☀️ Chương 144: Ghen
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🍁🍁🍁
Đeo gì?
Giản Nhược Trầm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.
Cảnh sát Hoa quốc khi thi hành nhiệm vụ không được phép mang theo bất kỳ phụ kiện nào không liên quan đến thân phận cảnh sát nhân dân.
Nhưng cậu nhớ ở Hồng Kông hình như không quy định nghiêm ngặt đến thế.
Trong xe có chút nóng, chỉ cần khẽ động là có thể nghe thấy tiếng cọt kẹt phát ra từ chiếc ghế phụ lái đã từng trải bao năm tháng.
Giản Nhược Trầm trả lời chệch hướng: "Hay là anh đổi xe khác đi."
Chiếc xe này thực sự đã quá tàn tạ rồi.
Vỏ ngoài tai của gương chiếu hậu đầy những vết xước, bên hông xe còn có một chỗ lõm cỡ đồng xu, cũng không rõ là va chạm ở đâu mà thành.
Quan Ứng Quân bất lực bật cười: "Không cần đâu, mới chạy chưa tới một năm rưỡi mà."
Hắn và Giản Nhược Trầm mới quen nhau chưa đầy một năm, vậy mà giữa hai người đã hình thành sự ăn ý chỉ những người cùng nhau trải qua nửa đời người mới có được.
Năm qua thật sự quá đỗi sóng gió.
"Em nhớ là cảnh sát ở Hồng Kông hình như có thể đeo nhẫn trơn. Hay là chờ thêm chút nữa... đợi lúc có thể đeo thì hãy đeo." Giản Nhược Trầm nhẹ giọng nói, hơi nghiêng đầu nhìn dòng người ngoài xe.
Xung quanh đều là người.
Chiếc xe của Quan Ứng Quân có dán lớp chống nhìn trộm ở bên hông, nhưng kính chắn gió phía trước lại được lau đến trong suốt, sáng loáng đến mức người bên ngoài nhìn vào có thể thấy hết mọi thứ bên trong.
Cậu khẽ nuốt nước bọt, vô cớ cảm thấy căng thẳng, nhưng đồng thời cũng biết bản thân đã sớm chuẩn bị tâm lý bị người khác nhìn thấy, khiến cảm giác căng thẳng ấy lại pha trộn thêm phần bình tĩnh và thấu hiểu.
Quan Ứng Quân không biết cái "đợi lúc có thể đeo" kia rốt cuộc là khi nào.
Hắn quay người lại, lặng lẽ ngồi một lúc.
Không rõ Nội địa nhìn nhận thế nào về chuyện người đồng giới yêu nhau.
Cũng không biết liệu mối tình này có ảnh hưởng gì đến tương lai của Giản Nhược Trầm hay không.
Nếu chỉ đơn giản làm một "Nhất ca" của Cục Cảnh vụ.
Vậy yêu ai, yêu thế nào, vốn là quyền tự do của Giản Nhược Trầm.
Nhưng nghĩ đến hôm mồng 7 gọi 3 tiếng đồng hồ mà không liên lạc được.
Hắn lại hiểu ra, Nội địa không nỡ để Giản Nhược Trầm chỉ làm một "Nhất ca".
Giản Nhược Trầm ở nơi đang trong thời kỳ trọng dụng nhân tài, là một lựa chọn cực kỳ tốt lại vô cùng đáng tin cậy.
Nghĩ tới đây, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt của Giản Nhược Trầm.
"Nhìn gì đấy?" Giản Nhược Trầm giơ tay chạm mặt mình, bật cười hỏi, "Sao không về nhà?"
Quan Ứng Quân kéo phanh tay, chuyển số rồi lái xe: "Tối nay muốn ăn gì?"
"Cơm chiên cà ri." Gần đây Giản Nhược Trầm thích ăn đủ loại cơm chiên.
Hôm đó ăn cùng cấp trên, món cơm chiên ấy thơm đến mức khiến người ta nhớ mãi không quên.
Vì vậy, lúc chiếc Toyota chạy ngang khu chợ ngoài Lan Quế Phường, Quan Ứng Quân dừng xe xuống mua nguyên liệu, sau đó quay về căn hộ Tử Kinh.
Mấy hôm nay, Hồng Kông không xảy ra vụ việc nghiêm trọng nào, tổ trọng án hiếm hoi được nghỉ trọn vẹn bảy ngày bình yên.
Bình yên đến mức khiến người ta cảm thấy không giống Hồng Kông mọi năm chút nào.
Giản Nhược Trầm vừa ăn cơm chiên cà ri thơm phức, vừa tỏ vẻ chán ngán gắp đống rau trong đó sang một bên: "Tại sao anh lại cho rau vào cơm chiên?"
"Nếu không cho vào, em sẽ không chịu ăn." Trước mặt Quan Ứng Quân là một đĩa rau luộc nhạt nhẽo, "Muốn ăn món này với anh không?"
Giản Nhược Trầm lại gắp đám rau vừa bỏ qua về lại bát mình, miệng lẩm bẩm: "Xin phép từ chối nhé."
Quan Ứng Quân bật cười một tiếng.
Hắn nhận ra, Giản Nhược Trầm khi đối diện với người ngoài thật sự rất biết tạo khí thế.
Để có tiếng nói, để có uy nghiêm, cậu luôn là người ra tay trước, chủ động đẩy mình lên vị trí cao hơn.
Đó là lớp vỏ phòng vệ của cậu.
Nhưng trong đời sống riêng tư, khi ở cạnh những người thật sự tin tưởng, cậu chỉ là một sinh viên đại học bình thường.
Thế cũng tốt, khiến người ta mềm lòng.
Càng hiểu, lại càng thích.
Sao mới có ngày 10.
Ngực như có ngọn lửa cuồn cuộn trào dâng, nhưng ngoài mặt Quan Ứng Quân vẫn bình thản, ăn cơm mà không hề biểu lộ cảm xúc.
TV ngoài phòng khách đang phát bản tin thời sự.
"Gần đây, tại tiệm vàng Hữu Thương ở Vịnh Nước Cạn, Hồng Kông đã xảy ra một vụ cướp có vũ trang, thiệt hại vượt quá 20 triệu đô la Hồng Kông. Trong quá trình truy bắt, cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông đã đấu súng với tên cướp, khiến ba người bị thương, một phụ nữ mang thai đi ngang qua bị thương nặng, đang cấp cứu. Hai cảnh sát tuần tra ở Vịnh Nước Cạn bị trúng đạn vào đầu, tử vong tại chỗ... Sau đây là phóng sự chi tiết tại hiện trường."
Giản Nhược Trầm theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình từ xa.
Phóng viên hiện trường: "Chúng ta có thể thấy, bên trong tiệm vàng Hữu Thương bây giờ vô cùng hỗn loạn, toàn bộ quầy kính đều bị đập vỡ, trên tường còn có vài lỗ đạn, cho thấy cuộc giằng co khi đó kịch liệt đến mức nào."
"Một số món trang sức vàng nhỏ lẻ như hoa tai, mặt dây chuyền rơi vương vãi trên sàn, còn các món lớn thì đã bị cướp sạch."
"Hiện tại giá vàng đang có xu hướng giảm nhẹ, không rõ vì sao bọn cướp lại nhắm vào vàng. Đài chúng tôi đã mời chuyên gia kinh tế đến phân tích cụ thể. Mời quý vị theo dõi tiếp."
Trong màn hình TV, bóng dáng tổ Pháp chứng đang làm việc sau hàng rào phong tỏa vụt qua, rồi chuyển về trường quay.
Chuyên gia mặc vest ngồi ngay ngắn trước bàn.
Người dẫn chương trình bắt đầu dẫn dắt: "Giáo sư Dương đã nghiên cứu xu hướng vàng nhiều năm, không biết giáo sư có nhận định gì?"
"Dù giá vàng hiện nay có xu hướng giảm, nhưng vàng từ xưa đến nay vẫn là tiền tệ." Giáo sư Dương ngồi thẳng lưng, ngẩng cao đầu, tự tin đĩnh đạc nói, "Hiện nay, Hồng Kông đang mạnh tay chấn chỉnh trật tự trị an, vì vậy đã cắt giảm nhiều vùng xám, khiến những người sống bên rìa xã hội gặp khó khăn trong việc kiếm tiền, nên họ buộc phải tìm đường khác."
Giáo sư Dương âm thầm đắc ý, mấy nữ MC chỉ có cái mã bề ngoài này rất dễ dẫn dắt, hắn chỉ cần trau chuốt lời lẽ một chút là có thể đạt được mục đích rồi.
MC bật cười: "Vậy ý của ngài là... việc cắt giảm thu nhập vùng xám lại trở thành nguyên nhân thúc đẩy các vụ cướp như thế này? Có phải là làm quá mức rồi không?"
"Ấy, tôi đâu có nói thế." Giáo sư Dương mỉm cười hài lòng, "Chỉ là thu nhập xám cũng giúp người dân có được tôn nghiêm, duy trì thể diện. Việc lựa chọn kiếm phần thu nhập này là tự do và quyền lợi của họ. Hồng Kông chúng ta là nơi coi trọng nhân quyền mà."
Giản Nhược Trầm hơi nhướng mày, động tác xúc cơm cũng chậm lại.
Trừ các quốc gia xã hội chủ nghĩa ra, thì cái gọi là "nhân quyền" trong hệ thống tư bản hầu hết đều là trò đùa chính trị được bày vẽ.
Giáo sư Dương "vô tình" kéo chủ đề chệch hướng, rồi nhanh chóng quay lại: "Mặc dù giá vàng liên tục giảm thấp, trước mắt chưa thể tăng trở lại, nhưng nó luôn là món dễ tiêu thụ nhất, quy đổi thành tiền nhanh nhất. Có lẽ đây chính là lý do khiến bọn cướp nhắm đến vàng."
MC của đài truyền hình tin tức Mỹ Đô Hồng Kông bật cười: "Vừa rồi ngài nói, kiếm thu nhập vùng xám là quyền và tự do của người dân. Vậy xin hỏi, liệu cảnh sát tuần tra của Hoàng gia Hồng Kông chúng tôi có quyền được sống sót khi bị bọn cướp nã súng vào đầu không?"
Giáo sư Dương cứng đờ người, há miệng ra nhưng không nói được gì, vẻ mặt ngượng ngập và đông cứng.
Ông hoàn toàn không ngờ người dẫn chương trình luôn cười tít mắt kia lại bất ngờ đưa ra câu hỏi như vậy.
Rõ ràng là vừa rồi, người phụ nữ ấy còn bị hắn dẫn dắt nói ra mấy lời như "chỉnh đốn quá mức" cơ mà!
Chẳng lẽ cô ta cố tình mắc câu, chỉ để giờ phản công lại?
Toàn thân Giáo sư Dương phát lạnh, cười gượng hai tiếng: "Dĩ nhiên cũng có mặt trái, việc nổ súng quá khích là điều không nên..."
Giản Nhược Trầm vừa ăn xong miếng cơm cuối cùng, cậu nói: "Người dẫn chương trình này cũng lanh đấy, nếu có thể đào người về STN..."
Động tác thu dọn bát đũa của Quan Ứng Quân khựng lại, "Thiên tài tin tức của STN đã rất nhiều rồi."
Giản Nhược Trầm chính là thiên tài tin tức lớn nhất.
Một tay lão luyện trong việc thao túng dư luận.
"Em cũng nên chừa lại một chút cho đối thủ của mình chứ. Tin tức Mỹ Đô trực thuộc công ty truyền thông của Cố Hữu Minh." Quan Ứng Quân nói.
Giản Nhược Trầm nhớ đến Cố Hữu Minh mang kính gọng vàng, phong thái bại hoại thư sinh trung niên nhã nhặn, "Vậy thì cứ để cho anh ta đi."
Cậu suy nghĩ một chút, khoanh tay đứng dựa vào khung cửa bếp, nhìn Quan Ứng Quân đang rửa bát, đưa ra lời đánh giá về Cố Hữu Minh: "Khứu giác kinh tế của Cố Hữu Minh còn mạnh hơn cả Lục Vinh, lúc em vừa mới thừa kế sản nghiệp đã lập tức dứt khoát rút khỏi Hồng Kông."
"Em vừa đầu tư 5,9 tỷ vào Đại Lục, anh ta liền lập tức theo sát phía sau, niêm yết toàn bộ tài sản đã chuyển ra nước ngoài, rồi lưu thông trở lại trong nước, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường tài chính, mở ra cục diện mới."
"Về chính trị cũng rất có bản lĩnh. Trong thời kỳ nhiều người muốn trốn khỏi Hồng Kông, anh ta dứt khoát từ bỏ thân phận Hồng Kông, đổi sang hộ tịch Tứ Xuyên. Quan trọng là anh ta thật sự biết giữ chừng mực, không làm chuyện phạm pháp."
Giản Nhược Trầm tổng kết: "Có thể làm bạn."
Quan Ứng Quân nghe mà thái dương giật giật.
Hắn rửa sạch bọt xà phòng trên tay, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.
Giản Nhược Trầm thật sự quá xuất sắc, khiến người ta bất giác cảm thấy bản thân chưa đủ tốt.
Quan Ứng Quân lại mở vòi nước, tiếp tục kỳ cọ bồn rửa: "Cố Hữu Minh năm nay 38 rồi."
Giản Nhược Trầm hơi ngẩn ra: "Ừ."
Từ góc độ này, cậu có thể nhìn thấy cơ bắp lưng nổi rõ, từng đợt co giật theo lực tay của Quan Ứng Quân.
Cậu suy nghĩ một chút, rón rén cởi giày, chân trần bước đến bên cạnh Quan Ứng Quân, len lén quan sát sắc mặt đối phương.
Ồ, nghe cậu khen người đàn ông khác...
Ghen rồi.
Nhưng lại biết mình chẳng có lý do gì để ghen, nên đành không nói không rằng, chỉ lặng lẽ cọ rửa cái bồn vốn đã sạch bong kin kít.
Tính cách của Quan Ứng Quân, đôi khi cũng đáng yêu thật.
Giản Nhược Trầm đại khái có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Quan Ứng Quân, chẳng qua là cảm thấy Cố Hữu Minh quá giàu, mà cậu cũng quá giàu.
Khiến Quan Ứng Quân hơi cảm thấy thấp thỏm bất an.
Nhưng thực ra Quan Ứng Quân cũng chẳng nghèo gì cho cam.
Tiền lương nộp lên trước đây cũng không bỏ không, đã hòa vào tài sản rồi giao cho chú La đầu tư. Giờ chắc cũng tăng lên vài lần rồi.
Ít nhất cũng phải 50 triệu.
50 triệu, kiếp trước cậu có nằm mơ cũng chẳng kiếm nổi.
Quan Ứng Quân liếc thấy Giản Nhược Trầm đang đi chân trần trên nền gạch lạnh buốt, lập tức vứt hết đồ lau rửa trong tay, vội vàng rửa tay qua loa rồi ôm người lên: "Vào thu bao lâu rồi, lạnh bắt đầu từ bàn chân, nhớ mang dép vào."
Giản Nhược Trầm dở khóc dở cười: "Anh còn quản em chặt hơn cả ba em nữa."
Quan Ứng Quân không nói gì.
Giản Nhược Trầm ghé sát vào tai hắn: "Ít nhất thì Cố Hữu Minh cũng không quản người ta có đi chân trần trên gạch hay không. Còn anh thì để tâm đến em."
Trái tim trong lồng ngực Quan Ứng Quân như bị dội một gáo sắt nung đỏ.
Nóng bỏng, sôi sục.
Ngay từ năm ngoái, khi lần đầu tiên nhận ra bản thân thích Giản Nhược Trầm, hắn đã biết...
Trong những ngày tháng sau này, lý trí luôn phải nhường bước, từng chút một.
Chỉ cần Giản Nhược Trầm nói vài câu dỗ dành, hắn liền không chịu nổi.
Sao mới có ngày 10 thôi vậy.
Hắn cảm thấy mình chẳng thể nhịn nổi đến ngày 11 nữa rồi.
Quan Ứng Quân ôm lấy Giản Nhược Trầm, đứng ở cửa bếp ngẫm nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn đặt cậu xuống, khàn giọng nói: "Đừng dỗ anh. Mang dép vào, đi làm việc một lát đi. Tập hồ sơ trong thư phòng còn một nửa chưa xem. Anh đi tắm đây."
"Hôm nay không xem nữa." Giản Nhược Trầm nhảy xuống, xỏ chân vào dép, "Hôm nay vẫn nóng."
Ra mồ hôi cả người.
"Em muốn tắm trước." Cậu vừa nói vừa đi về phía phòng tắm, tay kéo vạt áo lên, chẳng buồn để ý đến dáng vẻ.
Chờ nước trong bồn tắm xả đầy, cậu bước vào, nằm bò lên thành bồn ngó ra bên ngoài.
Trên cửa phòng tắm có khảm một tấm kính mờ, lờ mờ hiện lên bóng dáng của Quan Ứng Quân, một lúc sau bên ngoài vang lên tiếng nói: "Có phải em cố ý quên mang quần áo thay không?"
Giản Nhược Trầm bật cười, giọng nói nhẹ như gió lướt qua khe cửa chưa khép chặt: "Phải đấy."
Con ác ma nhỏ bé xấu xa trong lòng cậu hí hửng vung chân vui sướng.
Quan Ứng Quân là người nói một là một, đã bảo ngày mai mới làm thì chắc chắn là ngày mai.
Đã thế hôm nay cậu không chọc hắn, thì ngày mai vẫn phải trả giá cho cả năm trời vì bị cậu trêu chọc.
Thà hôm nay chơi cho đã đời một trận!
Nếu không... Trong đầu Giản Nhược Trầm lướt qua đủ loại tiểu thuyết từng lật xem ở chợ đồ cổ cùng bạn học kiếp trước.
Nếu hôm nay không chơi cho đã, ngày mai chẳng phải lỗ vốn sạch bách sao?
Là đàn ông, cậu vẫn rất hiểu rõ bản thân.
Giản Nhược Trầm gọi với ra ngoài: "Anh giúp em lấy quần áo thay có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com