suốt như thủy tinh lưu ly, nhìn một cái liền như đánh thẳng vào tâm hồn, khiến người ta choáng váng.

Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, chỗ ngồi trước mặt đã chẳng còn bóng dáng Giản Nhược Trầm.

Hộp bút và túi sách cũng không thấy đâu.

Ơ... người đâu rồi?

Giản Nhược Trầm đội balô lên đỉnh đầu, đạp lên những vũng nước mưa, lao thẳng tới bãi đỗ xe.

Vệ sĩ lái xe sợ đến trợn tròn hai mắt, hốt hoảng kêu lên: "Tiểu thiếu gia, cậu như vậy tôi khó ăn nói với quản gia La lắm! Cậu gọi cho chúng tôi một cú điện thoại, bọn tôi cầm ô ra đón là được mà."

"Không kịp rồi!" Giản Nhược Trầm rút điện thoại ra, bấm gọi cho Quan Ứng Quân, mở loa ngoài, "Quan sir, Oliver Connaught Keith không tới coi thi, có phải ông ta đã hành động rồi không?"

Quan Ứng Quân trầm giọng nói: "Em đoán đúng rồi. Sáng sớm nay, Oliver Keith đã rời nhà, đi thẳng tới một bệnh viện thuộc giáo hội ở đảo Hồng Kông. Bọn anh bám theo đến đó thì không tiện vào trong nữa, định đợi ông ta ra rồi tiếp tục theo dõi, nhưng suốt cả ngày, Oliver Keith vẫn chưa xuất hiện."

Giản Nhược Trầm vừa nghe vừa cởi áo sơ mi trên người, dùng chiếc khăn tắm chuẩn bị sẵn trong xe lau qua loa thân trên, rồi lấy ra áo sơ mi mới trong tủ đồ trên xe thay vào.

Tiếp đó cậu vừa lau tóc vừa nói: "Giáo hội bệnh viện à? Cửa sau và cửa hông thế nào?"

Quan Ứng Quân: "Đều có người trông chừng, hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì. Em thi xong rồi à?"

Giản Nhược Trầm: "Còn ba môn nữa vào ngày kia. Em qua chỗ anh xem trước đã."

"Ở bệnh viện giáo hội bên vịnh Nước Cạn, hơi xa đấy." Quan Ứng Quân nói.

"Không sao, em có cảm giác chuyện này có liên quan đến cái chết của mẹ em, em nhất định phải đi xem." Giản Nhược Trầm lau khô nước trên tóc, ra hiệu cho vệ sĩ lái xe, rồi cúi người thay một chiếc quần lửng mới, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Chiếc xe lao đi vun vút, rút ngắn quãng đường hơn một tiếng đồng hồ chỉ còn một nửa.

Giản Nhược Trầm chống ô xuống xe, đứng xa xa quan sát một lượt, rồi mở cửa chiếc Toyota trắng giấu trong bụi cây, ngồi vào ghế phụ.

Quan Ứng Quân ngả người trên ghế lái, trong xe ngập tràn mùi đắng của cà phê đen.

Hắn cầm cốc giấy trong khay lên uống một ngụm, giọng pha chút mệt mỏi: "Lưu Tư Chính, điều chỉnh bộ đàm, hỏi lại Trương Tinh Tông bọn họ xem."

"OK." Lưu Tư Chính điều chỉnh sang kênh của Trương Tinh Tông, "Tinh Tông, bên đó có gì bất thường không? Giáo sư ra ngoài chưa?"

Giản Nhược Trầm thu ô lại, dựa vào một bên.

Trong bộ đàm truyền đến tiếng mưa, đợi một lát mới có tiếng trả lời ngắt quãng: "Không bất thường, không bất thường. Hết."

Lưu Tư Chính cười khổ, tắt bộ đàm: "Không lẽ vị giáo sư kia định ở luôn trong đó à?"

Quan Ứng Quân nhíu mày, đột nhiên nói: "Không đúng."

Có điều gì đó bất ổn.

Hắn cầm lấy bộ đàm, liên lạc lại với Trương Tinh Tông: "Trương Tinh Tông, xác nhận lại lần nữa."

Bộ đàm lại vang lên tiếng mưa rơi lách tách, đợi một lát, lại là câu trả lời ngắt quãng: "Không bất thường, không bất thường. Hết."

Không ổn.

Hai lần trả lời y hệt nhau!

Nếu truy cứu thêm, lần trả lời trước đó cũng giống hệt!

Chiếc ô đen dựng cạnh cửa xe nhỏ từng giọt nước tí tách xuống.

Trong xe lập tức tràn ngập một luồng lạnh lẽo vô hình.

Lưu Tư Chính rùng mình một cái: "Không lẽ... Tất Loan Loan và A Tinh xảy ra chuyện rồi?"

Giản Nhược Trầm và Quan Ứng Quân liếc mắt nhìn nhau, quyết đoán: "Đi xem."

Quan Ứng Quân lập tức khởi động xe, lái về phía cửa sau của bệnh viện giáo hội.

Chiếc Saab 95 màu đen của Tất Loan Loan đậu ngay ven đường.

Cửa kính xe hạ xuống, mưa tạt ào ạt vào trong xe, vang lên tiếng lách tách chói tai.

Giản Nhược Trầm định tiến tới thì bị cản lại, Quan Ứng Quân cầm lấy ô của cậu: "Anh đi xem, đợi lát nữa rồi nói."

Mưa lớn hạn chế tầm nhìn, tán cây đong đưa dữ dội trong gió, như biển sóng màu xanh lá đang nổi cơn thịnh nộ.

Quan Ứng Quân dùng một tay cầm ô, một tay cầm súng lục, đi vòng quanh chiếc Saab 95 màu đen một vòng, xác nhận không có điểm phục kích nào mới mở cửa xe.

Hắn nhìn một lúc, rồi đứng thẳng người, vẫy tay về phía chiếc Toyota ra hiệu an toàn.

Lưu Tư Chính lập tức nằm rạp trên ghế sau, lấy hai chiếc ô, chia một chiếc cho Giản Nhược Trầm. Hai người đội mưa, che ô, lảo đảo đi về phía Quan sir.

Nhưng chất lượng ô bình thường, bị gió thổi xiêu vẹo, cả Giản Nhược Trầm và Lưu Tư Chính đều bước đi loạng choạng.

Quan Ứng Quân nhìn không nổi, bước nhanh tới, che ô đen lên: "Chúng ta che chung một cái."

Giản Nhược Trầm liền gập ô lại, cầm trong tay: "Trương sir không sao chứ?"

"Vẫn còn thở. Trên cổ bị đâm một mũi kim, vẫn còn cắm trên đó, chắc là súng gây mê gì đó. Tình trạng cụ thể phải chờ giám định mới biết được." Quan Ứng Quân nghiêng người nói, "Lưu Tư Chính, lấy túi vật chứng ra."

"Cái gì?" Lưu Tư Chính nghe không rõ, vừa mở miệng đã uống ngay một ngụm nước mưa.

Anh ta bước đi lảo đảo trong gió lớn, khung ô bị bẻ cong, mắt cũng không mở nổi, trông chẳng khác nào một bông hoa mỏng manh bị vùi dập.

Quan Ứng Quân: ...

Giản Nhược Trầm: "......Để em làm đi, bao tay và túi vật chứng ở đâu?"

"Trong túi áo bên phải." Quan Ứng Quân nghiêng người.

Giản Nhược Trầm đưa tay vào tìm.

Túi áo vẫn lộn xộn như nửa năm trước, móc ra cảm giác như sờ vào cả một cửa hàng tạp hóa thu nhỏ.

Bên trong chiếc Saab 95 màu đen, Trương Tinh Tông nắm chặt bộ đàm trong tay, ngón tay còn giữ chặt nút nghe, bên cạnh đặt một máy ghi âm nhỏ đang lặp lại bản ghi âm.

Đoạn âm đó chắc được ghi ngoài xe, không rõ lắm, tiếng mưa rất lớn. May mà loại bộ đàm này vốn có tạp âm, làm giảm bớt sự hỗn tạp của tiếng mưa, nên Quan Ứng Quân mới phát hiện điểm lạ khi hỏi lần thứ hai.

Giản Nhược Trầm đeo găng tay, lấy ra hai túi vật chứng, nhanh nhẹn rút ống tiêm trên cổ Trương Tinh Tông và Tất Loan Loan ra, động tác lưu loát, chính xác.

Cậu cầm túi vật chứng trong tay, tâm trạng phức tạp.

Oliver Connaught Keith quả nhiên không đơn giản, trên người còn mang cả thuốc có thể làm người ta bất tỉnh.

Hơn nữa... Tất Loan Loan và Trương Tinh Tông vốn rất cảnh giác, sao có thể hạ kính xe lúc đang theo dõi, để lộ sơ hở cho người khác chứ?

Quan Ứng Quân quay đầu dặn Lưu Tư Chính: "Cậu lái xe, đưa Tất Loan Loan và Trương Tinh Tông tới bệnh viện, giao ống tiêm cho phòng giám định, báo cáo tình hình, rồi kiểm tra xem máy ghi âm và ống tiêm có dấu vân tay nào không. Chúng tôi vào trong bệnh viện điều tra tiếp."

"Yes sir." Lưu Tư Chính cảm thấy trời mưa thế này, có che ô cũng vô dụng.

Anh ta dứt khoát xếp ô lại, bế ngang Tất Loan Loan trên ghế lái ra ghế sau, rồi tự mình ngồi vào ghế lái.

Giản Nhược Trầm đặt túi vật chứng ở chỗ trống trước bảng đồng hồ: "Đi đường cẩn thận."

Lưu Tư Chính gật đầu, phóng xe đi như bay.

Giản Nhược Trầm gửi tin nhắn báo tình hình cho vệ sĩ, rồi thò tay vào túi áo Quan Ứng Quân, lôi ra chiếc mũ xô gấp gọn, mở ra đội lên, nhét tóc vào trong. Hai người sánh vai tiến vào bệnh viện giáo hội.

Dù nơi này khá hẻo lánh nhưng cây cối trong khuôn viên lại rất đẹp, mưa lớn đánh vào những đóa hoa phong tín trong vườn, nhìn trong suốt như pha lê, đẹp tuyệt trần.

Vừa bước vào, đập vào mắt là một cây thập tự đỏ.

Một người đàn ông mặc áo tu đen đang ngồi bên sườn, vẻ mặt nghiêm nghị và cảnh giác: "Xin chào, có cần tôi giúp gì không?"

Giản Nhược Trầm liếc mắt nhìn danh sách khách thăm, không thấy tên Connaught trên đó.

Tuy không có tên của ông ta, nhưng chữ viết của Connaught rất đặc biệt. Khi viết tiếng Anh, ông ta sẽ vẽ một vòng tròn nhỏ trên đầu những chữ cái hình vòng cung.

Người cuối cùng trong danh sách khách thăm có đặc điểm chữ viết này, chắc chắn Connaught đã dùng tên giả.

Giản Nhược Trầm mỉm cười với người tu sĩ, thuận miệng bịa chuyện: "Anh trai tôi nói, 20 năm trước tôi sinh ra ở bệnh viện giáo hội này. Khi đó suýt chút nữa thì chết, may có các sơ ở đây cứu sống."

Cậu vừa tò mò vừa xúc động: "Tôi luôn muốn đến thăm nơi này, biết đâu còn có thể giúp đỡ ai đó."

Quan Ứng Quân khẽ nhướng mày, thầm suy nghĩ.

Anh trai trong màn kịch này ai đóng vai?

Giản Nhược Trầm liền khoác tay Quan Ứng Quân, ngẩng đầu nói: "Sức khỏe tôi yếu, ít ra ngoài, phải năn nỉ mãi anh trai mới chịu dẫn tôi tới đây. Có đúng không, anh trai?"

Quan Ứng Quân nắm chặt tay sau lưng, khẽ "ừ" một tiếng, cả người nóng bừng lên.

Sự cảnh giác trên gương mặt tu sĩ vơi đi đôi chút, "Nhưng chúng tôi cần phải đặt lịch hẹn trước..."

Giản Nhược Trầm tỏ vẻ kinh ngạc: "Quyên góp cũng cần hẹn trước sao?"

Tu sĩ: ... Cái đó thì không cần.

Là hắn ta lỡ lời rồi.

Tu sĩ có phần ngượng ngùng, vội vàng đẩy sổ ghi danh khách thăm tới trước mặt, "Ngài có thể ký tên ở đây."

Giản Nhược Trầm rút cây bút máy ra, tùy tiện ký một cái tên giả dài ngoằng bằng tiếng Anh với nét chữ nguệch ngoạc, đồng thời cũng tranh thủ ghi nhớ cái tên phía trên.

Đa số tội phạm để duy trì tính logic trong chuỗi hành vi phạm tội, thường sẽ sử dụng cùng một cái tên giả dưới cùng một nhân dạng ở các tình huống khác nhau.

Giáo sư Keith thích xây dựng hình tượng như vậy, rõ ràng cũng không ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com