Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☀️ Chương 148: Vào sinh ra tử, thân như huynh đệ!

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

Quan Ứng Quân nâng mặt Giản Nhược Trầm lên, hơi thở gấp gáp, một lúc lâu sau mới khẽ khàng đáp lại một tiếng.

Đội Đặc nhiệm của Sở Cảnh vụ đang còng tay 2 tên cướp trước cửa tiệm vàng, dọn dẹp tàn cục.

Phòng Khải Xương liếc nhìn Quan Ứng Quân, rồi lại quay sang nhìn Giản Nhược Trầm, cuối cùng âm thầm liếc mắt về phía Trần Vân Xuyên.

Chuyện này... quan hệ này hình như hơi sai sai thì phải...

Không biết nhà Lặc Sở trưởng sẽ có thái độ gì.

Hắn cười ha hả, tiến lên giảng hòa: "Lợi hại thật đấy, tổ trọng án tổng khu Tây Cửu Long các cậu đúng là vào sinh ra tử, thân như... thân như huynh đệ vậy!"

Quan Ứng Quân vuốt nhẹ lên má Giản Nhược Trầm, sau khi đổ mồ hôi bị gió thổi qua có chút lạnh, hắn cố kiềm chế xúc động muốn hôn cậu ngay lúc này, khẽ nói: "Phòng sir, tôi đưa cậu ấy đi xử lý vết thương một chút."

"Ok." Phòng Khải Xương đáp.

Đợi đến khi Giản Nhược Trầm được khoác vai đi xa, những người vừa còng tay đám cướp xong như mới ý thức được chuyện vừa xảy ra.

Thật quá nguy hiểm, quá căng thẳng.

Ngay cả Phòng Khải Xương cũng vẫn còn sợ đến toát mồ hôi. Đám cướp này là tội phạm chuyên nghiệp, vừa rồi tay súng bắn tỉa bên họ bị khống chế chặt chẽ, hoàn toàn không có cơ hội nổ súng giải cứu con tin.

Nếu không nhờ Quan Ứng Quân ở vị trí của căn nhà nhỏ bất ngờ nổ súng bắn chết tên cướp, thì e rằng Giản Nhược Trầm đã dữ nhiều lành ít.

Hai nhóm phóng viên tại hiện trường cũng bị chấn động đến nỗi không nói nên lời.

Người đầu tiên phản ứng lại là Trần Trúc Dao – người được mệnh danh là "cái lưỡi vàng" của STN. Cô hỏi người đàn em bên cạnh: "Đường Đường, một phát súng vừa rồi đó, em có quay lại không?"

Đường Thi Dao nhìn chằm chằm vào thi thể của tên cướp, ngẩn người gật đầu.

Trần Trúc Dao nói: "Mang về cho bộ kỹ thuật cắt dựng lại, bản tin giờ vàng tối nay tập trung phát đoạn này."

"Dạ." Đường Thi Dao đáp, rồi lại quay đầu đi tìm bóng dáng của Giản Nhược Trầm, "Cậu chủ đâu rồi? Chúng ta có cần phỏng vấn một chút không?"

"Không cần." Trần Trúc Dao nhớ lại cảnh Quan sir chen qua đám đông rồi ôm lấy cậu, nhỏ giọng lẩm bẩm, "May mà không phải phát sóng trực tiếp..."

Đường Thi Dao không nghe rõ: "Chị nói gì cơ?"

"Không có gì, phỏng vấn mấy cảnh sát khác là được rồi. Còn Quan sir và cậu chủ Giản... để họ nghỉ ngơi một lát."

"Phỏng vấn xong các cảnh sát khác, thì quay thêm một chút công việc thu dọn hiện trường của cảnh sát là được."

Đường Thi Dao gật đầu, dựng máy quay bên cạnh Lâm Nhã Chi.

Lúc này, Lâm Nhã Chi đã xử lý xong vết thương, đang tiến hành ghi lời khai chi tiết.

Cô kể lại toàn bộ quá trình xảy ra trong tiệm vàng.

Phòng Khải Xương nghe xong, thần sắc càng thêm chấn động: "Ý cô là... những nhân viên quầy và dân thường trong tiệm vàng được cứu ra cũng là do Giản Nhược Trầm dùng bộ đàm của tên cướp đã chết để liên lạc với bọn còn lại, đánh lạc hướng sao?"

Lâm Nhã Chi đáp: "Có thể nói như vậy."

Phòng Khải Xương tán thưởng: "Thằng nhóc này thật không tầm thường."

Tuổi còn trẻ mà gặp tình huống như vậy vẫn giữ được bình tĩnh, đưa ra quyết định và phán đoán quả quyết dứt khoát, khi tiêu diệt tội phạm cũng không hề hoảng loạn.

Khi đàm phán với bọn cướp lại càng thể hiện khí thế không sợ hãi.

Lần này không có thương vong.

3 thành viên tổ trọng án tổng khu Tây Cửu Long và Thanh tra Lưu của ICAC đều có công lao không nhỏ.

Nhưng suy cho cùng, điều then chốt là nhờ vào sự gan dạ, cẩn trọng, quả quyết cùng với niềm tin dành cho đồng đội của Giản Nhược Trầm.

Giản Nhược Trầm đánh lạc hướng cứu con tin, Lâm Nhã Chi hộ tống người, Lưu Kỳ Thương dùng súng máy yểm hộ.

Sau khi phát hiện đạn không đủ, Giản Nhược Trầm lập tức bắn chết một tên cướp rồi đàm phán, cuối cùng là cú bắn chí mạng của Quan Ứng Quân.

Từng mắt xích ăn khớp hoàn hảo, tạo nên phương án xử lý khủng hoảng xứng đáng được ghi vào sách giáo khoa!

Cảm giác bình tĩnh do adrenaline mang lại dần dần tan biến.

Tất cả các cảnh sát của Sở Cảnh vụ đều rơi vào một cảm xúc mang tên "kinh hãi sau trận chiến".

Nếu Giản Nhược Trầm xảy ra chuyện vì bọn cướp này tại Hồng Kông, với tầm quan trọng của cậu, cả đám người bọn họ đều sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Phòng Khải Xương là người gánh chịu hậu quả đầu tiên, thậm chí có thể mất việc!

Phòng Khải Xương lau mặt một cái, thò đầu nói với Lâm Nhã Chi: "An ninh khu vực Tiêm Sa Chủy, Du Tiêm Vượng đến Đại lộ Trung Hoàn của Đại học Hồng Kông sau này sẽ do Sở Cảnh vụ chúng tôi phụ trách. Tôi sẽ tăng cường cảnh sát cơ động, cho tuần tra bằng mô tô 24/24."

Quá đáng sợ rồi.

Công việc yên ổn suýt chút nữa là tiêu tan!

Lâm Nhã Chi vui vẻ nhàn nhã: "Vậy thì tốt quá, dù sao kinh phí của Tây Cửu Long cũng chẳng đủ để phá án."

Phòng Khải Xương cười gượng ha hả hai tiếng.

Viên cảnh sát đang lấy lời khai hỏi xong Lâm Nhã Chi và Lưu Kỳ Thương, cầm bút nhìn quanh trái phải.

Ơ? Cố vấn Giản và Quan sir đi đâu mất rồi?

Giản Nhược Trầm đang ngồi trong xe y tế, xử lý vết thương trên tay.

Nhân viên y tế thận trọng dùng nhíp gắp mảnh thủy tinh cắm trong vết thương ra, rửa sạch rồi rắc thuốc bột lên.

Cậu không kêu lấy một tiếng, chỉ khi đau quá chịu không nổi mới khẽ rít lên một hơi.

Quan Ứng Quân đau nhói tim, mắt nhìn chằm chằm vào vết thương của Giản Nhược Trầm, chỉ hận không thể thay cậu chịu đau.

Bên trong xe y tế yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng kim loại lách cách khi các dụng cụ y tế va chạm vào khay đựng.

"Xong rồi." Nhân viên y tế nói, "Về nhà nhớ đừng để dính nước, mảnh kính này đâm khá sâu, dính nước dễ để lại sẹo. Cứ ba tiếng phải rắc thuốc bột một lần để giữ cho bề mặt vết thương khô ráo, tránh dính vào băng gạc."

Quan Ứng Quân lên tiếng: "Tôi biết rồi."

Nhân viên y tế hơi khựng lại, ánh mắt liếc qua bàn tay đang đặt lên vai Giản Nhược Trầm của hắn, rồi dò xét nói thêm: "Dạo này nên ăn thanh đạm một chút, có lợi cho việc hồi phục, các loại tương ớt xì dầu đều không được ăn."

Biểu cảm bình tĩnh lạnh nhạt của Giản Nhược Trầm kể từ lúc bắt đầu bôi thuốc đến giờ cuối cùng cũng có chút rạn nứt.

Cậu giãy giụa, "Tôi thấy..."

"Tôi biết rồi." Quan Ứng Quân ngắt lời, "Cảm ơn."

Nhân viên y tế nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng âm thầm cảm thán.

Chỉ cần sống đủ lâu, thật sự chuyện gì cũng có thể thấy được!

Thiên tài từng 18 tuổi hồi hương, 22 tuổi một mình xông vào đường dây ma túy, đến cả người cậu ruột duy nhất cũng chẳng buồn để tâm, vậy mà giờ lại có người đặt trong tim rồi.

Thật kỳ lạ.

Đến giờ lão già Lặc Kim Văn đó vẫn còn chưa hay biết gì.

Ha! Mấy năm trước lão già đó còn không chịu nổi chuyện hắn khoe cháu gái, còn nằm mơ muốn làm cha nuôi đứa con của Quan Ứng Quân nữa cơ.

Giờ thì hết rồi!

Nhân viên y tế nghĩ đến đây, cảm giác như vừa nhìn thấu một bí mật to lớn, khoé miệng lộ ra nụ cười hưng phấn, có phần kỳ dị lại phảng phất nét hiền từ, khiến Giản Nhược Trầm vội vã rời khỏi xe y tế.

Xe y tế dừng ở cuối hàng xe của Sở Cảnh vụ, thân xe màu xanh trắng, không quá nổi bật.

Đội xe này chia cách chiến tuyến phía trước và những cửa tiệm hoang vắng phía sau, tạo thành một bức tường chắn tự nhiên.

Hai người không quay lại ngay.

Giản Nhược Trầm nhận ra tâm trạng của Quan Ứng Quân có điều gì đó không ổn.

Cậu dừng bước, dùng tay không bị thương kéo lấy hắn: "Em không sao, anh nhìn em đi."

Quan Ứng Quân nắm lấy tay cậu, nhưng tay vẫn còn run, nỗi hoảng loạn và sợ hãi trong lòng như đều tích tụ ở đôi tay ấy.

"Anh biết." Quan Ứng Quân xoay người, giơ tay ôm chặt Giản Nhược Trầm.

Hắn áp trán lên cổ cậu, lưng hơi khom xuống: "Em không thể xảy ra chuyện."

Thật ra, từ khi cậu hắn có mợ, hắn đã biết trên đời này mình không còn ai để có thể thoải mái gần gũi như trước nữa rồi.

Dù Lặc Kim Văn và Trần Vân Xuyên có thân thiết đến đâu, chung quy vẫn là người nhà khác.

Lặc Kim Văn luôn xem hắn như trách nhiệm, còn Trần Vân Xuyên bị hắn ảnh hưởng, tạm thời chưa sinh con.

Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không muốn.

Giản Nhược Trầm là người duy nhất trên thế gian này mà hắn có thể gọi là chốn trở về.

Hơi thở run rẩy của Quan Ứng Quân phả lên cổ cậu.

Giản Nhược Trầm giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn. Một lúc sau, cậu bất giác cảm thấy vai mình ươn ướt.

Cậu hơi sững sờ.

Sao... sao lại khóc rồi?

Thì ra người như Quan Ứng Quân cũng có thể rơi nước mắt sao?

Giản Nhược Trầm có chút luống cuống, bàn tay đang vuốt lưng hắn khựng lại một chút.

Khoảnh khắc tiếp theo, Quan Ứng Quân bất ngờ ngẩng lên, một nụ hôn vừa vội vàng vừa ẩm ướt rơi xuống.

Hai cánh môi lướt nhẹ qua trán cậu, khóe mắt, đuôi mày, chóp mũi, đôi má—như thể đang cẩn thận xác nhận rằng cậu vẫn còn ở đây, vẫn sống, vẫn bình an.

Giản Nhược Trầm bị chuỗi nụ hôn ấy làm ngẩn người.

Nắng chiều phủ xuống, ánh sáng gay gắt khiến đầu óc có chút choáng váng.

Chỉ cách một chiếc xe.

Phía sau là các cảnh sát Sở Cảnh vụ đang bận rộn tới lui.

Giản Nhược Trầm suy nghĩ một chút, liền túm lấy cổ áo Quan Ứng Quân, hôn lại.

Hai đôi môi chạm vào nhau.

Nụ hôn này có phần hung hăng, giống như đang đánh một trận không khoan nhượng, chẳng ai chịu nhường bước. Giản Nhược Trầm dựa vào thân xe, đầu lưỡi lướt một vòng trong khoang miệng của Quan Ứng Quân.

Quan Ứng Quân để mặc cậu tùy ý làm bậy, một lúc lâu sau mới rời môi ra, giọng khàn khàn: "Đừng chọc anh. Tối về ..."

Giản Nhược Trầm thở dốc, ngắt lời hắn bằng giọng khàn khàn: "Được rồi, còn chưa làm xong biên bản nữa."

Lưỡi sắp sưng vù lên rồi đây này.

Quan Ứng Quân nâng mặt cậu lên, trầm giọng nói: "Lần sau mà gặp chuyện như thế..."

Câu nói còn chưa dứt đã nghẹn lại trong cổ họng.

Ai cũng hiểu, nếu có lần sau, Giản Nhược Trầm vẫn sẽ đưa ra quyết định y hệt như hôm nay.

Quan Ứng Quân nuốt lời lại, đổi giọng: "Thôi, đi làm biên bản."

Hai người đi đến trước mặt nhóm cảnh sát Đội Đặc nhiệm của Sở Cảnh vụ, làm xong biên bản sự việc, sau đó cùng nhau phân tích tuyến đường và động cơ của vụ án.

Bên cạnh, Bộ phận Quan hệ Công chúng bắt đầu nới lỏng một số hạn chế.

Đám phóng viên đang đợi ngoài cửa lập tức ùn ùn kéo vào như nước vỡ bờ.

"Xin hỏi, sự kiện lần này có dân thường nào thương vong không? Theo thông tin bên lề, khi vụ đấu súng bắt đầu, trong tiệm vàng còn ít nhất 13 người dân bình thường. Tin này có chính xác không?"

"Nếu có dân thường thiệt mạng, liệu Sở Cảnh vụ Hồng Kông có nên chịu trách nhiệm không?"

"Có thông tin cho rằng bọn cướp từng bắt giữ một con tin và định dùng để trao đổi phương tiện tẩu thoát nhưng không thành. Xin hỏi, tình hình hiện tại của người đó thế nào?"

"Phải chăng Sở Cảnh vụ phản ứng chưa đủ kịp thời? Có nguồn tin nói cảnh sát tuần tra khu Cửu Long bị thương. Xin hỏi..."

Cảnh sát bên Bộ phận Quan hệ Công chúng dang tay giữ trật tự. Phòng Khải Xương thấy tình hình rối ren, chỉ biết đau đầu, quay sang khen Giản Nhược Trầm: "Vẫn là truyền thông nhà cậu biết điều,  bảo không được phát sóng trực tiếp là cắt tín hiệu ngay, rất phối hợp với cảnh sát."

Giản Nhược Trầm cười nói: "Tin tức Mỹ Đô của nhà Cố tiên sinh cũng làm rất tốt."

Phòng Khải Xương bật cười: "Thôi, cậu với Quan sir mau rời đi đi. Bị truyền thông vây lại rồi thì muốn thoát cũng khó đấy."

Nói đoạn, hắn bước lên phía trước, lớn tiếng nói: "Trong vụ việc lần này, không có dân thường nào bị thương. Các cảnh sát khu Tây Cửu Long đã anh dũng chiến đấu với tội phạm, tuy đều bị thương ở các mức độ khác nhau nhưng không có ai nguy hiểm đến tính mạng."

"Tất cả là nhờ 3 cảnh sát khu Tây Cửu Long đang trong kỳ nghỉ tình cờ ở gần tiệm vàng cùng một người thuộc ICAC."

Phòng Khải Xương nói tới đây, liền ưỡn ngực đầy tự hào: "Trong đó, cố vấn Giản của tổ trọng án khu Tây Cửu Long đã thể hiện sự dũng cảm quả quyết, vào lúc then chốt đã dũng cảm đánh lạc hướng bọn cướp để cứu con tin, sau đó tiêu diệt một tên cướp, thậm chí còn đàm phán thành công để cứu hai đồng đội đang hết đạn."

"Nghe nói, cậu ấy có ý định gia nhập Sở Cảnh vụ sau khi tốt nghiệp đại học. Sở Cảnh vụ chúng tôi đang rất thiếu những nhân tài trẻ tuổi như vậy! Cậu ấy..."

Phòng Khải Xương thao thao bất tuyệt, khiến Giản Nhược Trầm đang ngồi trên xe chuẩn bị về nhà cũng cảm thấy nhức đầu: "Em nói sẽ vào Sở Cảnh vụ bao giờ?"

Quan Ứng Quân bật cười khẽ: "Anh ta vốn vậy. Người trong Đội Đặc nhiệm đều do Phòng Khải Xương lôi từ các bộ phận khác về."

Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Lần này em bị thương, cấp trên sẽ cho chúng ta nghỉ dài ngày. Dạo này cũng đừng đến trường vội, đợi khi Sở Cảnh vụ bố trí xong hệ thống bảo vệ đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com