☀️ Chương 195: Chứng kiến lịch sử
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🍁🍁🍁
Lúc Lặc Kim Văn, Quan Ứng Quân và Giản Nhược Trầm hoàn thành công tác bố trí, lên xe đến hội trường, cơn mưa như trút nước cũng dịu lại thành mưa nhỏ.
Tuy đường phố đã được phong tỏa, nhưng vỉa hè xung quanh vẫn có thể lưu thông bình thường dưới sự canh gác của các cảnh sát thuộc Đội Đặc nhiệm.
Những người dân mặc áo mưa màu đỏ, vàng hoặc chàm đứng hai bên đường, một số còn cầm ô lớn, bên dưới ô có ba bốn người đứng chen chúc nhau.
Trước khi đến Trung tâm Hội nghị Triển lãm Hồng Kông, xe chạy vòng xa tránh khu vực Cảng Container đảo Ngang Thuyền Châu, nơi quân tiên phong đã đóng quân.
Giản Nhược Trầm dựa vào tấm kính xe dán lớp chống nhìn trộm, ngồi nghiêng người nhìn ra ngoài.
Trời u ám, hai bên đường phố đèn đuốc sáng rực.
Ánh đèn neon rực rỡ xen lẫn những dải đèn vàng ấm áp treo lơ lửng hai bên đường. Trên vỉa hè, từng nhóm người tụ tập, những người dân Hồng Kông vui mừng chào đón ngày trở về tụ họp cùng nhau.
Giản Nhược Trầm thấy họ cầm trong tay những mảnh vải đỏ và tấm biển nhỏ viết chữ, có lẽ chờ lúc máy quay lia qua sẽ giơ lên.
Họ lặng lẽ đứng đợi 2 tiếng nữa để chứng kiến màn trình diễn lễ kỷ niệm của toàn thành phố.
Buổi lễ do tập đoàn nhà họ Hứa, đơn vị chuyển mình thành công từ lĩnh vực giáo dục đứng ra tổ chức. Họ đã nộp báo cáo xin phép, mời đội múa lân múa rồng, nửa đêm còn có diễu hành đèn lồng.
Những khung cảnh chỉ từng xuất hiện trong phim tài liệu, giờ đây hiện ra trước mắt như một bức tranh sống động.
Giản Nhược Trầm nhìn đến xuất thần, môi khẽ hé mở, đuôi mắt hơi ửng đỏ.
Quan Ứng Quân nghiêng đầu liếc nhìn, trong mắt hắn, múa lân múa rồng ở Hồng Kông vốn chẳng phải chuyện gì hiếm lạ, mỗi năm dịp Tết hoặc lễ hội Quan Âm đều có, dân chúng cũng đứng bên đường hành lễ như vậy.
Đó chỉ là những hình ảnh đời thường, thế nhưng Giản Nhược Trầm lại luôn dễ dàng bị lay động bởi những điều tưởng chừng bình dị ấy, có lẽ đó chính là ý nghĩa của việc làm cảnh sát đối với cậu.
Quan Ứng Quân tự biết mình rất bình thường.
Có người chọn làm cảnh sát để bảo vệ yên bình, còn hắn làm cảnh sát đơn giản vì yêu thích.
Thích truy tìm chân tướng, thích đấu trí so tài với người khác, thích cuộc sống cận kề sinh tử.
Xe chạy gần một tiếng đồng hồ, rồi dừng lại ở khu vực đỗ xe trước Trung tâm Hội nghị Triển lãm Hồng Kông.
Có bảo vệ từ cửa đi đến che ô đón người.
Lúc bước vào hội trường, Giản Nhược Trầm không tránh khỏi bị mưa tạt ướt một chút, cậu nhận lấy chiếc khăn tay nhân viên đưa, tùy ý lau qua vạt áo, rồi theo người hướng dẫn tiến vào khu vực dành cho khách mời.
Những người thuộc khu vực Hồng Kông được xếp ngồi ở phía tây hội trường, các lãnh đạo cấp cao và quan chức ngoại giao từ Đại Lục thì ngồi ở trung tâm hội trường.
Giản Nhược Trầm trẻ tuổi, lại thuộc lứa hậu bối, trước khi nghi thức bắt đầu, cậu được người dẫn đi chào hỏi từng vị tiền bối ngoài 70 - 80 tuổi mà mình chỉ từng thấy qua sách giáo khoa.
Cậu căng thẳng đến mức, cứ gặp ai quen mặt là cười.
Một vị lãnh đạo từng gặp cậu trong bữa ăn cơm trước đó, hỏi: "Cậu ngồi ở đâu?"
Giản Nhược Trầm chỉ về phía hàng ghế gần cửa sau: "Chỗ kia ạ."
"Xa thế à?" Vị lãnh đạo khẽ nhíu mày.
Bên phía quân đội giờ vẫn gọi Giản Nhược Trầm bằng biệt danh "10 tỷ".
Ngồi tuốt đằng xa thế kia, thằng nhóc này ở Hồng Kông có phải bị chèn ép không vậy?
Người điều phối chỗ ngồi bị nhìn đến mức toát mồ hôi hột: "Khu đó đều là người của Cục Cảnh vụ Hồng Kông."
Giản Nhược Trầm cười nói: "Ngồi gần cửa, lỡ có tình huống bất ngờ còn dễ phản ứng kịp thời ạ."
"Đúng đúng." Người điều phối liên tục gật đầu.
Mọi người chào hỏi thêm vài câu rồi ai về vị trí nấy.
Khi đã đi xa, Giản Nhược Trầm mới thả lỏng, dựa vào cánh tay Quan Ứng Quân, xòe bàn tay ra thở phào: "Ra mồ hôi tay luôn rồi."
"Căng thẳng vậy à?" Quan Ứng Quân đưa tay nắm lấy, vuốt nhẹ hai cái.
"Không rõ nữa. Hình như không phải là căng thẳng." Giản Nhược Trầm bước tới chỗ ngồi có dán tên mình, đứng tại chỗ nhìn quanh một vòng, vị trí này tầm nhìn rất tốt, có thể quan sát hết toàn trường.
Nhịp tim của cậu càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng nặng nề hơn.
Không phải cậu căng thẳng, mà là bất an.
Giống như đã bỏ sót điều quan trọng nào đó.
Chẳng lẽ khâu an ninh của Cục Cảnh vụ có vấn đề?
Không thể nào.
Cậu đã kiểm tra kỹ lưỡng không dưới ba lần.
Vậy là gì chứ?
Ánh mắt Giản Nhược Trầm quét nhanh khắp hội trường, chợt khựng lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào 2 lá quốc kỳ treo ngang trên sân khấu.
Cậu nhớ ra rồi.
Trong lịch sử, bài phát biểu của Hoàng tử Anh quá dài, khiến lễ thượng kỳ bị kéo dài thời gian, suýt chút nữa quốc kỳ Trung Hoa không kịp kéo lên vào lúc 0h.
Giản Nhược Trầm đột nhiên xoay người, men theo tường chạy nhanh tới cửa, tìm được một vị quân nhân người Đại Lục, da ngăm đen, dáng đứng thẳng tắp, trên trán còn in dấu vành mũ trắng, vừa nhìn đã biết là sĩ quan trọng điểm được đưa ra bồi dưỡng.
Cậu ghé tai nói nhỏ: "Chú ý đến đội nghi lễ vào sân, cảnh giác với đại diện phát biểu của chính phủ Anh cố ý kéo dài thời gian phát biểu."
Nói xong, cậu lập tức lướt qua người đối phương.
Vị quân nhân Đại Lục đó nhìn chằm chằm bóng lưng Giản Nhược Trầm, nhìn luôn cả mái tóc của cậu, đến khi Tư lệnh đi tới hỏi: "Nhìn gì vậy?"
"10 tỷ." Anh ta đáp, "Cậu ấy nói tiếng phổ thông chuẩn thật."
"Tôi thấy các cậu không giống như đang chào hỏi nhỉ." Tư lệnh nói.
Giọng điệu của ông nhàn nhạt, nhưng sự uy hiếp trong đó như hơi thở của rồng ập đến trước mặt.
Vị quân nhân đáp: "Cậu ấy nhắc đến đội nghi lễ, còn bảo chúng ta cảnh giác với đại diện phát biểu của chính phủ Anh cố tình kéo dài thời gian phát biểu."
Tư lệnh trầm ngâm vài giây, "Xem ra lễ thượng kỳ sẽ xảy ra vấn đề, tôi đi báo với người điều phối của Bộ Ngoại giao, đến lúc đó tùy cơ ứng biến."
Giản Nhược Trầm đã quyên góp 10 tỷ rồi, chẳng có lý do gì giờ phút cuối lại ngáng chân Nội địa.
Những người đã gặp qua cậu đều nói cậu có phẩm chất tốt.
Các quan chức cấp cao đã nhìn thấy đủ loại yêu ma quỷ quái, ánh mắt của họ không thể sai được.
Chớp mắt đã tới 23 giờ 40 phút.
Toàn trường giới nghiêm.
Mọi người đều ngồi yên vị trí của mình.
Ngón tay Giản Nhược Trầm siết chặt trên đầu gối, chỉ đơn giản ngồi xem nghi lễ thôi cũng đủ khiến nhịp tim cậu tăng vọt, huyết áp dâng cao.
Chứng kiến lịch sử.
Nếu bảo những cảnh sát và quân nhân tin vào chủ nghĩa duy vật bàn luận về xuyên không, thì điều mọi người muốn làm nhất, hoặc là mang theo bom hạt nhân trở lại năm 1937, hoặc là tận mắt chứng kiến bước ngoặt của lịch sử.
Giờ phút này, cánh cửa nặng nề của thời khắc chuyển mình được mở ra một khe hở, chỉ những ai có tầm nhìn xa trông rộng mới có thể nhìn thấy tương lai huy hoàng từ khe cửa đó.
"Đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng"
Hiện trường không có bất kỳ âm nhạc nào, chỉ có tiếng giày da của Đội Danh dự vang lên mạnh mẽ trên tấm thảm trải sàn gỗ.
Nhịp tim của Giản Nhược Trầm gần như hòa vào tiếng bước chân ấy, thậm chí lỗ tai cậu còn ù đi.
Đội Danh dự của hai bên thực hiện nghi thức chào súng.
Lãnh đạo hai nước lần lượt bước vào.
Đại diện lãnh đạo phía Anh phát biểu.
Quả nhiên, vị Hoàng tử Anh này cố tình kéo dài thời gian.
Không biết chính xác mười mấy hay hai mươi mấy giây, nhưng chắc chắn không lâu, bởi Đội Danh dự của Trung Hoa nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt như thể đã biết trước điều gì, khiến hắn thoáng lộ vẻ hoảng sợ.
Giản Nhược Trầm hiểu rõ, đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Hồi quy là điều tất yếu của lịch sử.
Nhưng vạn vật sinh linh, chi tiết phát triển lại mỗi nơi mỗi khác.
Song, cuối cùng đều quy về một mối.
Những người, những việc cậu quen thuộc, là họ, cũng không hoàn toàn là họ.
Đại diện Hoa Quốc phát biểu xong.
Trong khoảnh khắc cờ đỏ và cờ khu cùng nhau được kéo lên đỉnh, Giản Nhược Trầm đột nhiên trào nước mắt.
Cậu chớp mắt, đẩy làn sương ẩm ướt khỏi khóe mi.
Trước khi kéo cờ, cậu mơ hồ nghe thấy bên ngoài quảng trường có dân chúng đang đếm ngược.
Qua làn nước long lanh trước mắt, cậu ngẩng đầu nhìn lá cờ tung bay, chợt thấp giọng nói với người bên cạnh: "Đợi khi nào có thời gian, chúng ta về Nội địa một chuyến đi, em dẫn anh về nhà em chơi."
Quan Ứng Quân nắm lấy tay cậu, "Được."
Hắn dừng một chút, giữa những tiếng reo hò chúc mừng buổi lễ hồi quy thành công, chậm rãi hỏi: "Quả lê đông là gì?"
Giản Nhược Trầm sửng sốt.
Quan Ứng Quân lại hỏi tiếp: "Lão Tam là ai?"
Giản Nhược Trầm nghiêng đầu nhìn sang, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm và chuyên chú.
Quan Ứng Quân dồn dập truy hỏi: "Lần đầu tiên anh đưa em đến chợ đêm ở bến tàu Tây Cửu Long ăn khuya, em đã cướp bia của anh, rồi uống say khướt."
Khóe miệng hắn hơi cong lên, gió đêm len lỏi vào hội trường, thổi tung bay lá cờ đỏ rực, cũng thổi tung mấy sợi tóc mềm trên trán Quan Ứng Quân.
Mưa đã tạnh hẳn.
Mây đen tan hết.
Trên bầu trời đêm xanh tím, sao trăng cùng soi sáng, ngân hà lấp lánh.
Đuôi mắt Quan Ứng Quân cong lên, thong dong cười khẽ: "Lúc đó em uống say, anh vừa đặt em lên ghế phụ, còn chưa kịp rút tay ra, thì em đã ôm lấy cánh tay anh nói nhảm."
Hắn cúi đầu thì thầm bên tai Giản Nhược Trầm: "Em bảo lò sưởi đã chuyển tới rồi, kêu Lão Tam qua nướng bánh gạo ăn, còn bảo hắn ra ban công lấy ít quả lê đông về."
Vành tai Giản Nhược Trầm bị hơi nóng phả vào trở nên nóng bừng.
Đã gần 5 năm rồi!
Sao Quan Ứng Quân vẫn còn nhớ rõ thế cơ chứ?
Hồi mới tới, tửu lượng của cậu cực kém, uống một chén là đứt phim, nào biết mình say rồi còn lảm nhảm mấy lời này.
"Em còn kéo anh nói, lò sưởi này nóng thật." Giọng Quan Ứng Quân mang theo ý cười rất khẽ.
Hai người vừa nói chuyện, vừa theo đoàn người di chuyển sang khu vực tổ chức dạ tiệc chúc mừng.
Lúc bước vào hội trường, Giản Nhược Trầm mới chậm rãi mở miệng: "Lão Tam là anh em cùng lớn lên với em, hắn cũng là con liệt sĩ. Chúng em cùng học trường cảnh sát, ước mơ của Lão Tam là sang Dubai nằm vùng, quét sạch các tập đoàn lừa đảo viễn thông."
Còn quả lê đông...
"Quả lê đông là một loại lê được cấp đông lạnh." Giản Nhược Trầm ra hiệu bằng tay, "Quả rất to, rất ngọt. Sau này em dẫn anh đi ăn thử."
Quan Ứng Quân lặng lẽ lắng nghe, từ từng câu từng chữ, ghép lại thành một Giản Nhược Trầm mà hắn chưa từng biết tới.
Hai người còn đang định nói thêm vài câu thì phía trước, vị quân nhân nhận lệnh từ cấp trên quay đầu lại tìm kiếm cậu "10 tỷ" quý giá nhưng có vẻ đã bị gạt ra ngoài lề.
Mái tóc trắng phản quang, đặc biệt nổi bật trong đám đông.
Anh ta nhanh chóng bước tới, trước tiên liếc nhìn Quan Ứng Quân, trong đầu lướt nhanh qua toàn bộ lý lịch của người này rồi mới nói: "Lãnh đạo bảo hai người theo Nhất Ca ngồi hàng ghế thứ hai."
Giản Nhược Trầm liên tục xua tay, nói không không không, hàng ghế thứ hai chỉ dành cho cấp bậc kế nhiệm lãnh đạo quốc gia, Nhất Ca ngồi đó thì được chứ cậu thì không dám trèo cao.
Nói rồi, cậu nắm lấy cổ tay Quan Ứng Quân ngồi vào hàng thứ ba mà người điều phối sắp xếp, ngay sau Lặc Kim Văn, "Ngồi đây là ổn rồi."
Có thể hòa nhập cùng những người đồng cấp, không bị chú ý quá mức.
Ngồi xuống rồi, cậu dùng áo khoác để giữ chỗ, lại đứng lên cùng Quan Ứng Quân đi theo vị sĩ quan kia đến chào hỏi lãnh đạo ngồi hàng ghế trước, cảm ơn sự quan tâm của họ.
Sức khỏe của vị lãnh đạo tiền nhiệm không được tốt lắm, lần này ngồi xe lăn cùng phu nhân đến dự.
Ông hỏi: "Cậu thấy đầu bếp tôi giới thiệu thế nào? Chắc cũng ổn chứ, dạo này trông cậu cao hơn trước kia, người cũng vạm vỡ hơn rồi. Thanh niên Hoa Quốc mình vẫn phải ăn cơm Hoa Quốc mới lớn lên khỏe mạnh được."
Đây là lần đầu tiên có người khen cậu cao lớn và vạm vỡ!
Đôi mắt Giản Nhược Trầm lập tức sáng lên.
Ngày thường đứng cạnh Quan Ứng Quân, chẳng ai khen cậu câu nào kiểu này.
Trời mới biết cậu ghen tị thế nào với đám cơ bắp mà Quan Ứng Quân rèn luyện ra từ nơi sinh tử!
"Thật sao ạ?" Lời khách sáo vốn định nói ra liền bị cậu nuốt ngược trở lại, "Cháu cực kỳ thích món đầu bếp đó làm, nhất là món ớt... à... cơm giò hầm đậu nành."
Giản Nhược Trầm bị ánh mắt giám sát của Quan Ứng Quân ép phải sửa miệng.
"Ồ!" Ông lão tóc hoa râm cười ha hả, "Còn trẻ thì phải ăn nhiều vào."
Giản Nhược Trầm gật đầu phụ họa:: "Đúng là như vậy ạ."
Vẻ mặt tràn đầy quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ ăn uống, khiến mọi người xung quanh cũng vui vẻ cười theo.
Giản Nhược Trầm âm thầm quyết định, đợi sau khi kết thúc lễ kỷ niệm trở về, ngày mai cậu nhất định phải thêm một món đầu cá hấp ớt bằm vào thực đơn.
Ăn cay chính là nhiệm vụ lãnh đạo giao phó!
Hai người chào hỏi lãnh đạo xong, thuận tiện trao đổi thêm đôi câu về sự kiện biểu dương ngày mai rồi mới quay lại chỗ ngồi của mình.
Giản Nhược Trầm liếc Quan Ứng Quân hai cái, thận trọng hỏi: "Ngày mai với ngày kia anh có về nhà không?"
Hay là anh đừng về nữa nhé?
Cậu tính trộm ăn một đĩa đầu cá hấp ớt bằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com