☀️ Chương 156: Tiểu Thần Tài
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🍁🍁🍁
2 giờ chiều, Cửu Long, Bệnh viện Mary.
Bác sĩ đẩy giường cứu thương di động, bánh xe lăn trên nền gạch men phát ra âm thanh gấp gáp khiến người ta rùng mình, hướng thẳng về phòng cấp cứu.
Bác sĩ: "...mất máu quá nhiều, tiêm adrenaline trước!"
Ông liếc mắt nhìn vết thương của Giản Nhược Trầm, "Huyết áp quá thấp, phải truyền máu. Nhóm máu của cậu ấy là gì?"
Quan Ứng Quân đứng ngoài phòng cấp cứu, tay chân lạnh ngắt: "RH... RH âm tính."
Sắc mặt bác sĩ phụ trách lập tức sa sầm: "Ở đây chúng tôi không có nhóm máu này."
Thập niên 90, trừ giới nhà giàu, phần lớn dân nghèo không đi khám sức khỏe định kỳ, càng không bỏ tiền ra để xét nghiệm nhóm máu.
Ngân hàng máu thiếu hụt, thông tin không đầy đủ, đôi khi ngay cả nhóm máu thông thường cũng không lấy ra được, nói gì đến RH âm tính.
Tuy bệnh viện Mary là bệnh viện cấp cứu trực thuộc sở cảnh sát, trang thiết bị hoàn thiện hơn nơi khác, nhưng muốn tìm nhóm máu RH âm tính vẫn là việc quá khó.
"Tiêm dung dịch Ringer để kéo dài thời gian trước." Bác sĩ quả quyết nói.
Vừa nói ông vừa dùng kéo y tế cắt phăng chiếc áo sơ mi đẫm máu trên người Giản Nhược Trầm, chuẩn bị xử lý vết thương: "May mà là vết thương xuyên thấu, chỉ cần làm sạch, không cần phẫu thuật tìm đầu đạn. Với nhóm máu này, sau này ít lên tuyến đầu đi, cậu..."
Lời chưa dứt, bác sĩ bỗng khựng lại.
Ông dùng kéo phẫu thuật kẹp lấy xấp giấy mà Giản Nhược Trầm giấu dưới bụng, kéo ra một góc, đưa cho Quan Ứng Quân.
Quan Ứng Quân nhận lấy, hồi lâu không nói lời nào.
Thì ra khi nãy cậu ôm bụng không phải vì đau, mà là đang bảo vệ chứng cứ.
Hai người đàn ông nhìn nhau.
Trái tim bác sĩ như bị ai đó đấm mạnh một cú.
Ông đã cứu không biết bao nhiêu cảnh sát — có người trúng đạn, có người mất máu quá nhiều, có người bị đạn xuyên phổi, có người gãy chân vẫn cố bò về.
Trong số đó, Giản Nhược Trầm là người trẻ nhất.
Trẻ đến mức có thể làm con ông.
Vẫn còn quá nhỏ.
Bác sĩ quay mặt đi: "Đạn của súng lục hợp pháp trong các sòng bạc có đường kính nhỏ hơn một nửa so với súng của cảnh sát, nên truyền dịch Ringer có thể giúp cậu ấy cầm cự được từ 1 -3 ngày."
Ông nhắm mắt lại, nói: "Cậu ấy phải được truyền máu. Quan sir, anh đi khâu lại vết thương trầy xước do đạn bắn trên tay rồi nghĩ cách đi."
Nói xong, bác sĩ đẩy Giản Nhược Trầm vào phòng cấp cứu.
Khi đèn đỏ ở ngoài cửa sáng lên, La Bân Văn vừa kịp đến nơi.
Ông vừa rời khỏi một buổi tiệc tài chính xã giao, trên người vẫn còn mặc bộ vest màu cà phê nhạt cổ bẻ kiểu xẻ tà, một chiếc đồng hồ quả quýt tinh xảo gài ở khuy áo thứ hai từ dưới lên, dây xích kéo dài, đuôi đồng hồ ẩn trong túi áo bên cạnh.
Là Giản Nhược Trầm chọn cho ông.
Tóc La Bân Văn rối tung, ngực phập phồng thở dốc, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Quan Ứng Quân đang ngồi ngoài phòng phẫu thuật, "Thế nào rồi?"
Làm cảnh sát vốn đã rất nguy hiểm, vào Tổ trọng án lại càng không nói. Nhưng ông không ngờ một cố vấn tâm lý tội phạm như Giản Nhược Trầm, một người làm công việc văn phòng - mà cũng phải nằm trên bàn mổ cấp cứu!
La Bân Văn không muốn trách móc Quan Ứng Quân, bởi ông biết đây chắc chắn là lựa chọn của chính Giản Nhược Trầm. Nhưng trong thâm tâm, ông vẫn không thể không trách hắn.
Tai sao lại tin tưởng Giản Nhược Trầm đến vậy, tại sao không giữ cậu lại?
"Phải truyền máu." Quan Ứng Quân nhỏ giọng nói, "Bệnh viện Mary không có."
Đến bệnh viện Mary còn không có, tức là hiện tại kho máu của toàn Hồng Kông đều không có.
Hắn cầm chứng cứ mà Giản Nhược Trầm giành được trong tay, nhưng lại chẳng buồn nhìn đến, chỉ rũ mắt nói: "Để STN đăng tin, nói Giản Nhược Trầm bị thương do trúng đạn, đang nguy kịch, cần nhóm máu phù hợp khẩn cấp. Ai xét nghiệm máu phù hợp và hiến máu trong vòng 24 giờ sẽ được nhận thưởng 15 triệu."
Quan Ứng Quân nói xong, nhìn sang La Bân Văn: "Tiền tiết kiệm của cháu đều ở chỗ em ấy, chỉ lấy ra được chừng đó."
La Bân Văn: "Thì ra số tiền đó là của cậu."
Ông đã thắc mắc mãi, không hiểu tiểu thiếu gia lấy đâu ra từng ấy tiền lẻ như vậy.
"Giờ đã thành 58 triệu rồi." La Bân Văn thật sự không hiểu – 58 triệu, số tiền này ở Hồng Kông thì làm sao nuôi được tiểu thiếu gia.
"Vậy thì tiền thưởng nâng lên 58 triệu." Quan Ứng Quân nói.
La Bân Văn lặng lẽ nhìn hắn, mấy giây sau mới mở miệng: "Hai người không thể đăng ký kết hôn."
Quan Ứng Quân im lặng.
"Lục Tiệm và Giang Hàm Dục có thể công khai khắp nơi, rồi làm lễ đính hôn, là bởi vì họ không dính đến chính trị."
La Bân Văn gần như tàn nhẫn vạch trần hiện thực, đặt trần trụi trước mặt Quan Ứng Quân, "Phía Nội địa quản lý chặt hơn Hồng Kông nhiều. Giờ cậu ấy lại có mối liên hệ mật thiết với Nội địa, chưa biết chừng sẽ còn gia nhập Đảng, nên hai người sẽ không thể ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Không giấy tờ, không con cái, hai người khó mà yêu nhau trọn đời được."
"Với tư cách là trưởng bối, tôi rất cảm động khi thấy cậu dốc toàn bộ tiền tiết kiệm. Nhưng cậu có từng nghĩ nếu mối quan hệ này không đi đến đâu, sau này cậu phải sống thế nào không?"
Quan Ứng Quân nói: "Chú không cần thử cháu. Cho dù chỉ có một khoảng khắc, cháu cũng sẵn lòng trao cho em ấy tất cả."
La Bân Văn: ...
Vị Thanh tra cao cấp này đúng là đã mất hết lý trí rồi!
Cứ như vừa uống phải thuốc lắc vậy!
Ông có thể chắc chắn, nếu là Giản Nhược Trầm, cậu tuyệt đối sẽ không nói chuyện đến mức tuyệt tình như vậy.
Tiểu thiếu gia sẽ luôn giữ lại cho mình một con đường lui, để còn có ngày trở mình.
Thì ra cái đầu óc chỉ toàn chuyện yêu đương của thế hệ này, không phải xuất phát từ nhà Connaught.
Vậy thì được rồi.
La Bân Văn: "Được, cách này khả thi. Vậy thì cứ 58 triệu, những người còn lại tới xét nghiệm nhóm máu và hiến máu thành công sẽ được nhận 500 đồng tiền thưởng cùng một phần bánh đậu đỏ. Phần này để tôi chi."
—
Hiện giờ, STN là kênh đứng đầu trong giới truyền thông Hồng Kông, một khi ra tay thì tốc độ lan truyền thông tin nhanh đến mức chóng mặt.
Chỉ một tiếng sau, điểm hiến máu tại bệnh viện Hồng Kông đã chật kín người.
Xét nghiệm, lấy máu. Chỉ cần không có tiền sử sử dùng ma túy, cơ thể khỏe mạnh là có thể nhận được 500 đồng, lại còn được khám sức khỏe miễn phí, số tiền này chẳng khác nào rơi xuống từ trên trời.
Ngân hàng máu của các bệnh viện lớn chưa từng dồi dào đến thế, mà những bệnh viện có sự đầu tư từ Connaught vì quy trình nhận thưởng nhanh hơn, lại càng dẫn đầu một cách áp đảo.
Ngay trong ngày, gia đình sản phụ nhóm máu A bị xuất huyết nghiêm trọng, cũng không hề nghe bệnh viện viện cớ một điệp khúc quen thuộc là "thiếu máu dự trữ", lập tức đã có máu tươi được đưa đến tiếp viện.
Việc cấp cứu kịp thời đã giúp mẹ tròn con vuông.
—
Máu RH âm tính vốn rất hiếm trong cộng đồng, vậy mà chỉ sau một đợt kiểm tra, thật sự đã tìm được hơn 10 người trong vòng 24 giờ.
Sau sàng lọc bệnh lý, còn lại 8 người đủ điều kiện, 8 người này còn suýt nữa đánh nhau ngay trước cửa bệnh viện chỉ để giành quyền hiến máu.
Bệnh viện Mary chứng kiến tình huống này mà ngơ ngác không nói nên lời.
Chỉ trong vòng 24 giờ, ném thẳng 1,9 tỷ đô la Hồng Kông vào việc cứu người.
Tuy mục tiêu là để cứu Giản Nhược Trầm, nhưng trên thực tế, hành động này đã có thể cứu giúp không dưới trăm người, thậm chí còn tạo điều kiện thuận lợi cho các đợt hiến máu về sau.
Ngoài Connaught, còn ai có đủ tiềm lực để làm việc này?
Nghe nói Giang Hàm Dục đã vào tù cũng là nhóm máu hiếm này, cậu ta còn mắc bệnh về máu, cần truyền máu và cấy ghép tủy xương khẩn cấp, vậy mà mãi chẳng tìm được người phù hợp, cuối cùng buộc phải ghép tủy phi pháp.
Cũng đều là giới nhà giàu, nhưng hãy nhìn cái tầm của nhà Connaught đi.
Không chỉ cứu thiếu gia nhà mình, còn tiện thể lấp đầy kho máu cả Hồng Kông, tạo thuận lợi cho biết bao bệnh nhân khác đang cần truyền máu.
Khi bác sĩ treo túi máu truyền cho Giản Nhược Trầm, cô y tá bên cạnh cất giọng cảm thán: "Chuyện này đúng là quá kỳ quái rồi."
Bác sĩ nói có thể cầm cự được 1 đến 3 ngày, nhưng thật ra họ đều nghĩ chẳng còn hy vọng gì nữa.
RH âm tính hiếm như vậy, mà Hồng Kông lại rộng lớn thế kia, sao có thể tìm được?
Vậy mà 24 giờ ấy trôi qua, như một giấc mơ vậy.
"Cảnh tượng này chẳng khác gì sáu môn phái vây công đỉnh Quang Minh," cô nói.
Chỉ khác ở chỗ, sáu môn phái là để đi giết người, còn người dân "vây công" bệnh viện lần này là để cứu người.
Y tá nhìn người đang nằm trên giường.
Sắc mặt Giản Nhược Trầm đã tốt hơn nhiều so với lúc mới đến, môi vừa được lau bằng bông gòn ẩm, thậm chí vị Quan sir nổi tiếng nghiêm khắc kia còn cẩn thận thoa cho cậu một ít son dưỡng, khiến môi cậu trông mềm mại, căng mọng, đặc biệt xinh đẹp.
Nghĩ tới quan hệ giữa hai người, y tá mỉm cười khẽ nghiêng đầu đi chỗ khác, tiện miệng hỏi: "Cuối cùng là ai hiến máu vậy?"
"Một cô gái bay từ Đại Lục sang," bác sĩ vừa ghi hồ sơ bệnh án vừa đáp, "Tình trạng sức khỏe của cô ấy là phù hợp nhất để hiến, hơn nữa cô ấy từng hiến tế bào gốc tạo máu cho người khác."
Thật ra lần đó vốn chẳng thể tính là 'hiến', mà là bị ép đưa đi, cưỡng chế hiến tặng.
Người được hưởng lợi khi ấy chính là Giang Hàm Dục hiện đang chấp hành hình phạt trong tù.
Cô gái này sau đó đã được Tổ Trọng án Tây Cửu Long cứu, tìm thấy cha mẹ của cô, đưa trở lại Nội địa. Nghe nói cha mẹ và người lớn trong nhà đã đi tìm cô đến phát điên lên, cô là "hồng nhị đại*", viên ngọc quý trong tay của cả nhà. Chỉ vì không muốn nhập ngũ nên bỏ nhà đi, rồi bị bắt cóc.
*Thuộc về thế hệ con cháu của các nhà lãnh đạo/cán bộ Đảng và chính quyền.
Lần này, sau khi xem được bản tin của STN, cô lập tức ngồi trực thăng bay đến Hồng Kông hiến máu. Giờ thì sức khỏe cô đã hồi phục hoàn toàn, chẳng rõ vì sao lại thay đổi ý định, cuối cùng đã trở thành một nữ quân nhân đầy khí chất.
"Người biết yêu, ắt sẽ được yêu." – bác sĩ nói.
Giản Nhược Trầm tốt như vậy, có bao nhiêu người không nỡ để cậu rời đi chứ.
"Dạo này Tây Cửu Long bận gì thế? Động tĩnh lớn quá." – cô y tá lại tiện miệng trò chuyện.
Bác sĩ cúi đầu, liếc cô một cái: "Chuyện không nên biết, thì tốt nhất là đừng biết."
—
Tây Cửu Long đang bận rộn xử lý chứng cứ mà Giản Nhược Trầm mang về.
Chiếc ổ cứng kia, xấp tài liệu ấy, chỉ cần mang ra một tờ thôi cũng đủ khiến Cảng Anh lật nhào gốc rễ.
Huống chi, trên tờ giấy dính máu vốn chỉ dùng để bọc ổ cứng bảo vệ trông chẳng có gì đặc biệt kia, lại dày đặc danh sách quan chức từng rửa tiền trong các sòng bạc.
Không chỉ vậy, bên trong còn có cả hóa đơn và bảng sao kê tài khoản do Morclin ghi lại sau khi nhận được tiền hoa hồng từ việc rửa tiền, rồi đem số tiền đó đầu tư vào một loạt trường tiểu học ở Hồng Kông.
Số tiền với quy mô lớn như thế lại được dùng cho trường tiểu học, rõ ràng là bất thường.
Trường tiểu học không cần đến từng ấy tiền.
Tổ trọng án Tây Cửu Long biết rất rõ, mẻ này nếu làm tốt thì không chỉ có thể lật đổ Lục Vinh, mà thậm chí có thể thay máu toàn bộ quan chức ở Hồng Kông.
Đó vẫn còn là chuyện nhỏ.
Quan trọng hơn là, họ có thể thông qua những chứng cứ này, điều tra ra hang ổ của tổ chức gián điệp mà MI6 cài cắm ở Hồng Kông, thậm chí có thể một mẻ bắt gọn, toàn bộ trục xuất.
Trần Cận Tài cầm xấp chứng cứ và nhiệm vụ mình được phân, đi đến nơi đặt bàn thờ Quan Nhị Gia ở góc đại sảnh của Tổ Trọng án. Anh ta châm ba nén nhang, giơ lên ngang mày, thành kính vái mấy cái trước Quan Nhị Gia "Nhị gia, ngài là Võ Thần, xin ngài phù hộ cho Tiểu Thần Tài của Tây Cửu Long chúng tôi được mạnh khỏe bình an."
"Nhất định... Nhất định đừng để xảy ra bất cứ chuyện gì nữa."
Dạo này chẳng ai dám chọc đến Quan Ứng Quân.
Trên người hắn có thứ điên cuồng tĩnh lặng, nếu Giản Nhược Trầm mà có sơ suất gì, Trần Cận Tài thật sự sợ rằng Quan sir sẽ trực tiếp nổ súng bắn người.
Nghĩ đến cảnh người Quan Ứng Quân đầy máu, ôm chặt Giản Nhược Trầm ngồi ở ghế sau xe jeep của anh ta, lạnh giọng ra lệnh phóng thẳng đến bệnh viện...
Trần Cận Tài rùng mình, lặng lẽ cắm ba nén nhang vào lư hương trước Quan Nhị Gia, lại chắp tay bái thêm lần nữa, miệng lẩm bẩm: "Lần này Tiểu Thần Tài lập công lớn như vậy, xứng đáng được trao một Huân chương Tử Kinh, trên trời nhiều thần tiên như thế, xin ngài để lại một vị cho chúng tôi đi."
Lời này vừa mới nói được chưa đến 2 giờ.
Giản Nhược Trầm tỉnh.
Cùng lúc đó.
Hai huân chương, một phong thư tuyên dương và một tờ giấy mà Đại Lục trao tặng đã được chuyển đến Tổng cục Cảnh sát khu vực Tây Cửu Long.
Trên tờ giấy đó viết một hàng chữ: [Phòng Quan hệ Công chúng phát ngôn, đọc đúng theo giấy này.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com